Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 74: Chương 74: Ly hôn treo




Ly hôn treo.

Phiên tòa hòa giải diễn ra vào lúc 9:00 Nhưng mới có 8 giờ hơn Lý Nhất Hoan đã có mặt yên lặng trong một góc toà thị chính.

Tiếng nói cười xung quanh rồi cả những tiếng khóc thút thít của từng cặp đôi khác lạ với từng cảm xúc trái ngược bước ra làm cho Lý Nhất Hoan không thể nào ngồi yên bình tâm được nữa.

Đây là phiên hòa giải lần thứ ba cũng là lần cuối cùng nếu như không có được quyết định chung nhất, hai người sẽ thỏa thuận trực tiếp là ly hôn. Tuy rằng ngày đó là cô đề xuất ra nhưng tới bây giờ khi mọi chuyện đã xảy ra quá nhiều thay đổi thì trong lòng của Lý Nhất Hoan lại có nhiều phần lưỡng lự.

Trong tay cô là chiếc điện thoại vẫn không ngừng sáng nên những dòng trạng thái hoạt động của bạn bè rồi những video vui tươi vậy mà tâm trạng của cô lúc này hoàn toàn không thể diễn tả thành lời.

Dòng tin nhắn của Khế Phương được cô đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng vẫn cứ chỉ là nhắm mắt nhẫn tâm mà bước tới tận nơi đây. Lý Nhất Hoan không thể nào thôi nghĩ về những chuyện mà bà Thanh đã từng gây ra cho cô, nhưng lời lăng mạ khó nghe cũng chỉ có mình bà ấy dám nói trước mặt cô lại càng đau lòng.

Câu chuyện mẹ chồng con dâu từ trước tới nay, từ giàu hay nghèo cũng vẫn là một chủ đề chưa bao giờ có thể thôi bàn luận.

Nhưng chỉ vì một bà Thanh-một bà mẹ chồng nhất thống mà cô mất đi người chồng toàn tâm toàn ý vì gia đình, một người đến tận bây giờ vẫn đối với Lý Nhất Hoan chưa từng thay đổi cảm xúc. Thì có phải chăng đánh đổi lấy tự do không đáng?

“Hai người thế nào rồi? Vẫn chưa diễn ra đúng không? Chị định như thế nào?”

Khế Phương nhắn tin đến được một hồi lâu ấy vậy Lý Nhất Hoan vẫn chưa biết nên trả lời làm sao.

Điện thoại lại sáng lên:

“Em cũng từng ly hôn, lý do cũng vì mẹ chồng nhưng chủ yếu là do người chồng tự tay đẩy em vào lợi ích kinh doanh mà bỏ qua hết mọi trách nhiệm. Anh Cả, em không hiểu rõ là người như thế nào nhưng đối với chị em thấy anh ấy tuyệt đối là người đáng nương tựa. Nhưng cho dù chị quyết định như thế nào em cũng hết lòng ủng hộ chị! Nếu có gì xảy ra cứ gọi điện cho em nhé!”

Anh Cả xuất hiện toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hắn ta chạy một mạch nên cầu thang nhìn thấy Lý Nhất Hoan vẫn đang ngồi một góc bên ghế đợi trong lòng lại bộn bề hiện lên những lo lắng.

Chỉ còn 30 phút nữa thôi cũng, chỉ còn 30 phút nữa cho cuộc hôn nhân mà hắn dành tất cả yêu thương vun đắp vào đấy. Sau 30 phút cuộc đời này dừng lại giữa hắn và Lý Nhất Hoan sẽ không còn mối liên hệ nào với nhau.

Cô ấy vẫn nhất định là tới đây vẫn nhất định là sẽ ly hôn hắn. Bây giờ đây chẳng lẽ ngay cả một cơ hội cũng không thể nào quay lại được nữa sao?

Anh Cả từ phía sau đưm ra một bó hồng tươi ngay ngắn đặt lên trước ngực tiến đến trước mặt Lý Nhất Hoan mà quỳ một chân xuống:

“Vợ à kỷ niệm một năm ngày cưới hạnh phúc!”

Những người xung quanh bên cạnh hắn bắt đầu rộ lên những tiếng xì xào khó hiểu. Rõ ràng đây là tòa thị chính dành cho những người ly hôn, kết hôn nhưng nơi này bây giờ lại biến thành nơi để kỷ niệm ngày kết hôn hay sao?

“Có phải cặp đôi này đang là quá tình cảm rồi hay không?”

“Ngưỡng mộ thế! Đến tận đây kỷ niệm luôn sao?”

“...”

Lý Nhất Hoan đỏ bừng mặt quay người nhanh chóng ra chỗ khác để lại anh Cả vẫn đứng yên ở đó cùng bó hoa trên tay không có người đáp lại.

Lý Nhất Hoan đi vòng tới sau lưng anh Cả mới lên tiếng:

“Dư Vu Chính! Anh đang làm cái quái gì vậy? Đây đâu phải là nơi để kỷ niệm, chúng ta đến đây là để ly hôn anh không nhớ hay là anh đang giả bộ quên vậy?”

Dư Vu Chính nén lại nước mắt đang trực rơi, vẫn đứng yên tư thế cũ chỉ xoay người mặt đối mặt Lý Nhất Hoan:

“Anh không quên, anh cũng chưa từng quên. Nhưng anh vẫn còn đang là người chồng trên giấy tờ hợp pháp của em, cho tới khi chúng ta bước vào bên trong kia, cho tới khi em chính thức muốn ly hôn anh thì chúng ta mới thôi không còn là vợ chồng. Còn bây giờ anh vẫn đang làm tròn trách nhiệm của một người chồng và hi vọng em sẽ chấp nhận anh một lần nữa.”

Bó hoa trên tay toả lên mùi hương ngọt ngào thơm ngát. Đã bao nhiêu lâu rồi khi Lý Nhất Hoan bước qua cái gian cửa hàng hoa ấy đều chỉ là một mực đứng nhìn ngắm lại những khoảnh khắc xưa cũ mà chưa hề một lần thưởng thức lại hương thơm như thế này. Ngày trước khi có kỷ niệm hay bất cứ chuyện gì xảy ra Dư Vu Chính đều sẽ tặng cho cô một đóa hoa hồng thơm ngát như thế này. Chẳng lẽ bây giờ đây đóa hoa hồng này chính là lần cuối cùng mà cô có thể được nhìn thấy?

Lý Nhất Hoan ánh mắt lạc đi, tiếng giọng cũng không còn rõ ràng nữa, hai tay run run đưa lên trong không gian nhưng rồi lại nhanh chóng hạ xuống.

Rõ ràng là cô muốn ly hôn tại vì sao bây giờ cứ mỗi lần nhìn thấy anh Cả, cứ mỗi lần nhớ lại mọi chuyện trước đây đều hoá tươi đẹp đến như vậy? Là anh Cả một mực không chấp nhận ly hôn cô, còn Lý Nhất Hoan đến bây giờ đến cả dũng khí ly hôn cũng không còn nữa rồi.

Nhưng cánh cửa phòng chính nhanh chóng mở ra, bên trong truyền lại tiếng gọi ồm ồm:

“Dư Vu Chính, Lý Nhất Hoan!”

Hai người đứng im lặng nhìn nhau không nói lời nào, tiếng gọi lại thúc giục thêm một lần nữa:

“Lý Nhất Hoan, Dư Vu Chính!”

Đáy mắt của Lý Nhất Hoan khẽ run lên, giọt nước mắt trên má anh Cả nhanh chóng rơi xuống chan đầy nụ hoa hồng đang nở từng bông đỏ thẫm trước ánh nắng dịu dàng ngọt ngào của buổi sớm mai.

Lý Nhất Hoan xoay người đỡ anh Cả đứng dậy, cô lấy bó hồng tiến lại đặt trên đoạn ghế chờ chỉ mỉm cười rồi nói:

“Nếu như ai có cần thì cứ lấy bó hồng này đi!”

Tất cả mọi người xung quanh đều lắc đầu. Làm sao ai có thể dám cầm lấy cái bó hoa hồng tươi đẹp kia được chứ? Một người mang cái bó hồng rực rỡ kia tới đây nhưng cuối cùng kết quả chỉ là người vợ quyết định ly hôn thì như thế vía của nó sẽ không còn tươi đẹp. Nếu như cặp đôi nào thật sự muốn lấy nó chẳng phải là tự mình đưa ra những quyết định giống như Lý Nhất Hoan hay sao?

Lý Nhất Hoan cùng anh Cả bước vào bên trong, hai người ngồi hai hàng ghế đối diện nhau, Bồi thẩm đoàn vẫn ngồi phía trước ung dung đọc lại đoạn hồ sơ của hai người:

“Đây là lần hòa giải thứ ba, hai người có điều gì muốn nói hay không?”

Anh Cả vẫn như mọi khi một mực lên tiếng đầu tiên:

“Nhất Hoan, em có thể suy nghĩ lại được không? Chúng ta vẫn còn yêu nhau sâu đậm như thế mà em thật sự muốn ly hôn với anh sao? Anh đã nói rồi, anh đã từ mặt mẹ Thanh rồi, bây giờ anh với bà Thanh không còn liên can gì với nhau nữa. Em có cần suy nghĩ lại lần nữa không? Anh xin em đấy!”

Bồi thẩm đoàn thấy câu nói của anh Cả mà lập tức trợn trừng mắt ngạc nhiên. Nếu như người mà trong câu nói của anh ta nhắc tới: bà Thanh là mẹ anh ta thì có phải là chỉ vì không muốn ly hôn với vợ mà chấp nhận từ bỏ người mẹ của mình?

Như vậy cũng quá là bất hiếu rồi đấy!

“Hai người muốn ly hôn với nhau vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu sao?”

Bồi thầm đoàn ngồi bên trên lặng hỏi lại. Tuy rằng đó là vấn đề riêng tư của hai người nhưng hầu như những mối ly hôn xảy ra đều chỉ xoay quanh việc mẹ chồng nàng dâu xung đột còn người chồng ở bên cạnh chỉ đành bất lực.

Thương cho phận đàn ông!

Lý Nhất Hoan im lặng nhìn Dư Vu Chính hồi lâu.

Rõ ràng bà Thanh đối với Dư Vu Chính và Dư Vu Quân cũng đều chỉ là mẹ nuôi không hề có quan hệ huyết thống. Đến cả Dư Vu Quân đối với bà Thanh cũng chính là kẻ thù không đội trời chung, còn Dư Vu Chính đáng lẽ ra cũng là nên cảm thấy như vậy.

Nói rằng quan hệ mẹ chồng giữa Lý Nhất Hoan và bà Thanh không hề suôn sẻ cũng chẳng đúng. Bởi vì ngay từ đầu bà Thanh căn bản chỉ muốn dùng hôn sự của Dư Vu Chính để đạt được những lợi ích thương trường của bản thân mà mới đay nghiến Lý Nhất Hoan tới mức như vậy.

Chẳng lẽ đến chuyện này Dư Vu Chính cũng đều chỉ là không biết?

Dư Vu Chính cúi mặt:

“Bây giờ nói ra thì cũng không biết là muộn hay không nhưng anh mong em hiểu rằng anh đối với Dư Vu Quân và em đều là một mực tin tưởng, một mực yêu thương. Tất cả những chuyện mà anh làm đều chỉ vì muốn tốt cho cả hai người. Trước khi chúng ta kết hôn công việc của Quân không hề thuận lợi, nếu như đến cả anh cũng ra mặt chống đối lại bà Thanh thì chắc hẳn mối hôn sự của chúng ta sẽ nhanh chóng bị phá vỡ, công ty của Quân cũng nhanh chóng bị sụp đổ rồi cả đến Nhật Tinh tồn tại được tới bây giờ cũng là bởi vì ngày đó em phải chịu hy sinh vất vả.”

Lý Nhất Hoan nhớ lại những cột mốc mà Dư Vu Chính vừa mới nhắc tới trong ngày xưa. Quả thật lúc đó kết hôn với Dư Vu Chính mọi thứ cũng đều chỉ là bắt đầu từ những viên gạch làm nền đầu tiên, không hề có những quan hệ rộng rãi, không hề có điểm tựa vững chắc. Lúc đấy ngoại trừ Thương Lan của bà Thanh ra mọi thứ đều trở nên thật mơ hồ.

“Sao anh không nói với em ngay từ đầu?”

“Anh không biết phải nói ra sao với em cả. Anh biết rằng em chịu khổ cùng anh trải qua quãng thời gian là quá dài, anh chỉ muốn nhanh chóng cho em có được một cuộc sống vui vẻ. Nhưng không ngờ mọi thứ lại như thế!”

Lý Nhất Hoan bình tĩnh nuốt lấy những giọt nước mắt đang rơi trên má lại hỏi Dư Vu Chinh:

“Vậy bây giờ nếu như em ly hôn với anh thì sẽ không cần phải chịu đựng những khó khăn với anh nữa đúng không?”

Hắn ta không nói, nước mắt lưng tròng cúi đầu nhìn vào vòng xoáy sâu hút trong lòng tay bên tai chỉ vang lại tiếng Lý Nhất Hoan nói vọng:

“Thưa quan tòa tôi xin treo lại đơn ly hôn. Nếu sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra mỗi nhân duyên của chúng tôi cũng sẽ bắt đầu từ lần giải hòa thứ ba này mà nhanh chóng chấm dứt. Còn bây giờ với tư cách là vợ của người đàn ông trước mặt chúng tôi xin phép dắt tay nhau ra về.”

Lý Nhất Hoan kéo tay của Dư Vu Chính bước ra khỏi phòng trong ánh hào quang rực rỡ.

Hai người lấy lại đóa hoa hồng trên ghế chờ rồi nhanh chóng trao cho nhau nụ hôn nồng cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.