Ngày tết bận rộn lại hao tâm tổn sức, sau bữa cơm trưa, Lý
thị liền nghiêng người trên kháng nhắm mắt dưỡng thần.
"Chủ tử, gia đã về." Đại a đầu Xuân nhi rón rén
vào nhà, ghé vào tai nàng nhỏ giọng thưa lại.
Lý Thị mở mắt
ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy, lười
nhác nói: "Vậy thì hai
khắc nữa sẽ qua. Gia đang dùng cơm
sao?"
Xuân Nhi đưa nước trà lên, tiểu nha hoàn Tú Thư nâng ống nhổ, hầu hạ nàng
súc miệng. Xuân Nhi vừa mang giày thêu cho nàng vừa trả lời:
"Gia không dùng cơm. Vừa về đến đã vào thư phòng rồi."
Sáng sớm chỉ dẫn theo Chung Bình ra ngoài, trở về cũng không gọi ai, lòng của hắn thế nào, càng lúc càng không ở trong phủ này nữa
rồi. Lý thị thở dài, nói: "Đi thôi." Xuân Nhi quan
tâm, vội vàng lấy áo choàng lông hồ ly màu xanh treo trên giá khoác thêm cho nàng. Tú Thư vén rèm, một luồng khí lạnh xông vào mặt, nàng không khỏi run rẩy, ôm cổ áo lại rồi ra ngoài viện.
Thư phòng ở
rất gần chỗ của Lý thị, hai viện
chỉ cách một cái ao, buổi tối từ cửa sổ phòng ngủ của nàng
nhìn ra ngoài còn có thể nhìn thấy đèn bên kia, cùng với bóng người mơ hồ chiếu trên giấy lót cửa sổ. Nhưng một năm trước, hắn cũng không thường dùng chỗ ấy, còn lý do bỗng nhiên ưu ái nơi này thà...A, dù sao cũng không
phải những người khác đều lường trước như vậy.
Con đường đá sỏi ôm trọn bờ ao, đi không bao lâu liền đến nơi. Lúc nàng tiến vào cửa
viện, Chung Bình vừa lúc xốc rèm màu tím từ nhà giữa đi ra, gặp mặt ở chỗ hành
lang uốn khúc, hắn cúi chào thỉnh an rồi lui ra. Vẫn là công công Diệp Nhất Tú ở
bên ngoài nhà giữa, thấy nàng liền tươi cười chào đón. Nàng nhẹ giọng hỏi:
"Gia đâu?"
Diệp Nhất Tú dùng ánh mắt nhìn vào trong rèm cửa, thấp giọng
nói: "Ở trong phòng."
Lý thị liền muốn vén rèm vào trong, Diệp Nhất Tú chen vào
trước mặt một bước, ngăn nàng kề tai nói thầm: "Lý chủ tử, gia dường như
không được cao hứng, vừa rồi còn đập bể đồ đấy."
Lý chủ tử? Qua không được bao lâu, chỉ sợ trong phủ này sẽ
nhiều hơn một vị, đến lúc đó cũng không biết gọi thế nào. Lý thị gật đầu, cười
cười với Diệp Nhất Tú, tỏ ý tạ hắn đã nhắc nhở. Lúc vào cửa, nàng phỏng đoán vì
sao hắn lại tức giận. Lòng dạ hắn cao thâm, trong mắt không chứa nổi hạt cát,
tính cách không phải hiền lành, nhưng hắn đã kiềm chế hơn thời trẻ rất nhiều,
dường như cũng đã lâu không đập đồ rồi.
"Gia." Nàng gọi trượng phu ngồi xếp bằng trên mép
giường, mắt lại nhìn chằm chằm dưới sàn nhà.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn nàng, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ, hỏi:
"Có chuyện gì?"
Vừa rồi nàng tiến vào liền quét tới tảng đá màu đỏ thẫm vỡ
thành hai khối, bây giờ lại làm bộ như không thấy, cười trả lời: "Hai ngày
nữa sẽ treo đèn, đốt pháo hoa, phúc tấn đang định mời phúc tấn tiểu a ca tiểu
cách cách các phủ đến chơi đùa, cũng muốn ăn mừng náo nhiệt một chút, ý của gia
thế nào?"
"Các người cứ tự xử lý đi." Bước xuống kháng, nói:
"Ta ra ngoài."
Lý thị vội vàng hầu hạ hắn thay quần áo, còn hắn lại đi ra
ngoài làm gì thì nàng không hỏi được. Có lẽ năm năm trước, nàng còn có thể nói
cười quấn quít lấy hắn, bây giờ sao, có lẽ cũng chỉ có vị kia mới có thể nũng nịu
với hắn. Nói đến vị kia, cơn tức giận của hắn hôm nay có phải nàng ta gây ra
không? Cũng mấy ngày rồi không thấy nàng ấy đến đây. Cô bé kia gai cũng thật
nhiều nha, đâm đầy cả tay rồi nhỉ? Nghĩ đến trượng phu bị một nha đầu nhỏ hơn hắn
mười tuổi xem thường, nàng lại cảm thấy thú vị nha.
"Nàng cười cái gì?" Tứ nhíu mày nhìn tiểu thiếp sửa
sang cổ áo cho hắn.
Lý thị đáp: "Không có gì, đầu tháng một, người tự nhiên
là vui mừng.”
Hắn cũng không nói gì thêm, khoác áo choàng liền ra khỏi
phòng. Sau khi hắn rời khỏi, Diệp Nhất Tú đi vào, Lý thị phân phó: "Đồ
trên đất, cứ để vậy. Đừng thu dọn làm lộn xộn thêm." Bằng không, không biết
ai lại gặp xui xẻo đây.
Diệp Nhất Tú khom người nói: "Nô tài hiểu rõ."
Nhiều lần thấy hắn cẩn thận loay hoay gì đó, hóa ra là nắn đồ,
hiện tại đã thành hai cánh rồi. Vật ly kỳ cổ quái này là do vị kia đưa, hôm nay
đập cả 'bảo bối', chỉ sợ là tức giận không nhẹ. Nghĩ đến người này, nàng thật sự
không nhịn được, "phốc" cười ra tiếng, Diệp Nhất Tú kỳ quái liếc nhìn
nàng. Nàng chỉnh lại sắc mặt, dặn dò vài câu rồi cũng đi ra cửa.
Oa, tuyết rơi, sáng sớm vẫn còn có mưa bụi mà. Bên ngoài hạt
tuyết rơi nhảy bật trên mặt đất trên mái hiên, âm thanh trong trẻo êm tai, một
lát sau liền giống như một màn mưa tuyết. Nhớ lại, lần đầu tiên trông thấy vị
kia, cũng là ngày có tuyết...
Bên ngoài băng tuyết ngập trời, trong phòng lò than đốt cháy
rừng rực, ấm áp. Hiếm thấy trượng phu dẫn nàng ra ngoài tham gia kiểu tụ họp thế
này, đối với nữ nhân đã quá quen với sự ngột ngạt trong phủ mà nói, thật đúng
là chuyện khiến người ta hưng phấn. Huống chi lần này đi dự tiệc, ngoại trừ miềm
vui được tám chuyện nhà với các chị em dâu, quả thật rất hiếu kỳ về 'bảo bối
tâm can' của Thập Tứ a ca như lời đồn đãi. Bình thường các nam nhân nói về chuyện
này thì đều mang theo nghiền ngẫm, còn nữ nhân thì lại tấm tắc lấy làm hiếu kỳ.
Cuộc sống hoàng thất, thật ra rất nhạt nhẽo, một chút đề tài mới mẻ cũng có thể
tựa như sóng cuộn lướt qua lỗ tai, ai nói dòng dõi thiên hoàng không thích chế
thuốc như vậy?
Lý thị đã được như nguyện gặp được tiểu cô nương kia, cũng
rõ thật là nhỏ, mới mười bốn tuổi, tướng mạo còn chưa nẩy nở. Mặc dù như vậy
thì cũng thật là xinh đẹp khiến người ta phải kinh ngạc. Tiểu cô nương thắt hai
bím tóc, khuôn mặt non nớt không chút son phấn, hiếm thấy phong thái khéo léo
như vậy, tự nhiên thanh thản. Ở trường hợp này, không giống như các cô bé ở tuổi
này bình thường rất ngượng ngùng mất tự nhiên.
Lúc nói chuyện, nàng cảm thấy cô bé tên là Lý Hàm này có hơi
kỳ lạ, còn lạ ở chỗ nào lại không nói được. Nhưng, cũng đúng là thú vị. Cô bé
làm nàng nhớ đến lúc mình ở tuổi ấy, có lẽ là nhỏ hơn một chút, lúc cha mẹ gọi
nàng là "Ánh Nhi", "Niếp Niếp", thật sự là lứa tuổi ngây
thơ khờ khạo, vui vẻ mà để mặc cho tiểu thơ và thời thiếu nữ. Nếu đổi lại là
nàng khi đó, nhất định là biểu hiện không bằng tiểu cô nương này---không kiêu
ngạo không siểm nịnh, tao nhã có tiến lùi có mức.p>
Là vậy, khi đó, nàng còn không biết cái gì là dưới cái gì là
trên. Cho đến khi bị mang tới phủ của Tứ hoàng tử, trở thành thiếp thất của hắn,
nàng mới từng bước hiểu rõ, cũng may là nàng học nhanh. Còn nhớ sau khi kết
thúc các nghi thức hôn lễ rườm rà, lần đầu tiên nàng gặp được trượng phu của
nàng, hắn cười nắm tay nàng, đặt lên môi khẽ hôn, nói: "Chúng ta cũng tính
là gặp nhau rồi."
Nàng ngượng ngùng lại đánh bạo nói: "Còn không tính là
thân thiết đâu."
Hắn cười lớn ôm lấy nàng, đặt lên kháng nói: "Vậy thì
thân mật hơn một chút..."
Một đêm này, bọn họ sức cùng lực kiệt.
Cho tới nay, hắn vẫn luôn đặc biệt yêu thích nàng, vượt qua
bất kỳ nữ nhân nào trong phủ, bao gồm cả thê tử kết tóc của hắn. Một hai năm
này cơ hồ chút phai nhạt, nhưng cũng không thấy hắn sủng ái người mới tới hơn,
nàng tự nhủ cũng nên thỏa mãn, nhưng vì sao vẫn mơ hồ cảm thấy đau đớn khổ sở...Có
lẽ là nhớ đến lúc hắn hăng hái làm trâm hoa vì nàng, có lẽ là nhớ đến cái ôm những
buổi chiều ấm áp, cũng có lẽ là không thể quên những ngọt ngào khi hắn viết chữ
nàng hầu hạ mài mực khi đó. Nhưng, với hắn mà nói, đã trôi qua thì sẽ không thể
tìm lại nữa.
Lúc cô bé bên người bị gọi tên, nàng cũng kết thúc sự nhớ
nhun. Tiểu nha đầu kỳ lạ này, cũng chói mắt, thu hút mọi ánh mắt ở đây, trượng
phu của nàng cũng không ngoại lệ. Không thể không nói Thập Tứ gia năm ấy mười
lăm tuổi nổi tiếng làm theo ý mình, ánh mắt độc đáo mà thủ đoạn cao minh, cô
nương này người khác thật sự không thể tơ tưởng đến.
Trên đường về, chính phúc tấn xưa nay có nề nếp cũng lấy câu
chuyện về cô nương kia để trêu chọc. Trượng phu của các nàng cũng không tham
gia thảo luận, chỉ nói một câu sau cùng: "Ừ, nha đầu thú vị."
Thú vị? Lý thị có hơi kinh ngạc nhìn nhìn trượng phu, chỉ thấy
khóe miệng hắn mang theo nụ cười thích thú, hắn cũng động tâm rồi, nhưng có lẽ
cũng chỉ là nghĩ lại mà thôi. Nàng không cho là, cẩn thận như hắn sẽ động đến người
trong lòng của Thập Tứ đệ. Nếu thật sự có xung đột, cũng không phải chỉ có hai
chữ chuyện cười là có thể khái quát hết được.
Nhưng, nàng sai rồi.
Lúc trời nhá nhem tối, trong phòng có chút oi bức, Lý thị ra
sau viện tìm chỗ dưới núi đá giả cạnh cái ao nhỏ, vừa có bóng râm vừa gần nước,
vô cùng mát mẻ. Lại lấy một cái nệm êm, ngồi trên đó sẽ không sợ lạnh. Nơi này
trong phủ cũng coi như là hẻo lánh, ngoại trừ gia trong thư phòng ra đi dạo,
bình thường cũng không có ai đến. Đuổi Tú Thư đi, một người ngồi thêu, gió thổi
qua ao nước mát rượi, khó có được buổi chiều dễ chịu như vậy.
Vài ngày trước tìm được các kiểu hoa văn rất đặc biệt, định
thêu cho gia làm hầu bao, hắn cũng rất để ý đến những đồ vật nhỏ này, nàng bèn
châm kim hết sức kĩ càng. Nhưng thêu được một lát, cũng có hơi mệt mỏi, bất tri
bất giác liền chợp mắt, không biết ngủ được một nửa hay một canh giờ, tỉnh lại
tiếp tục thêu thùa, chưa thêu được mấy kim, liền nghe được tiếng bước chân cộp
cộp. Ban đầu nàng không để ý, cho đến khi nghe được có người nói chuyện:
"Cái này cho ngài."
Giọng nói này, dường như đã nghe ở đâu rồi, cũng không quen
thuộc. Lý thị tò mò đứng dậy, thò đầu ra ngoài thăm dò, thấy được bóng lưng
gia, mà phía sau hắn là một nữ tử, nhưng bị hắn che khuất không nhìn thấy mặt.
Gia hỏi nàng kia: "Đây là cái gì?"
Bọn họ chậm rãi đi tới, nàng mới nhận ra nữ tử thân thiết với
trượng phu của nàng như vậy lại có thể là tiểu nha đầu Lý Hàm! Kinh ngạc không
phải nhỏ, gia lại có thể...Ai cũng biết cô nương kia là bảo bối tâm can của Thập
Tứ đệ!
Chỉ nghe Lý Hàm nói: "Chính là thiên thạch, nhìn rất
thú vị, cho ngài làm đồ chặn giấy."
Lý thị trông thấy gia lật qua lật lại tảng đá kia, cuối cùng
nhíu mày hỏi: "Nhìn không ra chỗ nào thú vị cả."
Cô nương kia cầm lấy tảng đá, đáp: "Ừm, hình dạng của nó
cũng giống như trái tim của ngài vậy."
Gia dở khóc dở cười: "Thứ xấu thế này...trái tim của ta
cũng dài như vậy sao?"
Lý Hàm chỉ vào tảng đá kia, nghiêm túc nói: "Xấu chỗ
nào? Ngài xem, máu từ nơi này đi vào, lại từ bên này ép ra...."
Gia ngăn nàng lại, một tay dán trên ngực nàng, cười nói:
"Vậy còn trái tim của ta, cũng như nàng sao?"
Lý Hàm cười đáp: "Cũng giống nhau thôi, chỉ là lớn nhỏ
khác nhau thôi."
Ngón tay Lý thị gảy gảy khe hở trên núi đá giả, cắn răng
nhìn bọn họ đi tới lương đình gần chỗ nàng. Đã hơn một năm không gặp, cô nương
kia không còn là "tiểu nha đầu" nữa, khuôn mặt và dáng dấp đã trở
thành thiếu nữ thanh xuân bức người. Nàng mặc áo bào lụa mỏng, nhìn từ xa cũng
cảm thấy quen mắt, đến gần lại thoáng nhận ra. Đó là do trước đó vài ngày, đêm
thất tịch năm nay trong phủ đã đặt mua vải vóc. Vốn nàng cũng nhìn trúng chất
liệu vải dệt nền xanh có hoa nhỏ màu vàng nhạt kia, đáng tiếc là gia đã sai người
để lại, nàng tưởng là hắn định thưởng cho ai đó, nên không mở miệng, hóa ra...
Gia cười nhìn kĩ quần áo Lý Hàm đang mặc, nói: "Ta biết
nàng mặc nhất định sẽ rất đẹp."
Lý Hàm dường như chẳng thích thú gì với đề tài này, nói:
"Ngài hài hòng là được rồi."
"Nàng mang hài đó rồi hả?" Gia lại hỏi.
"Ừ. Không phải đều là ngài tặng sao, nhất định ta phải
mặc chứ?" Nàng hỏi ngược lại.
Hắn lại nói: "Để ta nhìn xem."
Lý Hàm liền nhấc vạt áo lên, nói với hắn: "Này, thế này
đấy."
Gia lại lôi nàng ngồi lên lan can trong đình, nói: "Để
ta nhìn kĩ một chút."
"Có gì hay đâu mà xem? Không phải chỉ là hài sao?"
Nàng có chút bực bội nói. Lại không thể lay chuyển được hắn, chân trái bị hắn
nâng gác lên chân hắn, hắn nhìn mũi hài hỏi: "Vừa chân không?"
Nàng "Ừ" một tiếng tỏ ý đáp lại.
Bỗng nhiên hắn nở nụ cười, sau đó cởi hài của nàng, nàng thở
nhẹ nói: "Ngài làm gì vậy?" Hắn không để ý tới, cả vớ cũng cởi ra, nắm
bàn chân trần trụi của nàng, cười xấu xa: "Có sợ nhột không?" Nói
xong gãi gãi dưới bàn chân nàng vài cái. Lý Hàm vừa giận vừa cười nói:
"Ngài, ngài dừng tay! Ha ha...Không dừng tay, ta, ta sẽ kéo ngài nhảy xuống
đây đó!" Vì nhột nên nàng lắc lư thân mình về phía sau trốn tránh, hắn sợ
nàng thật sự sẽ bị ngã xuống ao nước, liền ôm lấy nàng ngồi lên chân mình. Nàng
giãy giụa, hắn lại vừa ôm chặt vừa dỗ dành, nói: "Đừng giận, chỉ đùa
thôi..." Nói xong liền hôn lên.
Lý thị áp chế cơn giận nhìn bọn họ thân thiết, hai người
kia, xem ra thời gian cấu kết cũng không ngắn. Tháng trước trưởng tử của gia vừa
mới chết yểu, không ai được vui vẻ, bây giờ lại ở một chỗ với nàng, xem ra lại
rất vui vẻ. Gia cũng coi như là yêu thích nàng, a, một cô bé tuổi trẻ mỹ mạo lại
thú vị, tự động đưa đến cửa, có nam nhân nào mà không thích? Nhưng mà nha đầu
kia, hừ, cứ tưởng rằng thông minh, không ngờ cũng chỉ ngu xuẩn vậy thôi! Thập Tứ
gia xem nàng như bảo bối, nàng lại không biết quý trọng, bây giờ lại không danh
không phận không thê không thiếp để nam nhân khác lợi dụng! Ha ha, còn gia, trượng
phu tôn quý của nàng lại có thể muốn động đến nữ nhân Thập Tứ đệ nhìn trúng!
Nàng cười lạnh trong lòng, xem màn kịch này kết thúc thế nào đây!
Hai người bọn họ còn một đáp một không đáp, chỉ nghe gia
nói: "Đợi lát nữa ăn cơm với ta."
Lý Hàm nói: "Không được, đêm thất tịch cầu kéo tay, tôi
phải kịp bái lạy song tinh."
Gia vừa hôn nàng vừa dỗ dành nói: "Không vội, dùng xong
cơm, ta sẽ sai người đưa nàng về cũng còn kịp...Ta đặc biệt sai người làm món
cá ngân châu, nàng nếm thử xem...Buổi tối trở về, đảm bảo còn có thể kịp ăn táo
ngọt với các tỷ muội..."
Cho đến khi Lý Hạo gật đầu đáp ứng, hắn mới vừa lòng, mang vớ
giày lại cho người trong lòng. Nàng kéo kéo áo choàng đứng lên, có vẻ đăm chiêu
nhìn nhìn hắn, gia ôm nàng cười hỏi: "Sao vậy?"
Nàng cau mày đẩy hắn ra, nói: "Trước khi dùng cơm đừng
quên rửa tay."
Hắn đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó cười lớn xoa mặt nàng, nàng
gỡ tay hắn ra, xoay người cứ thế đi tới, hắn đuổi theo nửa kéo nửa ôm lấy nàng
đi xa.
Cuối cùng đợi đến khi bọn họ đi khỏi, Lý thị mới đứng lên, lại
phát hiện hai chân quỳ trên đệm đã tê rần. Vịn vào núi đá giả, rất vất vả để đứng
vững lại, nhặt đồ thêu rơi trên mặt đất, phủi hết bụi cát, nghĩ thầm, ừm, vừa
lúc tặng cho Hoằng Quân làm đồ bao quạt.
Thậm chí không cần làm rõ, giữa vợ chồng với nhau cũng đã
tâm chiếu bất tuyên (hiểu trong lòng mà không nói ra). Thời gian lâu dài, Lý thị
phát hiện ra bản thân không còn kháng cự nữa, loại chuyện này quả thực cũng
không tính là mới mẻ gì, đàn ông thích thú cái mới lạ, so với sương giá mùa thu
sấm nổ mùa hạ còn bình thường hơn rất nhiều! Thích là ở một chữ 'mới', cô nương
kia có thể được mấy năm đây? Ba năm, năm năm? Hay là mười năm, nàng cũng rất đẹp
mà.
Nhưng mà, Lý thị vẫn không hiểu lòng dạ của cô nương kia,
nhiều lần thấy bọn họ đơn độc trong cùng một phòng, nàng cũng thật là tuổi trẻ
bất cẩn, vẫn hoàn toàn tín nhiệm chàng hay sao?
Gia thật sự rất say mê, phải nói là Lý thị chưa từng thấy hắn
mê mẩn nữ nhân nào như vậy. Dĩ nhiên, năm đó bọn họ thế nào, nàng cũng không biết,
hoặc là đã không còn nhớ rõ nữa...Đây là người thứ nhất, khi nào lại đến người
thứ hai, người thứ ba...Đến lúc đó cũng chẳng còn nhiều cảm giác như vậy nữa.
Nàng muốn nhớ thật kĩ cảm giác không cam lòng còn có được lúc này, lo âu và
chua xót.
Bởi vì cô nương kia, gia cũng chẳng còn tâm tư dành cho các
nữ nhân trong phủ nữa. Chỗ phúc tấn vốn đã ít đi, cứ theo lẽ thường mà đối phó
qua loa, nhưng thường ngày vẫn luôn ghé vào viện của nàng, bởi nàng đã quen với
sự đãng trí của hắn, hắn ở cùng nàng cũng được tự do không ít. Gần đây vừa tới
vài người, hắn chỉ nhìn một chút, sau đó để nàng tự quyết phân đi các nơi. Cũng
đúng, cho dù là nhìn ở phương diện nào, mấy nha đầu nhơ nhỡ kia, tố chất đều
không thể so với niềm vui mới.
Ưm, nhưng vì sao, thấy gia và cô nương kia ở cùng nhau, nàng
nhiều nhất cũng chỉ nghĩ nếu Thập Tứ gia biết chuyện, làm rầm rộ lên thì phải
thế nào? Từ lúc nào thì nàng lại thích chuyện náo nhiệt rồi, rõ là...
Nhưng, có một ngày, nàng phát hiện tình hình còn nghiêm trọng
hơn cả tưởng tượng.
Đêm tháng mười hôm đó, bên ngoài tuyết rơi, gió không lớn,
nghe thấy tiếng phốc phốc rì rào ngoài cửa sổ. Nàng đắp mặt, Tú Thư vừa định
giúp nàng gỡ búi tóc, lại nghe thấy tiếng cửa viện bị mở ra, tiểu nha hoàn vào
bẩm báo nói, gia đến. Nàng nghi hoặc khoác áo ra ngoài, thấy trượng phu mình
đang vội vã đi vào. Trên chiếc áo hình rồng và đoạn lông chim màu xanh trên nón
đều vương đầy tuyết, cả mi mắt cũng có giọt nước đọng lại, trong lòng cẩn thận
ôm một người, hắn nhìn thấy nàng, chỉ nói một câu: "Nàng nghỉ ngơi đi, ta
chỉ mượn một phòng thôi." Sau đó liền đi đến căn phòng phía tây bên cạnh,
người hầu đã đốt đèn trong phòng, có thái giám ở sau cửa, trong đó có người muốn
tiếp người trong tay hắn, nhưng hắn lại lui về phía sau nửa bước, ôm chặt người
nọ vào lòng, vượt qua tên thái giám nhiều chuyện kia, sải bước vào cửa.
Lý thị cho tới thời khắc này vẫn còn đứng ngây ngốc, sau đó
bỗng nhiên tỉnh hồn lại, nói với Xuân nhi: "Tìm hai nha đầu nhanh nhẹn đi
hầu hạ. Mấy tên thái giám kia tay vhân vụng về, sợ là không thể gắng sức vì
gia, đợi lát nữa thì đuổi xuống đi." Xuân nhi đáp lời dặn dò rồi lui xuống,
nàng vẫn còn đứng tại chỗ, sau đó lại như ma xui quỷ khiến đến ngưỡng cửa sổ,
nhìn xuyên qua cửa sổ chưa khép lại bên kia. Gia đã thả người lên giường đất
trong phòng, bản thân lại ngồi ở mép giường. Hắn hất ra chiếc áo choàng trên
người, lộ ra khuôn mặt của người đang ngủ say kia, không hề ngoài ý muốn. Tiếp
đó, hắn bắt đầu cởi áo choàng của nàng, động tác dịu dàng mà cẩn thận, giống
như sợ làm hỏng món đồ trân quý. Lúc định cởi nút quần áo trong thì hắn hơi do
dự một chút, thu tay lại, đặt nàng lên gối, kéo chăn đắp cho nàng. Lúc này bọn
nha hoàn mới dám tiến lên, dịch chân cho nàng, sửa sang lại quần áo đã cởi xuống.
Hắn phất phất tay để bọn họ lui ra, mình lại ngồi mãi bên gối
nàng, thường xuyên dùng bàn tay thử độ ấm lạnh của giường đất. Nàng ngủ thật sự
rất say, ngay cả hắn dùng ngón tay vuốt tóc mai của nàng cũng không hề có cảm
giác. Hắn gạt tóc trên trán nàng sang hai bên, dùng trán chạm vào nàng, nàng
"ưm" lên một tiếng xoay mặt đi, hắn khẽ hôn lên môi nàng, sau đó ngồi
thẳng dậy, đưa tay ôm lấy má nàng, cứ chăm chú nhìn nàng như vậy.
Hắn có biết biểu cảm trên mặt hắn lúc này là thế nào không?
Loại nụ cười thõa mãn, thản nhiên, lơ đãng này nàng hoàn toàn xa lạ. Nàng biết
người trong phòng kia sao? Hắn, đúng là trượng phu chung gối với nàng nhiều năm
nay sao?
Nàng không biết hắn rời khỏi bao lâu sau đó, chỉ biết là hai
tay đã đông cứng, hai chân đã đứng tê rần. Trở lại phòng mình, chui thẳng vào
chăn, lại không ngủ được, lấy chăn quấn chặt lấy mình, kể cả khuôn mặt. Liều mạng
áp chế xúc động muốn xông vào căn phòng kia, bóp chết nữ nhân kia. Nàng cảm thấy
bản thân đang run rẩy, nhưng lại hoài nghi, có lẽ không phải là thân thể, là
lòng đang run rẩy...
Nằm thiếp đi, cũng không biết mình đã từng ngủ hay chưa, trời
vẫn còn tối đen nàng đã ngủ dậy, ngồi trước bàn trang điểm dưới cửa sổ, cứ như
vậy nhìn chằm chằm hướng căn phòng kia. Cho nên, lúc hắn đi vào nàng liền biết
được, lén lút khiến bản thân kinh ngạc đi theo sát, vẫn đứng dưới cửa sổ nhìn
trộm.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đến gần giường, cởi mũ trên đầu đặt
lên bàn, sau đó vén lên tấm màn đầu giường, nửa ngồi bên giường, dán sát mặt
mình vào mặt nàng. Nàng hơi động đậy, hắn không kiềm chế được khẽ hôn lên mí mắt
nàng, chóp mũi và đôi môi nàng. Cho đến khi trong cơn ngủ mơ nàng xoay người ra
bên ngoài, từ trong chăn thăm dò vươn tay bắt lấy cổ áo lông chồn của hắn. Hắn
không tiếng động cười lên, hôn mu bàn tay và đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng tách
các ngón tay của nàng ra, sau đó đứng lên, nắm tay nàng ngồi bên mép giường. Ước
chừng một khắc đồng hồ, hắn mới đắp lại chăn cho nàng, buông rèm xuống, cầm mũ,
rón rén ra khỏi phòng.
Sau đó, Lý thị bắt đầu hoài nghi, trượng phu của nàng điên rồi
sao? Hay là nàng điên rồi? Ít nhất là cũng có ai đó sắp điên rồi. Nhưng nàng
chưa từng nghi ngờ nữ nhân kia sẽ vào phủ, đến bên cạnh nàng, như không có việc
gì lấy đi tất cả quan tâm của trượng phu nàng. Tim của hắn đi đâu rồi, mặc kệ
là có đi đến chỗ cô ấy hay không, vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa...Nàng nghĩ
nàng sẽ thích ứng, Hoằng Quân rất đáng yêu, Hoằng Thời cũng mỗi ngày một lớn
lên...
Vẫn chưa gặp được cô ấy, từ tháng giêng đến mùa xuân, mùa
xuân đến mùa hạ, nghe nói đi về phương nam thăm người thân rồi. Gia rất không
vui, ít nhất thì lúc nhìn nàng đã bị nàng nhận định là rầu rĩ không vui.
Một buổi chiều đầu thu, nàng nhìn hắn chậm rãi đi dạo vào viện
kia, nàng gọi hắn, hắn không trả lời, nàng có hơi lo lắng đi qua. Chỉ thấy hắn
đi vào thư phòng, ngồi xuống trước bàn, ôm hai nửa đồ chặn giấy xấu xí, mệt mỏi
thở ra một hơi, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
Vài ngày sau, nàng lại nghe được một tin khiến nàng vô cùng
kinh ngạc, vạn tuế gia chỉ hôn cho Tứ gia, đối tượng là cô nương kia. Nàng nên
cười sao? Có lẽ. Nhưng nàng cũng không cho rằng có gì vui vẻ, cuộc sống của
nàng vẫn như cũ.