Hai người đi lên đến cầu thang cô đâm vào một người con trai.Người ấy đưa tay ra đỡ cô.”Không sao chứ”Giọng nói trầm trầm của một người con trai vang lên trên đỉnh đầu cô.”Không sao” Cô ngẩng đầu lên nhìn người con trai đang đứng phía đối diện cô.Người con trai đứng đối diện cô nói một giọng vô cùng vui mừng.”Ngọc Hân em đi học rồi à””Anh là ai???”Khoé miệng người con trai giật giật.”Đừng nói mày không nhận ra nó””Tao thực sự không nhớ gì hết””Nó là người yêu mày đấy””Ngày hôm nay nó bị sao ấy.Xin lỗi nha”Trúc Linh cúi người thấp xuống xin lỗi người con trai ấy.”Không có gì đâu.Cô ấy không nhớ những thứ qúa khứ cũng tốt””Mà thôi bọn tao lên lớp trước đây”Cô và Trúc Linh quay người xang bên trái đi lên tầng.Lúc đi ngang qua anh cô quay lại nhìn thấy bóng dáng anh ta quen thuộc nhưng không thể nhớ người đó là ai.Lên đến lớp,cô mệt mỏi nằm vật ra bàn ngủ một giấc cho khoẻ đã.Không biết trôi qua bao lâu cô nghe được tiếng trống tan trường.Vừa bước ra khỏi lớp,cô nhìn thấy anh bạn lúc chiều mình đâm vào đang đứng ở cửa lớp cô.”Chúng ta về cùng đi”Người con trai dơ tay ra định cầm lấy cặp giúp cô.Nhưng cô nhanh tay hơn rựt lại”Tôi tự làm được”Người con trai đứng cửa ngượng ngùng nhìn bàn tay đang lơ lửng trên không,anh vội rụt tay lại gãi đầu.Hai người cùng sóng vai đi ra ngoài cửa cổng.Đứng từ xa cô đã nhận ra đã đưa cô đi học,nhưng người lái xe không phải là người lúc đưa cô đi mà là Nhật Huy.Đến gần cô mới để ý đến ta anh đang nhìn cô chằm chằm.Cô xoay người nói với người bên cạnh”Cám ơn””Không có gì phải cám ơn cả””Vậy thôi.Tôi về trước đây”Mở cửa ra,cô bước lên xe nở nụ cười tươi dói như ánh mặt trời ở đằng sau lưng cô.Từ người cô như toả ra thứ ánh sánh lung linh làm tô điểm vẻ đẹp của cô như một thiên thần nhỏ.”Hôm nay anh không đi làm sao”Vừa an vị trên xe cô hỏi anh.Cài xong dây an toàn cô quay xang nhìn thì thấy anh đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.Cô dơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của cô ra để trước mặt anh khua khua.”Anh~”Cô kéo dài giọng nói ra để đưa anh về với thế giới thực tại.”Hả”Anh hoàn hồn đưa mắt nhìn ra ngoài của xe.”Anh biết vừa nãy em hỏi gì không?””Cái gì?”Anh quay xang nhìn cô đôi mày khẽ nhướng lên.”Biết ngay anh không để ý mà.Em hỏi anh là hôm nay anh không đi làm à.”Câu cuối cô nhấn mạnh khuôn mặt ghé sát vào gần anh.”À.Hôm nay anh về sớm”Anh đưa tay lên gãi gãi đầu cười ngượng.”Mà vừa nãy em nói chuyện với ai vậy???”Anh tỏ ra hiếu kì,nhổm người nhìn ra ngoài cửa xe.”Đó là bạn em,em mới quen được đó”Cô cười,cô rất vui vì hôm nay cô có thêm người bạn mới.Nhìn nụ cười của cô,anh lạnh lùng buông câu.”Tốt nhất đừng có thân qúa.Đến lúc nó phản bội lại đau,đừng tưởng rằng trên đời này ai cũng tốt””Vâng,em biết mà,anh yên tâm đi””Giờ em muốn đi đâu??? Về nhà ăn cơm hay đi nhà hàng ăn cơm””Về nhà đi ạ.”Cô vừa nói xong anh đạp thắng ga phóng đi trong ánh nắng dáp vàng ở bên ngoài xe.Trên đường đi về nhà.Hai người không ai chịu mở miệng,trong xe là bầu không khí im lặng.Anh quay xang nhìn cô,thấy cô mắt vẫn nhìn phía trước.Anh với tay mở nhạc ở cái Radio bên trên đầu xe.Trong Radio đang phát một ca khúc rất buồn trong đó có câu khắc sâu vào trong đầu cô.”Đừng nhìn em khóc mới biết em đau.Đừng nhìn em đi mới biết em tồn tại.”Cô chăm chú lắng nghe một lúc sau cô ngoảnh mặt nhìn anh mở miệng hỏi.”Bài này là bài gì anh?””Anh cũng không biết,bài này dạo này đang nổi trên mạng,sao thế”
Xe đến khúc cua anh đánh tay lái ngoảng xang đối diện cô.
”Dạ không.Tại em thấy hay thôi”