Lạc Diệp Hữu Tình

Chương 22: Chương 22




Hỏa Diễm cốc quả là danh bất hư truyền, sa thạch màu đỏ như ngọn lửa chói mắt đang cháy bừng bừng. Tiến đến lối vào Hỏa Diễm cốc, tâm tình của ba người đều phức tạp. Đây là trận quyết đấu cuối cùng đúng không? Đánh nhau lâu như vậy, từ Giang Nam đến Lưu Tình bảo rồi lại đến Thanh Châu, nơi kết thúc chính là chỗ nóng rực như lửa cháy này ư?

Nhìn thấy nơi chốn thân thuộc nhưng hiện tại đã trở nên xa lạ, tâm can Lãnh Dạ Hồn chua sót, đau đớn hay là không cam lòng? Mỗi khi nhắm mắt, hắn lại thấy cảnh tượng máu của phụ thân nhuộm đỏ đại sảnh tổng đàn. Phụ thân trước khi chết, thê lương kêu to, “Dạ Hồn, thù này con nhất định phải báo!” Không giây phút nào hắn dám quên, cho dù là lúc bị đuổi giết, lúc tưởng như sắp chết, thứ lóe lên nhiều lần trong đầu hắn cũng chính là những lời này.

“Nơi này im lặng đến không ngờ.” Một câu của Diệp Lăng Hiên khiến tâm trí mọi người đều quay về.

“Chỗ này chắc là cửa thứ nhất.” Lưu Vân tiên của Duẫn Nguyệt Tình đã được nắm chắc trên tay.

“Đây là một thông đạo khá hẹp, nếu mà có người mai phục ở hai bên thì…” Lãnh Dạ Hồn nói đến đây, một thỏi đá từ đâu bay ra, kéo theo sau là vô số khối đá khác.

Một tiếng ầm ầm truyền đến, ngay sau đó những khối đá to đá nhỏ từ hai bên lũ lượt lăn xuống. Ba người ở trong trận mưa đá lắc lư thân người, những khối đá như muốn chút nữa là chạm vào bọn họ.

Mưa đá xong thì lại bắt đầu một trận mưa tên. “Chiêu đãi thật chu đáo a!” Duẫn Nguyệt Tình trào phúng nói, đang dùng Lưu Vân tiên quấn lấy mười mũi tên dài để ném trở về.

Mưa tên cũng xong rồi, ba người vẫn lông tóc vô thương, “Cũng nên để chúng ta đùa thêm tí nữa chứ.” Lãnh Dạ Hồn bắt đầu cười lạnh, thân hình búng lên, rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm quang lóe lên, một thi thể ngã xuống.

Lưu Vân tiên xuất chiêu, những đạo ngân quang ở trong đám người bay tới bay lui.

Phi Vân Lưu Tụ cuốn lại thì một đám người xông lên, bọn họ không sợ chết ư? Diệp Lăng Hiên dù sao cũng mềm lòng, không nhẫn tâm giết người, chỉ đem bọn họ đánh trọng thương.

Một lát sau, đã có hơn trăm người ngã xuống xung quanh họ. Những người còn lại khi nghe tiếng huýt gió đều hướng phía sa thạch nhảy lên chẳng thấy tung tích.

“Đây là cửa thứ nhất sao? Quá coi thường chúng ta.” Duẫn Nguyệt Tình khinh thường nói.

Diệp Lăng Hiên cảm thấy kì lạ, “Mọi người có nghe âm thanh gì không?”

Hai người vừa lắng tai nghe, âm thanh ùn ùn từ xa lại gần, sa thạch vốn dĩ màu lửa đỏ, lúc này lại từ từ biến thành nâu.

Nhìn kĩ một cái, sắc mặt ba người lập tức biến đổi.

Lãnh Dạ Hồn run rẩy vài cái, thốt ra, “Bò cạp sa mạc!”

“Kịch độc!” Hai chữ bổ sung của Diệp Lăng Hiên khiến Duẫn Nguyệt Tình lạnh cả lưng. “Bò cạp kịch độc ào ào kéo đến. Giờ phải làm sao?”

“Bò cạp sa mạc sợ Xích Minh hương. Trên người ta đúng là có nhưng không đủ để đối phó với ngần này.” Lãnh Dạ Hồn thầm kêu không tốt, Cổ Hoài Thiên ngươi cũng thật có bản lĩnh, cư nhiên có thể nuôi dưỡng nhiều bò cạp sa mạc như vậy.

Diệp Lăng Hiên nhìn thấy đàn bò cạp càng ngày càng đến gần, mày vừa nhíu, khóe miệng gợi lên vẻ tươi cười. Cổ Hoài Thiên a, kế sách của ngươi không tồi, nhưng ngươi đã tính sai. Diệp Lăng Hiên lấy ra từ trong lòng một cái bình nhỏ, đi đến chỗ những con bò cạp, tháo nắp bình ra, nhiễu xuống vài giọt nước thuốc trong suốt. Những con bò cạp dính phải thứ nước này đều quay đầu hướng về đàn chạy tán loạn, những con bò cạp còn lại mà chạm lên người của những con bò cạp này đều cũng phát điên chạy loạn. Cả đàn rối tung, lớp màu nâu bao phủ sa thạch hồng dần trở nên tiêu tán.

“Tiểu Hiên Hiên, đó là cái gì thế?” Duẫn Nguyệt Tình chỉ chỉ cái chai trong tay Diệp Lăng Hiên.

“Cuồng Hồn Thủy, tự chế. Dùng để đối phó với những động vật độc sống thành đàn.” Diệp Lăng Hiên lắc lắc cái chai, cười cười.

“Diệp huynh quả nhiên lợi hại, y thuật cùng dược của Lạc Diệp cốc đích thực là thiên hạ nhất tuyệt.” Lãnh Dạ Hồn bội phục sát đất.

Tiếp tục đi tới, qua hết thông đạo hẹp thì tiến vào một nơi rộng lớn hơn. Những khối đá ở khắp nơi, có chút làm người ta không nhận định rõ được phương hướng.

“Đây là cửa thứ hai?” Duẫn Nguyệt Tình nhìn khắp xung quanh, vẫn giống như cửa thứ nhất là không thấy bóng dáng của ai cả.

“Đây là cửu cung bát quái trận, lợi dụng đá nơi này để bày nên trận pháp.” Diệp Lăng Hiên liếc mắt một cái liền nhìn ra điều huyền bí trong đó, kỳ môn độn giáp hắn từng có nghiên cứu qua, ngũ hành mê trận bày ở ngoài Lạc Diệp cốc chính là do hắn tạo nên.

“Mọi người đi theo ta đi, ngàn vạn lần đừng bước sai.” Diệp Lăng Hiên cẩn thận bước bước đầu tiên, dựa theo bát quái phương vị mà đi. Kiền, khôn, chấn, cấn, ly, khảm, đoái, tốn. Thiên địa định vị, sơn trạch thông khí, lôi phong tương bạc, thủy hỏa bất tương xạ.

Ba người hiện tại đã hoàn toàn ở trong trận, đột nhiên vài đạo ngân quang từ đâu hướng bọn họ phóng tới, ống tay áo Diệp Lăng Hiên vung lên một cái, phát hiện là mấy mũi tên độc. Một đạo hồng ảnh lóe lên trước mắt bọn họ. Một người quen xuất hiện, Chu Tước đường chủ Hồng Nguyệt. Hắn không nói lời nào, giơ kiếm lên tấn công mãnh liệt. Võ Nguyên cùng Lê Trán cũng không biết từ chỗ nào nhảy ra. Ba đối ba, trong trận đao quang kiếm ảnh rối tinh.

Đánh được ba mươi chiêu, đột nhiên ba người nháy mắt liền nhẹ nhàng lui về phía sau, di chuyển đến nham thạch cho tới khi không còn thấy bóng dáng.

Chờ đến khi Diệp Lăng Hiên đi chưa được mấy bước, ba người lại lần thứ hai nhảy ra, đánh nhau sống chết một hồi rồi tiếp tục biến mất.

Bọn họ muốn ở trong đây làm tiêu hao thể lực của chúng ta. Ba người liếc nhau, đều sáng tỏ, cứ như vậy thì cũng không phải là biện pháp.

Bọn họ vừa phải cẩn thận để không bị lạc trong trận vừa phải đối phó với những đợt công kích bất chợt. Cứ thế mà hai canh giờ trôi qua, trán ba người bắt đầu thấm mồ hôi. Ánh sáng đỏ chiếu rọi lên người, quần áo sớm ướt đẫm.

“Làm sao bây giờ?” Lãnh Dạ Hồn nhìn về phía Diệp Lăng Hiên. Duẫn Nguyệt Tình cắn chặt môi dưới, đau khổ suy nghĩ.

Diệp Lăng Hiên nhắm mắt lại một chút, khi mở mắt ra hắn đã có cách, “Nếu như vậy mà tiếp tục thì không phải là biện pháp, chúng ta đây đành hủy diệt nơi này.”

“Hủy diệt?” Lãnh Dạ Hồn sửng sốt, lập tức hiểu được, lấy ra ba viên Phích Lịch Lôi Hỏa đạn, “Dùng cái này được không?”

“Thật thích hợp!”

Ba người mỗi tay cầm một viên, ném về những hướng khác nhau, sau khi ném xong, ba người lập tức nhảy đến chỗ an toàn. Tiếng gầm thật lớn vang lên, cát bay đá chạy, bụi đất ngập trời. Những khối đá dưới chân cũng chấn động lung lay mấy đợt.

Bụi đất tan hết, ba người lần thứ hai nhìn quanh, trận bị phá, khối đá toàn bộ sập, đường đi phía trước cũng hiện ra. Nhìn kĩ lại, từ mấy khối đá có máu tươi chảy ra. Hồng Nguyệt, Võ Nguyên, Lê Trán đã bị những khối đá đè chết.

Thương cảm nhìn bọn họ một chút, ba người cất bước đi, hướng cửa thứ ba cũng chính là cửa cuối cùng xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.