Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 67: Chương 67: Sự kiện quảng bá phim (1)




Danh tiếng của Khế Phương trong giới giải trí ngày càng một được khẳng định. Hàng loạt những tác phẩm truyền hình, điện ảnh có Khế Phương tham gia đều được công chúng hết lòng ủng hộ. Mỗi show chương trình truyền hình giải trí có mặt cô đều nhận về cả cơn mưa lời khen.

Danh tiếng tăng cao lòng đố kỵ cũng thêm nhiều. Hương Phong ngồi trong phòng làm việc cùng với bà Thanh, ánh mắt nhìn vào tấm bìa tạp chí mà Khế Phương mới chụp trong thời gian qua hậm hực nói không nên lời:

“Chị! Chị xem danh tiếng của cô ta càng ngày càng tăng, vậy mà... còn em đến bây giờ vẫn chỉ đứng yên tại chỗ như thế này! Chị phải có cách gì đi chứ?”

Bà Thanh đọc tập tài liệu trên bàn cũng chẳng thèm liếc nhìn sang Hương Phong lấy một cái chỉ tặc lưỡi:

“Không phải ban đầu đã nói kéo bằng được cô ta về bên Thương Lan hay sao? Nếu như ngay từ đầu Cô ta đã ở bên Thương Lan thì em cũng chẳng cần phải lo lắng gì nữa rồi. Đằng này người kéo không được, danh tiếng của mình thì không thể tự tăng, có trách thì phải trách chính bản thân mình không có năng lực.”

“Chị...”

“Đến cả chuyện đưa Du Vu Quân vào trong lòng bàn tay cũng không thể làm được, vậy mà còn ngồi ở đấy hậm hực. Nếu còn dư giả thời gian thì nghĩ xem cách nào để tăng cao danh tiếng, chị không thể tiếp tục nuôi một người đến lợi ích kinh tế mang lại cũng không hề có.”

Hương Phong cúi mặt xuống đất nhìn vào bìa tạp chí trước mặt, đúng là liên kết vì lợi ích kinh doanh thì không thể nào tồn tại chút tình cảm. Lâu nay cô làm cho bà Thanh bao nhiêu là chuyện nhưng đến khi không có lại được lợi ích bà ta vẫn sẽ lạnh lùng và đơn giản đấy cô ra khỏi tầm mắt và thay vào một người có thể mang lại nhiều thứ hơn.

“Vâng ạ!”

Bà Thanh gấp lại tập tài liệu trên bàn đưa mắt nhìn về phía xa, như vừa nhớ ra điều gì liền lên tiếng nói với Hương Phong:

“Lâu rồi không biết em còn liên lạc với Hà Đặng Siêu hay không? Nếu còn thì bảo cậu ta bây giờ cũng nên làm chút chuyện rồi đấy nhỉ!”

Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì của Hương Phong bà Thanh mới chậm chạp giải thích:

“Gọi điện cho cậu ta, nếu như không thể phá hỏng danh tiếng của Khế Phương trong giới giải trí thì có thể phá vỡ hình tượng của cô ta trong mắt những người hâm mộ. Chẳng phải cậu ta vừa lấy của Thương Lan một sợi dây chuyền kim cương trị giá hàng nghìn đô hay sao? Đến bây giờ hai người cũng nên hợp tác lấy lại được rồi!”

Cuộc sự kiện quảng bá phim truyền hình của Khế Phương và Hà Đặng Siêu diễn ra một cách hoành tráng. Khế Phương đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, bên ngoài tấp lập những người hâm mộ, những biển hiệu neon mang dòng chữ Khế Phương lấp lánh. Sau bao nhiêu tháng ngày cố gắng và nỗ lực, đến bây giờ thành tựu của cô cũng không thể không nhắc tới. Ngày trước khi vừa mới chập chững bước vào làng giải trí, những đám người đông như thế kia hầu như chỉ là những fan hâm mộ của Hà Đặng Siêu. Còn bây giờ cái dòng chữ mang tên Hà Đặng Siêu cũng chỉ là thấp thoáng trong biển người mà cô phải khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy được.

Lý Nhất Hoan đến sau lưng Khế Phương đưa cho cô một chiếc hộp, lên tiếng:

“Trang sức chuẩn bị sẵn vẫn chưa đủ hay sao mà em còn phải cần thêm cái vòng tay này nữa?”

Khế Phương đón lấy chiếc hộp mà Lý Nhất Hoan đưa cho, trên miệng chỉ hiện lên một nét cười không hiểu rõ nguyên nhân. Đúng là trang sức được chuẩn bị của các nhà mốt là quá nhiều còn chiếc vòng tay này chẳng qua chỉ là Hà Đặng Siêu nhắc cô nhất định phải mang theo. Tuy rằng trong lòng có vô vàn những bất an nhưng không thể không nhắc tới chuyện này vẫn cần phải một lần cắt đứt.

Khế Phương nhìn sang Lý Nhất Hoan lo lắng:

“Trời lạnh như thế này chị đứng bên ngoài làm gì? Đi vào bên trong mau lên. Em ở ngoài một lát rồi xuống!”

Lý Nhất Hoan vừa đi khuất đã thấy Hà Đặng Siêu nhanh chóng tiến bước chân đứng ngay bên cạnh Khế Phương hắn ta cười, vòng ta qua eo cô rồi nhìn xuống bên dưới:

“Mỹ nhân của anh, phải em cũng đang giống anh đắm chìm vào những thành tựu của bản thân ở bên dưới? Những người đó kéo tới càng đông thì cảm giác thành tựu càng mạnh mẽ. Em đã vượt qua anh rất xa rồi chắc em sẽ quên anh ngay thôi đúng không?”

“Anh Siêu! Anh đừng nói như vậy. Em làm gì có thể vượt mặt được anh? Anh đã ở nơi đây biết bao nhiêu tháng ngày, gốc rễ đã cắm sâu tới đâu. Làm gì có chuyện chỉ vì một người mới như em mà có thể bị đánh bật nhanh chóng tới mức như vậy? Em còn phải theo anh học nhiều thứ, anh chấp nhận dạy em chứ?”

Khế Phương nói xong câu này cũng phải tự cảm thán bản thân mình. Nếu như cô thật sự theo Hà Đặng Siêu học thì có chắc những thứ mà cô học được không phải là những lươn lẹo giả dối lừa lọc trong cuộc sống thương trường?

Hà Đặng Siêu nhìn chiếc vòng lắc lư phát sáng trên tay thế phương mà cười. Hắn nắm lấy tay cô, xuýt xoa chiếc vòng:

“Đúng là người đẹp thì đeo vật gì cũng đẹp. Chỉ tiếc là ở bên dưới kia đồng thau lẫn lộn pha tạp rất nhiều hạng người. Tốt hơn hết em vẫn nên là cất nó vào trong túi mang theo bên cạnh như vậy sẽ là an toàn hơn.”

Khế Phương không hiểu ý của Hà Đặng Siêu là gì, rõ ràng lúc đầu là hắn ta muốn cô mang theo chiếc vòng này đeo trong lễ quảng bá phim. Vậy mà đến bây giờ lại nói rằng cất đi sẽ an toàn hơn. Nhưng Khế Phương vẫn làm theo, cô tháo ra cất chiếc vòng vào trong túi, nhanh chóng khoác tay Hà Đặng Siêu uyển chuyển bước xuống cầu thang nhập tiệc.

Bên dưới quả thật rất đông người, toàn là những tai to mặt lớn của làng giải trí tập trung phát triển tại Trường Thành. Những ông chủ cùng gà cưng bước đi sánh đôi trong bàn tiệc chào hỏi tất cả mọi người. Không khí ồn ào náo nhiệt nhưng vừa chỉ khi nhìn thấy Khế Phương khoác tay Hà Đặng Siêu đi xuống mọi người đã im bặt chăm chú nhìn vào hai nhân vật chính của buổi đêm ngày hôm nay.

Mc đứng trên bục giới thiệu cũng phải nhanh chóng gào lên:

“Nào! Mọi người hãy cùng hướng mắt nhìn về hai nhân vật chính của chúng ta là nam minh tinh Hà Đặng Siêu cùng minh tinh mới nổi trong ngành giải trí và được toàn thể mọi người yêu quý đó là cô Khế Phương.”

Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, Khế Phương có chút không quen nhưng cũng nhanh chóng tìm lại được nhịp điệu để thích ứng với mọi chuyện. Cô cúi đầu xuống lịch thiệp cảm ơn những tiếng vỗ tay bên dưới.

“Chúng ta cùng mời hai nhân vật chính lên trên mục này phát biểu trước khi nhập tiệc được không?”

Khế Phương bị kéo đi nhanh chóng. Bước qua đám đông bên dưới, gương mặt Dư Vu Quân dịu dàng xuất hiện dõi theo cô, nụ cười chưa từng dừng lại.

MC tiến về phía Khế Phương, lên tiếng:

“Không biết lúc quay bộ phim Bí Mật Hôn Nhân này, cô có cảm giác như thế nào khi được đóng chung với một nam minh tinh hạng A nổi tiếng?”

“Tôi khá là vui. Cảm thấy bản thân sẽ có nhiều những thử thách mới, những kinh nghiệm mới. Lúc bắt đầu bước vào làng giải trí tôi chỉ là một người đóng vai võ thuật nhưng bây giờ lại phải diễn về nội tâm rất nhiều nên tôi cảm thấy mình quả thực khá may mắn cũng như thử thách rất nhiều.”

“Không phải ngày trước cô cũng từng có chồng rồi ly hôn hay sao? Tôi tưởng bộ phim nói về cuộc sống hôn nhân thì đối với cô sẽ là một chuyện quá dễ dàng.”

Khế Phương mặt biến sắc lập tức ngừng lại nụ cười trên môi. Cô quay sang nhìn Hà Đặng Siêu vẫn đang ngập ngừng tỏ vẻ thích thú ở bên cạnh, rõ ràng người MC này là đang muốn nhắm tới cô.

Không gian bên dưới vang lại những tiếng xì xào thì thầm kỳ lạ. Khế Phương từng kết hôn rồi từng ly hôn thì đã làm sao chứ? Chẳng lẽ thực lực của cô lại ảnh hưởng qua vấn đề đó?

Khế Phương nở lại nụ cười:

“Anh hỏi chuyện này có phải là không liên quan tới chủ đề lắm hay không? Mặc dù là ly hôn nhưng cuộc hôn nhân của tôi trước đó không hề có một người đứng bên cạnh liên tục hô: cắt, diễn, dừng, làm lại để phát sóng. Còn đây tất cả những cảm xúc những diễn biến đều là có trong kịch bản từ trước. Còn tôi chính là một cô gái phải hóa thân vào từng cảm xúc của nhân vật trong tờ giấy. Và truyện ly hôn hay kết hôn chỉ là vấn đề về mặt pháp lý không thể nào đánh giá được năng lực diễn xuất của một con người.”

Bên dưới truyền lại những tiếng vỗ tay vang rộn. Nhưng có vẻ người MC ngay trước mặt Khế Phương này vẫn chưa có ý định buông tha cho cô:

“Ý tôi là cô đã ly hôn thì diễn biến của tâm trạng cô sẽ sống với những diễn biến tâm trạng của người trong kịch bản. Như vậy có phải là sẽ quá đơn giản rồi hay không? Chuyện gì có kinh nghiệm rồi thì sẽ làm một cách thành thục hơn đúng chứ?”

“Vậy ý cậu là cậu có năng lực làm MC trong những buổi lễ lớn thì cậu sẽ thành thục hơn trong cách nói chuyện? Nhưng chúng tôi ở bên dưới lúc này lại chỉ cảm thấy: cậu không những có năng lực làm MC mà còn là một MC dân chợ búa, không có chuyên môn.”

Dư Vu Quân nhàn nhã cầm một ly rượu vang trên tay trực tiếp cắt lời của mọi người bàn tán xung quanh mà hỏi lại tên MC vẫn đang đứng trên bục.

Tên MC thấy mọi chuyện có vẻ như đã bị đi quá xa mới cười lớn:

“Chủ tịch Dư! Chẳng qua là những câu hỏi mà tôi tập hợp từ tất cả những fan hâm mộ thôi! Không phải tôi có ý kiến gì đâu ngài đừng hiểu nhầm.”

“Fan hâm mộ? Từ lúc bộ phim bắt đầu được chính thức khởi quay đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa đọc được một bình luận nào có nội dung liên quan đến việc Khế Phương từng ly hôn nên diễn xuất sẽ tốt hơn tất cả mọi người. Không biết cậu đã thu thập những ý kiến này từ đâu để tôi cũng có thể vào tìm hiểu?”

Tên MC xanh mặt vội lắp bắp:

“Là trên... trang mạng... đó. Tôi cũng không nhớ rõ nguồn... nhưng có thể là do tôi đã chọn lọc chưa kỹ càng. Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.