Lúc cô về, thấy Mạc tham mưu trưởng đi ra từ phòng hắn, tuy mặc bộ quần áo người kéo xe, nhưng mắt mày sắc bén, vừa nhìn liền biết đây không phải người thường. Cô cầm đồ ăn vào bếp làm cơm, làm một bát cơm rồi mang vào cho hắn.
Hắn đang ngồi dựa trên giường, mặt hơi tái. Hiện tại giá cả tăng vùn vụt, cơ bản là chẳng mua nổi đồ dinh dưỡng một chút. Cô đặt một bát cơm rau* đến trước mặt hắn, hắn bỗng hỏi một câu: "Em là người Kim Lăng?"
Cô hoảng đến mức làm rơi cả bát cơm trong tay. Dường như hắn đã dự liệu trước, nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy chiếc bát trong bàn tay run rẩy của cô, vẫn cười cười nhẹ nhàng: "Tôi nói nhầm. Em là người miền nam hả? Nếu không sao lại biết làm cơm rau?"
Cô vội vàng gật đầu: "Vâng, em từ phía nam tới."
Hắn ăn vài miếng rồi thôi không ăn nữa, cô biết hắn bị thương đau cũng chẳng muốn ăn, lại không biết món hắn thích ăn. Cô không thể không cảm thấy buồn phiền, chỉ có thể đỡ hắn nằm xuống.
Nửa đêm, hắn tỉnh dậy trong giấc mơ đầy hỗn loạn, thấy cô đang ngồi bên giường hắn, khóc lóc.
Hắn mơ màng hỏi một câu: "Sao em lại khóc?"
Hai mắt cô sưng vù, cô nói: "Em sợ em không cứu nổi anh thật... Chỉ cần em có thể cứu anh sống... bắt em làm gì cũng được... anh sống hay chết em đều theo anh... anh chết rồi, em cũng không sống nổi..."
Hắn hoang mang nhìn đôi mắt kiên quyết đó, ngẩn người một hồi, sau thấy vết thương chợt sinh đau đến rát, hắn thở không nổi, ho liền mấy tiếng. Cô nhanh nhẹn đỡ hắn, rồi chạy đi lấy cốc nước cho hắn uống. Hắn ho một hồi lâu, sau đó mới khó khăn mà nói được một câu, chỉ có một câu: "Em đừng có ngốc."
"Em ngốc thế đấy, vì anh em tình nguyện."
Cô cảm thấy niềm vui của cả đời mình đều vỏn vẹn gói trong mấy ngày này.
Ở bên hắn cả ngày cả đêm, chăm sóc hắn, giặt quần áo, nấu cơm cho hắn, nhìn hắn càng ngày càng khỏe lại. Những ngày ở tứ hợp viện rất thoải mái, yên tĩnh. Đôi vợ chồng già ở cách cái sân còn tưởng họ là vợ chồng, khen không ngớt rằng họ trai tài gái sắc.
Cô cảm thấy mình chưa bao giờ vui như thế.
Hắn bị thương nặng mới khỏi bệnh, cơ thể không được khỏe lắm. Cô lén lút lấy cái vòng tay của mình đem đổi lấy một con gà để hắn bồi bổ. Cô lại không biết giết gà, thế là cầm con dao thái rau đuổi con gà một hồi ở trong bếp, ầm ĩ cả lên, suýt nữa còn cắt cả ngón tay mình.
Hắn nghe tiếng ồn thì bám cửa đi ra, thấy cô cầm con dao vọt ra khỏi bếp, đuổi theo một con gà đã nghẹo cổ. Khi cô thở hồng hộc quay lại nhìn thì hắn đang tựa cửa cười, trong ánh nắng mai, nụ cười của hắn càng đẹp đến mê người, chỉ một khoảnh khắc nhỏ nhoi đó mà cô khắc sâu trong lòng.[VôDanh@Kites]
Đến tối, lúc hắn ăn canh gà, hắn nhìn mấy miếng thịt gà trắng trong bát rồi đùa: "Anh gà à, gặp phải một người còn chẳng cho anh chết được thoái mái như thế, anh chết thật là thảm."
Cô không nhịn được cười, giơ tay vén tóc ra sau tai. Hắn vừa cười vừa vươn tay tới chùi nhẹ trên gò má cô, ngón tay hắn liền dính vết máu. Cô nói: "Chắc chắn là sáng giết gà dính vào."
"Trông giống như một nốt ruồi son, đẹp lắm."
Cô ngượng ngùng, một hồi lâu sau mới lí nhí hỏi: "Anh thấy em đẹp?"
Hắn gật đầu, cười cười.
Cô nghĩ hắn đối với cô tốt thật lòng, có bảo cô chết ngay lúc này cô cũng đồng ý.
Khi mang bát đũa vào bếp lại gặp người họ Mạc tới. Cô biết quanh đây không chỉ có người của anh năm, mà còn có cả người của hắn. Mấy ngày này, người họ Mạc đến khá thường xuyên. Cô dọn dẹp nhà bếp xong xuôi thì người đó đã đi rồi. Hắn đang nằm trên giường, mệt mỏi, mắt nhắm nghiền, trông có vẻ đang ngủ rất say.
Cô rón rén đi vào, thấy áo khoác hắn đang vắt trên chiếc ghế bên cạnh. Cô đi tới cất giúp hắn, không ngờ sờ thấy một thứ cưng cứng bên trong, tiện tay lấy ra xem, là một tấm ảnh. Trên ảnh có một cô gái cười nhẹ nhàng. Lúc cô nhìn thấy hình cô gái này lần đầu, trong đầu liền hiện ra tám chữ: thuần khiết như ngọc, không một tỳ vết.
Cô chưa bao giờ thấy cô gái nào như thế này, trông đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, vậy mà đôi mày đôi mắt lại tĩnh lặng, trông vô hại, không chút đe dọa, như một cô gái dịu dàng, mềm mại như làn nước, khiến người ta chỉ muốn bảo vệ, muốn dâng những thứ tốt nhất cho cô chỉ để đổi lấy một nụ cười.
Cô xoay mặt nhìn mình trong gương, sau đó nước mắt liền trào ra.
Hôm sau, cô tới sở chỉ huy Ngu quân, vừa vào phòng khách thì đã nhìn thấy Ngô Tác Hiệu, hắn ta cười hỏi: "Lục tiểu thư, cô biết chưa, cô vừa lên chức cô đấy."
Cô ngạc nhiên: "Anh nói vậy là sao?"
Ngô Tác Hiệu vui vẻ đáp: "Vừa rồi Ngu phu nhân ở biệt thự Kim Lăng gọi điện thoại tới, nói là Ngũ thiếu phu nhân mới sinh xong, hai mẹ còn đều bình an, đang nói Ngũ thiếu gia đặt một cái tên."
Lúc này cô mới hiểu, đi vào phòng làm việc của anh năm thì thấy anh đang đứng trước bàn, trên bàn đặt một tờ giấy. Cô đến nhìn rồi cười nhẹ: "Tâm Bình? Đúng là một cái tên hay."
Anh năm ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sáng rực, nhưng không tiếp lời mà chỉ hỏi thẳng: "Chuyện kia em nghĩ xong rồi?"
"Em đã quyết định. Anh năm, anh không được đụng tới anh ấy."
"Hắn ta đối xử với em thế nào?"
Cô vẫn cười nhẹ, mặt không giấu nổi niềm vui, trông như một cô gái hạnh phúc: "Anh năm cứ yên tâm, anh ấy rất tốt, em có thể giữ được anh ta."
Có thư ký gõ cửa ở bên ngoài, anh năm thấy cô vẫn chưa muốn đi thì nói: "Em ngồi đây một lát." Sau đó đi ra ngoài nói chuyện với thư ký. Trong phòng làm việc chỉ còn mình cô, cô vẫn luôn đợi hắn đi ra ngoài. Hắn vừa đi, cô lập tức đứng lên, chạy đến trước bàn làm việc của hắn, nhanh tay tìm được con dấu, lúc đó cô thấy tim mình hồi hộp như sắp nổ tung.
Khi cô trở về, trong ngõ nhỏ tịch mịch chỉ có một mình cô, tiếng gót giày giẫm trên nền đường đá vang tiếng cộp cộp. Ánh tà dương phủ nửa bầu trời. Cô đẩy cửa vào sân, thấy hắn đang đứng cạnh cây hoa nhài ở trong góc.
Sức khỏe hắn đã hồi phục rất nhiều, nghe tiếng cửa hắn bèn quay đầu lại nhìn. Cô vội chạy đến đỡ lấy bình tưới cây, cô nói: "Anh mới vừa đỡ, đừng làm việc."
"Cũng đâu phải việc gì lớn, em cẩn thận quá."
Cô ôm lấy cánh tay hắn, dựa đầu trên vai hắn, nụ cười có chút nũng nịu: "Hôm nay dì hàng xóm còn hỏi chúng ta lúc nào sẽ cưới đấy?"
Hắn cười nhẹ: "Vậy em nói thế nào?"
Cô hơi nghiêng đầu, vẻ mặt tinh nghịch: "Em nói chúng ta không kết hôn, em còn nhỏ không hiểu chuyện nên anh lừa em cùng anh trốn khỏi nhà, lại còn giả vờ thích em, đối tối với em, lừa gạt em, lợi dụng em để được việc của anh."
Hắn quay đầu sang nhìn cô, cô cười cười, ngẩng khuôn mặt trẻ trung của mình lên, nhẹ giọng làm nũng: "Anh có thể hôn em không?"
Cô nhắm mắt lại, ngẩng mặt. [VôDanh@Kites]
Khi ngón tay hắn chạm vào mặt cô, cô có thể nghe được tiếng tim mình đập rất rõ ràng. Cô nghĩ mình đang tập trung hết tất cả tình yêu một đời cô vào khoảnh khắc này.
Chỉ cần một khoảnh khắc thôi cô cũng cảm thấy đủ rồi.
Hắn lại chỉ hôn nhẹ lên trán cô.
Khi hắn tách ra, nước mắt cô liền rơi xuống, cô cảm thấy trái tim mình vỡ tan tành, đau đến khổ sở.
Cô mở mắt, nghẹn ngào: "Anh yêu cô ấy đến thế à?"
Ánh mắt hắn rất lặng lẽ, cô vừa khóc vừa nói: "Vậy anh coi em là em gái đi, em không tranh với cô ấy, không cần danh phận gì hết. Để em hầu hạ hai người cũng được, chỉ cần có thể để em thường xuyên thấy được anh, được theo anh, vậy có được không?"
Hắn tiếp tục giữ im lặng, lòng cô đầy bi thương, mặt mũi lem nhem, tay túm lấy hắn: "Nếu không thì, anh để em sinh cho anh một đứa con, chỉ cần cho em một đứa con..."
Cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Em còn nhỏ tuổi như vậy sao ngốc nghếch thế?"
Dường như cô nhìn thấy được một tia hy vọng, cũng chẳng màng lau nước mắt nữa, chỉ nói: "Chỉ cần anh đồng ý thì em tình nguyện làm một đứa ngốc đấy, được không?"
Hắn chợt bật cười, nửa đùa nửa thật:
"Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn,
Để giúp cho các cô ngốc trong thiên hạ được vui vẻ."
['xuyên tạc' từ bài thơ "Bài ca nhà tranh bị gió thu phá" của Đỗ Phủ, nguyên tác:
Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn,
Để giúp cho các hàn sỹ trong thiên hạ được vui vẻ.
Không bị kích động vì mưa gió, yên ổn như núi non! (...)]
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, một cảm giác tuyệt vọng không ngừng dâng lên trong lòng. Hắn chỉ đối phó qua loa với cô, cho dù chỉ giả vờ nhưng cũng không chịu hôn thật. Cả người cô mềm nhũn như mất hết sức, giơ tay ra đẩy mạnh lên ngực hắn, mặc kệ có đánh trúng vết thương hay không. Cô muốn hắn biết được cô đau đớn đến mức nào.
Cô vừa khóc vừa gào lên: "Anh không phải là người! Không phải người! Anh là đồ khốn lòng dạ độc ác! Anh lợi dụng tôi! Anh luôn lợi dụng tôi... Anh... Anh... Sao anh có thể độc ác đến vậy..."
Hắn đứng im không nhúc nhích, mặc cô vừa khóc vừa đánh đấm.
Cô đánh mệt, cuối cùng cô lùi lại một bước, thẫn thờ nhìn khuôn mặt hắn. Sân nhà yên ắng đến đáng sợ, cô cứ nhìn chằm chằm người từng xuất hiện trong giấc mơ của cô rất nhiều lần, nhìn người mà cô một mực tin rằng là người hùng, thậm chí cô còn vì hắn mà không màng tính mạng lao vào nguy hiểm.
Cô gào khóc đến mức mất giọng, sau đó mò lấy tờ giấy trong túi. Là giấy thông hành đặc biệt, đưa cho hắn, cô nói bằng giọng khản đặc: "Có nó anh đi cũng dễ hơn."
"Anh đi đi, em biết em không giữ được anh. Nếu anh năm dám động đến anh, em sẽ liều chết với anh ấy."
"Anh năm luôn cho rằng, trên đời này người không muốn anh đi nhất chính là em, vì thế anh ấy chắc chắn không thể ngờ được em đã lén lấy con dấu của anh ấy mà làm tờ giấy thông hành này cho anh."
"Chính vì anh năm không biết em yêu người tên Tiêu Bắc Thần đến mức nào, dù trái tim anh ta đã bị vợ và con đong đầy, cho dù em chẳng là gì trong đó."
Cô quay người cầm lấy cái làn trên bậc thang trước phòng bếp, quay lưng với hắn, lau nước mắt. Nhưng có lau thế nào cũng không hết, chúng cứ tuôn ra liên tục. Cô nín thở, mím môi, dùng tay nhấn chặt đôi mắt, nhấn mạnh tới mức đồng tử phát đau. Thật lâu sau, cô quay đầu lại với đôi mắt đỏ ửng, cười nhẹ: "Em đi mua thức ăn, tối nay anh muốn ăn gì?"
Hắn nhìn cô trong giây lát, nói: "Tề Tuyên, lát nữa anh sẽ..."
Cô chợt thấy hoảng sợ, vội vàng ngắt lời anh: "Tối anh ăn gì để em mua?" Cô bấu chặt cái làn, giọng nói run run: "Anh ăn gì? Em đi mua."
Một lúc sau hắn mới cười cười: "Tùy em."
Cô "ừ" một tiếng, xách làn đi. Lúc đóng cổng ngón tay cô run lẩy bẩy, hình bóng hắn biến mất trước mắt cô.
***
Lúc trở về tứ hợp viện thì trời đã tối.
Sân trống vắng, không có lấy một tiếng động, căn phòng tối đen, không chút ánh sáng, như không chút hơi người. Cả viện chỉ còn lại một mình cô, cùng ký ức còn sót lại.
Tề Tuyên đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Cô chợt thấy mình như một con bươm bướm nhỏ bé, bay qua hàng dặm đường tới tìm hắn, như thiêu thân lao vào lửa, ngoài kết quả là bị đốt thành tro thì đâu có một cái kết khác?
Cô thật là dại.
Ngu Kỳ Tuyên ở lại trong tứ hợp viện nho nhỏ đó, nhìn cây dương ngoài sân lớn dần theo từng năm. Thậm chí bản thân cô cũng quên cây dương đó đã nở hoa bao lần, có bao nhiêu mùa đã qua, cô đều không để ý.
Cô khóa chính mình trong một giấc mơ.
Tâm Bình từ Kim Lăng đến Bắc Tân thăm cô, cô bé gầy yếu đó rất quấn lấy cô sáu. Cô bé thích nhất là chiếc làn hoa cô sáu đan, vừa đẹp vừa thực dụng, dựa bên người cô sáu, trước mặt họ bày rất nhiều hoa đào mới hái. Cô sáu Ngu Kỳ Tuyên nhanh chóng bện thành một cái giỏ hoa, giơ giơ trước mặt cô bé: "Đẹp không?"
Tâm Bình gật đầu, mắt to đen phát sáng: "Đẹp quá." Cô bé cũng nhặt nhặt hoa đào học theo cô cách làm giỏ, Kỳ Tuyên thấy vậy thì cười: "Cháu cứ chạy bừa đến Bắc Tân thế này, bị ba phát hiện thì cứ chuẩn bị mà chịu đòn."
Tâm Bình không thèm để ý: "Không sao, có mẹ cháu thì cháu không sợ ba nổi giận."
Kỳ Tuyên thấy vẻ mặt "có ô dù" của cô bé mà buồn cười. Tâm Bình cầm cái làn hoa của cô lên ngắm nghía, ngắm một hồi lâu, bỗng lên tiếng hỏi: "Cô sáu, cô lớn thế rồi sao không lấy chồng? Một người sống qua ngày cô đơn lắm."
Kỳ Tuyên ngẩn người, còn chưa đáp lời thì Tâm Bình đã hỏi tiếp: "Cô có người cô thích không?"
"Tất nhiên là có."
Tâm Bình liền hớn hở ngẩng mặt hỏi: "Là ai ạ? Cô sáu mau mau nói cho cháu biết đi, có đẹp trai, có uy hơn ba cháu không?"
Kỳ Tuyên cười nói: "Chú ấy là một người hùng. Ngày đó cô mới hai mươi tuổi, nơi nơi là chiến tranh. Chú đứng ở tiền tuyến, cô cùng bác sỹ mặt trận chạy ra tiền tuyến, lần đầu tiên nhìn thấy người đó cô cực kỳ xúc động. Liều mình xông đến, nhưng lại không dám nói tên thật của mình, chỉ nói rằng cô là Tề Tuyên."
Tâm Bình tiếp tục hỏi: "Sau này thì sao?"
Kỳ Tuyên nhắm mắt lại, kể tiếp: "Sau này chú ấy bị thương, cô liền chăm sóc chú, chính tại tứ hợp viện nho nhỏ này đây. Có mấy lần vì vết thương nặng mà chú ấy gần như mất mạng, đều do cô cứu chú cả." Giọng cô không giấu được sự kiêu hãnh.
Cô bé vội hỏi: "Lại sau nữa ạ?"
"Sau đó chú ấy đi mất, không trở về nữa."
Tâm Bình mở to mắt một hồi lâu, có lẽ cảm thấy câu chuyện này thật chẳng ra làm sao, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy chú ấy có thích cô không?"
Kỳ Tuyên tức thì ngẩn người, không trả lời. Cô từ từ cúi đầu xuống tiếp tục bện làn hoa. Tâm Bình thấy cô không nói thì cũng chịu, đành ôm vở ngồi sang một bên. Nhưng nghĩ thế nào thì cô bé cũng thấy chuyện này thật kỳ lạ, mà lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào. Ngẩng đầu lên, cô bé thấy trong không trung có hạt cây dương như sợi bông trắng bay bay, chầm chậm rơi xuống trước mặt, phủ đầy đất như một lớp tuyết.
Tâm Bình bất thình lình quay đầu sang, nghiêm túc nói với Kỳ Tuyên: "Cô sáu, nếu như năm hai mươi tuổi cô không gặp chú ấy thì hay rồi."
Như chợt tỉnh lại từ một giấc mơ thật dài, ngón tay đang bện hoa của Ngu Kỳ Tuyên run run.
Nửa say nửa tỉnh ngày lại ngày,
Hoa rụng hoa nở năm này qua năm khác,
Hóa ra một mùa xuân đã lại qua.
Những cánh hoa đào rơi lả tả trong lòng bàn tay cô, màu hồng phấn dịu dàng như thiếu nữ. Cô bỗng nhận ra năm nay cô đã ba mươi bảy tuổi.
Lại thêm ba năm nữa cô sẽ bốn mươi.
Hóa ra hắn chỉ cho cô mấy chục ngày, vậy mà cô lại dành trọn cả đời cho hắn.