Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 78: Chương 78: Tin hay không?




Tin hay không?

Dư Vu Quân kéo Khế Phương chạy một mạch ra bên ngoài nhưng cảm thấy với tốc độ này của mình thì hai người rất có thể bị đám nhân viên kia chặn lại cửa. Dư Vu Quân không thèm suy nghĩ thêm điều gì nữa mà trực tiếp xoay người nhấc bổng bế Khế Phương giống như công chúa lên vòng tay rồi nhanh chóng lao người ra bên ngoài, đám nhân viên nhìn thấy cảnh tượng này cũng vẫn ý định chặn lại nhưng nghe thấy Dư Vu Quân hét lớn thì chỉ biết lùi về phía sau:

“Cô ấy sắp sinh rồi! Nhanh lên! Cô ấy sắp sinh rồi, tránh hết ra!”

Những lúc như thế này mà Khế Phương suýt nữa không nhịn được bật lên tiếng cười sằng sặc. Nhưng bởi vì sắp sinh- đây là chuyện cấp bách nên đành phải phối hợp diễn với Dư Vu Quân.

Khế Phương đành ôm bụng nhăn nhó cau có mặt mày lại lắc lư quằn quại, miệng thều thào thêm vài câu. Nhưng nếu nghe rõ ràng thì vẫn chỉ là:

“Du Vu Quân! Anh thật là nham hiểm!”

Cảnh tượng có lẽ rất giống đến mức mà mấy tên nhân viên mở cửa xe còn ngỏ ý muốn đưa Khế Phương cùng Dư Vu Quân ra tới bệnh viện nhưng rất nhanh đã bị khước từ.

Tới lúc nhân viên đi hết Dư Vu Quân đánh xe đi được một đoạn mới dừng lại nhìn Khế Phương:

“Lúc đó anh không biết đầu óc tự nhảy số làm sao mà lại nghĩ nói như vậy nữa. Em đừng cười nữa có được không?”

Khế Phương đưa ra ngón cái nhìn vào mắt của Dư Vu Quân tiếp tục cười thêm một lúc nữa:

“Anh làm một Tổng Tài quá là lãng phí rồi! Anh lên đi làm diễn viên mới đúng. Nếu anh mà làm diễn viên thì em cũng chỉ có nước phải đi về, không có mặt mũi nào để đứng bên cạnh anh luôn.”

“Em có thể full thời gian để làm bà Dư, thoải mái ở nhà không cần phải bận tâm suy nghĩ gì nữa. Anh sẽ nuôi em đến hết đời!”

Khế Phương thấy câu nói này cũng chỉ biết cười ngượng ngạo. Tuy rằng trong lòng thì vui đến mức muốn hét ầm lên nhưng bản thân bên ngoài tốt nhất vẫn phải nên giữ giá. Con gái là làm ra tiền mới xứng đáng được thoải mái tiêu tiền, có được sự coi trọng đích đáng.

Khế Phương nhớ lại cái đoạn video mà Dư Vu Quân đã quay, bình tĩnh quay sang hỏi lại hắn:

“Video này anh tính định làm gì?”

Dư Vu Quân nghe thấy câu hỏi nhưng mà vẫn một lượt ấp úng. Hắn ta thật sự vẫn chưa nghĩ được ta sẽ làm gì với đoạn video này. Nếu đưa cho bà Thanh thì cùng lắm Hà Đặng Siêu cũng chỉ bị ăn vài cái tát, vài câu chửi hay là thậm chí còn chẳng được đến cái phân đoạn như mà Dư Vu Quân mong muốn. Nếu như giao cho cảnh sát thì Hà Đặng Siêu cùng lắm cũng chỉ bị kết án tội quấy rối trật tự rồi mấy cái linh tinh đưa tiền nộp phạt bảo lãnh như thế là xong chuyện. Nếu như mà đăng lên trên mạng chẳng phải bà Thanh cũng sẽ một lượt dìm xuống.

“Từ từ, đợi anh nghĩ ký thêm đã. Anh phải làm cho cái đoạn video này thật là có giá trị, một lần đăng lên là Hà Đặng Siêu phải lập tức bay màu.”

“Nhưng kể ra cũng lạ thật. Bình thường cho dù Hà Đặng Siêu có nóng nảy đến mức như thế nào cũng sẽ không đánh người ở nơi công cộng. Vậy mà hôm nay hắn ta còn kéo theo cả người hò vũ để đánh người, hơn nữa lại là đánh trợ lý. Hắn ta đúng là muốn chết thật rồi!”

Nghe thấy câu nói của Thế Phương mà Dư Vu Quân lại tiếp tục nhìn kỹ bức ảnh thêm lần nữa. Đúng như những gì Khế Phương nói, nếu không phải có kích thích từ bên ngoài thì làm sao một người như Hà Đặng Siêu dám ra tay với trợ lý. Cho dù trợ lý chỉ là người theo đuôi phục vụ công việc thì hắn ta cũng không dám. Hơn nữa đây lại là người của bà Thanh, hắn ta tiêu tiền của bà Thanh lại còn dám đánh người của bà Thanh. Như vậy sẽ là nhiều phần chính bà Thanh sẽ không để yên.

Suy nghĩ xong công việc Dư Vu Quân lại nhớ đến chuyện hôm nay của Khế Phương mà hắn ta lại liên tục nhắc nhở:

“Lần sau nếu mà có chuyện như thế này xảy ra lần nữa, em tuyệt đối không được ra mặt, tuyệt đối, tuyệt đối nhớ chưa!”

“Vâng em biết rồi! Không làm như thế nữa! Không để anh lo lắng nữa!”

Vừa nói Khế Phương vừa thơm vào má Dư Vu Quân lấy một cái nhưng hắn ta vẫn chưa chịu nguôi giận mà lập tức quay mặt lại chu mỏ về phía của Khế Phương:

“Phải hôn vào đây mới đúng!”

Bà Thanh vơ vội cái áo choàng khoác lên người cầm theo túi xách rồi nhanh chóng vội vã chạy ra khỏi nhà. Màn đêm đã buông xuống. Sương khuya rơi lạnh trên hai vai nhưng ánh mắt của bà yên tĩnh lại chứa nhiều phần lửa bùng cháy chờ chực thiêu rụi không gian. Cái bực tức khó chịu khiến bà không thể nào im lặng mà lẩm bấm trong miệng đầy giận dữ:

“Cái tên Hà Đặng Siêu này! Tao sẽ giết mày trước!”

Xe dừng lại ngay khách sạn của Hà Đặng Siêu đang ở. Bà Thanh chẳng thèm đợi cho tới khi người của khách sạn ra mở cửa đã nhanh chóng mở toang chạy một mạch vào bên trong, đạp cửa làm cái rầm. Cánh cửa mở toang những người bên trong cũng nhanh chóng hiện ra trong ánh mắt của bà Thanh là Hà Đặng Siêu và tên trợ lý Nam Kha bây giờ mặt mũi đã thâm bầm dập đến mức mà nếu như không biết hắn ta là ai thì sẽ không thể nào tưởng tượng được nổi cái gương mặt của trước kia và bây giờ khác nhau tới mức độ thế nào.

Nam Kha nhìn sang bà Thanh rồi lại cúi người xuống:

“Bà đến nhanh vậy sao?”

Bà Thanh nhìn thấy cái tên Hà Đặng Siêu vẫn chưa tỏ ra chút hối cải, vẫn còn đang phê pha trong cái cơn mơ mộng của bản thân mình mà lao tới lấy từ bên hông của đám vệ sĩ đứng ngay bên cạnh một thanh dùi cui mà cứ thế lao vào người Hà Đặng Siêu đánh tới tấp không ngừng tay.

“Nói xem nào! Cậu nói tôi nghe xem rốt cuộc tôi nợ cậu thứ gì mà cậu lại làm như vậy?”

“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi, ở yên trong nhà. Cậu bị điếc đúng không, cậu không nghe thấy tôi nói là phải ở yên trong nhà đúng hay không?”

“Mày xem lời tao nói là trò đùa đúng hay không? Giờ thì nhìn đi, nhìn cái bộ dạng của mày đi xem còn giống là con người nữa hay không?”

...

Bà Thanh đay nghiến vừa nói vừa quất dùi cui xuống liên tục không cảm thấy mệt mỏi mà thay vào đó ngoài trừ cơn lửa bùng cháy trong người, sự giận dữ càng ngày càng lớn ra thì không hề có chút cảm giác nào có thể dừng lại.

Còn Hà Đặng Siêu có vẻ như hắn ta là chơi quá liều đến bây giờ dù cho bị bà Thanh đánh tới mức thâm tím hơn cả Nam Kha như vậy nhưng gương mặt vẫn mơ màng tỏ vẻ như cam tâm tình nguyện sẵn sàng dâng hiến mọi thứ để tiếp tục bị đánh.

Tuy bà Thanh giận dữ như vậy nhưng không một ai dám ra can. Nếu như mà ra can có khi cái dùi cui kia cũng sẽ tự chìa mũi vào bản thân mình.

Đợi đến khi bà Thanh vơi bớt cơn giận dữ mới ném chiếc dùi cui vào góc nhà ngồi phịch xuống ghế sofa nhìn Hà Đặng Siêu mà bất lực:

“Có những ai đã nhìn thấy?”

“Toàn bộ nhân viên của các quán bar phải ra can nên bọn họ đã nhận tiền bịt miệng. Con có hai người, một nam một nữ cũng đến đó nhìn thấy nhưng đến khi quán bar đóng cửa mọi người ra về hết thì lại không có nhân viên nào xác nhận được ra họ.”

“Đã kiểm tra điện thoại toàn bộ chưa?”

“Xác nhận lại toàn bộ trên điện thoại không hề có video nào ở đó... nhưng không biết là cái cặp đôi mà báo cho nhân viên thì như thế nào. Chúng tôi đã rà soát tất cả mọi ngóc ngách nhưng dường như họ cứ thế mà bốc hơi biến mất.”

Bà Thanh nhăn mặt tựa đầu vào trên cánh tay mà ngẫm nghĩ: tên Hà Đặng Siêu này đúng là chúa tể của mọi rắc rối. Không biết tại vì sao ngày xưa bà có thể đầu tư vào một người như thế này cơ chứ? Đúng là tự làm bản thân mình mệt mỏi mà!

“Tìm cho ra bọn họ, tìm bằng mọi giá. Cho dù là phải lục tung cả Trường Thành này lên cũng phải tìm được ra bọn họ, xác định bằng được là không hề có video nào mới được yên tâm. Nếu như bọn họ một ngày còn không xuất hiện thì không được phép ngừng tìm.”

Bà Thanh với lấy cái áo choàng chuẩn bị rời đi nhưng vừa bước tới cửa đã nhanh chóng xoay người lại nhìn Hà Đặng chiêu một cái lần cuối cùng rồi nên tiếng:

“Đợi tới khi cậu ta tỉnh lại hoàn toàn, thu xếp đồ đạc cho cậu ta cút xéo về quê. Đợi đến khi tất cả mọi chuyện ổn thỏa hoặc nếu như không ổn thỏa thì cứ thế mà ở quê đừng bao giờ xuất hiện ở trên Trường Thành này một lần nào nữa. Như còn cố gắng xuất hiện ở đây tôi gặp ở đâu tôi sẽ giết cậu ta ở đó.”

Bóng bà Thanh đi khuất, từng bước chân nặng nề cũng rời đi, Hà Đặng Siêu xoay người nhìn vào trong hư không rồi lại nhìn sang đám người bên cạnh mà thở dài một tiếng:

“Nhân duyên đến đây là tàn thật sao?”

Nam Kha nhìn Hà Đặng Siêu nhếch mép cười:

“Cậu cũng đừng buồn người ta có năng lực người ta bị thất sủng mới buồn. Còn cậu không có năng lực nhưng lại có hoại lực thì không cần phải buồn đâu.”

Hà Đặng Siêu nghe thấy câu nói này của Nam Kha mà có chút tức giận. Hắn ta lao đến túm lấy cổ áo của Nam Kha định trực muốn đánh tên trợ lý quèn kia thêm một trận nữa. Nhưng chưa kịp túm lấy cổ áo của Nam Kha đã nhanh chóng bị đám vệ sĩ xung quanh túm lấy cổ áo nhấc bổng lên ném lại lên ghế sofa.

Hắn tức giận gào lên:

“Nam Kha! Mày định làm gì vậy hả? Mày định làm gì ông vậy hả? Mày còn muốn kiếm cơm ăn ở Trường Thành này nữa hay không mà dám bật lại tao hả? Mày có tin tao giết mày luôn không?”

Nam Kha tháo xuống chiếc kính trắng mà thắng ta thường xuyên dùng để phong ấn lại đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Hà Đặng Siêu chỉ như muốn giết chết hắn ta ngay lập tức:. T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.