Ánh mắt của Minh Thập Thất cũng tập trung về phía người áo hồng có vóc dáng thấp bé:
- Cũng chỉ có Trạm Châu Trạch địa mới có thể luyện chế được nhiều bích
hỏa lân sa để sử dụng với quy mô lớn như thế. Nếu không có Trạm Châu
Trạch Địa giúp đỡ thì Huống Vô Tâm cũng không dám làm chuyện thế này.
- Không thể để cho y tiếp tục được.
Nam Cung Tiểu Ngôn hít một hơi thật sâu. Trong giây lát đó, Ha Ma La cầm
bạch cốt trường mâu đã dẫn hai tới ba trăm người áo hồng tiến vào hơn
năm mươi trượng. Số lượng người áo hồng sau lưng y càng lúc càng nhiều
giống như một trận thủy triều. Trải qua hơn hai trăm trượng, dòng người
tới một khu vực trống trải không hề có kiến trúc xây dựng. Chỉ cần vượt
qua được hơn trăm trượng nữa, Minh Thập Thất có phái đệ tử ra ngăn cản
đồng thời cho người đi thu dọn kho pháp bảo thì cũng chẳng có đủ thời
gian. Chỉ sợ đám người áo hồng sẽ nhanh chóng bao vây phòng pháp bảo mà
giết chết những đệ tử Côn Luân vừa mới ra khỏi đó mà đoạt lấy pháp bảo.
Hơn nữa, Nam Cung Tiểu Ngôn hiểu rất rõ dưới quy một đại chiến như thế này, Ha Ma La tiến lên như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới khí thế của hai bên. Cứ
để cho Ha Ma tiến lên với một tốc độ thần tốc thì đám đệ tử Côn Luân sẽ
sinh ra sự sợ hãi mà không thể phát huy được toàn bộ thưc lực của mình.
Vì vậy mà mặc dù Nam Cung Tiểu Ngôn không hề nghi ngờ tu vi và năng lực
của Minh Thập Thất nhưng cũng biết phải đánh chết Ha Ma La.
- Ta phải đi giết y.
Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn Minh Thập Thất, nói xong câu đó liền chuẩn bị lao về phía Ha Ma La.
- Ngươi không cần phải đi. Y nhất định sẽ chết. - Đúng lúc này, Minh Thập Thất lại ngăn cản Nam Cung Tiểu Ngôn:
- Nếu chúng ta không cẩn thận bị chết thì trận chiến này không cần phải đánh nữa.
Trong tiếng nói của Minh Thập Thất, Nam Cung Tiểu Ngôn chỉ thấy y vũng tay
lên. Trong nháy mắt đó, một cái bóng xám liền xuất hiện cách Ha Ma La
chừng năm, sáu mươi trượng và lao thẳng về phía y.
Trong tích tắc đó, đám đệ tử Côn Luân và cả Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn thấy cái bóng xám
thì miệng đều hơi há ra. Bọn họ có thể nhận ra người đó ăn mặc giống hệt với Minh Thập Thất.
Nam Cung Tiểu Ngôn biết đó là một trong số những người cùng với Minh Thập Thất xuất hiện từ vòng đảo thứ tám.
Tuy nhiên chỉ có một người đó lại dám lao thẳng về phía Ha Ma La và mấy trăm người áo hồng sau lưng gã.
......
Dưới bóng đêm, trong khu vực mấy ngàn dặm của Côn Luân liên tục xuất hiện
pháp lực dao động mạnh. Tất cả đều chứng tỏ cho thấy nơi tượng trưng cho quyền lực tối cao của giới tu đạo đã biến thành chiến trường. Khu vực
xung quanh của Côn Luân hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Huống Vô
Tâm khiến cho Côn Luân biến thành một hòn đảo đơn độc, đồng thời những
người tu đạo nơi khác không biết tới vào lúc này ở đây đang xảy ra một
trận chiến.
Cũng vào lúc này, phần lớn khắp nơi trên thế gian hết sức yên tĩnh.
- Cái gì?
Bên bờ của một con sông chảy xiết một đạo nhân trung niên áo đen và một Lạt ma mặc cà sa màu đỏ sẫm đứng song song với nhau.
Người trung niên áo đen ngũ quan chỉnh tề nhưng hai hàng lôi mày dầy rậm. Còn vị lạt ma mặc cà sa màu đỏ thì hơi béo, màu da ngăm đen, tai to mặt lớn nhìn hơi giống với Phật Di Lặc tuy nhiên ánh mắt của y có chút gì đó
lạnh lùng khiến cho người ta có cảm giác tâm tính của y không giống như
vẻ bề ngoài.
Vào lúc này, một giọt nước to bằng nắm tay đang lơ
lửng trước mặt người trung niên áo đen giống như một quả cầu thủy tinh.
Theo pháp quyết trong tay người áo đen thay đổi, cảnh tượng khu vực ven
con sông từ từ hiện ra trong quả cầu.
Vào lúc này, giống như
trong phạm vi cả ngàn dặm xung quanh đều nằm trong tầm mắt của y. Nhìn
cảnh tượng trôi qua trong viên thủy châu, người áo đen cau mày lại nói:
- Không ngờ bọn chúng lại thay đổi đường đi không tiếp tục đi về phía Thập Vạn Đại Sơn.
- Không thể ngờ được với hai người chúng ta mà cũng mất dấu chúng. Con
gái của Hồ Yêu vương quả thật là lắm kế. - Lạt Ma mặc cà sa màu đỏ giận
dữ:
- Nếu ta mà bắt được thì nhất định phải chăm sóc thật cẩn thận mới được.
Ngay cả tông chủ Tề Vân Tông là Lâm Mộc Bạch cũng bị bại trong tay cô ta thì không thể coi thường được. Pháp vương! Ngươi nghĩ cách thông báo cho Kỳ Liên Liên Thành trước đi.
Vị đạo nhân trung niên nói xong câu
đó với Lạt Ma liền búng ngón tay khiến cho hạt nước tan vỡ, đồng thời im lặng suy nghĩ tại sao bản mệnh kiếm nguyên đã bị vỡ mà Lạc Bắc vẫn chưa chết? Vào lúc này, mấy người con gái đã thay đổi đường đi không về phía Thập Vạn Đại Sơn nữa chẳng lẽ ngoại trừ Dạ Ma Thiên của Thập Vạn Đại
Sơn ra vẫn còn người khác có thể cứu được hắn?
Một con hạc bằng đồng to chừng ba tấc màu xanh nhưng lại chẳng khác gì vật sống bay lên cao rồi biến mất trong màn đêm.
Trên một chỗ con hạc đồng lướt qua có một tờ giấy từ trong bụng nó bay
xuống. Ngay lập tức, một ngón tay búng khẽ khiến cho tờ giấy liền hóa
thành bột phấn mà biến mất. Ngón tay đó là của Kỳ Liên Liên Thành.
Bản thân gã lúc này đã thấp thoáng vượt qua phần lớn người trong số Thập
Đại kim tiên. Trong tay Kỳ Liên Liên Thành cũng nắm một số lượng người
khó có thể tưởng tượng được. Dường như Hoàng Vô Thần giao phần lớn lực
lượng trên thế gian cho gã. Bắc Minh vương cảm nhận được điều đó cho nên lão cũng không muốn nhúng tay vào trận đấu giữa Kỳ Liên Liên Thành và
Lạc Bắc. Hiện tại mặc dù Huống Vô Tâm cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa Côn Luân và bên ngoài nhưng Kỳ Liên Liên Thành vẫn có thể thông qua rất nhiều tin tức mà cảm nhận có điều gì đó không ổn ở Côn Luân.
Tuy nhiên, Kỳ Liên Liên Thành cũng không hề lo lắng. Bởi vì gã có một lòng
tin tuyệt đối với Hoàng Vô Thần. Thậm chí cho tới bây giờ, y chưa hề
nghĩ Hoàng Vô Thần sai. Bởi vì trong mười năm qua, nhờ sự tin tưởng vững chắc vào Hoàng Vô Thần mà gã có được tu vi như vậy. Trong suy nghĩ của
Kỳ Liên Liên Thành, chỉ cần tiếp tục đi tiếp thì nhất định sẽ có ngày
đạt tới đại đạo vô thượng.
Vì vậy mà trong lòng của Kỳ Liên Liên Thành chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là phải giết được Lạc Bắc.
Kỳ Liên Liên Thành có một trực giác hết sức rõ ràng. Mặc dù bản mệnh kiếm
nguyên của Lạc Bắc bị mình hủy nhưng tới giờ hắn vẫn chưa chết.
“ Nếu Lạc Bắc chưa chết vậy thì bây giờ hắn đang ở đâu? “
Mặc dù tất cả kế hoạch liên quan tới Lạc Bắc hết sức chặt chẽ nhưng vẫn
không thể lường hết trước được mọi chuyện. Chẳng hạn như Kỳ Liên Liên
Thành vẫn không lường trước được tu vi của Minh Nhược, vẫn chưa dự đoán
được sẽ có người như Nhạc Sơn. Y cũng không thể ngờ được lại có những
người tu vi cao như vậy xuất hiện. Mặc dù những người đó không thể ngăn
cản được bước tiến của gã nhưng ở núi Đại Đông, Kỳ Liên Liên Thành cũng
bị thương nặng, khiến cho trước khi hồi phục,gã không thể thi triển pháp thuật đặc biệt trong Đại Đạo như thiên quyết để xác định vị trí của Lạc Bắc.
Như con gái của Hồ Yêu vương thần bí cũng là một biến số.
Lúc trước không ai ngờ được núi Chiêu Diêu lại có một nhân vật tu vi cao,
kiêm cả tuyệt học hai nhà như vậy. Hơn nữa, kiến thức và mưu lược của
nàng cũng rất cao. Sau khi trốn khỏi núi Đại Đông, lực lượng của Kỳ Liên Liên Thành mấy lần vây giết đám người Từ Hàng Tĩnh Trai cùng với Lạc
Bắc và nàng nhưng lần nào cũng đều bị nàng đột ngột thoát ra.
Nếu nàng và người của Từ Hàng Tĩnh Trai tiến lên đúng theo phương hướng thì Kỳ Liên Liên Thành cũng không phải lo lắng tới sự xuất hiện của nàng.
Nhưng hiện tại, nàng và những người Từ Hàng Tĩnh Trai lại không tiếp tục tiến về núi Đại Đông, hoàn toàn thoát khỏi sự tính toán của Kỳ Liên
Liên Thành.
Hiện tại Kỳ Liên Liên Thành gần như đã vận dụng toàn
bộ lực lượng của mình thậm chí còn hơn cả khi ở núi Đại Đông. Nhưng cho
tới tận bây giờ gã vẫn không hề có tin tức về Lạc Bắc và con gái của Hồ
Yêu vương.
Cô ta và Lạc Bắc đang ẩn nấp ở đâu?
..........
Trong một cái ngõ nhỏ tại một ngôi thành bình thường ở Ung Châu có một căn
nhà hết sức yên tĩnh. Căn nhà đó nhìn bề ngoài cũng không có gì khác với căn nhà của một phú hào, trên cánh cửa có đề hai chữ “ Quý phủ “ , bên
trong sân trồng rất nhiều ngô đồng che hơn nửa sân.
Thiếu nữ che
mặt bằng tấm lụa xanh khiến cho Kỳ Liên Liên Thành phải coi là đối thủ
đang ngồi cùng với đám người Vân Viện trong một cái đại sảnh. Không một
ai biết làm thế nào nàng vào đám người Vân Viện có thể thoát khỏi tai
mắt của Kỳ Liên Liên Thành, nhưng hiện tại nàng vẫn thoát khỏi lực lượng dưới tay của Kỳ Liên Liên Thành, vượt qua cả ngàn dặm mà tới tận đây.