Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 71: Chương 71: Gả cho anh nhá!




Ngủ một giấc dậy đã cảm thấy bản thân thoải mái hơn rất nhiều.

Khế Phương nhìn quanh gian phòng bệnh không còn lấy một bóng người, từ từ ngồi dậy uống lấy cốc nước nóng cùng đồ ăn sáng được chuẩn bị từ sớm đặt trên bàn.

Dòng giấy ghi chú màu hồng phấn nhanh chóng xuất hiện trước ánh mắt của cô với nét chữ gấp rút vội vàng:

“Đồ ăn anh để trên bàn. Em ngủ dậy ăn rồi uống thuốc đi nhá! Anh phải làm thêm chút chuyện riêng!”

Khế Phương đọc xong lời nhắn có phần hơi thất vọng nhưng rồi cũng nhanh chóng mỉm cười ăn hết suất đã được chuẩn bị cho mình, thi thoảng có lướt qua phụng phịu:

“Chẳng phải hôm nay Dư Vu Quân đã nói rằng sẽ đăng ký kết hôn sao? Vậy mà mới sáng sớm còn không ở bên cạnh thì bao giờ mới đăng ký kết hôn?”

Dư Vu Quân bên này tự dưng ngứa mũi hắt xì liên tục tới vài ba cái. Bạch Đăng Kỳ nhìn thấy hắn ta như vậy liền chạy đến hỏi:

“Không sao chứ?”

Dư Vu Quân xua tay:

“Không sao! Không sao! Kêu người của cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi thì tôi sẽ không sao hết!”

“Gấp vậy? Người của công ty tôi đến bây giờ cũng biến thành gà cưng nhà cậu luôn rồi! Đến kể chuyện ăn ở cậu cũng kiêm luôn sao? Chi bằng cái công ty này cậu cũng kiêm nốt đi cho tôi rảnh rang.”

“Không cần!”

Bạch Đăng Kỳ nhìn nhìn theo dáng người hắn mà cười ngây ngốc chạy lại chỗ nhân viên chuyển đồ:

“Nhẹ tay thôi đại ca ơi! Mấy đồ này đều là của tiểu bạch đáng yêu hái ra tiền nhà tôi đấy!”

Bạch Đăng Kỳ ngáp ngắn ngáp dài cầm trên tay ly cà phê nguội ngắt mà uống một hơi hết sạch nhưng vẫn không thể nào lấy được nửa phần tỉnh táo. Hắn ta nhìn sang đồng hồ tren trên tường, phải dụi mắt tới ba lần mới nhìn được rõ số hiện trên đó.

6:00 giờ sáng.

Mới có 6 giờ sáng chứ bao nhiêu mà Dư Vu Quân đã kéo người nườm nượp tiến tới ký túc xá của công ty mà thu hết tất cả đồ đạc của Khế Phương chuyển đi. Cô ấy chỉ là minh tinh chịu sự điều hành của công ty Vạn Kim chứ có phải là nhân viên của Vạn Kim đâu kia chứ mà một lần chuyển hết đồ đi như vậy.

“Sao Khế Phương không về lấy đồ mà lại để đích thân một chủ tịch của công ty cao cao tại thượng như cậu đến lấy?”

“Cô ấy bận rồi!”

“Bận gì?”

Dư Vu Quân vuốt mái tóc bù xù của mình khi cả đêm vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, vậy mà bây giờ lại bị cái tên lắm chuyện này dò hỏi. Nhưng chẳng lẽ lại nói với hắn ta biết tất cả mọi chuyện?

Dư Vu Quân lắc đâu. Chuyện này cần phải thông qua ý kiến của Khế Phương. Nếu như Dư Vu Quân bây giờ nói cho Bạch Đăng Kỳ biết mọi chuyện rồi tới khi Khế Phương không đồng ý chẳng phải hắn ta sẽ bị ăn mắng một trận hay sao?

“Bên công ty có dự án hợp tác với Makky. Cậu cũng biết cậu ta yêu cầu rất phiền phức rồi đúng không?...Cậu ta yêu cầu Khế Phương lúc nào cũng phải có mặt để cậu ta toàn tâm toàn ý nghiên cứu những chi tiết trang sức phù hợp nhất đối với Khế Phương trong buổi triển lãm cuối năm.”

Bạch Đăng Kỳ nghe xong nhanh chóng gật đầu:

“Cũng phải những người nhiều tài năng như vậy chắc hẳn là rất lắm chuyện.”

Nhưng rồi dường như Bạch Đăng Kỳ lại nhận ra một lỗ hồng rất lớn. Bình thường Dư Vu Quân đối với Makky đều chỉ là bằng mặt không bằng lòng, đến cả chuyện tầm phào giữa hai người cũng thành chủ đề làm cả công ty lấy thành truyện cười: bây giờ chủ tịch đã có người trị được. Vậy mà bằng cái phép màu nào đấy, bây giờ Dư Vu Quân lại xuất hiện ở nơi đây với lý do như vậy, thật là đáng nghi ngờ:

“Hai người giấu tôi chuyện gì đúng không?”

Dư Vu Quân gạt phăng câu hỏi tọc mạch ấy:

“Đừng có nói linh tinh. Có phải ngày trước chuyện tôi bị lưỡng tính cũng là do cậu đồn thổi phải không? Tôi còn chưa cho cậu biết tay mà đến bây giờ cậu lại bắt đầu chuyển hướng ăn nói hàm hồ thêm rồi sao?”

“Hỏi vậy thôi! Không đúng thì là không đúng. Sao cần giận dữ như thế?”

Sắp xếp xong mọi chuyện cũng đã là sang chiều Dư Vu Quân nhìn sang đồng hồ điểm một giờ, hắn mới nhanh chóng tức tốc leo lên xe gọi điện cho Khế Phương:

“Bây giờ em thấy thế nào rồi?”

“Em đã ổn rồi! Có thể xuất viện luôn cũng không cảm thấy khó chịu!”

“Vậy đợi anh một lát! Anh đưa em về Hà Dương!”

Khế Phương nghe xong câu nói đó của Dư Vu Quân lập tức im bặt. Bây giờ đã là đầu giờ chiều, nếu như quay về Hà Dương thì cũng là đến tầm chiều muộn. Hắn ta là muốn làm chuyện gì khi chiều tà ở nơi đấy?

Ngắm hoàng hôn sao?

Ngắm hoàng hôn không phải nên ra biển thì sẽ đẹp hơn sao? Ở nơi đây so với Hà Dương cũng đâu có khác gì là mấy, những nhà cửa san sát chẳng qua là không có dòng người đông đúc như đây thôi!

Khế Phương ấp úng:

“Về Hà Dương làm gì? Bây giờ về Hà Dương ư?”

“Tất nhiên! Anh đã tính toán qua quãng đường, nếu như đi duy trì vận tốc thì chúng ta có thể đăng ký kết hôn vào phút chót. Đương nhiên nếu như em không đồng ý thì anh sẽ suy nghĩ lại chuyện đăng ký kết hôn luôn tại Trường Thành.”

Chẳng lẽ lời cầu hôn hôm qua của Dư Vu Quân là thật, nhưng có phải mọi chuyện diễn ra quá nhanh hay không?

Mới ngày hôm qua hắn ta còn nói sẽ kết hôn với Khế Phương, lúc đó cô còn nghĩ rằng mọi chuyện chỉ là câu nói đùa vui bởi mọi chuyện cũng cần phải có thời gian sắp xếp. Nhưng hóa ra một chủ tịch bá đạo như hắn thì cho dù mọi chuyện cũng đều một mực muốn thúc đẩy một cách nhanh chóng nhất.

Xe dừng lại trước cửa toà thị chính.

Đồng hồ vừa điểm 4:47.

Dư Vu Quân mở cửa cho Khế Phương, hắn ta nhìn lại đồng hồ một lượt rồi nhìn qua Khế Phương:

“May quá vừa kịp lúc! Chúng ta sẽ là cặp đôi cuối cùng đăng ký trong ngày hôm nay! Và sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay!”

Trong suốt cả quá trình đi lại di chuyển đến đây hay thậm chí bước vào cửa phòng toà Thị Chính, Khế Phương đều không thể nói lên một câu nào.

Bây giờ tâm trạng của cô chính là một mớ hỗn độn phức tạp, có vui sướng có lo lắng có sợ hãi nhưng có cả sự bình yên.

Ngày trước khi đối diện với Trịnh Đăng Bảo, cũng là nơi này nhưng cuộc sống của cô chỉ là một bóng đêm mịt mù mò mẫm trong vọng tưởng tự mình di chuyển. Còn bây giờ người nắm tay của Khế Phương ngày hôm nay là Dư Vu Quân, hắn ta sẽ là một người khác so với Trịnh Đăng Bảo chứ?

Khế Phương tin bản thân. Cô đã một lần chọn sai là quá đủ rồi bây giờ nếu như Dư Vu Quân không phải là người mà bước với cô đến đoạn đường cuối cùng thì cô cũng sẽ không luyến tiếc thêm lần nào nữa. Một Trịnh Đăng Bảo là quá đủ, nếu như người trước mặt không phải là Dư Vu Quân dịu dàng cô từng biết tới thì Khế Phương sẽ không bao giờ chấp nhận những ngày tháng đen tối khi xưa lặp lại.

Nhân viên tòa thị chính vừa thấy Khế Phương cùng Dư Vu Quân bước vào mà trợn mắt ngạc nhiên.

Người phụ nữ trực ban lướt Khế Phương một vòng rồi lên tiếng:

“Hai người đến đăng ký kết hôn sao? Đến muộn như vậy?”

Dư Vu Quân trả lời:

“Chúng tôi là từ Trường Thành đi tới đây. Chỉ là đến muộn chứ đâu có hết giờ? Vẫn vừa kịp lúc!”

“Vậy anh ra bên cạnh photo giấy tờ, còn để vợ tương lai ngồi đây!”

Vừa nhìn thấy Dư Vu Quân đi khuất, Khế Phương tiến lại ngay trước mặt người phụ nữ trực ban.

Bà ấy đưa mắt dáo dác nhìn Dư Vu Quân lại nhanh chóng quay lại Khế Phương thì thầm:

“Ở chỗ chúng tôi tuyệt đối an toàn! Nếu như cô có lời nào muốn nói thì cứ việc lên tiếng, chúng tôi đảm bảo toàn bộ quyền lợi không ai có thể áp bức cô.”

Khế Phương không hiểu câu nói ấy là gì, chỉ biết một mực xua tay lắc đầu:

“Không cần đâu! Tôi đến đây để kết hôn không cần phải bảo vệ quyền lợi gì cả đâu! Cảm ơn cô rất nhiều!

Nhưng người phụ nữ già kia có vẻ như vẫn không hiểu được câu nói của Khế Phương mà tiếp tục nắm lấy tay cô:

“Cô cứ yên tâm ở đây nếu cô có khúc mắc uẩn tình gì cứ nói với chúng tôi. Chúng tôi sẽ hỗ trợ giải quyết!”

Nói vừa nói người phụ nữ ấy vừa đưa mắt nhìn khuôn dạng mệt mỏi của Khế Phương cùng bộ quần áo vẫn còn nguyên tem mác bệnh viện. Khế Phương bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện mà 'à' nên một tiếng cười ngượng ngạo. Dư Vu Quân đưa cô đi gấp quá, chưa kịp thay quần áo nên mới xảy ra hiểu lầm khiến người khác nghĩ rằng cô là bị cưỡng ép kết hôn.

Nhưng không phải sao? Mới ngày hôm qua cầu hôn, đến cả chiếc nhẫn có hình hài như thế nào Khế Phương cũng chưa từng nhìn thấy. Vậy mà hôm nay đã nhanh chóng đính chính chủ quyền như cách hành sự thường thấy của hắn: người làm ăn không bao giờ để mình bị thiệt thòi!

“Thật ra là tôi bị ép hôn!”

Câu nói vừa nghe xong người phụ nữ bên toà Thị Chính đã nhanh chóng đứng bật dậy vỗ tay một cái rồi chỉ vào Khế Phương nói to cho mọi người nghe thấy:

“Tôi đã nói rồi mà! Những trường hợp như thế này chắc chắn không phải là kết hôn một cách bình thường! Cô ấy nói rằng mình bị ép hôn!”

Dư Vu Quân đang đứng photo giấy tờ, chợt nghe thấy câu nói của người đối diện với Khế Phương mà lập tức chạy lại bên cô gấp gáp:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Người phụ nữ của toà Thị Chính lên tiếng:

“Cô ấy nói rằng anh là em hôn cô ấy! Bây giờ chúng tôi cho anh một cơ hội sửa sai, nếu như anh không muốn phải đi tù mọt gông thì tốt nhất nên quay về nhà và tự sám hối lại mọi chuyện.”

Dư Vu Quân nhìn sang Khế Phương ngạc nhiên:

“Anh ép hôn em sao?”

“Còn không phải? Anh đã cầu hôn em đâu?...phải cầu hôn... rồi đeo nhẫn...”

Câu nói chưa kịp dứt đã thấy Dư Vu Quân quỳ xuống một chân, lấy ra từ trong túi áo ngực một chiếc hộp nhỏ xinh bằng lụa kiểu dáng tinh tế. Chiếc hộp vừa mở ra, ánh sáng quý giá lấp lánh chiếm trọn ánh mắt tất cả mọi người xung quanh.

Dư Vu Quân lấy chiếc nhẫn đưa lên trước mặt, nhìn vào mắt Khế Phương từ từ lên tiếng:

“Gả cho anh nhá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.