Trước đây, khi một đạo bản mệnh kiếm nguyên chém đứt đôi người của "Kỳ Liên Liên Thành" hắn cũng phát hiện ra sự cứng rắn. Nhưng lúc trước, Lạc Bắc cũng chỉ mới tới cảnh giới Lưu ly kim thân, nên nếu như bị đạo bản mệnh kiếm nguyên đó chém trúng thì cũng sẽ đứt thành hai đoạn. Tuy nhiên "Kỳ liên liên thành" lại không hề bị chém đứt hẳn.
Có thể nói thân thể của "Kỳ Liên Liên Thành" còn hơn cả cảnh giới Lưu Ly kim thân của Lạc Bắc. Hơn nữa, lực lượng chân nguyên của y dường như so với lực lượng chân nguyên trước đó của Lạc Bắc còn mạnh hơn. Nếu như Lạc Bắc không tu luyện được đạo bản mệnh kiếm nguyên đó mà một đối một thì chưa chắc hắn đã là đối thủ của "Kỳ Liên Liên Thành".
Có thể thấy được "Kỳ Liên Liên Thành" chính là một thứ vũ khí lợi hại để đối phó với Lạc Bắc. Bây giờ nó bị chết quả thực có phần hơi oan.
Xét toàn thể thì thân thể của "Kỳ Liên Liên Thành" cũng không phải là thân thể bình thường mà được tạo ra từ một vài thứ thiên tài địa bảo.
Rắc rắc!
- A?
Trong lúc Lạc Bắc đang suy nghĩ cẩn thận thì những người còn lại chợt phát hiện ra pháp lực dao động của Thi Thần càng lúc càng mạn. Không chỉ có những vết thương trước đó trở nên tốt hơn mà ngay cả tóc và móng tay cũng trở nên sáng bóng giống như thân thể.
Rắc rắc
Đám người Vũ Sư Thanh, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều kinh ngạc nhìn Thi thần đang ăn "Kỳ Liên Liên Thành".
Lúc trước, mặc dù Thi thần giống như một người hầu trung thành đi theo bên cạnh Lạc Bắc nhưng cả Vũ Sư Thanh hay Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không để ý tới nó. Bởi vì với những người tu đạo như Nạp Lan Nhược Tuyết và Vũ Sư Thanh mà nói thì thi thần của Lạc Bắc cũng không có gì để chú ý.
Nhưng hiện tại, Thi thần mang tới cho họ cái cảm giác hoàn toàn khác.
Sau khi ăn hết "Kỳ Liên Liên Thành" trên người Thi thần xuất hiện ánh sáng màu trắng như hóa thành thực thể. Ánh sáng trắng đó chính là do pháp lực dao động trên người Thi thần tản ra. Mà pháp lực dao động của Thi thần hết sức lạnh lẽo khiến cho hơi nước xung quanh biết thành những bông tuyết trắng rơi lả tả xuống dưới chân của nó. Nhìn cảnh tượng đó giống như Thi thần đang đứng trên một cái đĩa màu trắng có đường kính mấy trượng.
Thân thể của thi thần cũng không còn tối đen mà trở nên sáng bóng như hổ phách. Lại thêm pháp lực dao động như vậy khiến cho người ta không còn cảm sự ở nó sự khủng bố mà là một thứ uy nghiêm.
- Khí băng hàn mạnh tới vậy?
Vũ Sư Thanh nhìn thấy Thi thần xảy xa dị biến liền tới tới. Nhưng khi còn cách Thi thần chừng một trượng, y lập tức nhíu mày.
Với tu vi của Vũ Sư Thanh cũng cảm thấy một chút lạnh lẽo.
Vũ Sư Thanh lập tức cảm nhận được thứ hơi thở lạnh lẽo đó không chỉ do âm khí mà còn là do pháp lực dao động tạo ra.
Có thể nói lúc trước khi đối mặt với Thi thần chỉ đơn giản như đối mặt với một thứ vật luyện thi. Còn hiện tại khi nhìn thấy nó, nếu nhắm mắt lại mà cảm nhận, Vũ Sư Thanh sẽ cảm thấy đó là một người tu đạo pháp quyết Băng hệ. Hơn nữa, với trình độ pháp lực dao động thế này ít nhất cũng phải có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
- Lạc Bắc! Trong cơ thể con Thi thần của ngươi dường như đã hình thành sự tuần hoàn chân nguyên giống như người tu đạo chúng ta.
Vũ Sư Thanh quay đầu lại liếc nhìn Lạc Bắc một cái rồi đưa tay gõ lên thân thể của Thi thần.
Cạch!
Một chỉ của Vũ Sư Thanh vang len âm thanh nặng nề khiến cho sắc mặt y hơi thay đổi một chút.
- Lạc Bắc! Hiện tại thân thể của con Thi thần này dường như còn rắc chắc hơn một vài loại phôi của pháp bảo.
- Để ta thử.
Lạc Bắc mới nghĩ lập tức truyền đạt suy nghĩ tấn công cho Thi thần.
Con Thi thần đó hoàn toàn chịu sự khống chế của Lạc Bắc, giống hệt như phi kiếm. Người tu đạo muốn dùng phi kiếm cắt cổ mình thì phi kiếm sẽ lập tức làm theo. Cho nên hiện tại, Lạc Bắc mới ra lệnh Thi thần lập tức vọt lên lao về phía hắn mà tấn công.
- Lợi hại thật! Tốc độ như vậy hoàn toàn vượt qua tốc độ phi kiếm.
Khi xuất hiện ý nghĩ truyền đạt mệnh lệnh tấn công cho Thi thần, Lạc Bắc vẫn còn đang ở trong Yêu vương liên thai. Mà suy nghĩ đó mới xuất hiện, đám người Thái Thúc đã cảm thấy hoa mắt rồi vô ố sợi tóc bạc trên đầu thi thần cũng đâm trúng Yêu vương liên thai.
Phụp phụp phụp phụp...
Gần như đồng thời, mười cái móng tay màu lục của Thi thần như mười thanh phi kiếm đánh thẳng vào Yêu vương liên thai.
Oành! Ngay khi Thi thần vọt tới Yêu vương liên thai, tại vị trí nó vừa đứng xuất hiện một cái hố to và một làn sóng khí đang lan ra xung quanh.
Trong nháy mắt, thi thần vọt lên cũng đã đem lực lượng thân thể và chân nguyên kết hợp lại mà bộc phát tốc độ và lực xung kích kinh người.
Với lục xung kích như vậy tấn công, chỉ thấy ánh sáng bên ngoài Yêu vương liên thai dao động mạnh, ngay cả Yêu vương liên thai cũng tỏa sáng rực rỡ.
- Không biết hiện tại lực lượng của Thi thần lớn tới mức nào?
Lạc Bắc lập tức cảm nhận được lực lượng đòn tấn công của Thi thần so ra thì kém những loại pháp bảo mạnh như Cửu Thiên tinh thần pháo nhưng cũng tương đương với một đạo bản mệnh kiếm nguyên bình thường.
- Thử xem hiện tại thân thể của thi thần nó như thế nào.
Lạc Bắc mới suy nghĩ vậy thì một tiếng nổ vang lên rồi một đạo Kiếm cương trong suốt từ trong Yêu vương liên thai lao ra về phía thi thần đang sử dụng vô số sợi tóc cùng với đôi tay tấn công Yêu vương liên thai.
Bởi vì lo lắng Thi thần bị thương tổn cho nên Lạc Bắc phóng ra chỉ là Kiếm cương Phá Thiên Liệt chứ không sử dụng Tĩnh Niệm Thông Minh quyết ngưng luyện thêm lực lượng. Chỉ thấy những sợi tóc trên đầu thi thần lao tới khiến cho đạo kiếm cương của Lạc Bắc lập tức bị cắt nát, bắt ra vô số kiếm khí.
Tất cả mọi người đều thấy rõ khi vô số những sợi tóc trên đầu thi thần bắn vào đạo kiếm cương của Lạc Bắc thì tản ra một vầng ánh sáng màu bạc. Thứ ánh sáng màu trắng bạc đó giống như một lớp phong hộ do pháp thuật tạo ra.
- Không ngờ Huyền sát ngân ti trên đầu Thi thần lại có uy lực như vậy.
Nhìn thấy đạo kiếm cương của mình bị Thi thần cắt nát, Lạc Bắc cũng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Mặc dù không sử dụng Tĩnh Niệm Thông Minh quyết tăng thêm uy lực nhưng uy lực một đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt của hắn bây giờ hoàn toàn vượt qua phi kiếm tu vi Kiếm cương. Điều đó chứng minh từ bản mệnh kiếm nguyên trở xuống cơ bản không làm cho thi thần bị thương.
- Thử xem uy lực của bản mệnh kiếm nguyên có thể ngăn được không?
Ngay lập tức, Lạc Bắc lại chỉ tay bắn ra một đạo kiếm cương trong suốt về phía Thi thần ở bên ngoài Yêu vương liên thai. Đạo kiếm cương trong suốt đó ngưng tụ thêm lực lượng Tĩnh Niệm Thông Minh quyết nên có uy lực tương đương với bản mệnh kiếm nguyên bình thường.
Phụp!
Chỉ thấy đạo kiếm cương trong suốt lóe lên rồi Thi thần bay ngược ra đằng sau.
- Tốt lắm!
Nhưng cùng lúc đó, sự vui mừng lại xuất hiện trong mắt Lạc Bắc.
Dưới đòn tấn công của đạo kiếm cương kia, nó phá tán Huyền sát ngân ti rồi đánh trúng người Thi thần khiến cho nó bay về phía sau.
Nhưng Lạc Bắc có thể nhận thấy mặc dù Huyền Sát ngân ti bị đạo kiếm cương của mình phá tan nhưng không hề đứt lấy một sợi cho thấy mức độ cứng cỏi của nó đã vượt qua vô số phôi của pháp bảo. Khi đạo kiếm cương đánh trúng người thi thần, trên người nó cũng xuất hiện một vầng ánh sáng màu bạc. Mặc dù ánh sáng đó bị kiếm cương đánh tan nhưng cũng làm giảm rất nhiều uy lực khiến cho khi nó chạm vào thân thể của Thi thần không hề để lại chút dấu vết.
- Thân thể của Thi thần so với Lưu Ly kim thân còn mạnh hơn.
Sau khi kiểm tra xong, Lạc Bắc có thể xác định được lực lượng công kích của Thi thần tương đương với Nguyên Anh sơ kỳ, lại thêm sự mạn mẽ của thân thể, nếu đối phương không có pháp bảo đặc biệt thì để nó đối phó với người tu đạo có tu vi Nguyên Anh trung kỳ như Trần Lê Phù cũng không sao.
- Lạc Bắc! Ngươi định làm gì?
Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc nhìn thấy Lạc Bắc phóng đạo kiếm cương ra mà Thi thần vô sợ thì hết sức kinh ngạc về thân thể của Thi thần. Nhưng đột nhiên, các nàng lại thấy ánh sáng trên Yêu vương liên thai biến mất. Còn thi thần hơi khựng người lại một chút rồi xông thẳng vào trong Yêu vương liên thai, vung quyền đánh lên người Lạc Bắc.
Không ngờ Lạc Bắc lại cố tình để Thi thần tấn công mình.
Rầm!
Vừa rồi, chứng kiến Thi thần tấn công Yêu vương liên thai, mỗi một đòn của nó đều có thể đánh nát được cả tinh cương dầy tới vài thước. Nhưng vào lúc này, khi Thi thần tung quyền đánh lên người Lạc Bắc, mọi người chỉ ấy hắn kêu lên một tiếng nhưng hoàn toàn chịu đựng được.