Lạc Diệp Hữu Tình

Chương 5: Chương 5




Người nọ giật mình, vội vàng nghiêng người tránh né, tuy nhiên chiêu thức của Duẫn Nguyệt Tình tới thật sự quá nhanh, vai trái của hắn vẫn bị đánh trúng một cú thật mạnh, thân mình lui về sau mấy bước. Sau khi ổn định thân mình, hắn kinh ngạc nhìn Duẫn Nguyệt Tình, cứ ngỡ rằng đó chỉ là một tên tiểu quỷ không biết trời cao đất dày, không ngờ hắn lại là cao thủ có công lực thâm hậu như thế! Trong tích tắc, chưởng thức trí mạng của Duẫn Nguyệt Tình lại đánh úp tới, sau năm chiêu, người nọ bị Duẫn Nguyệt Tình một cước đá xuống.

“Còn ai muốn lên không?” Duẫn Nguyệt Tình nhìn quanh quần hùng dưới đài. Lại một gã đệ tử Côn Lôn nhảy lên, vẫn là năm chiêu bị đánh hạ lôi đài. Trong nháy mắt, đã có tám người bị Duẫn Nguyệt Tình đá hạ lôi đài. Tề Ngự Thiên cùng bát đại chưởng môn ngầm đánh giá, ngôi vị võ lâm minh chủ lần này thực có thể rơi vào tay của Duẫn Nguyệt Tình. Tuy rằng không hiểu biết về hắn lắm, nhưng ít ra cũng không phải người xấu.

“Ai, đánh gì mà chán thế, vốn đang muốn đánh một trận cho đã tay, nhưng không nghĩ tới đối thủ thật sự quá yếu!” Duẫn Nguyệt Tình lắc đầu thở dài. Một câu này vừa thốt ra lập tức khiến cho quần hùng dưới đài tức giận, khấu khí thật cuồng vọng! Thật không biết trời cao đất rộng!

Diệp Lăng Hiên hiểu, hắn đang muốn nghịch ngợm, hắn muốn phá banh cái võ lâm đại hội này. Quả nhiên, có người nhịn không nổi liền nhảy lên lôi đài.

“Là đại đệ tử của phái Võ Đang, gọi là “Lệ Kiếm” Thu Trường Hạc.”

“Hắn chính là một trong hai mươi cao thủ đứng đầu võ lâm a!”

Thu Trường Hạc hai tay ôm quyền đối Duẫn Nguyệt Tình, “Thỉnh tiểu huynh đệ chỉ giáo!” Nói xong, trường kiếm rút ra, cũng không chờ Duẫn Nguyệt Tình trả lời, cứ thế mà đâm tới! Duẫn Nguyệt Tình thân hình lay chuyển, né tránh một đòn này của hắn. Chiêu thức của Thu Trường Hạc liền biến đổi, kiếm hướng lên góc trên, thẳng đến cổ của Duẫn Nguyệt Tình. Duẫn Nguyệt Tình vẫn không ra tay, biến đổi bộ pháp, di chuyển thân hình, lại tránh được một chiêu này. Kiếm của Thu Trường Hạc run lên, thi triển tuyệt học Võ Đang ‘Thái Cực kiếm pháp’. Thân hình Duẫn Nguyệt Tình uyển chuyển linh động, dù Thu Trường Hạc tấn công thế nào, đều không chạm đến được người của hắn.

‘Huyền Ảnh Mê Tung’! Thiên Nhất đạo trưởng nhận ra thân pháp của Duẫn Nguyệt Tình, một trong tam đại khinh công tuyệt đỉnh trên giang hồ! Tuyệt học của Lưu Tình bảo! Bát đại chưởng môn và Tề Ngự Thiên liếc nhìn nhau, Tề Ngự Thiên gật gật đầu. Bát đại chưởng môn thấy nhẹ nhõm hẳn, Lưu Tình bảo nguyện ý tham dự đại hội võ lâm, việc này đối với bọn họ mà nói không còn gì tốt hơn. Nhưng Tề Ngự Thiên cũng không dám chắc chắn lắm, hắn thấy Duẫn Nguyệt Tình không giống người vì muốn đối phó U Hỏa giáo mà tham gia.

Qua một hồi, Thu Trường Hạc cũng bắt đầu nôn nóng. Duẫn Nguyệt Tình đột nhiên di chuyển chậm lại, tay trái hướng đến cổ tay phải của Thu Trường Hạc mà chụp, Thu Trường Hạc hốt hoảng, vội vàng rút tay phải về. Nhưng bàn tay phải của Duẫn Nguyệt Tình lại nhanh như điện chưởng một cái lên bả vai trái của Thu Trường Hạc! Thu Trường Hạc bị cổ lực đạo này đánh cho bay ra lôi đài. Duẫn Nguyệt Tình vừa lòng thu hồi tay, lại nhìn nhìn những người dưới đài, những người dưới đài lúc này không tự chủ liền lui ra sau hai bước, không ai muốn đi lên.

Tề Ngự Thiên thấy không ai tiến lên đài, vì thế đứng dậy tiến lên lôi đài, “Xem ra, đã không ai tham gia nữa, ta đây tuyên bố minh chủ đại hội võ lâm lần này là…”

“Từ từ!” Duẫn Nguyệt Tình đánh gãy lời nói của Tề Ngự Thiên, “Còn có người muốn lên nga.” Nói xong, hắn tà mị cười, nhảy xuống lôi đài tiến đến bên Diệp Lăng Hiên. Không chờ Diệp Lăng Hiên phản ứng, tức khắc ôm hắn nhảy lên lôi đài.

Tề Ngự Thiên nghi hoặc nhìn nhất cử nhất động của Duẫn Nguyệt Tình, không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. Trực giác của Diệp Lăng Hiên cho biết là sắp có chuyện không hay, chỉ cần nhìn nụ cười tà tà nơi khóe miệng của Duẫn Nguyệt Tình là hiểu ngay.

“Tiểu Hiên Hiên, huynh đánh ta một cái nha?” Duẫn Nguyệt Tình cười tủm tỉm, nói với Diệp Lăng Hiên.

“Đánh ngươi một cái? Vì sao?” Diệp Lăng Hiên rất bực mình, hắn đến tột cùng là muốn làm cái gì?

“Đánh đi rồi sẽ biết, ta cam đoan là chuyện tốt mà.”

Trực giác Diệp Lăng Hiên liền mach bảo đây không thể là chuyện tốt! Lắc lắc đầu không đáp ứng.

“Tiểu Hiên Hiên, huynh không làm ư. Oa. . . . . . Số ta thiệt khổ a, ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này của ta huynh cũng không đáp ứng, chúng ta đều đã đi đến quan hệ “kia” rồi, thế mà huynh cũng không chịu nhận lời người ta!” Duẫn Nguyệt Tình không biết xấu hổ khóc rống lên trước mặt mọi người, ngữ khí mập mờ khiến mọi người kinh ngạc nhìn bọn họ một cách kì quái.

“Đừng khóc… Ta đồng ý là được chứ gì?” Diệp Lăng Hiên vội vàng che cái miệng của hắn, nếu không nhận lời, không biết hắn sẽ nói ra cái gì kỳ quái hơn nữa.

“Đánh ngươi một cái này.” Diệp Lăng Hiên bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ nhàng gõ một cái lên vai hắn. Khi Diệp Lăng Hiên chạm đến vai hắn, trong nháy mắt Duẫn Nguyệt Tình phi thân nhảy ngay xuống lôi đài. Diệp Lăng Hiên kinh ngạc nhìn hành động của hắn, tràn đầy khó hiểu. Sau đó, Duẫn Nguyệt Tình lại nhảy lên, đi đến trước mặt Tề Ngự Thiên, “Thấy không, hắn ──” hắn chỉ vào Diệp Lăng Hiên, “vừa mới đem ta đánh hạ lôi đài, cho nên hắn chính là võ lâm minh chủ của đại hội lần này!”

Lời này vừa nói ra, quần hùng dưới đài toàn bộ nhảy dựng lên! “Cái gì?!” Diệp Lăng Hiên lúc này mới nhận ra được quỷ kế của Duẫn Nguyệt Tình, “Ta… ta là võ lâm minh chủ á?!” Diệp Lăng Hiên tức giận không biết nói cái gì cho phải.

Tề Ngự Thiên cùng bát đại chưởng môn sắc mặt xanh mét. Hắn cư nhiên lại quấy phá, đem ngôi vị võ lâm minh chủ tặng cho một tên thư sinh tay trói gà không chặt! Đây chính là đại sự liên quan đến an nguy của võ lâm Trung Nguyên, lại bị hắn đem ra làm thành một trò đùa!

Duẫn Nguyệt Tình thấy Tề Ngự Thiên mặt mày tối sầm, không lên tiếng, vì thế, hắn mở miệng, một chuỗi các lí do tuôn trào, “Quy định của đại hội võ lâm lần này không phải ai thắng thì gánh vác sao? Ta đánh thắng những người đó, mà Tiểu Hiên Hiên nhà ta lại đánh thắng ta, các ngươi đều thấy đó. Hay là các ngươi muốn lật lọng? Nếu thế thì đại hội võ lâm lần này căn bản là không tuân thủ chữ tín?!”

Tề Ngự Thiên cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người hướng về phía bát đại chưởng môn, chín người tụ lại cùng nhau thương nghị.

“Duẫn Nguyệt Tình, vì sao ngươi lại làm như vậy?!” Diệp Lăng Hiên nổi giận đùng đùng chất vấn hắn.

“Tiểu Hiên Hiên, người ta đối với huynh tốt như vậy, vì sao huynh không cảm kích? Ta cho huynh lên làm võ lâm minh chủ, vinh dự lớn như thê, chẳng những huynh không cảm kích ngược lại còn hung dữ với ta, thật sự là không hiểu rõ tâm ý tốt của người ta!” Duẫn Nguyệt Tình chẳng những không biết mình sai, ngược lại đi nói giống như mình đang ban đại ân gì đó cho Diệp Lăng Hiên vậy.

“Ta không có võ công a, sao gánh vác được võ lâm minh chủ gì đó? !” Hắn không màng danh lợi, cho tới bây giờ đối với võ lâm minh chủ, danh dự linh tinh cũng không có gì hứng thú, hơn nữa bị một gánh nặng như thế đặt trên vai, lại càng khiến hắn không thể nhận được.

“Huynh không có võ công nhưng ta có! Huynh không phải đồng ý nuôi ta sao? Ta sẽ ở bên cạnh huynh cả đời a.” Lời này của Duẫn Nguyệt Tình khiến Diệp Lăng Hiên kinh hoàng, sống cả đời bên cạnh ta ư, đừng có như thế chứ? Chẳng lẽ cả đời này ta đều không thể thoát khỏi hắn ư?

Tề Ngự Thiên cùng bát đại chưởng môn thương nghị xong, đi lên lôi đài, tuyên bố với quần hùng: “Võ lâm minh chủ lần này chính là ── Diệp Lăng Hiên, Diệp công tử!”

Nói xong, Tề Ngự Thiên lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài màu đen giao cho Diệp Lăng Hiên, Diệp Lăng Hiên trừng mắt nhìn Duẫn Nguyệt Tình một cái, bất đắc dĩ tiếp nhận. Dưới đài quần hùng lập tức bắt đầu rống lên, “Như thế này là sao?! Cư nhiên cho một thư sinh gánh vác võ lâm minh chủ!”

“Đúng vậy, chúng ta đây làm sao còn có thể đối phó với U Hỏa giáo? ! Rõ ràng giúp cho bọn họ huyết tẩy võ lâm Trung Nguyên mà!”

“Đúng! Chúng ta không phục!”

“Mọi người yên lặng một chút! Hãy nghe ta nói!” Tề Ngự Thiên vận nội lực hét lớn một tiếng, một tiếng đầy uy lực này khiến quần hùng im lặng, “Diệp công tử và Duẫn công tử luôn đi cùng nhau, như hình với bóng, võ lâm minh chủ trên danh nghĩa là Diệp công tử, nhưng chân chính lãnh đạo chúng ta chính là Duẫn công tử, võ công của Duẫn công tử mọi người đều đã thấy qua rồi, nếu là hắn, các ngươi hẳn là vừa lòng chăng.” Một hồi phân trần, quần hùng cũng phần nào bình tĩnh, sau một lúc thảo luận, quần hùng bất đắc dĩ đồng ý với quyết định của bọn họ.

“Hảo! Từ hôm nay trở đi, Duẫn công tử cùng Diệp công tử sẽ lãnh đạo chúng ta đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối kháng U Hỏa giáo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.