Ảnh Mị giải khai huyệt đạo cho Diệp Lăng Hiên, Diệp Lăng Hiên xoay xoay cánh tay có chút tê tái. Hiện tại dù huyệt đạo được giải cũng vô dụng, hắn không thể ngưng tụ nội lực, không khác gì một kẻ tay trói gà không chặt.
“Xem ra, hành trình của chúng ta bắt đầu gian nan a, võ lâm nhân sĩ trên giang hồ đang ráo riết truy lùng tung tích các ngươi, muốn qua mặt bọn họ coi bộ không dễ nha.” Ảnh Mị vừa nói vừa đi lại thong thả trong phòng.
“Yên tâm, thủ pháp của nhà ngươi tinh vi như vậy, còn sợ gì không thể gạt được bọn họ?” Giọng nói Diệp Lăng Hiên có hơi trào phúng.
“Hừ, đúng vậy, chỉ bằng công phu mèo ba cẳng của bọn chúng mà muốn đấu với ta sao, không có cửa đâu!” Nói đến đây, Ảnh Mị dừng một chút, “Thật may mắn cho U Hỏa giáo chúng ta là địch thủ lớn nhất của bọn ta – cốc chủ Lạc Diệp cốc đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì, có vẻ như hắn không có hứng thú với thế sự của võ lâm Trung Nguyên a. Ha hả
một kẻ lãnh khốc vô tình như hắn sao có thể quan tâm đến những chuyện thế này. Giáo chủ xem hắn như địch thủ nguy hiểm nhất là quá lo xa rồi.”
Diệp Lăng Hiên không trả lời, trong lòng một trận chua sót, giáo chủ U Hỏa giáo xem hắn là địch thủ lớn nhất sao? Giờ phút này hắn đã ở trong tay bọn họ, một chút nội lực cũng không có, gì mà địch thủ nguy hiểm nhất chứ.
Ảnh Mị vung tay lên, ra lệnh cho Duẫn Nguyệt Tình đi ra ngoài. “Hai chúng ta ở chung một phòng sao?” Diệp Lăng Hiên vừa nhìn Duẫn Nguyệt Tình rời đi vừa hỏi.
“Đương nhiên, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội trốn thoát.” Ảnh Mị nói xong ngồi xuống.
Ban đêm, không gian an bình tĩnh lặng, mọi người đều đi vào giấc ngủ, Ảnh Mị vốn đã chợp mắt đột nhiên tỉnh dậy. Hắn phát hiện ngoài cửa sổ có chút động tĩnh. Một cái ống trúc đâm vào lớp giấy bọc cửa, lan tỏa mê hương vào trong phòng.
Hừ, thì ra là đạo tặc a, ta còn tưởng rằng đám người kia đã phát hiện ra chúng ta chứ. Ảnh Mị vươn bàn tay che mũi và miệng của Diệp Lăng Hiên, ý bảo Diệp Lăng Hiên vốn cũng vừa tỉnh lại không nên cử động. Hắn xoay người vào trong tránh đi mê hương.
Chỉ chốc lát, vài tên đạo tặc rón ra rón rén đi đến. Bọn họ chầm chậm cẩn thận tiến đến bên giường. Mới vừa đến bên giường, một trận gió phất quá, tất cả bọn họ đều lập tức bất động.
“Hừ, thật lớn gan, đã ăn trộm lại còn cư nhiên dám trộm trên tay ta.” Ảnh Mị hừ lạnh một tiếng, tay giơ lên lần nữa, mấy tên đạo tặc bị đánh văng vào góc tường.
Ảnh Mị sửa sang quần áo, chuẩn bị xuống tay giết vài tên đạo tặc, nghĩ lại thấy không ổn. Giết bọn họ sẽ khiến cho kẻ khác nghi ngờ. Đúng lúc này, trên nóc nhà truyền đến một tiếng cười khẽ.
“Ai?!” Ảnh Mị nhanh như chớp điểm lấy huyệt đạo của Diệp Lăng Hiên, thân mình đột ngột từ mặt đất phóng lên trần nhà, phá tan mái ngói, nhảy lên nóc nhà. Trên nóc nhà có một gã bạch y nhân đang ung dung đứng đó.
“Ngươi quả nhiên không phải hạng tầm thường, hẳn là người của U Hỏa giáo, ta đây không hề nhìn nhầm. Người ngươi mang theo bên cạnh chắc chắn là võ lâm minh chủ bị mất tích mà nơi nơi người người đang khẩn trương tìm kiếm.” Bạch y nhân điềm đạm cười nói.
Ảnh Mị lúc này mới phát hiện, lúc hắn đến khách *** có một người ngồi trong góc quan sát bọn hắn. Khi ấy hắn chỉ chú ý đến Triệu Kiếm Phi, hoàn toàn không để tâm đến kẻ này. “Mấy tên đạo tặc vừa rồi có phải do ngươi an bày hay không?”
Bạch y nhân từ chối trả lời, chỉ cười cười.
“Ngươi đến tột cùng là ai?!”
“Ta sao? Cốc chủ Lạc Diệp cốc!” Bạch y nhân xoay người lại, mấy viên ngói dưới chân Ảnh Mị bị trượt xuống. Không thể nào a, chẳng phải cốc chủ Lạc Diệp cốc không quan tâm đến thế sự võ lâm sao? Làm như nào hắn lại xuất hiện ở chốn này. Hơn nữa, hắn thật sự là cốc chủ Lạc Diệp cốc ư? Chưa từng có người nào trông thấy diện mạo đích thực của cốc chủ Lạc Diệp cốc, hiện nay Ảnh Mị không thể phán đoán được thực hư sự tình.
Bạch y nhân phát giác nghi hoặc của Ảnh Mị, “Ta vốn dĩ không bận tâm đến mấy việc này, có điều chuyện U Hỏa giáo các ngươi xâm chiếm Trung Nguyên đối với ta không hay ho gì, cho nên ta mới xuất cốc. Ngoan ngoãn đem võ lâm minh chủ giao ra đây đi, ta để lại ngươi một con đường sống.”
Ảnh Mị theo bản năng lui về phía sau hai bước, hắn không nghĩ muốn giao chiến với cốc chủ Lạc Diệp cốc, Ảnh Mị đột nhiên huýt lên một tiếng. Một bóng người từ phòng bên cạnh nhanh như chớp lao ra.
Duẫn Nguyệt Tình vung lên Lưu Vân tiên, chắn trước người Ảnh Mị. “Lưu Vân tiên à?” Bạch y nhân nhìn chiếc roi đang tỏa ra ngân quang dưới ánh trăng sửng sốt một chút, rồi sau đó lại cười ha hả, “Thì ra ngươi chính là Duẫn Nguyệt Tình của Lưu Tình bảo a, ngươi dịch dung làm ta nhất thời không nhận ra. Coi bộ ngươi bị trúng nhiếp hồn thuật rồi, ai
~ bó tay, tuy rằng ta không muốn động thủ với ngươi, nhưng tình huống trước mắt là không cho phép a.”
Ảnh Mị vỗ tay, Duẫn Nguyệt Tình không nói hai lời, huy khởi Lưu Vân tiên tấn công bạch y nhân. Ảnh Mị thừa cơ hội chạy về phòng, kéo Diệp Lăng Hiên rời đi. Vừa mở ra cửa phòng hắn liền bị một thanh trường kiếm chặn lại. Ảnh Mị đẩy trường kiếm ra, lui về sau, tập trung quan sát. Triệu Kiếm Phi tức giận hét lớn “Mau đem người trong tay ngươi thả ra!” Thì ra Triệu Kiếm Phi nửa đêm bị người đánh thức, một gã bạch y nhân nói cho hắn người của U Hỏa giáo ở ngay tại khách *** này, hơn nữa võ lâm minh chủ còn nằm trong tay bọn họ. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, trên mái nhà lập tức phát ra động tĩnh.
“Hừ! Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn ta sao?” Ảnh Mị buông Diệp Lăng Hiên ra, mười ngón tay quặp lại thành câu trảo, hướng Triệu Kiếm Phi chộp tới. Diệp Lăng Hiên lúc này vô lực dựa vào tường. Hắn nghĩ muốn giúp Triệu Kiếm Phi nhưng lại hữu tâm vô lực. Hai người đánh nhau kịch liệt hơn ba mươi hiệp bất phân thắng bại. Lúc này Ảnh Mị đột ngột lấy từ trong ngực ra một viên đạn khói quăng vào Triệu Kiếm Phi. Có độc! Diệp Lăng Hiên lập tức phát hiện. Triệu Kiếm Phi vội vàng phi thân rời khỏi phòng. Ảnh Mị nắm lấy Diệp Lăng Hiên, huýt sáo, Duẫn Nguyệt Tình lập tức thu chiêu, rút roi lại, triển khai tuyệt đỉnh khinh công cùng Ảnh Mị mang theo Diệp Lăng Hiên biến mất trong màn đêm.
Triệu Kiếm Phi nhảy lên dự định đuổi theo thì bị bạch y nhân ngăn lại, “Đừng đuổi theo, cẩn thận bọn họ có mai phục.”
“Ngươi là ai?” Triệu Kiếm Phi lúc này mới nhớ tới, hắn còn không biết thân phận bạch y nhân.
“Ta à? Hiện tại ngươi không cần… biết.” Nói xong, bạch y nhân xoay người nhẹ nhàng rời đi.
Triệu Kiếm Phi nhíu mày nhìn bóng người rời đi, lắc đầu, không cần suy nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày biết được, chỉ cần biết hắn không phải người của U Hỏa giáo là đủ rồi.
Ảnh Mị cùng Duẫn Nguyệt Tình mang theo Diệp Lăng Hiên chạy một hơi năm mươi dặm, khi đã xác định Triệu Kiếm Phi và gã bạch y nhân kia không đuổi theo, Ảnh Mị này mới dừng lại cước bộ.
“Sao lại có thể xảy ra tình huống ngoài dự kiến này chứ, toàn bộ kế họach bị rối tung lên rồi, phải lập tức thông báo cho giáo chủ mới được. Cốc chủ Lạc Diệp cốc xuất hiện, hơn nữa còn chuẩn bị nhúng tay vào thế sự của võ lâm Trung Nguyên.” Ảnh Mị nhíu mày tỏ vẻ khẩn trương.
Diệp Lăng Hiên nghe vậy chấn động, cốc chủ Lạc Diệp cốc xuất hiện? Điều này sao có thể chứ? Có người giả mạo chính mình ư? Chẳng lẽ người vừa giao chiến với Nguyệt Tình trên nóc nhà chính là kẻ giả mạo à? Kẻ giả mạo này đến tột cùng có dụng ý gì? Hắn muốn trợ giúp võ lâm Trung Nguyên chăng?
Ảnh Mị lấy từ trong ngực một cái pháo hoa phóng lên không trung, chỉ chốc lát, hai tên hắc y nhân lập tức xuất hiện. “Thuộc hạ tham kiến Ảnh hộ pháp.”
“Các ngươi lập tức đi Thanh Châu thông báo cho giáo chủ, cốc chủ Lạc Diệp cốc xuất hiện.” Ảnh Mị phân phó.
“Dạ!” Hai tên hắc y nhân gật đầu lĩnh mệnh.
“Chúng ta phải đi thâu đêm.” Ảnh Mị kéo Diệp Lăng Hiên, hướng Duẫn Nguyệt Tình phất tay.
Thân ảnh ba người dần dần chìm vào bóng đêm mờ mịt.