Đang là đầu hạ, từng chùm hoa tử đằng rủ xuống từ giá hoa trong phủ đại soái. Dì bảy và mấy vị phu nhân đánh bài cả buổi chiều, lúc này mới rảnh rang. Tiêu An bèn sai người hầu đưa điểm tâm, đặc biệt chuẩn bị một bát sữa bò đưa cho nha đầu Tiểu Trạc. Tiểu Trạc bê bát sữa lên, còn chưa đi vào phòng khách đã nghe thấy tiếng cười của dì bảy truyền ra: "Bảo bối ngoan của bà, nào, cười với bà ngoại một cái."
Ở một bên phòng có bày chiếc sô pha màu xanh ngọc kiểu tây, một bé trai khoảng bảy tám tháng tuổi đang bò trên đó. Dì bảy nựng nó, tiếng cười không dứt. Tiểu Trạc bưng bát sữa vào, Tiêu Thư Nghi đang ngồi bên cầm lấy. Dì bảy xoay mặt lại cười nói: "Để dì đi, dì biết thiếu phu nhân nhà họ Hà con dù có làm mẹ rồi thì tay chân vẫn lóng ngóng."
Tiêu Thư Nghi mặc bộ sườn xám thêu mây vàng, tóc búi lên, vẻ bề ngoài đúng là phụ nữ đã có chồng, cô nói: "Con đã gả sang nhà họ Hà cũng hơn hai năm rồi, hóa ra dì bảy vẫn nhớ mấy chuyện hồi con còn nhỏ đó."
Dì bảy cười, cầm chiếc thìa đút sữa bò cho đứa bé, miệng lẩm nhẩm: "Nào, Tư Hành há mồm to, bà ngoại cho con uống sữa bò nhé."
Tiêu Thư Nghi tiếp lời: "Nói ra thì cái tên Tư Hành này do anh ba đặt, bảo là gì mà 'tam tư nhi hậu hành' (Sau khi suy nghĩ ba lần mới làm), cũng mang ý giống hệt suy nghĩ của dì, đều là để nhắc nhở con."
Dì bảy cầm chiếc khăn tay từ bên hông sườn xám, lau lau giọt sữa bên miệng đứa nhỏ, cười nói: "Tối qua anh ba của con có về, tối nay cũng sẽ ở đây ăn cơm, con cũng đợi ăn xong bữa tối rồi hãy về."
Tiêu Thư Nghi đáp: "Vâng, vậy con điểm danh món con muốn ăn: Vịt bát bảo. Hay là dì để đầu bếp nhà mình cho con, con đưa về nhà rồi ngày nào cũng được ăn vịt bát bảo chính hiệu."
Dì bảy cười nói: "Một cô nương gả ra ngoài rồi, là một bát nước đã hắt đi, thành con nhà người ta, giờ còn tính cướp cả đầu bếp nhà chúng tôi."
Tiêu Thư Nghi cười hì hì: "Cho người con cá không bằng dạy người đánh bắt." (Cho người ta con cá giải quyết chuyện đói lúc này nhưng không có tác dụng lâu dài - Tiêu Thư Nghi nếu ăn ở đây chỉ được một bữa nên muốn đưa người đầu bếp về nhà luôn.)
Dì bảy bật cười: "Ai da, còn biết nói văn vẻ nữa cơ đấy! Sau khi cô tư làm thiếu phu nhân Hà gia thì trưởng thành hơn nhiều đấy nhỉ, con quên chuyện hội Nữ đại trượng phu năm đó rồi hả?"
Tiêu Thư Nghi đỏ mặt, vội vàng cãi lại: "Chẳng phải sau đó Hàng Cảnh đổi thành..." Chưa nói xong cô đã ngừng lại, đến mặt dì bảy cũng hơi đổi sắc, hai người đều buồn hẳn đi. Đứa bé trên sô pha đang bi bô không biết nói những gì, một lúc lâu sau Tiêu Thư Nghi mới nói tiếp: "Tính ra thì, em Lâm cũng đi hơn hai năm rồi."
Dì bảy lại đáp: "Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, để anh ba con nghe thấy thì không biết sẽ buồn tới mức nào." Bà vỗ nhẹ đứa bé, thở dài một cái. Bé trai bảy tám tháng uống sửa xong nên rất thỏa mãn, túm lấy ngón tay dì bảy lắc lắc.
Bỗng nghe tiếng bước chân từ trên lầu truyện xuống, Tiểu Trạc nói: "Tam thiếu gia xuống rồi."
Tiêu Thư Nghi bèn đứng dậy từ sô pha nhìn Tiêu Bắc Thần đi từ trên lầu xuống. Dì bảy thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, có vẻ như sắp đi ra ngoài, bèn hỏi: "Con định đi Hoa Thinh châu?"
Hắn đáp: "Tối nay Hứa Tử Tuấn mời đến quán Hồng Hưng, không đi không được." Hắn thấy Tiêu Thư Nghi thì cười nói: "Sao lại chạy tới đây? Vợ chồng cãi nhau à?"
Tiêu Thư Nghi bĩu môi, cười: "Có anh ba ở đây, xem anh ta dám!"
Hắn nhìn đứa bé đang vẫy tay miệng ê a trên sô pha, bèn đi qua nắm lấy bàn tay nho nhỏ, đùa một hồi khiến bé cười khanh khách thì mới quay người cười nói với dì bảy: "Nghe nói Trầm Yến Thanh đại ca về Bắc Tân cũng được hai tháng rồi, con còn không biết."
Dì bảy nghe xong vội nói: "Vậy con mau đi thăm, dù gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của con, hai tiếng 'đại ca' này đâu có thể chỉ gọi cho có."
Tiêu Bắc Thần cười đáp: "Con đã bảo Quách Thiệu Luân sắp xếp rồi, tối mai sẽ đi."
Tiêu Thư Nghi liền hỏi: "Không lẽ đó là Trầm Yến Thanh, người mà một năm trước đã cứu lữ đoàn bốn Dĩnh quân và anh ba?"
Dì bảy trả lời: "Đúng, lúc đó quả là nguy hiểm, ai ngờ tên khốn nạn Giang đoàn trưởng kia dám làm phản. Anh ba con và một lữ đoàn bị quân trung ương miền nam ép vào đường cùng, may mà Trầm Yến Thanh đứng giữa hòa giải, cuối cùng đạt được hiệp nghị với chính phủ trung ương, thúc đẩy liên minh nam bắc. Nếu không có anh ta thì lần đó anh ba con sẽ... Trầm Yến Thanh giữ chức gì nhỉ? Thư ký của ngài Terry người Mỹ."
Tiêu Bắc Thần cười nói: "Trầm đại ca đã nghỉ từ lâu rồi, bây giờ rửa tay gác kiếm, ngày ngày tiêu diêu tự tại."
Đang nói chuyện thì Tiêu An đi vào báo đã chuẩn bị xong xe, hắn gật đầu rồi đi ra ngoài. Mới đi được vài bước đã thấy hai bên hành lang là hàng hoa nhài, cánh hoa trắng nhỏ như chén rượu, tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Hắn đứng ngẩn ở đó một hồi.
Tiêu An đứng bên thấy hắn bất động, gọi liền mấy tiếng mới thấy hắn giật mình. Tiêu Bắc Thần nhắm mắt, không nói một câu đã xoay người đi tiếp, ngồi xe đi cả đường đến quán rượu.
Phòng Hứa Tử Tuấn đặt ở trong cùng, đều là các tướng lĩnh trẻ tuổi của Dĩnh quân, tính cả hắn thì mới ngồi hết nửa cái bàn. Rượu mang lên là rượu hoa điêu ấm nóng, Mạc Vỹ Nghị bèn rót rượu cho hắn. Bỗng nghe có giọng nữ nũng nịu: "Ai da, chúng tôi đến muộn rồi, thật là xin lỗi Hứa thiếu gia."
Cửa phòng mở ra, đi vào là mấy cô gái ăn mặc kiểu tây, mùi nước hoa Pháp phả thẳng vào mặt, người đến nhiều, mùi hương cứ ở trước mũi. Người đi đầu là con gái của Trịnh sư thưởng - Trịnh Phụng Kỳ, mới đi nước ngoài về, dẫn theo mấy cô tiểu thư cũng mới về nước, cười hi hi đi vào. Hứa Tử Tuấn hớn hở: "Trịnh tiểu thư, cuối cùng cũng đợi được mọi người rồi. Các tiểu thư mà không đến thì hôm nay anh uống rượu có gì vui."
Trịnh Phụng Kỳ cười cười, môi tô son đỏ tươi, bóng bẩy mềm mại. Cánh tay trắng nõn lộ ra dưới lớp vải ren. Cô dẫn mấy vị tiểu thư kia ngồi xuống, ánh mắt nhìn thấy Tiêu Bắc Thần khiến bản thân cô rụt rè đi ít nhiều. Hắn đang cúi đầu uống rượu. Cô nói với Hứa Tử Tuấn: "Vốn là em sẽ không đến, nếu không phải là anh mời, cộng với mấy tiểu thư đây muốn chiêm ngưỡng vẻ anh tuấn của các tướng lĩnh trẻ tuổi Dĩnh quân, nên em mới đưa họ tới đấy."
Hứa Tử Tuấn cười đáp: "Chỉ sợ là không phải nể mặt anh, là lý do khác không biết chừng."
Trịnh Phụng Kỳ tỏ vẻ tức giận: "Anh dám nói xem!" Câu này càng kích Hứa Tử Tuấn nói ra, hắn bèn la to: "Trịnh tiểu thư gọi điện cho tôi còn chỉ đích danh Tiêu tam ca bảo tôi mời, lẽ nào tiểu thư quên rồi?" Cả bàn người đều bật cười, Trịnh Phụng Kỳ sốt ruột, vòng nửa vòng rồi đến đánh Hứa Tử Tuấn. Ngồi bên hắn chính là Tiêu Bắc Thần, mà hắn lại đẩy cô một cái sang bên Tiêu Bắc Thần, cuối cùng Trịnh Phụng Kỳ ngã vào lòng Tiêu thiếu soái. Cô vui mừng, tỏ vẻ xấu hổ ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn bình thản. Cô bật cười, đứng dậy, cũng không quan tâm bao người đang ngồi xem, cô cười nói với Tiêu Bắc Thần: "Đừng uống nhiều như vậy, hại cơ thể."
Hứa Tử Tuấn cười ha ha: "Tiêu tam ca nghe thấy không? Trịnh tiểu thư lo lắng cho cơ thể anh, anh phải kiềm chế một chút, đừng khiến người ta buồn."
Trịnh Phụng Kỳ giơ tay đẩy nhẹ một cái lên mặt Hứa Tử Tuấn, cười nói: "Cái mồm này của anh phải dán lại, nếu còn nói nữa em nói cha em dạy dỗ anh." Mạc Vỹ Nghị đang ngồi uống rượu ở bên, chỉ cười thản nhiên: "Hứa Tử Tuấn, nếu cậu còn không câm miệng lại thì người chỉnh cậu sợ là không phải Trịnh sư trưởng đâu."
Mọi người ai cũng cười, không khí trong phòng nóng dần lên. Tiêu Bắc Thần vẫn không nói gì, chỉ rót đầy chén rượu, ngửa mặt uống cạn.
Đêm đó uống rượu đến tận khuya, Tiêu Bắc Thần tự chuốc chính mình đến say mèm, ánh mắt rời rạc. Hắn nằm ngủ luôn trên bàn rượu. Mạc Vỹ Nghị bèn gọi sỹ quan phụ trách Quách Thiệu Luân vào, hắn nói: "Đưa thiếu soái về Hoa thinh châu."
Quách Thiệu Luân dẫn vài binh lính đỡ lấy Tiêu Bắc Thần. Trịnh Phụng Kỳ vội vàng đứng dậy, cười nói: "Tam ca say thế này cần người chăm sóc, tôi theo anh ấy về vậy."
Quách Thiệu Luân còn đang ngẩn ra thì cô đã khoác lên chiếc áo ren hoa, cười hi hi đi theo.
Xe ô tô chạy về Hoa Thinh châu rất nhanh, Quách Thiệu Luân sai mấy người lính đưa Tiêu Bắc Thần lên lầu, thấy Trịnh Phụng Kỳ cũng theo lên thì mặt mày nghiêm túc nói: "Xin Trịnh tiểu thư dừng bước, thiếu soái chưa mở lời thì tôi không dám để tiểu thư đi lên."
Trịnh Phụng Kỳ thấy hắn như vậy thì đành đứng lại, cô ngắt một bông mẫu đơn ở bình hoa bên cạnh, vuốt ve trong lòng bàn tay, cười cười: "Hôm nay đã muộn thế này rồi, tôi cũng không tiện về nhà, đành mượn Hoa Thinh châu ở một đêm, được không?" Quách Thiệu Luân khó xử, trông Trịnh Phụng Kỳ như vậy hóa ra không dễ giải quyết, mà trời quả là muộn rồi, Trịnh sư trưởng cũng không được đắc tội, hắn đành đáp: "Mời Trịnh tiểu thư tới phòng cho khách nghỉ ngơi."
Có người hầu đến dẫn cô tới phòng khách, hắn thở phào một hơi, quay đầu đi về phòng bảo vệ. Đêm nay không phải ngày hắn trực nhưng hắn vẫn ở đây.
Tiêu Bắc Thần ngủ thẳng đến nửa đêm, thấy cổ họng khô khốc thì mơ màng tỉnh dậy, với tay sang bên tìm nước thì không ngờ trong cốc cũng không còn chút nước. Hắn khát khô nên đành đứng dậy, nghiêng ngả đi ra ngoài, mới đi đến hành lang để tìm nước thì liếc thấy phòng ngủ chính có ánh sáng hắt ra, có người ở trong. Hắn cảm thấy ngực thắt lại, cái cốc đang cầm trong tay rơi cạch xuống đất. Hắn sải bước dài tới đẩy cửa, ánh đèn soi sáng, soi rõ cả sự hoảng hốt của hắn. Có người đang đứng nơi đõ, tóc dài đen nhánh xõa xuống, cúi đầu giở sách. Khoảnh khắc đó hắn quên cả việc phải thở, chỉ gọi một tiếng đầy kinh ngạc: "Hàng Cảnh..."