Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 60: Chương 60: Ai cũng là người hai mặt




Khế Phương đang ngồi trong phòng thay đồ, tiếng bước chân bên ngoài làm cô chững lại dỏng tai lắng nghe.

“Đã tìm thấy thông tin của Makky chưa?”

Là tiếng của Hà Đặng Siêu. Nghe thấy vậy Khế Phương càng cố áp tai vào bức tường bên nín thở theo dõi.

Người quản lý của hắn lên tiếng:

“Vẫn chưa! Theo thông tin nhận được sớm nhất thì cậu ta chuẩn bị có buổi gặp mặt chính thức với bên Công Ty Vạn Kim. Nhưng thời gian gặp mặt hay địa điểm vẫn là chưa có thông tin.”

“Tôi muốn gặp mặt cậu ta trước khi hợp đồng với Vạn Kim được kí kết. Tốt nhất cậu hãy dùng mọi cách, đừng để tới khi ván đóng thuyền, lúc đó tôi không kiềm chế được mà đóng cậu vào tường luôn thì đừng trách!”

Cách qua một tấm vách ngăn nhưng Khế Phương cũng có thể mường tượng ra khuôn mặt tái mét đến hoảng loạn của người trợ lý kia tới mức nào. Nhưng, rốt cuộc Makky là ai? Sao Hà Đặng Siêu lại phải dùng tới biện pháp đe doạ này chỉ để gặp mặt một người trước Dư Vu Quân?

Khế Phương thở dài trong yên lặng, cố gắng nghe thêm vài câu chuyện nữa, nhưng bên ngoài chỉ truyền lại những thanh âm im lặng đến lạ lùng. Cô bước ra bên tay chính cửa, cầm trên tay cốc nước trà hoa cúc thơm lừng nhẹ nhàng hé mắt ra bên ngoài.

“Choang!”

Cốc nước trên tay vỡ làm đôi, nước bắn tung toé lênh láng mặt sàn, Khế Phương lùi lại phía sau một bước, miệng cười mếu máo:

“Anh…anh Siêu...sao anh lại ở ngoài này?”

Hà Đặng Siêu đẩy cửa bước vào. Dáng thân cao lớn che khuất toàn bộ cánh cửa. Hắn đi từng bước chậm rãi tới trước mặt Khế Phương. Mỗi bước hắn tiến lên, cô lại lùi về sau một bước thật lớn cao độ đề phòng:

“Anh...đừng làm em sợ như thế! Anh... có chuyện gì... từ từ nói được không?”

Hà Đặng Siêu cười một cách ma mị nhìn Khế Phương đang co rúm:

“Có phải em đang giận dỗi anh hay không? Sao cả ngày hôm nay em còn không thèm nhìn anh lấy một cái?”

Khế Phương nghe vậy cũng vừa hoàn hồn, thần trí thở phào nhẹ nhõm:

- Cũng may hắn không nghi ngại chuyện vừa nãy.

Khế Phương trở mặt, quay người nhìn Hà Đặng Siêu vẻ mặt nức nở:

“Chuyện của Trịnh Đăng Bảo hôm qua làm cả đêm em không tài nào chợp mắt. Còn anh, anh lại không hỏi han em lấy một câu! Có phải em cũng chỉ như đám người anh quen trước đây? Chỉ được thời gian là bỏ mặc?”

Hà Đặng Siêu vừa thấy người đẹp nức nở đã mủi lòng nhanh chóng lôi ra từ áo trong một hộp bọc nhỏ đưa Khế Phương:

“Tất nhiên là em khác rồi! Em sao có thể so sánh với những người kia? Đây là chiếc lắc được chạm đủ 5 viên kim cương 1 carat, đặc biệt viên chính giữa là kim cương hồng ngọc vô cùng quý hiếm!”

Khế Phương nhận lấy món đồ quý giá trong tay nhưng trên miệng lại chỉ vương một nụ cười tạm chấp nhận. Đây không phải món đồ quá xa xỉ hay đắt giá hắn có thể đưa cho cô nhưng ít ra có thể thấy thứ được coi là kim cương hồng ngọc trong tay hắn có nhiều phần dư thừa.

Khế Phương cầm lắc tay lên, ngắm nghía không ngừng. Trong ánh đèn sáng của căn phòng chờ nhưng những viên kim cương vẫn dư sức toả ra muôn ngàn đường sáng lấp lánh soi toả khắp phía. Đến cả Hà Đặng Siêu cũng không rời mắt khỏi món đồ mình mang tặng:

“Nó nằm trên cổ tay em đúng là mới phát huy toàn bộ giá trị của bản thân!”

“Phải không?”

Khế Phương không rời mắt khỏi chiếc vòng cũng mỉm cười.

Nhưng một người như Hà Đặng Siêu, một nam nhân thay bồ như thay áo, liệu có thể đem một món quà quá giá trị như thế tặng cho Khế Phương mà cùng nắm chỉ cần một đêm mây sắc? Khế Phương không tin, cũng chưa bao giờ dám đặt lại niềm tin nơi những kẻ có quá nhiều tiếng đồn bủa vậy.

Khế Phương đặt lại chiếc vòng trong hộp, đưa lại cho Hà Đặng Siêu:

“Món đồ này quý giá như thế, em không thể nhận!”



Hà Đặng Siêu bước ra ngoài, đôi mắt diều hâu nhắm thẳng con mồi mà mỉm cười ma mị.

“Để tôi xem, cô thoát khỏi vòng tay tôi như thế nào!”

Người trợ lý đi bên cạnh nhìn vào trong gian phòng đóng cửa khẽ cụp đuôi mắt lắc đầu thở dài:

- Thật tình xin lỗi!

Khế Phương đến Công ty Vạn Kim cũng là vào đầu giờ chiều. Không còn là những yên tĩnh vắng lặng nơi văn phòng Dư Vu Quân, không có những gương mặt trầm uất mang đầy tiếng nói. Tất cả hôm nay đều nhộn nhịp vui tươi khác lạ, Khế Phương nhìn vào Sương Phong trong văn phòng chính lên tiếng:

“Hôm nay có chuyện gì mà mọi người vui thế?”

“Không có gì đặc biệt. Chỉ là Chủ Tịch hôm nay làm việc ở nhà!”

Vừa thấy gương mặt Khế Phương có chút thất thần, Sương Phong nhanh chóng lên tiếng giải thích:

“Không phải Chủ tịch bị ốm hay gì đâu. Chỉ là cậu ấy dạo này thường xuyên nổi nóng với nhân viên lên tôi đành quá phép giao việc ở nhà cho Chủ tịch làm.”

Khế Phương gật gật mấy cái coi chừng đã hiểu tại sao vừa bước vào đây đã thấy rất nhiều gương mặt rạng rỡ khác xa bình thường.

Sương Phong cầm theo tập hồ sơ lịch trình tham gia show của Khế Phương mà trầm ngâm phê duyệt. Gương mặt thanh thoát cùng nước da trắng ẩn hiện sau lớp kính khiến đôi mắt không thể nào rời khỏi:

- Đúng là mỹ nam thiên phú, ở cạnh Dư Vu Quân cũng là một chín một mười.

Khế Phương trong lúc chờ đợi cũng ngó ngó mấy cái sang sổ công tác của Lý Nhất Hoan bên cạnh thì thầm:

“Chiều nay em còn có việc. Chị về công ty trước không cần đợi em.”

Lý Nhất Hoan cũng chẳng hỏi thêm gì trực tiếp gật đầu đồng ý.

Vào trong căn biệt thự của Dư Vu Quân, Sương Phong mới nhìn sang Khế Phương căn dặn:

“Không biết lâu rồi cô Phương có quay trở lại đây không? Nếu bây giờ mới quay lại thì cũng đừng quá ngạc nhiên.”

Lúc đó Khế Phương vẫn còn tưởng câu nói ấy chỉ là nhắc đến cách bài trí hay đại loại một vài vật dụng trong nhà nhưng đến khi bước vào, Khế Phương mới tá hoả:

“Cục bột! Lông của mày…đi đâu hết rồi?”

Khế Phương nhìn Sương Phong rồi nhìn Dư Vu Quân bằng ánh mắt căm phẫn ôm chặt cục bột bé bỏng bây giờ đã lớn trong lòng. Rõ ràng lúc trước, thứ Khế Phương mua tới đây là một con mèo trắng tinh với bộ lông mềm mại nhìn thôi chỉ muốn cưng nựng. Ấy vậy mà sau thời gian dài không quay lại, thứ cô nhìn thấy bây giờ lại là mọt con mèo trần truồng trên người không vương lại chút lông tơ. Có lẽ chính nó đã quen với thân hình trơn nhẵn này mà không cảm thấy khó chịu như Khế Phương bây giờ.

Dư Vu Quân tháo cặp kính trên sống mũi xuống, bước nhanh về trước cửa bế trọn Khế Phương trong vòng tay:

“Không phải trời nóng sao? Cạo đi cho nó mát.”

Khế Phương nhăn mặt:

“Sao anh không cạo tóc anh mà bắt nó phải cạo lông? Anh không thấy nóng sao?”

Dư Vu Quân nhìn Khế Phương âu yếm, ghé lại bên tai cô thì thầm:

“Bình thường thì anh không nóng. Nhưng bây giờ thấy em thì anh nóng rồi!”

“Khụ…khụ…khụ…”

Sương Phong đứng bên cạnh được chan nguyên bát cơm chó như vậy cũng đủ rồi, bèn lên tiếng:

“Chủ tịch, vào việc chính bây giờ luôn được không? Xong việc, khi tôi rời đi, chủ tịch muốn nóng đến bao giờ có thể thoải mái.”

Khế Phương cui xuống lồng ngực, áp sát thân thể vào Dư Vu Quân chẳng dám nghé mặt ra ngoài.

Hắn biêt vậy cũng chẳng buồn thả Khế Phương xuống đất mà nhẹ nhàng bồng cô bước từng bậc cầu thang tiến về căn phòng làm việc.

Dư Vu Quân đặt Khế Phương xuống bên ghế gồi, bước nhanh về bàn làm việc đặt lên tay Sương Phong tập giấy:

“Hôm nay tôi đã tham khảo qua những thiết kế ấn tượng nhất của Makky. Đây là những mẫu tiêu biểu tôi muốn dùng hợp tác và phát triển nó thành thương hiệu độc quyền. Cậu đã có thông tin liên lạc của cậu ta chưa?”

“Vẫn chưa thấy liên lạc lại. Tôi đã hỏi qua trợ lý của cậu ta về lịch trình di chuyển, nhưng có vẻ trợ lý cũng không nắm rõ.”

Dư Vu Quân khoanh tay trước ngực, dáng vẻ trầm ngâm nhìn lại tập phác thảo:

“Tuy rằng bên cậu ta đã liên hệ trả lời hợp tác nhưng mọi chuyện chưa có giấy trắng mực đen không thể lơ là. Cậu tiếp tục liên lạc bên trợ lý đó. Bất kể khi nào có thông tin lập tức báo lại cho tôi.”

Khế Phương ngồi bên ghế nghe lại câu chuyện đó mà có chút ngạc nhiên. Không phải cái tên Makky này nghe rất quen sao? Cô đã thấy, hay nghe thấy ở đâu rồi?

Khế Phương lên tiếng hỏi nhỏ:

“Anh Quân! Makky là ai vậy?”

“Một nhân vật có tiếng trong làng thiết kế trang sức, đặc biệt là kim cương đá quý. Cậu ta là nhân vật chủ chốt trong hợp đồng triển lãm nghệ thuật lần này.”

Khế phương chỉ à lên một tiếng. Cô có từng nghe qua về Triển lãm nghệ thuật cuối năm nay, nghe đồn nơi đó có tất cả những bộ sưu tập trang sức quý giá của công ty lớn. Hơn nữa bộ trang sức đặc biệt nhất được chọn thì công ty đó gần như chắc xuất được giảm thuế trong nhiệm kỳ ba năm. Như vậy nếu không muôns giàu thì thât khó.

Nhưng…

“Hôm nay em đã nghe thấy Hà Đặng Siêu nhắc đến cái tên này! Hắn ta nói chuyện hợp tác gì đó, nhất định phải tìm thấy trước Vạn Kim.”

Dư Vu Quân nghe thấy lời của Khế Phương, gương mặt trầm ngâm lập tức biến sắc. Biết rằng cậu Makky này là nhân vật hot nhưng cũng không nghĩ đến chuyện bà Thanh lại muốn nhúng tay cùng Hà Đặng Siêu nhanh tới vậy.

Hắn lên tiếng trấn an:

“Cậu Makky này là người nổi tiếng nhưng cũng khá kín tiếng trong chuyện đời thường. Nên chắc chuyện hợp tác với bất kỳ công ty nào cũng đã được lên kế hoạch hay cân nhắc từ trước. Cậu ấy đã liên lạc lại với bên công ty chúng ta thì chúng ta cũng nên ngầm hiểu và tin tưởng lựa chọn của cậu ấy.”

Lời tuy rằng nói với Sương Phong, nhưng Khế Phương lại có chút nghẹn lại những cảm giác như thể Dư Vu Quân đang tự trấn tĩnh chính bản thân mình. Cô bước đến bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay rắn chắc:

“Không cần quá lo lắng! Nếu là một nhà thiết kế, không ai là không thể thay thế được. Thứ không thể thay thế trong Vạn Kim chỉ là mình anh thôi.”

Nghe thấy lời này của Khế Phương mà vòng tay nhanh chóng ấm lại. Dư Vu Quân ôm lấy Khế Phương vào lòng, thì thầm:

“Cảm ơn em.”

“Đó là chuyện nên làm. Hơn nữa em cũng có việc cần nhờ anh giúp đỡ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.