Tát Mãn cũng thôi không cho dòng nước chảy vào trong Sâm mộc thần đỉnh quay đầu nói với Lạc Bắc:
- Được rồi! Ngươi có thể thu hồi Thất Hải Yêu Vương thú.
- Thất Hải Yêu Vương thú! Ngươi qua về Thất hải hồi phục nguyên khí đi.
Lạc Bắc liền thả Yêu vương liên thai. Tâm niệm của hắn hơi động, Thất Hải Yêu Vương thú lập tức gật đầu với Tát Mãn và Lạc Bắc như cảm tạ rồi sau đó biến mất trong vầng sáng của Yêu vương liên thai.
- A? Yêu vương! U Minh ma huyết trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú đã được loại bỏ hết?
Gần như cùng lúc, Ly Nghiêu Ly, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cũng từ trong vầng sáng xuất hiện. Hiện tại, lực lượng ở Thất Hải dưới sự điều hành của Thái Thúc đã hết sức tự nhiên. Nếu bình thường, Ly Nghiêu Ly, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cùng với Thái Thúc ở trên Yêu vương liên thai, chỉ cần Thái Thúc mở trận pháp đồng nghĩa với việc Cầu Thương Dương lập tức xem xét tình hình. Hiện tại Yêu vương liên thai do Lạc Bắc điều khiển, đám người Ly Nghiêu Ly tu luyện dưới động phủ. Nên khi trận pháp mở ra, cả ba người liền bước ra xem xét tình hình.
Lúc trước khi sử dụng trận pháp của Yêu vương liên thai phần lớn là gặp phải đối thủ mạnh, đang đấu phép kịch liệt. Cho nên lần này, phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng là chuẩn bị sẵn. Nhưng khi ba người vừa mới xuất hiện thì thấy Thất Hải Yêu Vương thú quay về lập tức thốt lên âm thanh vui mừng.
- Không ngờ cái pháp bảo của ngươi còn có thứ thần thông thế này.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, nét mặt của Tát Mãn không giấu được sự kinh ngạc .
- Tát mãn! Đại ân không thể nào cảm tạ hết được. - Lạc Bắc nhìn thấy thuật lợi như vậy cũng hết sức vui mừng, nhìn Tát Mãn nói:
- Người có yêu cầu gì? Chỉ cần chúng ta làm được sẽ tận lực hoàn thành.
Tát Mãn lắc đầu. Hiện tại danh hiệu của Lạc Bắc có nhiều lắm. Hơn nữa chỉ cần nhìn Thất Hải Yêu Vương thú, Ly Nghiêu Ly, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa, nàng cũng không biết nên gọi Lạc Bắc như thế nào. Sau khi ngừng một chút, nàng liền chỉ gọi tên của hắn:
- Lạc Bắc! Ta không có yêu cầu gì. Chỉ muốn các ngươi không loan truyền chuyện này ra.
- Không cho người ngoài biết ngươi cứu Thất Hải Yêu Vương thú? - Lạc Bắc gật đầu:
- Chúng ta biết... Có điều ta không hiểu tại sao lại như vậy?
- Đối với người ngoài thì tộc Ma Tây của chúng ta chẳng qua chỉ là một bộ lạc man di. Nếu như việc này mà lan ra ngoài chỉ sợ chúng ta sẽ gặp rất nhiều tại họa. - Tát Mãn giải thích:
- Vị Tát Mãn đầu tiên tộc Ma Tây của chúng ta vô tình hiểu được một vài pháp thuật, biết cách tu luyện nhưng mỗi đời chỉ truyền cho có một người mà không có người khác tu luyện. Cũng là vì nếu dậy cho họ thì chúng ta không còn là một cái trại bình thường nữa. Tộc Ma Tây của chúng ta di chuyển trong mấy ngàn năm qua, đến nay an cư lạc nghiệp không muốn đi nữa.
- Ta hiểu.
Lạc Bắc chớp mắt, gật đầu với đám người Ly Nghiêu Ly để cho họ quay về rồi thu Yêu vương liên thai lại.
Câu nói của Tát mãn khiến cho Lạc Bắc hiểu được thêm một vài điều. Chẳng cần phải nói thì Sâm Mộc thần đỉnh của Tát Mãn đối với nhiều người tu đạo mà nói chính là bảo vật khó kiếm. Nếu chuyện này lan ra nói không chừng sẽ xảy ra tai họa. Mà phần lớn môn phái trên thế gian cũng không có sự kế thừa trong mấy ngàn năm. Mà những người tu đạo mặc dù có được lực lượng hơn người thường nhưng lại không có sự vui vẻ như người Ma Tây.
Câu nói của Tát Mãn cũng khiến cho Nạp Lan Nhược Tuyết có một sự xúc động khó hiểu. Nếu như mỗi người tu đạo đều như vị Tát Mãn này thì có khả năng toàn bộ giới tu đạo sẽ được sung sướng như người trong tộc Ma Tây, không phải ngày nào cũng đấu tranh sinh tử. Nhưng Nạp Lan Nhược Tuyết cũng biết được đó là chuyện không thể. Bởi vì phần lớn người tu đạo đều theo đuổi thứ lực lượng để trở nên mạnh hơn, hưởng thụ quyền lực khi đứng trên cao, sai khiến người khác.
........
Thất Hải Yêu Vương Thú vừa mới biết mất, không gian trong động trở nên rộng rãi hơn.
Toàn bộ Thiên ngân đã trở lại trong cách rãnh. Sáu khối thủy tinh cầu màu vàng cũng đã trở lại cột đá chỉ còn có mười hai cây châm vẫn lơ lửng trong trận pháp.
- Ta thấy Ma huyết tích tụ trong cơ thể của tiểu Trà còn hơn Thất Hải Yêu Vương thú rất nhiều. - Nhìn Lạc Bắc thu hồi Yêu vương liên thai, Tát Mãn lập tức để ý tới mười hai cây Thiên Thần ngân châm.
- Hôm nay Thiên thần ngân châm đã trữ rất nhiều U Minh ma huyết. Có lẽ phải mất vài ngày nó mới có thể luyện hóa được chúng.
Vừa nói, Tát Mãn vừa vung cây pháp trượng. Một tiếng động vang lên, Thiên ngân lại chui xuống lòng đất. Mà mặt đất như bị Thiên ngân đè nén làm cho mười hai cây cột trụ trồi lên.
- Lúc trước vị Tát Mãn tạo ra trận pháp này cũng phải tốn rất nhiều sức.
- Không ai có thể ngờ được một cái sơn trại vốn không được người tu đạo để ý, chỉ biết đánh cá và săn bắt để sinh tồn lại có một người tu đạo như thế này. - Thái Thúc chợt nghĩ như vậy.
Mười hai cây trụ tản ra hơi nóng cực mạnh, bên trong chúng như có rất nhiều dầu đen đang sôi sùng sục. Hiển nhiên chúng chính là Hắc Sát hỏa khí từ dưới lòng đất.
Mười hai cây cột lao ra khiến cho mười hai cây Thiên Thần ngân châm liền chìm xuống chui vào bên trong chúng. Hắc sát hỏa khí có thể thiêu đốt rất nhiều phôi pháp bảo tuy nhiên khi mười hai cây châm chui vào bên trong vẫn tản ra ánh sáng rực rỡ.
Một chút U Minh ma huyết từ trong Thiên Thần ngân châm tràn ra giống như một vòi nước lập tức bị Hắc sát hỏa khí bao trùm đốt cháy.
- U Minh ma huyết quả nhiên không phải thứ tầm thường. Chẳng lẽ phải hỏa táng toàn bộ hay sao?- Đông Nhan nhíu mày.
Nàng nhìn thấy U minh ma huyết giống như những sợi tơ có sức sống xoay chuyển bên trong Hắc sát hỏa khí như muốn trốn thoát. Hơn nữa, mặc dù Hắc Sát hỏa khí có thể thiêu đốt toàn bộ tinh kim nhưng với một tia U Minh ma huyết cho dù bị nó bao phủ cũng phải mất tới hơn nửa nén hương mới có thể đốt cháy.
- Tát Mãn! Ngươi có thể điều khiển được Thiên Thần ngân châm, khống chế tốc độ phóng U Minh ma huyết ra ngoài hay không?
Lúc này, nhìn Tát Mãn điều khiển mười hai cây ngân châm giống như điều khiển pháp bảo, Lạc Bắc chợt nghĩ ra một thứ gì đó. Hiện tại Tát Mãn khống chế tốc độ U Minh ma huyết chảy ra từ trong mười hai cây ngân châm.
- Đúng vậy.
Tát Mãn hơi kinh ngạc liếc nhìn Lạc Bắc. Mười hai cây ngân châm này cũng giống như pháp bảo thậm chỉ có thể điều khiển giống như phi kiếm. Nhưng ngoại trừ việc hấp thu Ma huyết ra thì nó không còn công dụng nào khác cho nên sử dụng đối địch không có tác dụng. Vì vậy mà Tát mãn hơi ngạc nhiên không hiểu tại sao Lạc Bắc lại hỏi vậy.
- Ngươi định làm gì?
Lạc Bắc nói:
-Cứ luyện hóa U Minh ma huyết như vậy rất tốn thời gian. Ngươi chỉ cần rót U Minh ma huyết vào trong cơ thể của ta là được.
- Cái gì?
Tát Mãn trừng mắt nhìn Lạc Bắc:
- Rót U Minh ma huyết vào trong người ngươi?
- Lạc Bắc! Chẳng lẽ ngươi có thể luyện hóa U Minh ma huyết? Tu vi của ngươi đã tới Độ Kiếp kỳ?
- Không thể được. Cho dù tới Độ Kiếp kỳ cũng không luyện hóa được U Minh ma huyết. - Tát Mãn hít một hơi thật sâu nhìn Lạc Bắc.
- Ta tu luyện công pháp thân thể thành thánh. - Lạc Bắc lắc đầu giải thích:
- Hiện tại tu vi của ta tương đương với Nguyên Anh đại thành, còn một chút nữa mới tới Độ Kiếp kỳ. Ta nói rót U Minh ma huyết vào trong cơ thể của ta không phải sử dụng tu vi của mình luyện hóa mà với thân thể của ta, U Minh ma huyết khó có thể chui ra ngoài. Hơn nữa ta tu bản mệnh kiếm nguyên có thể đẩy U Minh ma huyết tới một khiếu huyệt rồi phong ấn chặt ở đó. Lúc trước ta lện hóa một viên Huyết Xá lợi, tạo ra một pho phân thân. Hiện giờ nếu ta đẩy U Minh ma huyết vào trong cái phân thân đó thì có thể tăng cường thực lực của nó.
- Không thể ngờ được ngươi còn có thứ pháp thuật như vậy. - Tát Mãn nhìn Lạc Bắc:
- Ngươi đã tới Nguyên Anh đại thành chẳng trách ta cảm nhận được tu vi hơn xa ta. Với tu vi như vậy cũng chính là cấp bậc Kim Tiên mà người tu đạo thường nói. Ngươi mới bằng này tuổi có được tu vi như thế thì tương lai không thể tính được.
- Hy vọng như vậy. - Lạc Bắc nói:
- Hiện tại Côn Luân đang mạnh, ta có thể định lại hay không còn chưa biết.
Tát Mãn thở dài:
- Lạc Bắc! Với tu vi của ngươi như vậy, thiên hạ rộng lớn có thể đi bất cứ đâu, tại sao lại phải chui vào trong cái vòng xoáy đó?
- Ta đâu muốn bị rơi vào trong vũng xoáy này đâu. - Lạc Bắc cười khổ:
- Ta có tu vi như thế này cũng là bị bắt ép mà có. Nếu ta cứ tiếp tục lẩn trốn thì chung quy vẫn cứ bị đuổi giết.
- Cho nên đây chính là nguyên nhân mà chúng ta không muốn bị cuốn vào trong giới tu đạo các ngươi. - Tát Mãn nói với Lạc Bắc:
- U Minh ma huyết thật sự rất lợi hại. Cho dù ngươi chắc chắn nhưng ta vẫn lo lắng. Trước tiên ta sử dụng Thiên thần ngân châm rót một chút vào trong cơ thể của ngươi. Xác định ngươi phong ấn được chúng, ta sẽ tiếp tục rót thêm U Minh ma huyết.
Lạc Bắc tự mình luyện hóa một viên Huyết Xá lợi cho nên hiểu rõ sau khi U Minh ma huyết xâm nhập vào trong cơ thể như thế nào hơn bất cứ một ai. Hắn cũng hiểu được sự lo lắng của Tát Mãn.
- Được.
Lạc Bắc không hề có ý kiến gì khác mà gật đầu, đồng thời nói thêm một câu:
- Hiện tại ta tu luyện tới Hỗn Nguyên kim thân, không biết Thiên thần ngân châm có thể đâm qua da thịt của ta được không? Tát Mãn! Ngươi nên cẩn thận, đừng để hỏng Thiên thần ngân châm.
- A? - Tát Mãn vừa mới động, một cây Thiên thần ngân châm đã bay ra châm nhẹ vào tay Lạc Bắc. Quả nhiên sau một tiếng động nhỏ vang lên, cây Thiên thần ngân châm của Tát Mãn như đâm trúng một cục sắt, không thể tiến vào được.
- Lạc Bắc! Thiên thần ngân châm được luyện ra từ Thiên thần tinh thạch, ngoại trừ công hiệu hấp thu U minh ma huyết ra thì ngay cả Thiên hỏa cũng không thể đốt được nó. Chất liệu của nó cũng hơn xa tinh kim. Lạc Bắc, hiện tại thân thể của ngươi có lẽ không có nhiều pháp bảo hay pháp thuật có thể làm cho bị thương. - Ánh mắt của Tát Mãn không giấu được sự khiếp sợ.
"Xoẹt!"
Một cột sáng đột nhiên đánh trúng khiến cho Lạc Bắc lui lại hai bước.
- Đông Nhan...
Cột sáng bất thình lình khiến cho đám người Thái Thúc hoảng sợ. Tới lúc phát hiện ra là do Đông Nhan đánh thì chỉ thấy nàng cười ha hả:
- Quả nhiên là da dày. Lạc Bắc! Với thân thể này của ngươi mà cận chiến chỉ sợ người tu đạo có tu vi Độ Kiếp kỳ cũng không phải là đối thủ.
Mặc dù bị đánh cho khí huyết đảo lộn nhưng Lạc Bắc biết Đông Nhan đang đùa với mình nên cũng không tức giận. Mà nghe Đông Nhan nói vậy, Lạc Bắc cũng lại suy nghĩ.
Đúng là lúc trước Lạc Bắc sử dụng pháp thuật Súc Địa thành thốn sử dụng lực lượng thân thể đánh chết rất nhiều người tu đạo có tu vi cao hơn mình.
Hiện tại hắn tu luyện tới Hỗn Nguyên kim thân, hơn nữa Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh lại có tác dụng chữa trị thân thể. Cho dù lực lượng pháp thuật thế nào nhưng nếu cận chiến chỉ sợ cũng hơn xa Huyết Diêm La và Ảnh La sát của Trạm Châu Trạch Địa.
Mà nói tới cận chiến, Nguyệt Ẩn chính là người mạnh nhất. Hiện tại người tu đạo có tu vi cao hơn Nguyệt Ẩn rất nhiều nhưng đánh cận chiến lại không có ai mạnh hơn y.
Lạc Bắc nghĩ chờ sau khi cứu trị tiểu Trà và tiểu Ô cầu xong sẽ tới học Nguyệt Ẩn một ít kỹ thuật cận chiến.
- Làm thế nào? - Tát Mãn không biết Lạc Bắc đang suy nghĩ gì cũng nhíu mày nói:
- Hay là ngươi hé miệng để ta rót U Minh ma huyết vào.
- Không cần.
Lạc Bắc mới động, một đạo bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sậm đã lộ ra nơi tay phải rồi đâm vào ngón tay trái của hắn để lại một vết thương nhỏ.
- Lạc Bắc! Bản mệnh kiếm nguyên của ngươi lợi hại như vậy chẳng trách bốn vị pháp vương Hoa giáo và Trần Thanh Đế liên thủ cũng không phải đối thủ.
Nhìn thấy đạo bản mệnh kiếm nguyên đỏ sậm, nụ cười trên mặt Đông Nhan biến mất, thay vào là sự khiếp sợ.
Vào lúc này, Tát Mãn cũng đã bớt kinh ngạc hơn một chút... Sau khi Lạc Bắc thu hồi bản mệnh kiếm nguyên, nàng liền điều khiển Thiên thần ngân châm đâm vào chỗ vết máu trên tay Lạc Bắc. Nhìn nét mặt Lạc Bắc vẫn thản nhiên, nàng mới cẩn thận khống chế Thiên thần ngân châm từ từ đưa U Minh ma huyết vào.
- Không ổn.
Lạc Bắc đột nhiên nhảy dựng người rồi kêu lên thất thanh.
- Sao vậy?
Lần này do có thói quen kinh ngạc nên suýt chút nữa Tát Mãn cũng nhảy dựng lên theo. Nàng tưởng Lạc Bắc xảy ra vấn đề, không khống chế được U Minh ma huyết.
Lạc Bắc thở ra một cái rồi nói một cách ngượng ngùng:
- Không sao. Ngươi để cho U Minh ma huyết vào trong cơ thể của ta quá ít. Mà ta khống chế kiếm nguyên và chân nguyên không kịp thời khiến cho chúng bị phá hủy hết, không tới được khiếu huyệt của ta.
Tát Mãn không nói được gì mà lắc đầu. Mặc dù nàng kinh ngạc với sự mạnh mẽ của Lạc Bắc nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn Đông Nhan với chút trách móc. Bởi vì từ bản năng nàng cảm thấy được với tính tình trầm ổn của mình, Lạc Bắc sẽ không có phản ứng như vậy. Nhưng dường như hắn bị lây một chút tính nết của Đông Nhan. Nhưng nàng chợt thấy có lẽ đối với Lạc Bắc cũng tốt. Bởi vì dù sao thì hắn cũng chỉ là một thanh niên, trên người đã có nhiều hào quang như vậy. Nếu không như thế, Tát Mãn thấy tâm tính của Lạc Bắc sau này sẽ có sự bất lợi.
- Hiện tại ngươi nên để ý. Ta sẽ thả thêm U Minh ma huyết vào.
Tát Mãn nở nụ cười ôn hòa. Chịu sự ảnh hưởng của Lạc Bắc và Đông Nhan, sự hồi hộp và nghiêm trang trong lòng nàng cũng giảm đi nhiều.
Mà sự biểu hiện của Lạc Bắc cũng làm cho nàng yên tâm. U Minh ma huyết rót cả vào trong cơ thể của Lạc Bắc nhưng dường như hắn không có cảm giác gì bất thường, thoải mái chịu đựng.
.........
U minh ma huyết trong một cây Thiên thần ngân châm được rót hết vào trong cơ thể của Lạc Bắc.
Do đã có kinh nghiệm, hơn nữa bây giờ bản mệnh kiếm nguyên của mình rất mạnh cho nên Lạc Bắc hết sức thoải mái đẩy U Minh ma huyết vào trong cái chư thiên có pho phân thân kia.
Trong suy nghĩ của Tát Mãn, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan thì Lạc Bắc hết sức thoải mái nhưng trên thực tế hắn lại đang vô cùng khiếp sợ.
Vốn sau khi hắn đẩy U Minh ma huyết vào trong chư thiên sử dụng chân nguyên và kiếm nguyên bao phủ. Cứ vậy, Lạc Bắc định ngưng tụ hết tất cả chúng thành một quả cầu rồi sau đó sử dụng Đại Hắc thiên ma quyết phong ấn chúng lại.
Nhưng hiện tại, tới khi U Minh ma huyết trong cái ngân châm thứ chín bị đẩy vào trong Chư Thiên, lực lượng chân nguyên và kiếm nguyên của hắn như không thể khống chế nổi. Vì vậy hắn đành phải sử dụng pháp thuật phong ấn U Minh ma huyết. Mà tới ba cái Thiên thần ngân châm sau, Lạc Bắc bắt buộc phải thi triển pháp thuật một lần nữa.
Khí huyết và chân nguyên của Thất Hải Yêu Vương thú quá mạnh cho nên lúc trước tiểu Trà muốn đánh chết nó cũng sử dụng rất nhiều U Minh ma huyết. Thậm chí có thể nói là hội tụ gần như toàn bộ lực lượng của nàng. Chỗ U Minh ma huyết đó đã biến phần lớn khí huyết và chân nguyên của Thất Hải Yêu Vương thú thành U Minh ma huyết.
Cho nên hiện tại U Minh ma huyết được rót vào trong cơ thể của Lạc Bắc, thậm chí còn hơn cả một viên Huyết Xá lợi. Cho nên hắn mới có cảm giác không khống chế nổi lực lượng từ chín cái đầu. Vì vậy mà tới cái thứ chín, hắn đã phải sử dụng pháp quyết phong ấn để phong ấn chúng lại.
Để cho U Minh ma huyết dung hợp với phân thần đối với Lạc Bắc cũng không khó. Chỉ cần tìm một khoảng đất không có người, để cho phân thân và U Minh ma huyết cùng giải phong ấn. U Minh ma huyết là thứ thuốc bổ đối với phân thân cho nên nó sẽ dung hợp trước tiên. Sau đó Lạc Bắc lại phong ấn phân thân là được.
Phân thân hấp thu nhiều U minh ma huyết thì thực lực sẽ tăng tới một mức độ khủng bố. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng nghĩ hiện tại để cho thực lực của phân thân tăng lên sau đó tới thời điểm thích hợp, bản thân sẽ từ từ luyện hóa khiến cho khí huyết của nó biến thành chân nguyên. Đến lúc đó chẳng những tu luyện được đạo bản mệnh kiếm nguyên thứ hai mà thậm chí còn có thể nâng cao tu vi của mình. Sau khi đột phá mấy tầng trước, hiện tại Lạc Bắc đã có sự hiểu biết đối với Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh. Tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh chính là biến thân thể thành một trời đất nhỏ, chân nguyên trong cơ thể giống như ngôi sao, tinh vân. Đến một lúc những ngồi sao, tinh vân đạt tới một trình đột nhất định, khoảng trời đất đó không chứa nổi nữa sẽ thay đổi, đột phá tới một cảnh giới mới. Hiện tại Lạc Bắc có thể cảm nhận được Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đã tới thời điểm đột phá tới cảnh giới tiếp theo. Cho nên bây giờ, chân nguyên trong một vạn ba ngàn chư thiên của hắn đều rất nhiều.
- Lạc Bắc! Ngươi hấp thu nhiều Ma huy như vậy khi đối địch, chân nguyên suy yếu, không phong ấn được Ma huyết có bị chúng xâm nhập không? - Nhìn thấy Lạc Bắc hấp thu toàn bộ U Minh ma huyết trong mười hai cây Thiên thần ngân châm, Đông Nhan không nhịn được lên tiếng hỏi.