- Phần lớn người tu đạo đều coi mình ở trên cao nhưng thực tế rất nhiều
chuyện đều phải nhờ một người bình thường để làm. Chẳng hạn như phái
luyện đan, bọn họ mất nhiều thời gian để tìm dược liệu thì còn thời gian đâu để tu đạo? Thế gian thay đổi nên trên thực tế cũng thay đổi số mệnh của giới tu đạo chúng ta. Nếu thiên hạ yên bình, người người an cư lạc
nghiệp thì lấy đâu ra tai họa, đâu có nhiều người phơi thây nơi hoang
dã, người tu luyện ma đạo làm sao có đủ tài liệu để cho ma đạo nổi lên?
Cho nên mỗi khi tai họa lan tràn, Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta đều phái đệ tử đi lại trên thế gian. Mặc dù là cứu vớt sinh linh những cũng là nghĩ cách thay đổi số phận. Trong tình hình trước mặt ai còn có thể lo cho
thân mình? - Minh Nhược nói một cách chậm rãi:
- Lòng người
không tốt cho nên chiến loạn mới xảy ra. Hiện tại việc thiên hạ đại loạn cũng đã hình thành. Với sức lực của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta cũng
không thể bàng quan, nhưng cũng không thể quyết định thế cục mà chỉ lựa
chọn một nơi tốt nhất để đứng. Côn Luân cũng được, ma đạo cũng thế. Cho
dù ta lựa chọn đứng bên nào chỉ sợ Từ Hàng Tĩnh Trai cũng khó mà tồn
tại. Trên thực tế Từ Hàng Tĩnh Trai cũng không có ý nghĩa nữa nhưng Lạc
Bắc lại khác.... Hơn nữa, hắn là truyền nhân của La Phù. Vào lúc này, ai cũng không biết sẽ có bao nhiêu người vì hắn mà tồn tại cho nên ta đã
lựa chọn hắn.
Đám người Vân Viện và Yến Hồng gật đầu. Còn Thi
Kiếm thì vẫn khóc thầm và cố gắng ghi nhớ từng lời một. Mặc dù có những
điều nàng còn chưa hiểu nhưng Thi Kiếm tin rằng những lời Minh Nhược nói đều có lý đối với mình.
.........
Cái gì cần nói thì đã nói.
Minh Nhược hơi thở ra một hơi. Nàng có cảm giác thân thể của mình lạnh
dần, dường như trở nên rất nặng. Tuy nhiên suy nghĩ của nàng lại nhẹ
bỗng như muốn bay ra ngoài.
Một người thiếu nữ có được lực lượng vô thượng, chủ nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai đã biết mình tới thời điểm cuối cùng.
Tuy nhiên nàng vẫn bình tĩnh và thản nhiên.
Nàng không có để cho tâm niệm và ý chí giữ chặt trong thân thể mà gần
như thả lỏng cho giải thoát, để cho suy nghĩ của mình tản ra khắp mọi
nơi trên núi Đại Đông.
Khắp nơi của Từ Hàng Tĩnh Trai, từng cái cây ngọn cỏ từ từ hiện ra trước mắt nàng.
Minh Nhược hơi ngạc nhiên và vui mừng khi phát hiện trong lúc mình giao chiến với Lan thần quân và Kỳ Liên Liên Thành nhưng cái cây sơn anh do
mình và Thương Nguyệt trồng vẫn còn nguyên như kỳ tích. Mặc dù trên cành cây trắng nõn dính máu nhưng nó vẫn đứng thẳng một cách ngoan cường.
- Thật là đẹp.
Minh Nhược nhìn cây sơn anh mà thầm khen trong lòng.
- Hóa ra Đại tự tại cũng cũng đã chọn chỗ đứng cho mình. - Sau đó, Minh Nhược đột nhiên cảm nhận được vài hơi thở quen thuộc.
- Trần Thanh Đế! Không biết Từ Hàng Tĩnh Trai ta và Đại Tự Tại cung của ngươi lần này ai chọn đúng, ai sẽ thắng.
Sau khi thầm cười giễu trong lòng, ý thức của Minh Nhược có chút mơ hồ.
- Trên đời này ta còn có gì để tiếc nuối?
Minh Nhược cố gắng suy nghĩ. Nàng nghĩ tới những chuyện, những người đã gặp...nếu như nói còn có gì tiếc nuối... Minh Nhược đột nhiên nhoẻn
miệng cười, nhỏ giọng nói với Lạc Bắc đang đứng bên cạnh:
- Ta muốn tới La Phù để xem. Nếu như có thể, ngươi đưa ta tới đó để xem đi.
Những con gió từ xa thổi tới mang theo những giọt hơi nước. Đám mây màu đỏ sậm từ từ tản đi khiến cho quang cảnh của núi Đông Sơn và Từ Hàng
Tĩnh Trai lại sáng lên. Nhất là trên mặt hồ bốc lên từng làn hơi nước
được ánh nắng mặt trời chiếu vào càng tăng thêm nhiều màu sắc.
Tại một phía khác của núi Đại Đông, ở bên kia của bờ hồ có một con thuyền lá.
Trên đầu con thuyền có một người thanh niên mặc hoa phục màu xanh. Đôi
tay của người đó trắng nõn như ngọc đang chắp ở sau lưng. Gương mặt của y mặc dù không được tuấn tú cho lắm nhưng ánh mắt thâm thúy thể hiện một
sự cơ trí và trầm ổn. Trong con thuyền có một nam tử mặc áo dài màu tía, tướng mạo chỉ chừng hai mươi mấy tuy nhiên tóc đã ngả màu trắng. Nam tử mặc áo tía chỉ ngồi lẳng lặng ở đó nhưng lực lượng chân nguyên tản ra
từ người y lại khiến cho đám mưa bụi từ trên cao rơi xuống không thể tới gần được con thuyền nhỏ.
Bất chợt người thanh niên mặc áo xanh và nam tử mặc áo tím như cảm ứng được điều gì đó liền ngẩng lên, nhìn
về phía Từ Hàng Tĩnh Trai.
- Minh Nhược cảm nhận được chúng ta.
Nam tử mặc áo tía hơi cau mày lại:
- Không thể ngờ được tu vi của cô ấy lại tới mức độ này.
Người thanh niên mặc hoa phục gật đầu vẫn trầm mặc không nói. Tuy nhiên ánh mắt của gã có chút gì đó phức tạp.
Gã cũng cảm nhận được Minh Nhược phát hiện ra sự có mặt của mình. Thậm
chí còn cảm nhận rất rõ Minh Nhược cũng phát hiện ra họ là người của Đại Tự Tại cung.
Người thanh niên mặc hoa phục màu xanh biết tiếp
theo, chủ nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai chắc chắn đã yên lặng mất đi. Mặc
dù tu vi của nàng mạnh như vậy nhưng đối diện với một kẻ địch như Kỳ
Liên Liên Thành, như Côn Luân thì nàng cũng sẽ phải ngã xuống.
Nhưng nàng chắc chắn phải hiểu rõ điều này. Không biết vì lý do gì mà
mặc dù biết điều đó nhưng Minh Nhược vẫn quyết định như vậy.
Thẩm Phi Dung là một cường giả của Đại Tự Tại cung là vị sư đệ được Trần Thanh Đế coi trọng nhất. Trong tim của y có chút lo lắng đối với sự lựa chọn của Trần Thanh Đế.
Đột nhiên Thẩm Phi Dung và Tạ Phúc Vân mặc áo bào màu tím chợt ngẩng đầu lên.
Từ phía chân trời, ở một nơi khác xuất hiện rất nhiều vầng sáng như những tia chớp bay về phía núi Đại Đông.
Trong đó có rất nhiều cường giả khiến cho Thẩm Phi Dung và Tạ Phúc Vân
cảm thấy run sợ. Từ bốn trăm năm trước, sau trận đánh với U minh huyết
ma, thiên hạ không còn nhiều cường giả tập trung lại một chỗ như vậy.
Mặc dù Kỳ Liên Liên Thành bị thương nhưng những gì mà y bố trí đã hoàn
toàn khởi động. Trong phạm vi ngàn dặm xung quanh núi Đại Đông đã biến
thành một cái chiến trường khổng lồ.
- Lạc Bắc! Hóa ra ngươi đã đột phá tới cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên.
- Lạc Bắc... Lạc Bắc... Ngươi phải chờ ta.
Nơi chân trời phía Tây núi Đại Đông, Thái Thúc đứng trên một vầng sáng xanh biếc mà phi hành về phía núi Đại Đông.
Trong mắt của nàng là hình ảnh núi Đại Đông vừa mới xuất hiện một bóng
kiếm quang kinh người. Mạc dù nàng không biết Lạc Bắc tu luyện tới cảnh
giới bản mệnh kiếm nguyên vào lúc nào nhưng nàng có thể cảm nhận được
trong đạo kiếm kinh thiên động địa đó có hơi thở từ Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc.
Đứng bên cạnh nàng chính là Ly Nghiêu Ly. Vầng sáng
dưới chân nàng là một con thuyền giống với Bích Vân trùng của Côn Luân.
Nó giống như một cái lá trúc khổng lồ tuy nhiên phần đuôi lại là một cái pháp bảo để phi hành.
Tốc độ phi hành của cái pháp bảo này
vượt xa so với tốc độ các vầng sáng từ các nơi đang bay về phía núi Đại
Đông. Cái pháp bảo này là Thái Thúc yêu cầu Bích Căn sơn nhân làm ra, bỏ qua tất cả những công dụng phòng ngự mà chỉ cần tới tốc độ phi hành.
Thái Thúc cũng chẳng hề dùng khăn che mặt. Những trận gió mạnh thổi lên bộ trang phục Thái Hư nghê y khiến cho nó tản ra ánh sáng hắt lên khuôn mặt đang lo lắng của Thái Thúc làm cho nó càng trắng thêm.
Để mô tả dung nhan của nàng lúc này gần như không có lời về sự xinh đẹp và kiên nghị của Thái Thúc.
Cô phải tới bên cạnh, chiến đấu cùng với Lạc Bắc, cho dù người mà hắn đối địch là ai.
..........
Từ bên trong đám mây đen đối diện với Thái Thúc đột nhiên có ba cái bóng màu đen bay ra.
Tuy nhiên khi ba cái bóng đó tách ra khỏi đám mây khiến cho đám mây
dường như nhạt hơn một chút. Phía sau ba cái bóng đen đó, trong đám mây
đen có đầy bóng người với một thứ khí thế nghiêng trời lệch đất ập tới
trước mặt Thái Thúc. Thứ sát khí đột nhiên xuất hiện khiến cho cả bầu
không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Ba cái bóng màu đen đó
là ba nam tử mặc hoa phục màu đen. Trên trang phục của họ đều được thêu
hình rồng bằng tơ vàng. Cả ba người bay ra khỏi đám mây đen với một tốc
độ kinh người. Tuy nhiên pháp bảo dưới chân Thái Thúc cũng có tốc độ cực nhanh nên chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã tới gần Thái Thúc.
Đối mặt với ba cái bóng đen và vô số những cái bóng sau lưng ba người giống như cả một đại quân nhưng Thái Thúc vẫn không hề dừng lại, chỉ có điều
trong đôi mắt sáng của nàng xuất hiện đầy sát khí.
“ Xoạt! “ Ba
đạo kiếm quang màu đỏ gần như cùng một lúc từ ba người đó lao ra về phía Thái Thúc và Ly Nghiêu Ly. Ba đạo kiếm quang giống như ba con giao long uốn lượn trên không trung tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nhưng ngay khi ba
đạo kiếm quang vừa mới bay ra được năm trượng thì một tiếng nổ vang lên. Một làn khí tức hệ Hỏa kinh người tù trên người Ly Nghiêu Ly bốc lên
rồi trong nháy mắt hóa thành một con Hỏa Long dài tới hơn mười trượng.
Ngay cả lớp vảy và cái râu của nó đều sống động như thật.