Là Yêu Hay Là Hận?

Chương 37: Chương 37: Ai lời hơn ai?




          Sau khi thoát khỏi cái kệ sách nặng kinh người kia, Mạc Chính Thuần được đưa đến bệnh viện. Kết quả, gã bị gãy tay phải, cộng thêm vô số vết bầm trên người nữa. Cũng may, gương mặt của gã không bị ảnh hưởng. 

          Xem như gã xui xẻo, tết nhất đến nơi mà lại gặp nạn, thế này làm sao mà ăn tết chứ?

          Tuy nhiên, chúng ta nghĩ đó là xui xẻo, Mạc Chính Thuần lại nghĩ ngược lại. Vì gã bị gãy tay, sinh hoạt bình thường đều không thể tự làm (à theo lý thuyết thì thế) cho nên Lâm Dương phải giúp gã. Ăn uống, tắm rửa, thay quần áo,... Tất cả đều do cậu làm. Nghĩ xem, gã theo đuổi cậu bao nhiêu năm nay còn chưa được nắm tay cậu cái nào, vậy mà bây giờ lại được... Bảo gã không sung sướng làm sao được. 

          Thực ra Lâm Dương cũng đâu muốn đâu. Xong gã là bệnh nhân, thực sự nhìn gã loay hoay mãi không làm nổi việc gì, nhăn nhó mặt mày như sắp khóc đến nơi làm cậu phải mềm lòng. Haiz, một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi bày ra bộ dạng như vậy, không vì mềm lòng mà giúp thì cũng là vì... buồn nôn. 

          Phòng tắm đèn vàng ấm áp, bồn tắm bọt trắng bồng bềnh, nam nhân thân thể săn chắc làn da lúa mạch quyến rũ nằm trong đó, ánh mắt mang theo mị lực dụ nhân. Sẽ thật tuyệt vời nếu như nam nhân đó không có cánh tay phải bó bột gác lên thành bồn tắm, nói cái giọng thiếu đánh:

           - Dương Dương, nhanh nhanh đến tắm cho anh đi nào!

          Cậu, với vẻ mặt rất không tình nguyện, cầm chiếc khăn bông đi tới giúp cái tên kia tắm rửa. Cậu không phủ nhận thân thể hắn rất hấp dẫn, nhưng khổ nỗi cậu lại không thấy thích. Chẳng hiểu sao cậu lại nhớ đến Tiêu Thần. Không biết thân hình hắn ra sao nhỉ? Nhìn hắn cao lớn nam tính như thế, chắc cơ bắp cũng rất đẹp nhỉ. A, cậu đang nghĩ lung tung gì thế này? Biến thái biến thái quá.

          Mạc Chính Thuần thấy cậu bất giác đỏ mặt, tưởng rằng cậu xấu hổ khi nhìn thấy gã trong tư thế mị nhân này, cười thầm nói:

          - Dương Dương, em làm sao thế hả?

          Cậu quay đi, cảm giác tâm tư đen tối của mình bị nhìn thấu, bối rối gắt nhẹ:

           - Anh lo thân anh đi, hỏi em làm gì? 

          Chính Thuần nháy mắt:

          - Đỏ mặt cái gì? Ngượng sao? Ha ha, nhìn em thật dễ thương nha. Này, cọ xuống dưới một chút, ngực anh sắp bị em cọ bong da luôn rồi.

          Mục đích của Mạc Chính Thuần không có gì khác, chính là muốn cậu thấy được phân thân đang khí thế bừng bừng của mình. Vô pháp, nhìn cậu đáng yêu như thế, gã kìm chế không nổi.

          Lâm Dương vô tư nghe lời, hắn, kết quả lúc tay cậu đụng đến thứ kia liền rụt lại như phải bỏng, sau đó đen mặt:

          - Anh sao lại thiếu đứng đắn thế hả? Tự mình tắm lấy đi!

          Cậu ném cả cái khăn bông to sụ đẫm nước nặng trịch vào người gã, đùng đùng bỏ ra ngoài. Cậu giận thật sự đấy. Gã biết cậu không thích gã, còn cố tình trêu chọc kiểu đó, có phải không coi cậu ra gì nữa không? Tiêu Thần tốt hơn gã bao nhiêu, tỏ tình thì tỏ tình cũng không ép buộc trêu đùa cậu. Đàn ông phải như thế chứ. Cơ mà sao cậu lại nghĩ đến Tiêu Thần thế nhỉ???          Nghĩ linh tinh lang tang một hồi, cuối cùng cậu vẫn quay vào phòng tắm tiếp tục công việc. Hừ, coi như cậu rộng lượng tha cho gã, miễn cho gã ngâm nước đến cảm lạnh. 

          Mùa tết này của cậu, xem ra là ăn tức giận mà qua rồi... Haizzzzzz...

          Sau kỳ nghỉ tết, mọi người lại bắt tay vào quay tiếp bộ phim. Vì phim khá ngắn nên tính đến nay cũng đã quay gần xong rồi, chỉ còn một số cảnh cuối nữa thôi. Do thế mọi người đều cố gắng để quay xong nhanh nhất có thể. Mỗi ngày đều bắt đầu quay từ sáng sớm, đến đêm khuya vẫn quay. Khoảng thời gian này ai cũng chỉ được ngủ nhiều lắm là 4 tiếng, tuy mệt xong mọi người vẫn cố động viên nhau cùng nỗ lực. Lâm Dương là người tích cực nhất, cậu rất nhiệt tình cổ vũ người khác, cũng không bao giờ than vãn kêu ca. Tuy nhiên, không ai biết sức khỏe cậu yếu nhất, sớm đã chịu không nổi cường độ làm việc cao như vậy rồi. Thế nên...

           Buổi trưa, nắng khá đẹp. Cả đoàn đang quay cảnh hai nhân vật nam chính cùng nhau đi dạo ven hồ, cũng là lúc Lương Văn thừa nhận tình cảm với Tề Quân. 

           (Mọi người hẳn vẫn nhớ hai cái tên này chứ nhỉ?)

           Sau màn tỏ tình đầy ngượng ngùng e ấp là một nụ hôn nồng cháy ngọt ngào. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu hôm nay Tiêu Thần, Mạc Chính Thuần và Lương Vỹ không có mặt ở phim trường. Cả ba đều đang hướng ánh mắt hình viên đạn vào cặp đôi Quân - Văn (Phong - Dương) đang rất tình cảm bên ven hồ, dưới hàng liễu rũ tha thướt kia. Không khí bất giác nồng nặc mùi thuốc súng, khiến cả đạo diễn cũng phải nhăn mày kéo trợ lý bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

          - Này Tiểu Tuấn, cậu có thấy có cảm giác kỳ kỳ không? Chả hiểu sao tôi gai hết sống lưng này.

          - Đúng đó! - Tiểu Tuấn tán thành - Tôi cũng thấy thế. Anh nhìn bên kia xem, ba vị kia kìa, cứ như sắp nhào ra xé xác người tới nơi.

          - Ờ ờ, chắc quay xong phải té sớm quá, tôi chưa muốn mất mạng đâu.

          Hai diễn viên bên kia thì vẫn rất nhập tâm diễn phần của mình. Nhưng xem chừng Lâm Dương có vẻ mệt mỏi, đứng cũng có chút lảo đảo. 

          - Thầy... thầy à... Em... em có chuyện muốn nói. - Cậu cúi mặt lí nhí, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Lời thoại tiếp theo là gì nhỉ? Sao không nhớ được thế này? A, chóng mặt quá đi mất! Làm sao đây?

          - Có chuyện gì vậy Văn Văn? Em nói đi.

          - Thầy... thầy... em... em muốn nói... em... - Giọng cậu nhỏ dần. Mắt cũng bắt đầu mờ đi. 

          Đạo diễn ngồi phía xa nhận ra có điều bất thường, dùng loa hô lớn:

          - Này! Lâm Dương! Cậu sao thế? Quên thoại à? Lâm Dương!

          Cậu không thể đáp lại nổi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đầu óc quay cuồng. Trước mắt một mảng tối sầm muôn ngàn đom đóm bay lập lòe. Hai chân cậu như nhũn ra, đứng không nổi nữa...

           Cậu ngã khuỵu xuống, Mạc Chính Phong nhanh tay đỡ được cậu, hốt hoảng lay gọi. Cậu có nghe nhưng không biết cụ thể anh nói gì, chỉ thấy ong ong bên tai. 

          Cùng lúc, cả Tiêu Thần và Mạc Chính Thuần đều chạy vụt tới, lo lắng ôm lấy Lâm Dương từ tay Mạc Chính Phong. Không ổn, cậu ngất xỉu rồi, phải đưa đến bệnh viện. Mạc Chính Thuần lớn tiếng:

           - Bỏ em ấy ra! Tôi đưa em ấy đi!

           Tiêu Thần lại dứt khoát không buông, hằm hằm nhìn gã:

          - Cậu buông ra đi! Để tôi!

          Cả hai mắt nọ trừng mắt kia, bắn ra tia lửa xẹt xẹt phỏng chừng ai chen vào sẽ bị thiêu chết. Không ai chịu buông tay cả, hai người đều muốn lo cho Lâm Dương.

          Cuối cùng vẫn là Lương Vỹ thông minh:

          - Chính Thuần, tay anh đã khỏi đâu, làm sao bế cậu ấy được, còn phải lái xe nữa. Anh để Tiêu Thần làm đi.

          Sau câu nói của Lương Vỹ, mọi người hiển nhiên cũng nhảy vào hùa theo. Mạc Chính Thuần bí thế đành phải chịu thua. Tiêu Thần cười đắc thắng, bế Lâm Dương lên rất nhẹ nhàng đúng chuẩn bế công chúa, đưa cậu ra phía để xe của mình.

          Mạc Chính Thuần tức đến dậm chân kêu trời. Thật con mẹ nó xui xẻo! Sao lại gãy tay cơ chứ! Đen đủi hết chỗ nói!

          ___

Sắp có H rồi :v 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.