Nhìn thấy cảnh tượng đó, Băng Trúc Quân lại cất tiếng cười ha hả.
- Băng Trúc Quân! Ngươi đã biết một khi đánh tan Liệt Khuyết lam quang
trận liền có chuyện đó đúng không? Ngươi đúng là cái đồ vô sỉ, đê tiện. - Nghe thấy tiếng cười đắc ý của Băng Trúc Quân, tên đệ tử Kiếm Ti của
Côn Luân lập tức hiểu ra mà hét lên.
- Biết thì sao? - Ánh mắt của Băng Trúc Quân trở nên lạnh lùng, nói:
- Đừng nói là vừa rồi ta chưa xác định được nó có phải là cái cấm chế đó không. Cho dù ta đã biết thì dưới sự phản kích của nó, với tu vi của
các ngươi cho dù có chuẩn bị trước cũng không tránh được thì có khác gì
đâu? Hơn nữa ngươi đừng quên rằng sinh tử của ngươi đang nằm trong tay
ta. Ta muốn ngươi sống thì sống, muốn ngươi chết thì chết. Nếu còn nói
nữa ta sẽ biến ngươi thành vật thi luyện.
Tên đệ tử Kiếm Ti của Côn Luân nắm chặt tay lay, thân thể hơi run run
cho thấy đang vô cùng tức giận. Nhưng sau một lát y vẫn xoay người đi và cúi đầu xuống.
Đối mặt với Băng Trúc Quân có tu vi cao hơn mình quá nhiều, cho dù liều mạng thì cơ bản cũng chẳng có tác dụng.
Nhìn thấy tên đệ tử Côn Luân chịu khuất phục trước uy phong của mình,
ánh mắt của Băng Trúc Quân không giấu được sự đắc ý. Y quay đầu liếc mắt nhìn Vân Hạc Tử một cái. Vân Hạc Tử cũng hiểu ý liền điều khiển Xích
Đồng Thiên thành bay thẳng tới chỗ vỡ trên màn sáng màu lam.
Hiện tại các trận pháp trong giới tu đạo tạo thành lớp ánh sáng phòng
ngự như thế này, chỉ cần có vết nứt là trận pháp sẽ bị phá hủy. Hoặc chỉ cần công kích của đối phương dừng lại, bên trong trận pháp vẫn nguyên
vẹn thì vầng sáng sẽ tự động hồi phục. Nhưng lúc này, cái khe trên màn
sáng vẫn còn nguyên không hề nhúc nhích mà màn sáng cũng chẳng có gì
thay đổi. Hơn nữa, sau cú phản kích từ màn sáng, vào lúc này Băng Trúc
Quân có thể khẳng định được đây chính là Liệt Khuyết Lam quang trận của
Hoàng Thiên tông.
Từ trong cái khe dài tới mấy trượng, linh khí vẫn tiếp tục phun ra nhưng bên trong lại toàn là sương trắng, không nhìn thấy rõ cảnh tượng.
Băng Trúc Quân vẫn đúng yên ngưng thần tập trung quan sát. Lão lại lấy
ra một lá cờ nhỏ màu trắng có mấy mặt tản ra ánh sáng trắng. Ánh sáng
chiếu vào làn sương mù dày đặc tạo ra một quầng sáng trong suốt.
Nhìn thấy tầng tầng những quầng sáng xuất hiện, Băng Trúc Quân lập tức
thu lá cờ nhỏ lại rồi quay đầu nhìn đám người Trần Thanh Đế, nói:
- Không biết chư vị có người nào biết thần thông bài trừ ảo trận không?
Thanh Ẩn đăng của ta đã rơi vào tay Lạc Bắc. Cái pháp bảo này của ta vô
dụng đối với ảo trận nên việc phá nó ta bất lực.
- Để cho ta thử một chút.
Cống Dát Kiên Tán gật đầu rồi đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu. Một viên Xá
Lợi tử màu trắng như từ dưới nước nổi lên, thả ra trên đỉnh đầu của y
một làn hào quang rực rỡ. Ánh sáng của nó đi tới đâu, sương mù liền tách sang hai bên để lộ hai cái cầu ngọc dài không biết dẫn tới nơi nào.
- Cái này không phải là ảo trận bình thường mà hình như là Lưỡng Nghi
sinh tử trận. - Trần Thanh Đế vừa nhìn thấy hai con đường bên trong làn
sương mù lập tức nhíu mày.
- Đúng là Lưỡng Nghi sinh tử trận. - Băng Trúc Quân nheo mắt qua sát một lúc rồi quay sang nhìn tên đệ tử Kiếm Ti của Côn Luân mà nói:
- Lần này đừng nói là ta không nói trước. Đối với Lưỡng nghi sinh từ
trận có hai sự lựa chọn. Một đường đi vào không sao, còn một đường đi
vào là đường chết. Hai con đường đó, ngươi hãy chọn một đi.
Tên đệ tử Kiếm Ti của Côn Luân thấy không còn đường nào khác cũng chẳng
nói nhiều chỉ cắn rằng rồi lướt qua cái khe trên màn sáng màn sáng màu
lam và sau đó theo cái cầu màu trắng phía bên phải đi vào trong làn
sương mù dày đặc.
Chỉ trong một lát, từ trong làn sương mù màu trắng dường như có tiếng
kêu thảm thiết như có như không rồi không gian trở nên im phăng phắc.
Trên cái ngọc phù màu trắng trong tay Băng Trúc Quân vốn ở giữa như có
hai ngọn lửa màu xanh dao động nhưng sau tiếng kêu thảm thiết kia vọng
ra, một ngọn lửa màu xanh đột nhiên biến mất.
Sắc mặt của Hoài Ngọc trắng bệch, thân thể hơi run rẩy. Nàng hiểu rõ
ngọn lửa màu xanh biến mất có ý nghĩa như thế nào. Nhưng Băng Trúc QUân
cũng chẳng thèm để ý mà chỉ cười lạnh, nói:
- Xem ra ngươi đúng là đen đủi. Hai con đường mà ngươi cố tình chọn con đường chết.
Nghe thấy tiếng cười lạnh của Băng Trúc Quân, sắc mặt của Hoài Ngọc lại
càng trắng thêm. Ánh mắt của Vân Hạc Tử nhìn nàng có chút gì đó như
thương hương tiếc ngọc. Thấy ánh mắt đó của Vân Hạc Tử, Trần Thanh Đế
hơi cười lạnh một chút.
Trần Thanh Đế thấy thiên phú, tâm cơ của Vân Hạc Tử không hề kém... Nếu
không với thân phận tán tu của y cũng không có được tu vi như vậy. Nhưng nếu không loại bỏ được cái chuyện háo sắc thì đó như có thêm sợi dây
buộc chân. Trần Thanh Đế thầy sau này, y không thể nào đuổi kịp được
mình.
- Đi thôi.
Thầm cười lạnh trong lòng, Trần Thanh Đế cũng không nói thêm gì mà chỉ
tay một cái. Tự Tại ngọc bia lập tức thu nhỏ chỉ còn dài tới một trượng
lơ lửng trước mặt. Trần Thanh Đế bám sát theo phía sau xuyên qua cái khe trên màn sáng bay về phía cái cầu bên trái.
Vân Hạc Tử cũng không nói nhiều thu Xích Đồng Thiên Thành lại chỉ còn
tới hai thước mà hút nó lơ lửng trên tay. Đoàn người nối đuôi nhau đi
vào theo trần Thanh Đế.
- Giới tu đạo thượng cổ và giới tu đạo chúng ta hiện nay đúng là một
người một vẻ, rất nhiều cách thức còn hơn hẳn chúng ta. Trong cái trận
Lưỡng Nghi sinh tử này không ngờ còn đặt một cái ảo trận khác.
Mới đi được trên cây cầu chừng hai mươi trượng, từ trong làn sương mù
màu trắng ở hai bên đột nhiên vang lên tiếng động thánh thót, tản ra rất nhiều những bông sen trắng và những đoàn người. Tất cả những người đó
là những người vô cùng quan trọng trong cuộc đời của đám người Trần
Thanh Đế. Có vài người là bạn thời thơ ấu, người thân, sư huynh đệ mới
nhập môn. Tuy nhiên nhìn thấy những người đó vừa mới xuất hiện, sắc mặt
Trần Thanh Đế vẫn bình thản mà nói vậy.
- Đi!
Cống Dát Kiên Tán cũng như không nhìn thấy chỉ cúi đầu cụp mắt xuống.
Viên xá lợi màu trắng tản ra hàng ngàn tia sáng tới đâu những người đó
lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng.
Cái ảo trận vừa bị phá vỡ khiến cho trên đường đi không còn có một chút
trở ngại. Chỉ chừng một nén hương, sương mù dày đặc hai bên đã từ từ
biến mất, cái cầu trắng cũng tới cuối. Trước mặt đoàn người là một
khoảng sáng sủa.
- Giỏi thật! Khu Đất phong này có thể còn hơn cả Thục Sơn hiện tại. truyện tại bàn long hội.
Dõi mắt theo vầng sáng, tất cả mọi người cho dù là cả Băng Trúc Quân cũng đầy sự ngạc nhiên vui mừng và khiếp sợ.
Cảnh tượng trước mắt của họ là quang cảnh thật sự của khu Đất phong này.
Chỉ thấy trên hư không lơ lửng hơn một ngàn ngọn núi.
Không gian rộng tới cả vạn dặm có màu xanh sáng bóng nhìn như một cái hồ nước. Mà trong cả ngàn ngọn núi đang lơ lửng thì thu hút tầm mắt mọi
người chính là một ngọn tháp lớn màu vàng ở giữa.
Cái ngọn tháp đó vô cùng khổng lồ có tổng cộng chín tầng, độ cao mỗi
tầng phải tới hơn hai trăm trượng. Ngọn tháp lơ lửng trên không trung
còn to hơn cả mấy ngọn núi lớn. Cả ngọn tháp nhìn không hề có khe hở như được điêu khắc thành từ một ngọn núi. Toàn thể ngọn tháp có ánh sáng
màu vàng lượn quan khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Xung quanh ngọn tháp này còn có mười chín ngọn núi khác cũng lớn như
vậy, bên trên có xây dựng cung điện lầu các. Từ xa nhìn lại giống như có mười chín cái đài sen xoay xung quanh ngọn tháp kia.
Bên ngoài mười chín ngọn núi đó lơ lửng chừng trăm cái cột trụ bằng ngọc màu trắng. Mặc dù cách nhau tới mấy ngàn dặm, chỉ thấp thoáng thấy được bóng dáng của chúng nhưng đám người Băng Trúc Quân vẫn có thể cảm giác
được rằng trên trụ ngọc đều bố trí trận pháp khiến cho linh khí của trời đất liên tục tập trung vào trong những cây cột đó.
Thứ trận pháp này là Tụ Linh trận mà hiện tại chỉ có một số ít tông môn
có thể bố trí được. Cùng ở trong khu vực đất phong này, tu luyện trên
những cây cột đó chắc chắn phải nhanh hơn những chỗ khác nhiều.
Vào lúc này nhìn mấy cây cột trụ màu trắng, đám người Băng Trúc Quân và
Trần Thanh Đế liền tưởng tưởng tới cảnh khi tông môn còn đang thịnh, có
cả trăm đệ tử cùng tu luyện trên những cây cột màu trắng đó.
Quan trọng nhất là vào lúc này nhìn qua, toàn bộ đất phong đầy đủ linh
khí, những cái kiến trúc trên ngọn núi vẫn được bảo tồn nguyên vẹn,
không hề có dấu vết đấu pháp hay bị hủy hoại.
Mặc dù sau đó trong điển tịch ghi lại giới tu đạo thượng cổ nảy sinh mấy trận đại chiến cuốn gần như toàn bộ các tông môn vào đó nhưng lại không ghi rõ Hoàng Thiên tông và các môn phái lớn có thể tiến vào được trong
Tử Kim hư không làm sao mà biến mất. Nhưng hiển nhiên là thứ đất phong
không trải qua đại chiến này giữ được thì càng còn nhiều thứ tốt.