Vân Hạc Tử tự tin có thể thoát được Huống Vô Tâm đuổi giết, nhưng hắn lại không có lòng thoát được sự đuổi giết của La Phù.
Sợ hãi mãnh liệt làm cho Vân Hạc Tử gần như không thở nổi, Lạc Bắc nhất
định sẽ không bỏ qua cho chính mình, dù là Lạc Bắc thì hiện tại y cũng
không thể ứng phó. Vân Hạc Tử biết rõ nếu như Lạc Bắc không chết thì
mình nhất định sẽ chết trong tay của hắn.
Nhưng như thế nào mới
có thể giết Lạc Bắc, sau lưng Lạc Bắc có một ngọn núi lớn như La Phù
chống đỡ làm cho bất luận người tu đạo nào đều ngưỡng mộ.
- Làm cho người nào trên thế gian cũng biết thân phận của hắn!
Vân Hạc Tử run rẩy thở ra một hơi, lúc này hắn cảm thấy mình chỉ có cách để lộ thân phận của Lạc Bắc ra, làm cho những kẻ thù của La Phù đều đến
đuổi giết Lạc Bắc thì mình mới có khả năng sống trên cõi đời này.
Cùng lúc đó, Nam Ly Việt cũng cuốn lấy Tiểu Trà nhanh chóng bỏ chạy theo hướng đông.
- Nếu không có Hạo Thiên Kính thì không chừng ta đã chết ở trong tay của hắn!
- Biết rõ như vậy mà vẫn không thể đối phó được, ngay cả Cố sư thúc cũng
chết trong tay của hắn, lần này đi Từ Hàng Tĩnh Trai cho dù như thế nào
cũng phải thành công. Nếu khôngđể cho đêm dài lắm mộng, chỉ sợ thật sự
không đối phó nổi hắn nữa.
Trông ngực Nam Ly Việt đập thình thịch, đồng thời ánh mắt của y trở nên sáng rực.
Tây Cương, trong hoang mạc vô tận một tia sáng màu trắn đột nhiên từ trên bầu trời lướt xuống.
Tia sáng màu trắng kia là một con bạch hạc đỉnh đầu màu đỏ, toàn thân trắng như tuyết. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong cát vàng vô tận, bạch hạc từ trên không trung lướt xuống dưới, bỗng nhiên giống như quỷ
mỵ biến mất trên không trung.
Trong biển cát vàng mênh mông vạn
dặm, chỗ bạch hạc biến mất dao động tản ra một vòng trong suốt, có rất
nhiều đình đài lầu các trùng điệp. Một cái trận pháp lớn tạo thành một
màn sáng trong suốt đứng sừng sững trong vô tận hoang mạc, ngăn cản ánh
mắt của người ngoài.
Dù có thương đội vô tình tiến sâu vào trong
biển cát vàng, cũng sẽ không thể ngờ được rằng ở một nơi chỉ có tử vong
cùng phong trần lại ẩn nấp một tòa cung điện như vậy.
Bạch hạc từ trên không trung lao xuống rồi đậu lên một gian lầu.
Một cánh tay trắng nõn từ trong lầu duỗi ra ngoài cửa sổ, cầm lấy một khối
ngọc bích ở trên chân bạch hạc. Chủ nhân của cánh tay duỗi ngón tay khẽ
vỗ trên ngọc bích, một vầng ánh sáng nhàn nhạt từ trên ngọc quyết phát
ra, tạo thành một dòng chữ lưu động.
Mắt thấy chữ viết trên khối
ngọc quyết hiện ra, thân thể của chủ nhân cánh tay hơi giật mình, lập
tức đứng lên nhìn hai thiếu niên áo xanh đang cung kính đứng ở cửa ra
vào ngôi lầu nói nhanh.
- Nhanh đi thông báo cung chủ cùng tất cả trưởng lão rằng có chuyện quan trọng, báo cho toàn bộ bọn họ tới Nghị
Sự Điện thương nghị!
Hai thiếu niên áo xanh cũng không nói gì,
gật đầu, nhanh chóng lướt ra ngoài. Chủ nhân của cánh tay đang nắm ngọc
quyết ngọc bíc, là một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu xanh. Y cũng
không ngồi nguyên đó mà lập tức hóa thành một vầng sáng màu xanh mà lướt vào trong một gian cung điện rộng mấy trăm trượng.
Toàn bộ cung
điện màu cổ đồng, thậm chí có một hồ nước u tĩnh hình trăng khuyết.
Trong cung điện, long tiên hương tỏa khói như mây tía bồng bềnh trong
không khí.
Nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu xanh cau mày lại, sắc mặt ngưng trọng kéo chiếc ghế bằng gỗ sam màu tím rồi ngồi xuống, cúi
thấp đầu nhìn ngọc quyết trong tay mình, cũng không biết suy nghĩ cái
gì.
Sau một lúc lâu, những tiếng động xé gió vang lên ở ngoài điện, bảy tám bóng người nhanh chóng lướt vào bên trong.
- Thẩm sư đệ! Cóà chuyện gì mà sốt ruột như vậy?
Người đi đầu là một nam tử mặc trường bào màu tím nhìn nam tử trẻ tuổi mặc
hoa phục màu xanh hỏi. Nam tử mặc trường bào màu tím nhìn cũng chỉ ba
mươi tuổi, gương mặt có chút dài hẹp, dáng người cũng hơi thon gầy, theo lý thuyết bề ngoài như vậy cùng hai chữ uy nghiêm cơ bản không hề có sự liên quan. Hơn nữa lúc người này tiến vào trong cung điện, trên người
cũng không tản mát ra pháp lực dao động nào, nhưng từ khi hắn tiến vào
cung điện cho tới lúc ngồi xuống, mỗi một cử động lại tự nhiên tản mát
ra một loại khí tức uy nghiêm cao quý.
- Cung chủ, Vân Mông Sinh chết rồi.
Nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu xanh có hai cánh tay trắng nõn nhìn nam tử mặc trường bào màu tím chậm rãi thở ra một hơi.
- Hắn chết trong tay ai?
Một lão giả mập lùn mặc trường bào màu lục trong mắt lóe lên hàn quang, nhưng nét mặt vẫn bình thản.
- Lạc Bắc.
Nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu xanh nói.
- Là tên tiểu bối, nghiệt đồ của Thục Sơn?
Một trung niên đại hán mặc huyền sam phát ra thanh âm như sấm rền.
- Hắn và người Côn Luân đi với nhau, tại sao lại chết trong tay nghiệt đồ Thục Sơn?
- Không rõ.
Nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu xanh lắc đầu. Dường như đối với hắn một khi không rõ thì tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
- Ta cũng hơn mười năm không có ra ngoài đi lại.
Một nam tử cao lớn tướng mạo cũng bất quá hai mươi mấy mặc trường sam màu tía, đứng lên, khẽ thở dài.
- Để cho ta đi điều tra rõ ràng nguyên do, rồi giết chết nghiệt đồ Thục Sơn báo thù cho Vân Mông Sinh sư đệ.
- Có lẽ chúng ta không nên đụng vào Lạc Bắc.
Nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu xanh lắc đầu, trên trán lộ ra thần sắc lo âu.
- Tại sao Thẩm sư huynh lại nói vậy?
Trung niên đại hán mặc huyền sam cười lạnh nói.
- Chẳng lẽ Đại Tự Tại cung chúng ta lại không thể động vào một kẻ như vậy hay sao?
Nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu xanh lắc đầu, duỗi vung tay lên. Dưới sự
bao phủ bởi lực lượng chân nguyên của y, mảnh ngọc quyết trong tay hắn
lơ lửng ở trước mặt mọi người. Đồng thời một dòng chữ lưu động lần nữa
từ trên ngọc quyết dần hiện ra.
- Vân Mông Sinh chết, người giết Vân Mông Sinh là Lạc Bắc, truyền nhân La Phù.
- Cái gì?
Vừa nhìn thấy hàng chữ này toàn bộ mọi người liền biến sắc. Lúc đầu khi
nghe Vân Mông Sinh chết đi cũng không có một ai biến sắc như vậy. Trên
thực tế việc Vân Mông Sinh chết đi cũng làm cho bọn họ hơi giật mình, có thể trong lòng của bọn họ còn cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, cơ
bản không cần đem những người như bọn họ hội tụ đến đây. Nhưng tới lúc
này, bọn họ cũng hiểu được vì sao Trầm Phi Dung là người là trầm ổn
nhất trong mọi người, được cung chủ coi trọng lại gióng trống khua
chiêng triệu tập tất cả trưởng lão của Đại Tự Tại cung.
Truyền nhân La Phù!
Lạc Bắc - nghiệt đồ Thục Sơn làm sao có thể đột nhiên trở thành truyền nhân của La Phù?
Người nào cũng biết, hai chữ La Phù có ý nghĩa như thế nào. Hai chữ này vang
lên trong tâm mỗi người giống như tiếng sấm, thiếu chút nữa khiến cho
bọn họ hồn phi phách tán.
- Tin tức này có đáng tin?
Trong lúc nhất thời, nam tử cao lớn mặc trường sam màu tía vừa mới đứng lên không nhịn được hít sâu một hơi, mà hỏi.
Nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu xanh không có trả lời hắn. Trên thực tế
mọi người cũng đã biết đáp án, cơ bản là không cần phải trả lời. Mấy
chục năm qua, vô số tin tức Đại Tự Tại cung lấy được đều là do Triệu
Truy Dương cùng Trầm Phi Dung cung cấp. Tính tình của Triệu Truy Dương
so với Thẩm Phi Dung còn muốn trầm ổn hơn, nếu như không phải tin tức
trăm phần trăm xác thực, cơ bản hắn sẽ không truyền đến Đại Tự Tại cung. Triệu Truy Dương chính là tai mắt trên thế gian của Đại Tự Tại cung,
tin tức mấy chục năm qua truyền đến cho Đại Tự Tại cung cũng chưa từng
từng có lấy một chút sai lệch.
Hiện tại mọi người đều nghĩ sở dĩ
Triệu Truy Dương truyền về câu nói kia, bởi vì y cảm thấy cái tin đó
thật sự quan trọng, vô cùng khẩn cấp. Nếu không, hắn sẽ điều tra rõ ràng xem Vân Mông Sinh chết như thế nào, sau đó mới gửi tin tức về.
Một lát thất thần qua đi, ánh mắt tất cả những người cao cấp nhất trong Đại Tự Tại cung đều nhìn về phía người nam tử mặt dài mặc trường bào màu
tím.
Bởi vì tất cả mọi cử động của người này thể hiện một sự uy
nghiêm cùng tôn quý không thể che dấu. Y chính là cung chủ Trần Thanh Đế của Đại Tự Tại cung. Là người có quyền thế nhất, một người duy nhất có
thể quyết định hướng đi của Đại Tự Tại cung phát triển trong tương lai.
- Tạ sư đệ.
Trần Thanh Đế quay đầu nhìn nam tử cao lớn mặc trường sam màu tía vừa mới đứng lên kia, khẽ gật đầu nói.
- Ngươi cùng Thẩm sư đệ xuất cung, tra rõ ràng Vân Mông Sinh chết như thế nào ở trong tay Lạc Bắc. Nếu Kỳ Liên Liên Thành cũng biết hắn là truyền nhân La Phù, y sẽ đi giết Lạc Bắc. Lúc cần thiết... Nếu như Kỳ Liên
Liên Thành không giết được hắn, các ngươi trợ giúp Kỳ Liên Liên Thành
một chút...