“Xem xong rồi đừng có trách mà bị ngược cẩu độc thân” vừa dứt lời anh xoay người chống tay lên ghế sofa lật Bội Vy nằm xuống, hôn nhẹ lên môi cô.
Làn môi ấp nóng vừa chạm vào môi mình, tim Bội Vy bắn lên một cái, đầu cô vang lên tiếng nổ “ầm ầm“. Thôi xong rồi, nụ hôn đầu của bà đây cứ thế này mà mất thật rồi. Cô nhắm mắt lại không dám nhìn Lâm An Vũ, còn nghĩ hắn định làm gì nữa cơ, ai ngờ chỉ hôn xong rồi lập tức bật dậy. Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng Lâm An Vũ đã kiềm chế rất nhiều. Trong lúc hắn bật dậy, cô cảm nhận được có cái gì đó không bình thường...
Cả đám đang ngồi trân mắt nhìn cảnh tượng đẹp đến mê người trước mặt, đột nhiên bị cắt ngang mà trở nên mất hứng:
“Sao lại cắt ngang rồi?”
“Ê ê, tiếp tiếp nào”
“Đừng nói tân hôn mà chỉ làm có nhiêu đây thôi nha”
“Lừa ai vậy, tiếp coi”
Lâm An Vũ ngồi thẳng lên, anh cố gắng áp chế mớ cảm xúc hỗn độn của mình nói với đám bạn:
“Chỉ có vậy thôi, hôm đó chúng tôi uống say. Không còn khúc sau nữa, ngày mai tôi có cuộc họp quan trọng chúng tôi về trước đây” nói rồi nắm tay cô đi ra khỏi phòng để lại đó biết bao là ánh mắt tiếc nuối.
Bội Vy tưởng Lâm An Vũ say thật nên cô nói để mình lái xe, Lâm An Vũ đồng ý. Suốt cả quãng đường không ai nói với ai câu nào, bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo. Khi gần đến nhà, anh mới lấy giọng bình tĩnh nhất để nói với cô một câu:
“Xin lỗi, lúc nãy tôi không cố ý. Cô cũng thấy đó, đây chỉ là bất đắc dĩ” lòng nói vậy nhưng tim không nghĩ vậy (người ta có tính toán hết rồi nha ><)!
“Ha ha. Không sao, tôi không để ý đâu, chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi. Ráng lên, dù sao thì hết một năm rồi tôi với anh ly dị đến lúc đó không cần lo nữa” Bội Vy phóng khoáng nói. Nhưng cô nào biết, câu nói này của mình làm cho Lâm An Vũ trở nên tê liệt...
Về đến nhà, Lâm An Vũ cũng không nói câu nào nữa. Hai người cứ như vậy mà đi ngủ. Bội Vy từ ngày ngủ cùng Lâm An Vũ không còn hay gặp ác mộng như trước đây, nên cô ngủ rất say.
Lúc ngủ đôi mắt hoa đào nhắm lại vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Đôi môi nhỏ khép hờ làm người ta có phần ngây ngất. Lâm An Vũ cứ như vậy nằm bên cạnh mà nhìn cô suốt đêm, có khi anh còn len lén đặt lên trán cô một cái hôn nhỏ, anh thì thầm “Cô bé ngốc, đến bao giờ em mới biết là anh thích em đây? Từ lần đầu gặp em anh đã thích rồi...” sau đó an ổn mà nhắm mắt lại mơ về nụ hôn lúc tối nay.