Một tiếng nổ
to vang lên. Vào lúc bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc, Hoàng sa thần đao của Nạp Lan Nhược Tuyết và Tam Thi diệt thần tiễn của Nam Cung Tiểu
Ngôn chém lên trên định hải thần châu không ngờ bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sậm lại thay đổi hướng đánh trúng Tram Tam thi diệt thần tiễn của
Nam Cung Tiểu Ngôn.
Lực lượng pháp thuật ngưng tụ thành Trảm Tam thi diệt thần tiễn vang lên một tiếng ổ rồi bị kiếm nguyên đánh cho vỡ vụn.
Cùng lúc đó, do thương thế chưa hồi phục lại cố gắng xoay hướng bản mệnh kiếm nguyên khiến cho sắc mặt của Lạc Bắc trắng nhợt, phun ra một ngụm
máu tươi.
- Sao lại thế này?
- Xoẹt!
Nạp Lan Nhược Tuyết và Nam Cung Tiểu Ngôn cùng sửng sốt. Hoàng Sa thần
đao chém trúng mười hai viên Định Hải thần châu của thiếu nữ khiến cho
nó tản ra ánh sáng và những tiếng xèo xèo giống như nước rót lên tấm sắt nóng. Hoàng Sa thần đao bị đánh cho bay ngược về phía sau, đồng thời
ánh sáng trên mười hai viên Định Hải thần châu cũng tối sầm. Dưới một
đòn toàn lực của Nạp Lan Nhược Tuyết, cái pháp bảo này cũng bị tổn
thương rất nhiều nguyên khí.
Cả hai người không rõ lắm giữa Lạc Bắc và thiếu nữ tới từ vòng đảo thứ
chín có chuyện gì xảy ra nhưng cả hai người có cảm giác dường như họ có
tình bạn cố tri. Cho nên sau khi Hoàng Sa thần đao bị đánh bay, Nạp Lan
Nhược Tuyết cũng không tấn công thêm. Cái Hoàng Sa thần đao vẫn lơ lửng
trên không trung tản ra ánh sáng màu vàng. Còn Nam Cung Tiểu Ngôn thì
kinh ngạc hết nhìn Lạc Bắc rồi lại nhìn thiếu nữ mà lần đầu tiên mình
gặp.
Nhưng gần như đồng thời trong tầm mắt của Nạp Lan Nhược Tuyết, Nam Cung
Tiểu Ngôn và Lạc Bắc đột nhiên xuất hiện ba vầng sáng kéo theo tiếng gió rít.
- Không hay! Cô ta đã gặp Lạc Bắc.
- Tiền bối Độc Nhân vương! Xin ngài ra tay giúp chúng ta giết chết cô ấy đưa thần cung Toái Hư về Côn Luân.
Vào lúc này, cơ bản họ cũng không hề ẩn giấu mà bằng hết tốc độ của mình vọt tới. Ba người đó chính là Độc Nhân vương thần bí cùng với hai tên
đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần là Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy. Bởi
vì do có kỳ bảo như Côn Bằng ngọc phù nên bọn họ có phản ứng sớm hơn đám người Đông Bất Cố, đồng thời biết được hướng đi chính xác của thiếu nữ. Hơn nữa Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân biết sự tình khẩn cấp nên đã lệnh
cho đám đệ tử Côn Luân ngăn chặn đám người Đông Bất Cố. Vì vậy mà ba
người Độc Nhân vương, Tề Hân Vân, Tô Tích Thủy tới đây còn nhanh hơn
Đông Bất Cố quay lại. Mà khi nhìn thấy Lạc Bắc và thiếu nữ đang đối mặt với nhau thậm chí đã dừng tay, Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy đều biến sắc. Tề Hân Vân cũng lập tức quay đầu nói với Độc Nhân vương một câu lạnh
lẽo như thế.
- Ta ngăn những người khác và phá vỡ pháp bảo của cô ấy, các ngươi chịu trách nhiệm giết người đoạt cung.
Độc Nhân vương gật đầu cũng không nói nhiều. Theo một cái pháp chú huyền ảo từ miệng y lan ra, cái pháp bảo hình dạng túi tơ trong tay liền bay
lên hóa thành một đám mây đen chụp xuống đầu đám người Lạc Bắc và thiếu
nữ áo lông trắng.
- Tề Hân Vân, Tô Tích Thủy! Đó là người Côn Luân.
Nam Cung Tiểu Ngôn cũng lập tức nhận ra người nào đang tới. Một làn ánh
sáng vàng lập tức tràn ra trước mặt y tạo thành một con giao long màu
vàng đón đầu ba người Độc Nhân vương đang vọt tới.
Nghe thấy Nam Cung Tiểu Ngôn nhắc nhở, Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không hề chần chừ. Hoàng Sa thần đao liền hóa thành một vầng sáng màu vàng chém
về phía Độc Nhân vương rồi đồng thời Đại Diệu Thanh liên cũng xuất hiện
bảo vệ mình, Lạc Bắc và Nam Cung Tiểu Ngôn.
- Pháp bảo gì đây? Người này là ai?
Nhưng Nam Cung Tiểu Ngôn và Nạp Lan Nhược Tuyết mới phóng hai cái pháp
bảo ra thì trên hư không, cái túi tơ của Độc Nhân vương cũng hóa thành
một đám mây đen. Từ đám mây có vô số những điểm sáng như những đồng tiên rơi xuống chạm phải hai cái pháp bảo của Nam Cung Tiểu Ngôn và Nạp Lan
Nhược Tuyết cùng với Định Hải Thần Châu của thiếu nữ khiến cho ánh sáng
của chúng chớp liên tục mà không thể di động. Nhìn thấy tình hình đó,
Lạc Bắc bất chấp thân thể đang bị thương. Chín đạo kiếm cương Phá Thiên
Liệt lao ra bắn thẳng vào đám mây đen do cái túi tơ hóa thành. Tuy nhiên bên trong đám mây đen đột nhiên lại hiện ra một số lá bùa huyền ảo rõ
ràng là một cái trận pháp. Chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt đánh vào
liền bị trận pháp ngăn cản.
Hiện tại pháp bảo phòng ngự trong giới tu đạo như cái Yêu vương liên
thai do Bích Căn sơn nhân luyện ra cho dù lực lượng phòng ngự có mạnh
tới đâu thì cũng bố trí ít nhiều trận pháp. Nhưng cái pháp bảo của Độc
Nhân vương lại khác. Những trận pháp trong đó dường như có thể tách ra
để sử dụng mà cùng công kích hoặc phòng ngự.
Loại pháp bảo này tản ra rồi ập xuống không giống như người điều khiển
pháp bảo công kích mà là lập tức bao vây toàn bộ đối thủ vào trong pháp
bảo rồi sử dụng trận pháp trong đó để tấn công đối phương.
Loại pháp bảo này hiển nhiên là cổ bảo hoàn toàn khác với pháp bảo hiện
nay. Hơn nữa niên đại của cổ bảo cách hiện nay khá dài nhưng cái cổ bảo
có uy lực mạnh như thế này, đám người Lạc Bắc cơ bản chưa hề nghe nói
tới.
- Nam Cung Tiểu Ngôn! Côn Luân đối xử với ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại phản bội lại sư môn.
Tề Hân Vân quát lên một tiếng chói tai. Nhưng thừa lúc Lạc Bắc, Nam Cung Tiểu Ngôn và Nạp Lan Nhược Tuyết bị Độc Thân vương chặn lại, một vầng
sáng màu tím mờ thoáng hiện trong lòng bàn tay của y rồi ngưng tụ thành
một vòng xoáy chém thẳng vào mười hai viên Định Hải thần châu đang xoay
quanh thiếu nữ.
Oành! Mời hai viên Định Hải thần châu bị đánh cho rung chuyển, những
vầng sáng màu lam của chúng vỡ vụn. Cùng lúc đó, ánh mắt của Tô Tích
Thủy cũng trở nên sắc bén. Hơn trăm tia sáng màu xanh từ trong tay y bắn ra về phía thiếu nữ áo trắng.
- Không ổn.
Nạp Lan Nhược Tuyết biến sắc. Lúc này, Lạc Bắc bị thương không hề nhẹ,
chân nguyên tổn hao hết sức lợi hại. Nạp Lan Nhược Tuyết nghĩ tới đối
phương chắc chắn chặn đánh Lạc Bắc cho nên sau khi lấy Đại Diệu thanh
liên bảo vệ hắn đồng thời sự tập trung của nàng vẫn hướng về phía Lạc
Bắc, cố gắng kéo dài thời gian phòng ngự, chờ đám người Đông Bất Cố quay lại. Mà lúc này, Lạc Bắc cũng một lần nữa lấy ra Yêu vương liên thai
nên không ngờ đối phương vừa mới tới lập tức tập trung toàn bộ sự công
kích vào thiếu nữ khiến cho bản thân không kịp cứu viện.
Trong khoảng khác đó, đột nhiên trên người thiếu nữ lóe lên một vầng
sáng màu trắng rồi trong nháy mắt biến mất tránh được trăm tia sáng màu
xanh kia và lao về phía Yêu vương liên thai của Lạc Bắc.
- Không ổn! Không thể để cho cô ta vào trong Yêu vương liên thai. Nếu
không cái pháp bảo kia của Lạc Bắc phòng ngự rất mạnh, chúng ta không
giết được.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tề Vân Hân và Tô Tích Thủy đều hét lên chói tai.
- Hừ.
Nghe thấy Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy hét lên chói tai. Ánh mắt của Độc
Nhân vương có chút khinh thường. Sau tiếng hừ lạnh, y liền ném ra một
cái ngọc phù màu đen. Cái ngọc phù đó vừa mới xuất hiện lập tức biến
mất. Mà phía trước Yêu vương liên thai của Lạc Bắc chợt xuất hiện một
cái cây khổng lồ màu đen.
Cây gỗ dài chừng mười mấy trượng, đường kính cũng to tới mấy trượng. Nó
như một con thuyền lớn húc thẳng vào Yêu vương liên thai.
Rầm! Toàn bộ trời đất như rung chuyển. Cây gỗ to cơ bản không phá được
sự phòng ngự của Yêu vương liên thai. Sau khi va chạm nó liền biến mất,
đồng thời cái ngọc phù màu đen cũng tan rã. Tuy nhiên dường như do nó ẩn chứa sức nặng kinh ngời khiến cho sau khi va chạm, toàn bộ Yêu vương
liên thai giống như một viên đạn bị đẩy cho bay ngược về phía sau lập
tức cách thiếu nữ chừng hơn mười trượng.
- Không biết lai lịch của Độc Nhân vương như thế nào mà pháp bảo và phù lục lại lợi hại tới vậy?
Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy liếc mắt nhìn thấy Độc Nhân vương đang nở nụ
cười trào phúng nhìn Yêu vương liên thai của Lạc Bắc. Dường như đối mặt
với một đối thủ như Lạc Bắc, y vẫn thấy mình tài trí hơn người.
Trên thực tế thì vào lúc này trong lòng Độc Nhân vương đúng là có ý nghĩ như vậy. Mặc dù y có thể thấy những người có mặt ở đây đều có tu vi cực mạnh nhưng theo y thì bọn họ chỉ giống như môn hạ đệ tử ngoại môn
không thể sánh được với những người chính thống như y. Hiện tại y đã kéo dài khoảng cách của đối phương ra hơn mười trượng, nếu như Tề Hân Vân
và Tô Tích Thủy không giết được thiếu nữ kia thì Độc Nhân vương vẫn có
thể giết chết thiếu nữ, mang thần cung Toái Hư trở về Côn Luân giao cho
Hoàng Vô Thần, hoàn thành giao dịch của mình.