Khế Phương lắc đầu rùng mình, toàn thân nổi hết da gà. Cô đang cố xua đi những hình ảnh ghê tởm bày đặt thâm tình của Trịnh Đăng Bảo. Nhưng cho dù cố gắng thế nào, hình ảnh ấy có biến mất cỡ nào thì con người thật vẫn đang lù lù xuất hiện như một bằng chứng đanh thép cho câu nói: cả đời sau cả cô không thể nào thoát khỏi Trịnh Đăng bảo này!
“Khế Phương! Nói chuyện một chút được không?”
Bạch Đăng Kỳ chạy lại theo Khế Phương. Không biết hắn đã giả bộ đứng ở cánh cửa phòng thay đồ nữ được bao nhiêu lâu để rình mò cơ hội này?
Khế Phương thở dài một hơi, quay người lại:
“Sếp! Anh đừng tìm tôi nữa được không? Anh quyết định như nào tôi đều đồng ý cả!”
“Thật không vậy? Tôi thấy dáng vẻ đi làm của cô không thoải mái như mọi hôm, tôi sợ cậu ta làm ảnh hưởng tới cô. Dù sao cũng là chồng cũ mà!”
“Vậy anh có đuổi anh ta không?”
Khế Phương bắt bẻ lại.
Bạch Đăng Kỳ do dự một lát rồi cười trừ:
“Chuyện này tôi sẽ xem xét! Dù sao cô cũng là nhân vật rơi vào tầm mắt nâng đỡ của anh Cả mà! Nếu tinh thần làm việc của cô không thoải mái cứ trực tiếp đến tìm tôi!”
Khế Phương lại gật đầu thở dài bỏ đi. Chuyện cô có thoải mái hay không hoàn toàn không liên quan tới Trịnh Đăng Bảo. Hắn ta có ở đây hay biến mất khỏi tầm mắt Khế Phương thì cô cũng chẳng còn quan tâm tới hắn nữa, cũng chẳng còn lại chút mảy may xuất hiện mỗi khi nhìn thấy.
“Đăng Bảo đang phát kẹo chào mọi người. Khế Phương, cô không qua đó chút sao?”
Tạ Mẫn ôm một túi kẹo trong lòng, vừa lướt qua Khế Phương đã vội thúc giục.
Cô ấy là không biêt mối quan hệ trước đây của hai người hay sao? Sao có thể nói với Khế Phương những lời như chờ mong vậy? Hay có chuyện gì không đúng?
Khế Phương chạy một mạch đến sảnh chính, nơi tất cả mọi người đông đúc đang vây quanh Trịnh Đăng Bảo. Từng học viên, từng nhân viên trên gương mặt đều hiện lên những nụ cười rạng rỡ đón lấy túi kẹo trong thùng của Đăng Bảo.
Hắn ta vừa phân phát vừa nhoẻ miệng tươi cười, điệu bộ cúi đầu rạp người:
“Xin hãy quan tâm tới tôi nhiều hơn. Cũng như Khế Phương nữa. Cô ấy thực sự quan trọng với tôi!”
Câu nói cùng điệu bộ ây nhanh chóng lọt vào tai Khế Phương lạnh toát. Đây là thứ một người chồng cũ có thể nói được sao? Đây là thứ mà Trịnh Đăng Bảo trịnh trọng tuyên bố Khế Phương không thể thoát khỏi bàn tay hắn được sao? Đây la thứ mà một kẻ ghê tởm như Trịnh Đăng Bảo có thể nghĩ ra và nói được sao?
“Khế Phương kìa!”
Mội vài người nhìn thấy cô đã vội lên tiếng.
Trịnh Đăng Bảo bây giờ mới ngước mặt, quay sang Khế Phương tươi cười:
“Khế Phương! Em tới rồi! Em vẫn hay có thói quen thức dậy sát giờ nên chưa cột tóc lại cẩn thận nhỉ! Anh có đem theo lược tới cho em đây!”
Tiếng oà lên thán phục của đám đông dành cho người đàn ông si tình. Tiếng nực cười đọng lại thành sông trong đầu Khương. Cô từ bao giờ có thói quen như thế? Cô từ bao giờ lại biến thành một kẻ lười nhác như vậy?
Chiếc lược chứa đựng tất cả sự giả dối của tên ghê tởm vẫn tiếp tục chìa ra phía trước nhưng không thể lọt vào tầm mắt nhìn khinh bỉ của cô.
Khế Phương ngạo mạn đẩy nhẹ chiếc lược về phía Trịnh Đăng Bảo:
“Những thói quen như thế tôi chưa từng có. Nhưng cũng có thể anh nhớ nhầm rồi, anh có tới hai đời vợ kia mà.”
Tiếng ngạc nhiên mỗi lúc một lớn. Tiếng thì thầm vang lên không biết rôt cuộc chuyện này là như thế nào.
Trịnh Đăng Bảo tiếp tục giả dối:
“Có thể trong lòng em khi anh mất đi công ty thì đã chẳng thể làm một người chồng trọn vẹn. Có thể em cho rằng anh cưới Tĩnh Nhi vì công ty cũng được. Thứ anh muốn chính là cho em một cuộc sống đầy đủ nhất, anh không muốn em phải là người chịu tất cả những vất vả đó, anh muốn em luôn tự do thoải mái.”
Với những lời nói đến như thế Khế Phương hoàn toàn không muốn tiếp tục thử sức chịu đựng của bản thân ở đây nữa. Một chút cũng không muốn. Cô chưa từng nhìn thấy bộ mặt giả dối đó của Trịnh Đăng Bảo lúc điên dại yêu hắn, nhưng cũng thật may, cô đã có thể thoát khỏi con người đó và một khi nhìn thấy sự thật thì sẽ không bao giờ có thể nhắn mắt bước tiếp vào vết xa đổ đó!
“Tất cả giải tán đi! Những chuyện như thế này về sau không cần bàn bạc tới nữa. Thứ mọi người thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Nếu muốn biết thêm có thể thử yêu đương với cái người mà mọi người cho rằng thâm tình này! Còn tôi, sẽ không ngu như thế lần hai!”
Khế Phương kiên quyết đốp vào thẳng mặt tên cặn bã đó.
Cho dù thứ hắn muốn làm là gì thì Khế Phương này chưa bao giờ là một người nén đi rồi có thể quay lại nhặt tuỳ hứng được!
Vừa dứt lời, Tạ Mẫn từ đâu chạy một mạch đến bên Khế Phương kéo đi.
“Giang hồ cấp cứu! Học viên của tớ bị tai nạn trên đường tới đây! Nghe nói khá nghiêm trọng, đã được chuyển tới bệnh viện Luân Tang. Cậu đi cùng tớ xem thủ tục giấy tờ, còn tớ vào thăm bệnh. Được không?”
Tạ Mẫn nói một hơi dài không kịp ngừng biểu lộ bản thân đang vô cùng gấp rút. Khế Phương chỉ đành gật đầu rồi nói:
“Được! Để tới thông báo qua cho chị Nhất Hoan, nếu có bất cứ chuyện giấy tờ nào khó khăn thì kêu chị ấy tới luôn một thể!”
“Được!”
Trong bệnh viện lớn, tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi, những chiếc áo trắng lần lượt người ra kẻ vào tấp nập không ngớt. Lần đầu tiên Khế Phương bước tới đây, đâu có thấy cái cảnh tượng đứng người như thế này? Tại sao mỗi chuyện liên quan đến Dư Vu Quân đều là những êm đềm ngọt ngào, những dịu dàng len vào kẽ tim để rồi khi bước qua nhau, mọi thứ lại vô cùng ngột ngạt khó thở, khó có thể hình dung nổi!
Tạ Mẫn chỉ tay về hướng phòng nhận hồ sơ, lên tiếng:
“Cậu qua đó, hỏi về người tên Lý Trịnh Hoài. Hỏi xem tất cả thủ tục của anh ta.”
Câu nói vừa dứt, Tạ Mẫn đã phi như bay về hướng phòng cấp cứu. Ánh mắt mơ hồ hoảng loạn nhìn khắp xung quanh. Cứu người là chuyện gấp nhưng mấy thủ tục pháp lý xung quanh cũng gấp không hề kém cạnh.
Khế Phương nhanh chóng chạy thẳng tới quầy trực:
“Xin hỏi, tôi muốn biết thông tin hồ sơ của bệnh nhân Lý Trịnh Hoài!”
Giọng nhân viên buồng trực nhẹ nhàng đáp lại:
“Bệnh nhân Lý Trịnh Hoài đang được cấp cứu tại buồng khần cấp do chấn thương phần não bộ, phần cột sống. Khi vừa chuyển tới đây đang trong tình trạng hôn mê, máu tụ nhiều ngăn cản tuần hoàn.”
“Vậy tôi muốn xin giấy nhận bảo hiểm khi đang di chuyển tới địa điểm được đóng bảo hiểm thân thể!”
“Được! Xin chị vui lòng chờ một lát!”
Nhân viên buồng trực cúi xuống nhanh chóng thu thập giấy tờ cho Khế Phương. Bấy giờ cô mới tiến về đoạn ghế ngồi chờ. Ánh mắt dáo dác nhìn ngắm lại khung cảnh bệnh viện có phần quen thuộc, có phần lạ mắt này. Lần thứ hai Khế Phương bước vào đây, vẫn hương trầm nâu cũ, chỉ có điều nó không còn ngọt ngào như xưa. Cũng không còn ai để bắt đầu mối quan hệ dịu dàng ngay tại đây.
“Cô Phương! Sao cô lại tới đây?”
Khế Phương quay mặt nhìn theo phía âm thanh phát ra.
Là Sương Phong! Một thân vest trắng, dáng người vừa vặn phù hợp toát lên phong thái trang trọng của một nhân vật có tiếng.
Khế Phương đáp lại:
“Tôi tới xin thủ tục nhận bảo hiểm cho học viên đang phẫu thuật ở đây. Cậu ta bị tai nạn khi đang đường tới Nhật Tinh.”
“Vậy sao! Có cần tôi nói giúp không?”
Khế Phương vội vã xua tay:
“Không cần! Tôi cũng xong rồi, bây giờ chỉ cần đợi thôi. Không làm phiền tới cậu đâu!”
Bấy giờ Khế Phương mới liếc túi thuốc lớn vẫn đang nằm im trên tay Sương Phong. Phải như thế nào mới cần lớn thuốc như thế? Chẳng nhẽ Dư Vu Quân bị bệnh? Liệu anh ấy bị bệnh có nặng không? Anh ấy bị bệnh sao không ở bệnh viện? Anh ấy có ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ hay không?
Khế Phương ngập ngừng trong lòng, lời nói hỏi thăm chưa kịp đến khoang miệng đã nhanh chóng bị nuốt chặt vào đáy bụng.
Thấy ánh mắt Khế Phương nhìn túi thuốc không thôi, Sương Phong cười:
“Là chút thuốc bệnh với thuốc bổ. Tôi lấy cho người yêu. Dạo này cô ấy sức khoẻ không tốt nhưng nói mãi không chịu tới bệnh viện kiểm tra. Tôi đành phải tự ý mua thuốc mang tới!”
“Vậy có sao không? Ý tôi là người yêu cậu có bị bệnh nặng lắm không?”
“Chỉ là chuyển mùa, sức khoẻ có chút yếu. Cô không cần lo lắng.”
“Vậy sao! Trời cũng lạnh dần rồi, cậu chú ý đừng để thời tiết đánh lừa mà cho họ dùng nước lạnh. Dễ bị những bệnh theo mùa đó!”
“Vâng! Tôi nhất định chú ý! Chúng tôi cũng bên nhau gần 10 năm rồi, cùng nhau trưởng thành nhưng cô ấy lại không biết tự chăm bản thân. Toàn là tôi căn dặn. Cô Phương cũng như vậy nhé. Dạo này ít khi gặp cô, cô cũng phải tự giữ gìn sức khoẻ!”
Khế Phương cúi đầu gật vài cái. Đang định bụng hỏi thêm thì bên ngoài vang lên tiếng gọi:
“Sương Phong! Nhanh lên! Chủ Tịch đợi lâu rồi đấy!”
Sương Phong nghe thấy vậy chỉ cúi đầu chào Khế Phương rồi nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng lưng cao xa dần, trong lòng Khế Phương lại dồn lên một chút đau nhói. Dư Vu Quân bị bệnh, nói sao hôm trước gặp sắc mặt anh ấy lại không được tốt. Nhưng bây giờ, biết được mối quan hệ khăng khít của họ, 10 năm so với vài thàng như cô, Khế Phương này làm gì có tư cách gì để quan tâm hỏi han, ngay cả sự lo lắng của cô cũng chỉ được coi là dư thừa. Cô làm gì lấy đâu tư cách như Sương Phong? Làm gì có tư cách danh chính ngôn thuận để sải bước san sẻ mọi chuyện cùng anh? Làm gì có chuyện nực cười đến thế, chuyện của cô với tên giả nhân giả nghĩa Trịnh Đăng Bảo còn chưa lo xong mà lại còn dám lo cho một người đã hoàn toàn thuộc về vòng tay của người khác?