Lá Thư Trong Chai

Chương 12: Chương 12




Không biết phải đi đâu, sau khi rời nhà Theresa, Garrett bắt taxi đến sân bay. Không may là chẳng còn chuyến bay nào cả, và rốt cuộc anh phải ở lại nhà đón khách suốt thời gian còn lại của buổi đêm, vẫn tức giận và không thể ngủ nổi. Đi đi lại lại trong nhà đón khách nhiều giờ liền, anh lang thang qua những quầy hàng đã đóng cửa từ tối, thỉnh thoảng dừng lại để nhìn qua những rào chắn ngăn không cho du khách bay đêm lại gần.

Sáng hôm sau anh bắt chuyến bay sớm nhất có thể, về đến nhà vào khoảng hơn mười một giờ rồi đi thẳng vào phòng mình. Tuy nhiên, khi anh nằm trên giường, những chuyện lúc tối hôm trước cứ tái hiện trong đầu anh, làm anh thao thức. Cố gắng ngủ mà không được, cuối cùng anh bỏ cuộc. Anh đi tắm và mặc quần áo, rồi lại ngôi lên giường. Nhìn đăm đăm vào bức ảnh Catherine, cuối cùng anh nhấc nó lên và mang ra phòng khách. Trên bàn uống cà phê anh thấy mấy lá thư mà anh đã để lại đó. Ở căn hộ của Theresa anh đã sốc đến mức không hiểu nổi chúng viết gì, nhưng bây giờ, với tấm ảnh của cô trước mặt, anh chậm rãi đọc, gần như tôn thờ, cảm thấy sự hiện diện của Catherine tràn ngập căn phòng.

“Này, anh nghĩ là em đã quên cuộc hẹn của chúng ta rồi,” anh nói trong lúc nhìn Catherine đi xuống bến tàu với một cái túi đựng đồ tạp hóa.

Mỉm cười, Catherine nắm lấy tay anh khi bước lên thuyền. “Em không quên, em chỉ đi lòng vòng một chút trên đường tới đây thôi.”

“Đi đâu?”

“Thật ra là, em tới gặp bác sĩ.”

Anh cầm lấy cái túi ở tay cô và đặt nó sang một bên. “Em ổn chứ? Anh biết là em đang cảm thấy không được khỏe…”

“Em ổn,” cô nói, nhẹ nhàng cắt lời anh. “Nhưng em không nghĩ là tối nay em sẵn sàng đi thuyền.”

“Có chuyện gì phải không?”

Catherine lại mỉm cười đoạn cúi xuống và lôi một gói nhỏ từ một trong mấy cái túi ra. Garrett nhìn cô trong lúc cô bắt đầu mở nó.

“Nhắm mắt lại nào,” cô nói, “và em sẽ kể hết cho anh nghe.”

Vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng Garrett vẫn làm như cô bảo và nghe thấy tiếng giấy lụa được mở ra. “Được rồi, giờ anh có thể mở mắt ra.”

Catherine giơ một bộ quần áo trẻ con ra trước mặt.

“Đây là cái gì vậy?” anh hỏi, không hiểu.

Mặt cô hớn hở. “Em có thai rồi,” cô nói vẻ phấn khích.

“Có thai?”

“Ừ hứ. Chính thức là em mang thai tám tuần rồi.”

“Tám tuần?”

Cô gật đầu. “Em nghĩ là chắc em đã cấn thai từ bữa đi thuyền lần trước.”

Vẫn ngập ngừng vì choáng váng, Garrett cầm lấy bộ quần áo trẻ con và nhẹ nhàng giữ nó trong tay, cuối cùng ngả qua ôm Catherine. “Anh không thể tin được…”

“Thật đấy.”

Cuối cùng, khi đã hoàn toàn hiểu ra, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi anh. “Em đã có thai.”

Catherine nhắm mắt lại và thì thầm vào tai anh, “Và anh sắp được làm cha.”

Dòng suy nghĩ của Garrett bị cắt ngang bởi tiếng cửa cọt kẹt. Bố anh ló đầu vào phòng.

“Bố thấy xe của con ngoài kia. Bố muốn biết chắc xem liệu mọi chuyện có ổn không,” ông giải thích. “Bố tưởng tối nay con mới về.” Thấy Garrett không đáp gì, ông bước vào và ngay lập tức nhìn thấy bức ảnh Catherine trên bàn. “Ổn chứ, con trai?” ông thận trọng hỏi.

Họ ngồi trong phòng khách, Garrett giải thích về chuyện đã xảy ra từ đầu - những giấc mơ anh đã có suốt mấy năm qua, những bức thư anh gửi đi trong chai, cuối cùng tới cuộc cãi vã đêm hôm trước giữa hai người. Anh kể tất tần tật mọi chuyện. Garrett nói xong, bố anh bèn cầm lấy những lá thư từ tay anh.

“Hẳn là một cú sốc ghê lắm,” ông nói, liếc nhìn những trang thư, lấy làm ngạc nhiên là Garrett chưa từng nhắc đến những lá thư này với ông. Ông ngừng lại. “Nhưng con không nghĩ là con đã hơi khắt khe với con bé sao?”

Garrett lắc đầu mệt mỏi. “Cô ấy biết mọi chuyện về con, bố à, mà cô ấy chẳng bao giờ nói cho con biết. Cô ấy đã sắp đặt tất cả mọi chuyện.

“Không, không phải thế đâu,” ông nói nhẹ nhàng. “Có thể là con bé đã xuống để gặp con, nhưng con bé không làm cho con phải yêu con bé. Là tự con yêu.”

Garrett nhìn đi nơi khác, cuối cùng trở lại với bức ảnh trên bàn. “Nhưng bố không nghĩ là cô ấy đã sai khi giấu con chuyện đó sao?”

Jeb thở dài, không muốn trả lời câu hỏi đó, biết rằng như thế sẽ dẫn Garrett tới chỗ vin vào những lý do cũ. Thay vì thế, ông cố gắng nghĩ cách để đả thông tư tưởng cho con trai. “Hai tuần trước, lúc nói chuyện ở cầu tàu, con đã bảo bố là con muốn lấy Theresa vì con yêu con bé. Con còn nhớ chứ?”

Garrett lơ đãng gật đầu.

“Tại sao giờ điều đó lại thay đổi?”

Garrett nhìn bố, bối rối. “Con vừa kể với bố là…”

Jeb nhẹ nhàng ngắt lời anh trước khi anh nói hết câu.

“Ừ, con đã giải thích lý do của con, nhưng con vẫn chưa thành thật về nó. Không phải với bố, không phải với Theresa, thậm chí không phải với con. Có thể con bé đã không nói gì với con về những lá thư, và cứ cho là lẽ ra con bé nên làm như thế. Nhưng đó không phải là lý do đến giờ con vẫn giận dữ. Con tức giận vì con bé đã khiến con nhận ra điều gì đó mà con không muốn thừa nhận.”

Garrett nhìn bố không trả lời. Rồi, đứng lên khỏi ghế, anh đi vào bếp, đột nhiên cảm thấy nỗi thôi thúc muốn chạy trốn khỏi cuộc nói chuyện. Trong tủ lạnh, anh tìm thấy một bình trà ngọt và rót cho mình một cốc. Giữ ngăn đá mở, anh lôi một cái khay kim loại ra để gỡ vài viên đá. Trong cơn bộc phát của nỗi chán chường, anh giật cái nạy đá quá mạnh, khiến những viên đá văng ra quầy bếp và rơi xuống sàn.

Trong khi Garrett làu bàu và nguyền rủa trong bếp thì Jeb nhìn chằm chằm vào bức ảnh Catherine, nhớ tới chính vợ mình từ lâu lắm rồi. Ông đặt những lá thư bên cạnh nó và đi tới chỗ cái cửa kính trượt. Mở cửa ra, ông nhìn những cơn gió tháng Mười hai lạnh giá từ Đại Tây Dương thổi vào làm những con sóng ào ạt xô nhau, những âm thanh đó vọng vào tận trong nhà. Jeb ngắm nhìn biển, nhìn nó nổi sóng và cuồn cuộn cho đến khi ông nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ông quay lại, tự hỏi đó có thể là ai. Lạ thay, ông nhận ra rằng trong tất cả những lần ông tới đây chưa hề có ai đặt chân tới cả.

Trong bếp, Garrett rõ ràng là không hề nghe thấy tiếng gõ, Jeb đi ra trả lời. Phía sau ông, chuông gió treo trên hiên sau nhà đang rung lên inh ỏi.

“Tới đây,” ông nói vọng ra.

Khi cửa mở ra, gió ùa vào phòng khách, thổi tung những lá thư xuống sàn nhà. Tuy nhiên, Jeb không hề nhận thấy. Toàn bộ sự chú ý của ông dồn cả vào vị khách đang đứng ngoài hiên trước. Ông cứ tròn mắt nhìn.

Đứng trước mặt ông là một người phụ nữ trẻ có mái tóc sẫm mà ông chưa từng gặp bao giờ. Ông dừng lại ở ngưỡng cửa, biết rõ cô là ai nhưng thấy mình không nói được lời nào. Ông tránh đường để cho cô bước vào.

“Mời vào,” ông nói nhỏ.

Khi cô vào tới nhà, đóng lại cánh cửa sau lưng, gió đột ngột tắt lịm. Cô liếc nhìn Jeb, lúng túng. Cả hai không nói gì một lúc.

“Cô chắc là Theresa,” cuối cùng Jeb nói. Ở phía sau Jeb có thể nghe thấy Garrett lủng bủng một mình trong lúc dọn đá trong bếp. “Tôi đã nghe nói rất nhiều về cô.”

Cô khoanh tay lại, ngập ngừng. “Cháu biết cháu không thông báo trước…”

“Không sao,” Jeb động viên.

“Anh ấy có ở đây không ạ?”

Jeb hất cằm về phía bếp. “Có, nó đang ở đây. Nó đang kiếm cái gì để uống.”

“Anh ấy thế nào?”

Jeb nhún vai và nở một nụ cười buồn tẻ, gượng gạo. “Cô phải nói chuyện với nó thôi…”

Theresa gật đầu, đột nhiên tự hỏi liệu về đây có phải là một ý hay không. Cô liếc nhìn quanh phòng và ngay lập tức phát hiện ra những lá thư tung tóe trên sàn. Cô cũng nhận thấy túi của Garrett nằm cạnh cửa phòng ngủ, vẫn còn chưa tháo dỡ đồ sau chuyến đi. Ngoài ra, căn phòng trông vẫn hệt như mọi khi.

Đương nhiên, ngoại trừ bức ảnh.

Cô thấy nó qua vai Jeb. Bình thường nó ở trong phòng anh, và vì lý do nào đó giờ nó lại được bày ra trước mắt thế này, cô không thể rời mắt khỏi nó. Khi Garrett trở lại phòng khách, cô vẫn đang nhìn bức ảnh.

“Bố, có chuyện gì ở ngoài…”

Anh sững người. Theresa ngập ngừng quay về phía anh. Cả hai đều không nói gì suốt một lúc lâu. Rồi Theresa hít một hơi sâu.

“Chào anh, Garrett,” cô nói.

Garrett không nói gì, Jeb cầm chìa khóa của ông ở trên bàn, biết đã đến lúc phải đi.

“Hai người có nhiều chuyện phải nói nên tôi sẽ đi khỏi đây.”

Ông đi ra cửa, liếc nhìn Theresa từ một bên. “Rất vui được gặp cô,” ông lẩm bẩm. Nhưng trong khi nói, ông lại nhướng mày lên và khẽ nhún vai như thể chúc cô may mắn. Giây lát sau ông đã ở ngoài cửa, bước xuống lối đi.

“Sao em tới đây?” Khi chỉ còn riêng họ với nhau, Garrett hỏi giọng đều đều.

“Em muốn tới,” cô nói khẽ. “Em muốn gặp lại anh.”

“Tại sao?”

Cô không trả lời. Thay vì thế, sau một thoáng ngập ngừng, cô đi về phía anh, mắt không rời mắt anh. Khi đã tới gần, cô đặt một ngón tay lên môi anh, và lắc đầu để ngăn anh nói. “Suỵt,” cô thì thầm, “đừng hỏi… chỉ lúc này thôi. Làm ơn…” Cô cố gắng mỉm cười, nhưng giờ đây khi anh có thể nhìn cô rõ hơn, anh biết là cô đã khóc.

Cô chẳng có gì để nói cả. Không lời nào tả xiết những gì mà cô đã trải qua.

Thay vì thế, cô vòng tay ôm anh. Anh miễn cưỡng vòng tay ôm cô khi cô ngả đầu vào anh. Cô hôn lên cổ anh và kéo anh sát lại. Luồn tay vào tóc anh, cô ngập ngừng lướt môi trên má anh, rồi tới môi anh. Lúc đầu cô hôn lên đó thật khẽ, môi cô hầu như chỉ chạm phớt môi anh, rồi cô lại hôn anh nữa, đam mê hơn. Vô thức, anh bắt đầu đáp lại sự khơi gợi chủ động của cô. Tay anh chậm rãi di chuyển trên lưng cô, ép cô sát vào anh.

Trong phòng khách, tiếng gầm của biển vọng vào tận trong nhà, họ quấn chặt lấy nhau, phó mặc cho nỗi khao khát đang trào dâng. Cuối cùng Theresa dứt ra, nắm lấy tay anh. Cầm tay anh, cô dẫn anh vào phòng ngủ.

Buông tay ra, cô đi ngang qua căn phòng trong khi anh đợi ngay cạnh cửa. Ánh sáng từ phòng khách tràn vào, hắt những cái bóng vào trong phòng ngủ. Hơi ngập ngừng trước khi quay về phía anh, cô bắt đầu cởi đồ. Garrett dịch sang một chút để đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng cô lắc đầu. Lần này cô muốn nhìn anh, và cô muốn anh nhìn cô. Cô muốn Garrett biết anh đang ở với cô chứ không phải ai khác.

Chậm rãi, hết sức chậm rãi, cô trút bỏ quần áo. Áo sơ mi… quần jean… áo lót… quần lót. Cô cởi đồ có chủ ý, cặp môi hé mở, mắt vẫn không rời mắt anh. Khi đã khỏa thân, cô đứng trước mặt anh, để ánh mắt anh lướt khắp thân thể cô.

Cuối cùng cô tiến lại gần anh. Đứng sát anh, hai bàn tay cô vuốt ve khắp người anh - lồng ngực, bờ vai, hai cánh tay, chạm vào anh thật nhẹ nhàng, như thể cô muốn ghi nhớ mãi mãi cảm giác về anh. Lùi lại để anh cởi đồ, cô nhìn anh, mắt cô ghi nhận tất cả khi quần áo của anh đã rơi xuống sàn. Tiến lại bên cạnh, cô hôn lên vai anh, rồi chầm chậm hôn khắp người anh, miệng cô áp lên da anh, hơi ấm của môi cô lưu lại ở mọi nơi cô chạm tới. Rồi, đưa anh vào giường, cô nằm xuống, kéo anh xuống cùng.

Họ làm tình mãnh liệt, quấn riết nhau đến tuyệt vọng. Nỗi đam mê của họ không giống với bất cứ lần làm tình nào trước kia - mỗi người đều hiểu rõ đến đau đớn về khoái lạc của người kia, mỗi sự đụng chạm càng trở nên kích thích. Như thể sợ hãi điều mà tương lai sẽ mang tới, họ tôn thờ thân xác nhau với sự mãnh liệt chuyên tâm sẽ hằn sâu vào ký ức họ mãi mãi. Cuối cùng, khi họ cùng nhau lên đỉnh, Theresa hất đầu ra sau kêu to, chẳng màng cố gắng kìm hãm tiếng kêu.

Sau đó, cô ngồi dậy trên giường, dựa đầu Garrett vào lòng mình. Cô lùa tay vào tóc anh vuốt ve, đều đều, nhịp nhàng, lắng nghe tiếng anh thở dần dần sâu lắng lại.

Chiều hôm đó, Garrett tỉnh dậy một mình. Nhận ra là quần áo của Theresa cũng đã biến mất, anh vớ lấy quần jean và áo sơ mi. Ra khỏi phòng ngủ khi tay vẫn còn cài cúc áo, anh hớt hải tìm cô khắp nhà.

Ngôi nhà thật lạnh giá.

Anh thấy cô trong bếp. Cô đang ngồi cạnh bàn, đã mặc áo khoác. Trên bàn, trước mặt cô, anh thấy một tách cà phê, gần cạn, như thể cô đã ngồi đó được một lúc rồi. Bình đựng cà phê đã ở trong bồn rửa. Nhìn đồng hồ, anh nhận ra là anh đã ngủ gần hai tiếng.

“Chào em,” anh ngập ngừng nói.

Theresa liếc ra sau nhìn anh. Giọng cô khẽ khàng.

“Ồ, chào anh… Em không nghe thấy anh dậy.”

“Em ổn chứ?”

Cô không trả lời thẳng. “Lại đây ngồi với em,” thay vì vậy cô nói. “Có nhiều chuyện em phải nói với anh.”

Garrett ngồi xuống bàn. Anh mỉm cười ngập ngừng với cô. Theresa nhúc nhích không yên bên tách cà phê một lúc, mắt nhìn xuống. Anh đưa tay lên gạt lọn tóc tuột xuống một bên mặt cô. Thấy cô không nói gì, anh rút tay lại.

Cuối cùng, không nhìn anh, cô đưa tay lên lòng và cầm những lá thư đặt lên bàn. Rõ ràng là cô đã thu nhặt chúng lại trong lúc anh ngủ.

“Em tìm thấy cái chai trong lúc đi chạy bộ vào mùa hè năm ngoái,” cô mở đầu, giọng điềm tĩnh nhưng xa vắng, như thể đang nhớ lại một chuyện gì đó đau đớn. “Em không hề biết lá thư trong đó viết gì, nhưng sau khi đọc nó, em đã khóc. Nó thật đẹp - em biết nó xuất phát từ trái tim anh, và cái cách nó được viết ra… Em nghĩ là em đã cảm thông với những điều anh viết vì em cũng cảm thấy cô đơn.

Cô nhìn anh. “Sáng hôm đó, em đưa cho Deanna xem. Đăng tải nó là ý của bà ấy. Lúc đầu em cũng không muốn… Em nghĩ là nó quá riêng tư, nhưng bà ấy thấy chẳng hại gì cả. Bà ấy nghĩ nó là một điều đẹp đẽ để cho mọi người cùng đọc. Vì vậy em đã xuôi theo, và cho rằng chuyện này đến đó là chấm dứt. Nhưng không phải vậy.”

Cô thở dài. “Sau khi trở về Boston, em nhận được cuộc gọi từ một người đã đọc chuyên mục của em. Cô ta gửi cho em lá thư thứ hai, lá thư mà cô ta đã nhặt được vài năm trước. Sau khi đọc nó, em đã thấy tò mò, nhưng lại một lần nữa, em không nghĩ đến việc tiến xa thêm chút nào nữa.”

Cô ngừng lại. “Anh đã bao giờ nghe nói đến tạp chí Yankee chưa?”

“Chưa.”

“Đó là một tạp chí địa phương. Nó không được biết đến mấy bên ngoài bang New England, nhưng nó đã đăng tải một số câu chuyện hay. Đó là nơi em tìm được lá thư thứ ba.”

Garrett nhìn cô ngạc nhiên. “Nó được đăng ở đó à?”

“Vâng. Em đã truy ra tác giả của bài báo đó và ông ấy gửi cho em lá thư thứ ba, rồi… thói tò mò đã chiến thắng em. Em có ba lá thư, Garrett ạ - không chỉ một mà là ba - và mỗi lá thư sau đều làm em xúc động y như lá thư đầu. Vì thế, với sự giúp đỡ của Deanna, em đã biết được anh là ai và tới tìm gặp anh.”

Cô cười buồn bã. “Em biết chuyện này nghe có vẻ như anh đã nói - rằng nó là một kiểu ảo tưởng - nhưng quả thật không phải vậy. Em không về đây để yêu anh. Em không về đây để viết một bài cho chuyên mục. Em về đây để xem anh là ai, chỉ thế thôi. Em muốn gặp người đã viết những lá thư đẹp đẽ đó. Vì thế em đã tới bến tàu và anh đã ở đó. Chúng ta đã nói chuyện, và rồi, nếu anh nhớ, anh đã mời em đi thuyền ra biển. Nếu anh không làm vậy thì có lẽ hôm đó em đã trở về nhà rồi.”

Anh không biết phải nói gì. Theresa đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt lên tay anh.

“Nhưng anh biết không? Tối hôm đó chúng ta đã rất vui vẻ, và em nhận ra rằng em muốn gặp lại anh. Không phải vì những lá thư, mà vì cách anh đối xử với em. Và mọi chuyện dường như cứ phát triển một cách tự nhiên từ lúc đó. Sau cuộc gặp gỡ đầu tiên, chẳng có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta nằm trong một kế hoạch nào cả. Nó cứ tự diễn ra như thế thôi.”

Anh ngồi im lặng một lát, nhìn những lá thư. “Tại sao em không kể với anh về chúng?” anh hỏi.

Cô nghĩ một lúc mới trả lời. “Có vài lần em muốn nói, nhưng… em không biết nữa… em đoán là em đã thuyết phục mình rằng việc chúng ta gặp được nhau như thế nào không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất là chúng ta sống với nhau ra sao.” Cô ngừng lại, biết là còn nhiều hơn thế. “Hơn nữa, em không nghĩ là anh sẽ hiểu. Em không muốn mất anh.”

“Nếu em nói với anh sớm hơn, anh sẽ hiểu.”

Cô nhìn anh chăm chú trong lúc anh trả lời. “Liệu anh có hiểu không, Garrett? Liệu anh có thật sự hiểu không?”

Garrett biết là thời khắc này không nên nói dối. Thấy anh không trả lời, Theresa lắc đầu và nhìn đi chỗ khác.

“Đêm qua, khi anh đề nghị em chuyển về đây, em đã không nói vâng ngay vì em sợ lý do khiến anh đề nghị.” Cô ngập ngừng. “Em cần phải biết chắc là anh muốn em, Garrett ạ. Em cần phải biết chắc rằng anh đề nghị em vì chúng ta, chứ không phải vì anh đang chạy trốn điều gì đó. Em đã muốn anh thuyết phục em khi em từ cửa hàng về. Nhưng thay vì thế anh lại tìm thấy những thứ này…”

Cô nhún vai, giờ đây còn nói dịu dàng hơn nữa. “Trong thâm tâm, em nghĩ là em đã biết chuyện đó ngay từ đầu, nhưng em lại muốn tin rằng mọi chuyện tự nó đâu sẽ vào đó.”

“Em đang nói về chuyện gì thế?”

Cô không trả lời thẳng vào câu hỏi. “Garrett - không phải em không tin rằng anh yêu em, vì em biết là anh thật lòng. Chính vì vậy toàn bộ chuyện này mới khó khăn đến thế. Em biết là anh yêu em, và em cũng yêu anh - và dù hoàn cảnh có khác biệt đi nữa thì có lẽ chúng ta vẫn có thể vượt qua được tất cả những chuyện này. Nhưng bây giờ thì em không nghĩ là chúng ta có thể. Em không nghĩ là anh đã sẵn sàng.”

Garrett cảm thấy như thể anh vừa bị thụi một quả vào bụng. Cô nhìn thẳng vào anh, mắt gặp mắt.

“Em đâu có mù, Garrett. Em biết tại sao đôi khi anh lại im lặng đến thế khi chúng ta không ở bên nhau. Em biết tại sao anh lại muốn em chuyển về đây.”

“Đó là vì anh nhớ em,” anh xen vào.

“Đó chỉ là một phần… nhưng không phải toàn bộ,” Theresa nói, ngừng lại để chớp nước mắt vào trong. Giọng cô bắt đầu nghẹn ngào. “Nó còn là vì Catherine nữa.”

Cô thấm nhẹ ở khóe mắt, rõ ràng là đang nén khóc, quyết tâm không suy sụp.

“Lần đầu tiên anh kể với em về cô ấy, em đã thấy vẻ mặt của anh… rõ ràng là anh vẫn còn yêu cô ấy. Và đêm đó - bất chấp cơn giận của anh - em lại thấy vẻ mặt đó. Ngay cả sau ngần ấy thời gian chúng ta bên nhau, anh vẫn không quên được cô ấy. Rồi… những điều anh nói…” Cô hít một hơi sâu, thổn thức. “Anh không thức giận chỉ vì em tìm thấy những lá thư đó, anh tức giận vì anh cảm thấy em đe dọa cái mà anh và Catherine đã - và vẫn đang chia sẻ.

Garrett nhìn đi chỗ khác, nghe thấy sự lặp lại lời buộc tội của bố anh. Cô lại đưa tay ra chạm vào tay anh.

“Anh là anh, Garrett ạ. Anh là người đàn ông yêu sâu sắc, nhưng anh cũng là người đàn ông yêu mãi mãi. Dù cho anh yêu em tới đâu, em không nghĩ rằng sẽ có lúc anh quên được cô ấy, em không thể sống cả đời trong nỗi hoài nghi liệu anh có so sánh em với cô ấy không.”

“Chúng ta có thể cố gắng khắc phục điều đó,” anh nói giọng khàn khàn. “Ý anh là… anh có thể cố gắng. Anh biết nó có thể sẽ khác…”

Theresa ngắt lời anh bằng một cái siết tay ngắn ngủi.

“Em biết là anh tin vào điều đó, và một phần trong em cũng muốn tin. Nếu bây giờ anh ôm em và xin em ở lại, chắc chắn là em sẽ ở lại, vì anh đã mang tới cho cuộc đời em một thứ thiếu vắng từ lâu lắm rồi. Và chúng ta sẽ lại tiếp tục như trước, cả hai đều tin là mọi chuyện ổn cả… Nhưng mà sẽ không ổn, anh không thấy sao? Vì nếu lần tới chúng ta lại cãi vã…” Cô dừng lại. “Em không thể cạnh tranh với cô ấy. Và dù em cũng muốn tiếp tục chuyện chúng mình nhưng em không thể để nó tiếp tục, vì anh sẽ không để nó tiếp tục.”

“Nhưng anh yêu em.”

Cô mỉm cười dịu dàng. Buông tay anh ra, cô đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt má anh. “Em cũng yêu anh, Garrett. Nhưng đôi khi, chỉ tình yêu thôi thì không đủ.”

Garrett im lặng khi cô nói hết, mặt anh tái nhợt. Trong khoảng im lặng thật lâu giữa hai người, Theresa bắt đầu khóc.

Ngả sang phía cô, anh vòng tay ôm cô, tay anh thật yếu ớt. Anh áp má lên tóc cô trong khi cô vùi mặt vào ngực anh, người cô run lên khi cô khóc trong lòng anh. Một lúc lâu sau Theresa mới gạt nước mắt trên má và dịch ra. Họ nhìn nhau, mắt Garrett phát ra một lời khẩn cầu câm lặng. Cô lắc đầu.

“Em không thể ở lại, Garrett. Dù cả hai chúng ta đều muốn như vậy nhưng em không thể.”

Những lời đó thật choáng váng. Garrett đột nhiên cảm thấy đầu mình như mụ mẫm hết cả.

“Không…” anh nói đứt quãng.

Theresa đứng dậy, biết là mình phải đi trước khi nhụt hết nhuệ khí. Bên ngoài, sấm nổ vang trời. Giây lát sau, mưa bắt đầu trút xuống mù mịt.

“Em phải đi đây.”

Cô khoác túi xách lên vai và đi ra cửa. Mất một lúc, Garrett choáng váng đến mức không nhúc nhích được.

Cuối cùng, trong cơn bàng hoàng, anh đứng dậy khỏi ghế và đi theo cô ra cửa, mưa bắt đầu rơi đều hạt. Chiếc xe thuê của cô đỗ ở lối lái xe vào nhà. Garrett nhìn theo trong lúc cô mở cửa xe, không nghĩ ra được điều gì để nói.

Ngồi trong ghế lái, cô lóng ngóng với chìa khóa mất một lúc, rồi cắm vào ổ khóa điện. Cô gượng cười yếu ớt lúc đóng cửa xe lại. Mặc dù trời mưa nhưng cô vẫn hạ cửa kính xuống để nhìn anh rõ hơn. Vặn chìa khóa, cô cảm thấy động cơ bắt đầu nổ. Họ nhìn nhau đăm đắm khi chiếc xe đứng im nổ máy trên đường lái xe vào nhà anh.

Vẻ mặt anh lúc nhìn cô chọc thủng tất cả nỗ lực phòng ngự và lòng quyết tâm yếu ớt của cô. Trong một khoảnh khắc, cô đã muốn rút lại tất cả. Cô muốn nói với anh rằng tất cả những gì cô vừa nói không phải là thật, rằng cô vẫn yêu anh, rằng chuyện của họ không nên kết thúc như thế này. Làm vậy thật dễ dàng, có cảm giác thật hợp lý…

Nhưng dù muốn đến đâu cô cũng không tài nào ép mình nói ra những lời đó được.

Anh bước một bước về phía chiếc xe. Theresa lắc đầu ngăn anh lại. Thế này là đã đủ đau đớn lắm rồi.

“Em sẽ nhớ anh, Garrett,” cô nói rất khẽ, còn không chắc liệu anh có nghe thấy cô nói không. Cô cài số lùi.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn: những giọt nặng hơn, lạnh hơn của cơn bão mùa đông.

Garrett đứng trân trân. “Xin em,” anh nói đứt quãng, “đừng đi.” Tiếng anh nhỏ, hầu như bị tiếng mưa át đi.

Cô không trả lời.

Biết mình sẽ lại khóc nếu nấn ná lâu hơn nữa, cô kéo cửa kính lên. Ngoái lại nhìn qua vai, cô bắt đầu lùi ra khỏi đường lái xe vào nhà. Garrett vừa đặt tay lên mui xe thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh, những ngón tay anh cứ trượt đi trên bề mặt ướt sũng khi nó từ từ lùi ra. Trong chốc lát chiếc xe đã ra tới ngoài đường, sẵn sàng lăn bánh, cần gạt nước cứ đảo qua đảo lại.

Với một sự khẩn cấp đột ngột, Garrett cảm thấy cơ hội cuối cùng của mình đang vuột mất. “Theresa,” anh hét lên, “chờ đã!”

Cơn mưa rơi xuống đều đặn khiến cô không nghe thấy tiếng anh. Chiếc xe đã vượt qua ngôi nhà. Garrett chạy tới cuối đường lái xe vào nhà, vẫy tay để khiến cô chú ý. Dường như cô không thấy gì cả.

“Theresa!” anh lại hét lên. Giờ thì anh đang ở giữa đường, chạy đằng sau chiếc xe, chân giẫm vào những vũng nước đã bắt đầu hình thành. Đèn hãm phanh nhấp nháy một giây, rồi nháy đều khi chiếc xe dừng lại. Mưa và sương cuộn xoáy xung quanh nó, khiến nó trông như một ảo ảnh. Garrett biết rằng cô đang nhìn anh qua gương chiếu hậu, nhìn anh đang rút dần khoảng cách. Vẫn còn cơ hội…

Rồi đèn hãm phanh đột nhiên tắt lịm và chiếc xe lại lăn bánh về phía trước, tăng tốc, lần này tăng tốc nhanh hơn. Garrett tiếp tục chạy phía sau chiếc xe, đuổi theo trong lúc nó đi xuống phố. Anh nhìn theo chiếc xe tiến xa dần, trở nên nhỏ dần sau mỗi khoảnh khắc. Phổi anh bỏng rát, nhưng anh cứ chạy, cảm giác bất lực tăng lên. Mưa bắt đầu trút xuống thành từng dải, xối xả, làm ướt sũng áo anh và khiến anh không còn nhìn thấy gì nữa.

Cuối cùng anh chạy chậm lại, rồi dừng hẳn. Không khí mù mịt nước mưa, và anh thở nặng nhọc. Áo anh dính chặt vào da, tóc dán vào mắt. Trong lúc mưa trút xuống xung quanh, anh đứng giữa đường, nhìn theo xe cô rẽ ở góc và mất hút khỏi tầm mắt.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Anh vẫn đứng giữa đường một lúc lâu, cố gắng nín thở, hy vọng cô sẽ quay lại và trở về bên anh, ước gì anh đã không để cô đi. Mong muốn có một cơ hội nữa.

Cô đã đi rồi.

Lát sau, một chiếc xe bấm còi sau lưng anh và anh cảm thấy tim mình trào dâng hy vọng. Anh quay phắt lại và gạt nước mưa khỏi mắt, hầu như mong sẽ nhìn thấy khuôn mặt cô sau kính chắn gió, nhưng ngay lập tức thấy mình đã nhầm. Garrett đứng tránh sang vệ đường để chiếc xe đi qua, và khi cảm thấy người lái xe nhìn mình tò mò, anh chợt nhận ra rằng anh chưa bao giờ thấy cô độc đến thế.

Theresa ngồi trên máy bay, túi xách đặt trong lòng. Cô là một trong số những người cuối cùng bước lên máy bay, trước giờ cất cánh có vài phút.

Nhìn qua cửa sổ, cô ngắm màn mưa trút xuống thành những dải nước xiên. Bên dưới, trên nền nhựa đường trộn đá dăm, những hành lý cuối cùng đang được chất lên, nhân viên điều khiển máy đang làm việc khẩn trương để hành lý không bị ướt. Họ xong xuôi ngay khi cửa cabin chính đóng lại, và giây lát sau thang lên máy bay được rút về phía nhà đón khách.

Trời đã nhá nhem, và chỉ còn vài phút nữa dành cho ánh sáng xám của buổi xế chiều. Các cô tiếp viên đi một lượt cuối dọc khoang hành khách, đảm bảo là mọi thứ đều đã được để vào đúng chỗ, rồi về chỗ ngồi của họ. Đèn trong khoang nhấp nháy và máy bay bắt đầu từ từ trôi ngược ra, rời xa dần nhà đón khách, vòng vào đường băng.

Máy bay dừng lại, chờ tín hiệu cất cánh, nằm song song với nhà đón khách.

Cô lơ đãng liếc về phía nhà đón khách. Từ khóe mắt, cô nhìn thấy một bóng người đơn độc đang đứng gần cửa sổ của nhà đón khách, hai tay áp lên cửa kính.

Cô nhìn sát hơn. Có thể nào?

Cô không thể nói chắc. Những chiếc cửa sổ nhuộm màu của nhà đón khách kết hợp với mưa rơi che mờ tầm nhìn của cô. Nếu anh không đứng gần cửa kính đến thế thì hẳn cô sẽ không biết được là anh đang ở đó.

Theresa tiếp tục nhìn bóng người đó, hơi thở nghẹn lại ở cổ.

Dù là ai thì cũng không hề nhúc nhích.

Tiếng máy nổ rền, rồi yên lặng khi máy bay bắt đầu từ từ lăn bánh về phía trước. Cô biết chỉ còn một vài giây thôi. Cửa ra tụt lại phía sau họ mỗi lúc một xa khi máy bay từ từ tăng tốc.

Tiến lên… ra đường băng… đi khỏi Wilmington…

Cô quay đầu lại, cố nhìn thoáng qua một lần cuối, nhưng không thể thấy được liệu người kia còn ở đó không.

Trong lúc máy bay chạy trên đất vào điểm cất cánh, cô tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi liệu mình vừa nhìn thấy thật hay chỉ tưởng tượng ra. Máy bay đột ngột rẽ, xoay vào vị trí, và Theresa cảm thấy sức ép của động cơ khi máy bay chạy trên đường băng, những chiếc lốp kêu lên ầm ầm cho đến khi rời khỏi mặt đất. Liếc nhìn qua làn nước mắt khi máy bay lên cao hơn, Theresa ngắm Wilmington đang thu vào tầm mắt. Cô có thể nhận ra những bãi biển vắng lặng khi bay qua… những cái cầu tàu… bến du thuyền…

Máy bay bắt đầu chuyển hướng, hơi nghiêng đi, Bắc tiến, về nhà. Từ cửa sổ chỗ đang ngồi, giờ đây cô chỉ nhìn thấy biển, chính vùng biển đã đưa họ đến với nhau.

Phía sau những đám mây nặng trĩu, mặt trời đang lặn, trôi xuống đường chân trời.

Ngay trước lúc họ bay vào trong đám mây sẽ che lấp hết những gì bên dưới kia, cô đặt tay lên kính và chạm khẽ vào nó, tưởng tượng ra cảm giác về bàn tay anh một lần nữa.

“Tam biệt,” cô thì thầm.

Cô bắt đầu lặng lẽ khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.