Cảnh báo: H -_- ai trong sáng đừng đọc kẻo lại nói tui đầu độc trẻ em. Cũng nhẹ nhàng thôi mà :p không có cường liệt quá đâu.
___
Lương Vỹ lắp bắp cả nửa ngày không nói xong được một câu. Tiêu Thần nhíu mày, nhãn thần bỗng chốc lạnh như băng:
- Có chuyện gì? Nói!
Lương Vỹ sợ đến phát run, làm sao mà mở miệng được đây? Nhưng nếu không nói sợ rằng phải gọi Mạc Chính Phong mua xi măng xây mộ mất thôi... Chồng ơi cứu em với aaaaa!!! Tiêu Thần muốn giết người kìa!
“Ế khoan đã, chuyện này... không hẳn là không tốt nha! Biết đâu chừng còn là có lợi cho Tiêu Thần. Lúc đó hắn không những không giết, có khi còn thưởng mình ấy chứ. Ha ha mình thật thông minh mà” - trong vòng chưa đến một phút, các tế bào não của Lương Vỹ gần như hoạt động hết công suất để giúp cậu thoát khỏi tình huống kinh dị này.
Lương Vỹ hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh xong liền nhe răng cười:
- Không có gì, một phần đại lễ tặng cho anh. Tự anh giải quyết nhé! Tôi đi trước đây.
Nói xong, cậu liền chạy biến.
Tiêu Thần vô cùng khó hiểu, đại lễ gì? Nói năng không rõ ràng, Lương Vỹ này có phải lâu không ăn đòn nên ngứa người không?
Mà thôi mặc kệ cậu ta đi, Chu Đinh vẫn còn trong xe, hắn phải xem xảy ra chuyện gì đã.
Cửa xe vừa mở ra, Tiêu Thần lập tức ngửi thấy một mùi hương xông thẳng vào mũi. Hắn đã sống mấy chục năm trên đời rồi, chẳng lẽ còn không biết là mùi của thứ gì, lập tức đưa tay bịt mũi. Bất quá sao trong xe hắn lại có mùi này?
Tiêu Thần ngó ra ghế sau, thấy Chu Đinh đang lúi húi làm gì đó, liền gọi:
- Dương Dương!
Hắn gọi không lớn tiếng lắm, nhưng cậu lại giật mình đánh thót một cái. Ngơ ngác ngẩng đầu lên, hỏi:
- Gì... gì thế???
Tiêu Thần nhìn nhìn, trên tay cậu là mảnh thủy tinh, dưới sàn xe còn vết nước chưa khô. Với trình độ suy đoán của hắn, chốc lát có thể hiểu ra vấn đề. Nhất định là đồ của tên nhóc Lương Vỹ kia rồi. Đúng là cuộc sống gia đình hạnh phúc ha, đến trường quay xem lão công của cậu ta còn mang theo thứ này. Không phải định tranh thủ nghỉ trưa đó chứ?
(Cái này có tính là tâm đầu ý hợp không? Ha ha)
Khoan đã! Không phải Chu Đinh đã chạm vào thứ đó chứ? Loại tinh dầu này chỉ cần ngửi đã đủ chết rồi, lại còn chạm vào. Không ổn không ổn! Tiêu Thần vội đóng cửa xe, vòng ra phía sau mở cửa, nắm cổ tay Lâm Dương kéo cậu ngồi lên ghế, lấy mảnh thủy tinh trong tay cậu toàn bộ đều ném ra đường, bất chấp việc ai đi qua có thể dẫm vào. Không cần lo, chỗ này ngày nào cũng có lao công quét dọn mà. Quan trọng là hiện tại hắn cần xem Chu Đinh có làm sao không. - Dương Dương, em làm cái gì thế?
Chu Đinh lúc này ý thức đã có chút hơi mơ hồ, lúc Tiêu Thần chạm vào cậu, cảm giác như có luồng điện chạy thẳng từ cổ tay lên đại não khiến toàn thân cậu một trận tê dại. Thân thể dần dần nóng lên, giọng nói không hiểu vì sao cũng trở nên vô lực:
- Xin...xin lỗi. Tôi làm vỡ cái lọ, nên... mới ngồi nhặt mảnh vỡ. Định... định dọn xe cho anh...
- Em biết thứ này là cái gì không? Sao không ra khỏi xe lại còn ngồi trong này hả?
- Biết... biết mà. Nhưng mà tôi...
Trước mắt cậu một mảnh mơ hồ.
Lúc đầu cậu thấy mùi hương của cái thứ chất lỏng kia cũng rất nhẹ, cậu cũng không có phản ứng gì nên nghĩ chắc không sao. Càng ngồi lâu trong này, mùi hương càng nồng dần, rất quyến rũ mê hoặc, cậu muốn ngửi lâu thêm một chút. Kết quả càng ngửi càng thấy kỳ lạ, thân thể mỗi lúc một uể oải. Đến bây giờ lại nóng bức khó chịu vô cùng. Cậu bất giác ngã vào lòng Tiêu Thần ôm lấy hắn. Ưm, thân thể hắn rất mát mẻ, ôm vào bớt nóng đi một chút, rất dễ chịu. Cậu vô thức mà cọ cọ mấy cái:
- Nóng quá! Tiêu Thần! Cho tôi ôm anh một chút! Như vậy rất thoải mái.
Tiêu Thần vào xe đã được một lúc, vì lo cho cậu mà quên không bịt mũi nữa, hít vào không ít cái thứ mùi mê hoặc kia. Lúc này cũng bắt đầu thấy nóng. Cậu lại ôm lấy hắn cọ qua cọ lại. Dù cách một lớp vải cũng khiến lồng ngực Tiêu Thần cồn cào lên. Dục vọng chẳng mấy chốc bùng cháy.
Hắn biết dưới tình huống này, e là cả hai đều chịu không được nữa rồi, liền ôm lấy Chu Đinh đẩy cậu ra. Hai má cậu đỏ hồng, đôi mắt to mơ màng hơi khép long lanh nước. Môi mỏng đo đỏ không ngừng mấp máy: “Đừng... đừng đẩy ra... khó chịu quá! Tiêu Thần, tôi khó chịu quá!”
Tiêu Thần nhẫn nhịn dục vọng bên dưới đã trướng đến phát đau, giọng nói trầm khàn thì thào bên tai Chu Đinh:
- Ngoan, chúng ta về nhà đã. Một lát sẽ hết khó chịu.
Chu Đinh nhăn nhó mặt mày, cậu không muốn đi đâu cả, cậu muốn ôm Tiêu Thần mà. Buông hắn ra cậu rất nóng.
Tiêu Thần dù rất muốn ngay lập tức đè cậu ra, xong đây là trước cổng công ty hắn, không thể làm bừa được.
Vội vã lái xe về nhà. Chiếc xe lao đi vun vút trên đường. Cũng may nhà Tiêu Thần gần nơi này, nếu không khẳng định hắn không thể nhịn nổi mà lái xe đâu, sẽ gây tai nạn chết người đó.
Vừa lái xe vào đến gara, Tiêu Thần đã hấp tấp tông cửa xe ra, bế Chu Đinh một mạch chạy lên lầu. Trần Viên Viên đang lúi húi trong bếp nghe tiếng đi ra, còn chưa kịp chào một tiếng người đã không thấy bóng dáng. Chị cũng không thắc mắc nhiều, đoán chừng hắn có việc gấp. Cơ mà vừa rồi hình như hắn còn ôm theo cái gì đó nữa thì phải. Người à? Không đúng, ôm người sao có thể nhẹ nhàng đi nhanh như thế. Thôi kệ đi, tò mò cũng không phải chuyện chị nên làm. Nghe Tiêu Thần nói tối nay sẽ mang bánh kem đến cho Chu Đinh nhỉ, chị đi chợ mua nguyên liệu về cho hắn làm đã. Tiêu Thần bế Chu Đinh lên phòng, trực tiếp đạp cửa phòng mở ra, đặt cậu lên giường lớn mềm mại. Chu Đinh càng lúc càng thấy nóng, phía dưới ngứa ngáy khó chịu. Cậu liền xoay người nằm úp sấp cọ qua cọ lại trên ga giường trắng, mơ màng phát ra âm thanh nhỏ nhẹ:
- Ưm... nóng... Tiêu Thần... nóng... Giúp tôi với!
Tư thế này của cậu, thật sự chính là gọi người tới áp mà. Vì là nằm sấp nên cái mông vểnh bao bọc trong lớp vải quần bó chặt lắc qua lắc lại đập thẳng vào mắt Tiêu Thần. Cậu nghiêng mặt sang bên, gương mặt trắng nõn phủ một tầng hồng sắc mị nhân. Áo sơ mi bị cậu cọ đến xô lệch, để lộ một thắt lưng mảnh dẻ khiêu gợi.
Tiêu Thần thở gấp, dục vọng dâng trào đến cực điểm, lột nhanh quần áo nhào lên giường ôm lấy cậu, xoay người cậu lại đối diện với mình.
Chu Đinh ôm lấy hắn, nỉ non:
- Tiêu... Tiêu Thần...
- Nóng phải không? - Tiêu Thần thì thầm - Anh sẽ giúp em hết nóng.
Hắn gần như giật đứt hết cúc áo của cậu, tiếp tục lần xuống cởi quần, phũ phàng vứt tất cả xuống sàn nhà. Chưa được mấy giây cậu đã hoàn toàn quang lỏa nằm dưới thân hắn. Lồng ngực kịch liệt phập phồng, phân thân trắng trẻo bên dưới đã dựng thẳng, ở đầu đã chảy ra dâm thủy trong suốt.
Tay Tiêu Thần lần đến nắm lấy bảo bối khiến hắn ao ước mấy đêm liền, bàn tay thô ráp hữu lực bắt đầu ma xát lên xuống chậm rãi.
Chu Đinh run rẩy rùng mình, cậu lúc này vẫn còn chút thanh tỉnh, đưa tay ngăn:
- Đừng... không cần...
- Ngoan, không như vậy sẽ không hết nóng. Tiêu Thần nhẹ giọng dụ dỗ.
Bàn tay bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, thỉnh thoảng lại trêu đùa gãi lên quy đầu của cậu. Miệng cũng không rảnh rỗi ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực cậu vừa cắn vừa day, đôi lúc nhả ra, răng nanh sắc nhọn cà lên trêu chọc. Lần lượt hết bên này đến bên kia, hai đầu nhũ của cậu đã dựng lên nở ra màu đỏ tươi diễm lệ. Chu Đinh bị hắn đùa giỡn gần như mất sạch chút lý trí còn sót lại, khoái cảm dâng trào lên từng đợt mãnh liệt, chẳng mấy chốc đã bắn ra.
Nhưng một lần làm sao đã đủ, cậu lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn, đôi tay ôm lấy Tiêu Thần chậm rãi di chuyển từ cổ xuống lưng. Chỉ cảm thấy thân thể hắn thật săn chắc, thật mát mẻ. Cậu rất thích. Phía dưới lại đứng lên hưng phấn bừng bừng. Cậu nhỏ giọng kêu: “Tiêu Thần, còn muốn...”
Tiêu Thần thở dốc, cố chịu đựng xúc cảm muốn trực tiếp đâm cậu. Hắn cúi xuống bên tai cậu, hơi thở nóng rực phả vào theo từng chữ nhả ra:
- Sẽ cho em hết, còn hơn thế này nữa.
Ngón tay hắn từ từ chuyển đến hậu huyệt đang khép mở của cậu, chậm rãi đâm vào. Đã rất lâu chưa từng làm kiểu này, Chu Đinh dĩ nhiên có khó chịu. Nhưng chút khó chịu này nhanh chóng tan biến khi ngón tay Tiêu Thần ấn xuống điểm mẫn cảm của cậu. Rên rỉ kìm nén không được bật ra: - Đừng... Đừng a... ưm.... Tiêu Thần... đừng đụng chỗ đó.
- Ý em là cứ đụng chỗ đó đúng không? - Tiêu Thần cười nham hiểm, ngón tay lại càng ác ý càn quét vách tràng ấm nóng, kịch liệt ma sát nơi khiến cậu vui sướng.
Thêm một ngón tay nữa... ngón nữa... nữa...giờ đã là bốn ngón tay liên tục rút ra cắm vào hậu huyệt phấn nộn, tiếng nước nhóp nhép dâm mỹ vang lên khắp phòng. Chu Đinh bị khoái cảm làm cho mê man, không thể làm gì hơn ngoài nức nở kêu xin:
- Đừng mà... đừng... Tiêu... Tiêu Thần... đừng... đừng dừng lại...
Cậu nói đừng thì không sao, thêm hai chữ đằng sau vào lại gợi lên ác ý của Tiêu Thần, hắn bất chợt rút tay ra khỏi cúc hoa của cậu, cúi xuống hôn cậu. Lưỡi hắn ở trong miệng cậu càn quét, khiến nước miếng không kịp nuốt chảy ra ngoài thành một sợi chỉ bạc dụ nhân vương trên khóe miệng. Tiêu Thần hung hăng cướp đoạt hơi thở và cả ngôn ngữ của cậu, không để cậu nói bất cứ lời nào.
Hậu huyệt bên dưới bất chợt mất đi kích thích, liên tục co rút cuối cùng vẫn là trống trải hư không, cảm giác khó chịu vô cùng.
Mất một lúc, Tiêu Thần rời khỏi môi cậu sau khi đã biến cánh môi hồng nhạt thành sưng đỏ. Cậu nhịn không được cầu xin:
- Tiêu Thần, muốn... muốn anh...
- Muốn anh làm sao?
- Muốn... anh tiến vào... nhanh lên... làm ơn đi... khó chịu quá...
Tiêu Thần sớm đã trướng đến sắp chết, vẫn cố nói một câu:
- Gọi anh là lão công, anh sẽ cho em.
Cậu chần chừ không gọi, hắn liền đem phân thân của mình ở bên ngoài mật huyệt kia trêu đùa cọ cọ nhưng nhất quyết không tiến vào. Chu Đinh chịu không nổi cuối cùng phải lên tiếng:
- Lão... lão công...anh vào đi... vào... em muốn anh...
Chỉ chờ có thế, Tiêu Thần lập tức đâm thẳng vào, lần đầu đã đâm đến chỗ sâu nhất trong cậu. Cổ họng Chu Đinh bật ra tiếng rên rỉ cao vút. Cái kia của hắn lớn như vậy, còn rất thô rất nóng, cậu có chút tiếp nhận không nổi. Nhưng chỉ mấy phút sau là quen. Cậu dần dần đón ý cùng hắn chuyển động. Mồ hôi hai người tuôn ra như suối, ga giường bên dưới ướt đẫm.
Tốc độ của Tiêu Thần mỗi lúc một nhanh, Chu Đinh càng ôm chặt lấy hắn, chủ động hôn lên mặt hắn, yếu ớt nói:
- Em muốn bắn... Lão công... cho em bắn.
- Ngoan, chờ anh. Chúng ta cùng nhau.
Tiêu Thần thở dốc không thôi. Hậu huyệt ấm nóng bao chặt lấy phân thân của hắn, xoắn xuýt như không muốn rời khiến hắn sướng đến quên hết tất cả. Hắn đã mơ ngày này lâu lắm rồi, có nhiều đêm đều là mơ thấy cảnh này, mơ đến nỗi tỉnh dậy chăn gối đã ướt một mảng... Cuối cùng cũng thành sự thật rồi.
Dốc lực ra vào thật nhanh, khiến cho Chu Đinh gần như muốn khóc: “Dừng... dừng lại đi... Tiêu Thần... chịu không nổi... em... không nổi...”
Đến lúc này còn không nổi cái gì nữa. Tiêu Thần tiếp tục hôn cậu, vừa hôn vừa mạnh mẽ trừu sáp, một lúc sau mới đỉnh thật sâu, bắn vào bên trong cậu. Tràng bích một trận nóng bỏng khiến khoái cảm trong Chu Đinh dâng lên cực độ, phân thân trướng đau cũng bắn ra theo.
Một lần qua đi, nhưng chỉ được vài phút Chu Đinh lại ôm lấy Tiêu Thần cọ cọ đòi hỏi. Vô pháp, thuốc này hiệu quả quá mạnh, cậu không thể khống chế. Kết quả, hai người lăn qua lộn lại khiến giường lớn cũng phát rung như sắp gãy, mấy tiếng đồng hồ mới ngừng lại.
Chu Đinh sau khi xong đã mệt đến gần chết, lăn ra ngủ say đến không biết trời đất.
Tiêu Thần cười nhẹ ôm cậu vào lòng bế đến phòng tắm. Con mèo nghịch ngợm này, làm xong liền ngủ. Phải tắm sạch sẽ đã chứ.
___
Chương H phi thường dài -_- khen ta chăm chỉ đi nào!