Ùng...ùng....Tiếng sấm trên cao báo hiệu một ngày thi đấu không thuận lợi cho lắm. Từ tờ mờ sáng, ánh mặt trời đã bị che phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây mù. Gió u uất thổi từ bốn phía, làm đám cờ xí phần phật bay. Khung cảnh dường như rất thê lương.
Cổng chính dẫn vào khu vực thi đấu hôm nay được canh phòng rất cẩn mật bởi Hổ Vệ Quân. Phía trên cao, những tốp Lạc Điểu Quân cũng bay lượn ngạo nghễ, hướng ánh mắt dò xét khắp bốn phương tám hướng. Năm xưa, chính hai đạo quân này đã làm nên thắng lợi cho An Dương đại đế.
Ở tầng thứ sáu của Cửu tháp, Triệu Tài và Phạm Mạnh Hổ đang đứng đó, hướng mắt ra xung quanh, quan sát hai đội quân triển khai đội hình bảo vệ.
Một hồi đại đồng trống rền vang, các thí sinh lặng lẽ bước lên lôi đài lớn nhất ở chính giữa quảng trường. Những bước chân này, đều ẩn chứa những nỗi niềm riêng.Tiểu Linh đi sau Tiểu Bất Tử. Nàng chăm chú nhìn hắn. Ngắm bộ dạng của hắn từ đằng sau. Không hiểu, vẻ mặt của hắn giờ thế nào.
Phía trên lôi đài, cửu công chúa đã đứng đó chờ sẵn. Vẻ ngạo mạn của nàng vẫn thế. Vẫn cái nhìn khinh khỉnh dành cho Tiểu Bất Tử. Hắn ngó thấy, trong người rực lên một ham muốn chém giết bất tận. Không hiểu có phải phần tà ác trong con người hắn đang trỗi lên mạnh mẽ hay không ? Từ khi tàn tiệc tối qua cho đến giờ, Tiểu Bất Tử như một con người khác. Về đến phòng là hắn đóng chặt cửa lại, không tiếp bất cứ ai, kể cả Tiểu Linh. Hắn chẳng biết nói gì với nàng cả.
Khi sáu người có mặt đầy đủ trên lôi đài, vị giám khảo đứng lên thông báo :
- Trận đấu đầu tiên trong ngày, Song Mai của Vân Tiêu Kiếm đấu với Lý Anh của Nhất Thanh Môn.
Rào rào rào...Những tràng vỗ tay không ngớt từ phía dưới vang lên. Song Mai khẽ quay đầu nhìn Lý Anh. Trông y có vẻ rất tự tin. Nàng khẽ nhếch môi cười một tiếng rồi bước tới vị trí của mình.Lý Anh cũng về vị trí đối diện Song Mai. Thần thái y tỏa ra hết sức tự tin. Mấy người còn lại được mời rời khỏi lôi đài, tới một vị trí dễ quan sát phía dưới.
Vị giám khảo quay lên sân khấu, nhìn An Dương đại đế. Ông ta khẽ gật đầu, lập tức vị giám khảo hô lớn : “Trận đấu bắt đầu”.
Roạt...roạt...roạt....ồ !
Chỉ dứt lời, trong chớp mắt Lý Anh đã xuất đao công kích. Dường như y đang muốn tốc chiến tốc thắng, không nói lời nào.
Hàng chục quang ảnh ánh nâu ầm ầm phóng ra từ cây đao to lớn của y nhanh như điện xẹt phóng về phía Song Mai.
Cũng nhanh như cắt, Song Mai thân hình khẽ rung lên, song chỉ vẽ một hình vòng cung vào không gian. Bách Hợp Vạn Hoa kiếm rùng rùng phóng ra khỏi bao, phát ra một tiếng “xoeng” sắc lẹm. Kiếm rời bao, không gian chợt bừng lên chói lọi, mùi hương thơm lại phảng phất bay ra khiến lũ khán giả ngây ngất không thôi.
- Đúng là bảo kiếm có một không hai. Mai ái khanh quả là khéo chọn.
An Dương tấm tắc khen khiến Mai Thiếu Kỳ phải khẽ khum người thi lễ.
Phừng...Một đóa bách hợp trắng muốt, to lớn lạ thường hiển hiện trước mặt Song Mai tựa như một tấm lá chắn khổng lồ. Những cánh hoa vươn ra ngạo nghễ, như thách thức những đạo đao khí đang ầm ầm đánh tới.
Rầm...rầm...rầm....Đao khí bị bách hợp chặn đường, phát kích khiến cho đóa hoa rung lên bần bật, ánh lửa lập lòe xuất hiện, Song Mai khẽ lùi lại ba bước, thân hình khẽ lay động. Đòn công kích của Lý Anh, quyết không phải tầm thường chút nào.
Khi Song Mai lùi lại ba bước, Lý Anh nhanh như cắt, nhún người phóng lên cao vài trượng, thân mình đu đưa trong thinh không, song chỉ vạch trước mặt một dấu phép. Thanh đao của y như nhận được chỉ thị, đột nhiên xoay tít như một cánh quạt, bao bọc bởi một đạo khí nhờ nhờ xông thẳng về phía trước.
Oàng....thanh đao rít lên, phóng tới xẻ đôi bông hoa bách hợp khiến nó ánh lên rồi chợt bùng thành hàng ngàn tia sáng li ti, vương vào không trung rồi tắt lịm sau đó. Không còn tấm khiên hộ vệ, thanh đao cứ thế phóng về phía Song Mai.
Choang...Còn chưa kịp chạm tới Song Mai, cây đao đã bị đánh bật ra ngoài bởi Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm. Ở trên cao, Lý Anh thấy thế, khẽ nhíu mày lại, đoạn hít một hơi, toàn thân rùng rùng chuyển động, xông thẳng xuống. Vừa phóng xuống, lập tức thanh đao vòng về, nằm gọn trong tay y. Cả người và đao phát quang rực rỡ, xông tới công kích.
Song Mai thấy nguy, biết đối thủ sẽ đánh hết sức thì phẩy tay một cái, bảo kiếm cũng vọt về bên cạnh. Nàng vươn bàn tay xinh đẹp, khẽ nắm lấy chuôi kiếm, đoạn hét lên một tiếng, thân ảnh chợt mờ đi, thoắt cái đã ở trước mặt Lý Anh.
Choang...choang...choang....Tiếng binh khí va chạm vang lên chói tai kèm những tia lửa phóng ra. Bên dưới là một sự im lặng bao trùm. Tất cả đều hồi hộp theo dõi từng diễn biến trận đấu.
Hai bên áp sát, thi triển kiếm pháp tuyệt thế, khi công thì dũng mãnh vô song, lúc thủ thì chắc chắn tựa cự thạch ngàn năm. Thật khó để nhận xét ai nhỉnh hơn ai.
Lý Anh dùng tuyệt kỹ của Nhất Thanh Môn, vốn ưu thế về cận chiến, ra đòn nhờ tốc độ nhanh nên Song Mai không có thời gian để thi triển những tuyệt kỹ của Vân Tiêu Kiếm. Nàng chống đỡ tuy bề ngoài không hề vất vả nhưng nếu kéo dài, sức lực sẽ bị phá vỡ một cách nghiêm trọng.
Xoạt, Song Mai vung kiếm, chém một lúc đứt đôi hơn hai chục đạo quang mang vừa phóng tới. Đám kiếm khí này vừa bị chém lập tức nổ bùng bùng xung quanh Song Mai khiến khu vực xung quanh bị bủa vây bởi những đám khói nghi ngút. Từ phía xa, Lý Anh nhếch mép nở một nụ cười rồi đột nhiên vung tay, phóng thẳng cây đao về phía đám khói.
Thanh đao hùng dũng vạch hư không lao đến, toàn thân rực sáng, ẩn hiện hình hài của một con phi ưng dũng mãnh.
- Hàng Ma Ưng !
Bạch Ưng đạo trưởng trên sân khấu khẽ kêu lên. Đinh Bá Toàn ngồi bên cạnh thấy vậy khẽ cười, trong lòng vô cùng thích thú. Đây là một trong mười ba chiêu thức của Hàng Ma Thập Tam Thức, võ công đỉnh cấp của Nhất Thanh Môn.
Ùng…Một ánh chớp lóe lên làm đám khói sáng bừng, tựa như sấm sét ẩn hiện trong mây. Đám đệ tử Vân Tiêu Kiếm hồi hộp căng mắt theo dõi động tĩnh trong đám khói. Đáp lại là một sự im lặng đáng sợ.
Lý Anh đứng bên ngoài, thân hình khẽ lay động, y cũng hồi hộp chờ đợi. Đối thủ của Lý Anh, không rõ tình trạng ra sao sau chiêu công kích vừa rồi.
Đám khói mờ dần, mờ dần nhưng vẫn không thể nhìn rõ bên trong hiện đang ra sao. Xoạt. Một ánh chớp lóe lên, quang ảnh rực sáng, phóng ngược về phía Lý Anh. Y thoáng biến sắc, nhanh như cắt thoái lui bốn bước, hai tay nắm chặt vào nhau, tạo thành một ấn quyết, đoạn dâng lên trước ngực, hét lớn : “Hộ”.
Một vòng xoáy bằng khí đột ngột xuất hiện trước mặt y tựa như một tấm hiên vững chắc. Oàng... Quang mang phóng tới, đột ngột bị chặn lại chính giữa vòng xoáy, cứ lơ lửng ở đó, tựa như muốn xuyên thủng nhưng không làm cách nào tiến lên được.Ồ… ! - Phía bên dưới, đệ tử Vân Tiêu Kiếm thở ra một tiếng rồi đột nhiên vỗ tay rào rào. Cái thứ vừa bị chặn lại kia, đang cố sức phóng đến công kích kia, chính là bảo đao của Lý Anh.
Đinh Bá Toàn thấy vậy, từ thái độ vui mừng, chuyển thành lo lắng không thôi. Bá Tùng đứng bên cạnh cũng khẽ nheo mắt nhìn. Có vẻ như cả hai đều nhận ra, Lý Anh không phải đối thủ của Song Mai.
Lý Anh gầm lên như hổ đói, nhún người một cái, nhẩy vòng ra sau thanh đao, vươn tay chộp lấy cán. Toàn thân y rung lên bần bật, khẽ nhao về phía trước tựa như bị pháp bảo của mình kéo đi.
Khi Lý Anh đoạt lại quyền điểu khiển cây đao cũng là lúc làn khói sau lưng y tan biến đi. Lý Anh cảm thấy sống lưng lạnh toát, tựa như có ai đang đứng sau, chầm chậm nhìn. Khi tung mình quay lưng lại để giành lại cây đao, y đã vô tình lộ ra sơ hở chết người. Dường như y không còn kịp quay lưng lại để chống đỡ nếu đối thủ xuất độc chiêu.
Nhưng, sau lưng Lý Anh, khi màn khói tan biến đi, chẳng có chiêu thức nào đánh tới mà cũng không thấy bóng dáng của Song Mai đâu. Lý Anh quay ngoắt người lại, vung đao chĩa tới. Trước mặt y là một khoảng trống mênh mông.
Những bông hoa nhỏ li ti, chầm chậm rơi xuống xung quanh Lý Anh. Y ngơ ngác nhìn xung quanh. Hàng ngàn đốm sáng nhỏ, mang hình hài những bông hoa bách hợp đẹp đẽ. Những cánh hoa xoay tít trong không trung, khẽ khàng đáp xuống đất. Mỗi khi một bông hoa chạm mặt đất, nó rực lên đẹp đẽ rồi bừng lớn lên.Phía trên cao, Song Mai tựa như một nàng tiên, đang múa những đường kiếm hết sức đẹp mắt. Mỗi lần kiếm vạch ngang thinh không hay lướt trong hư vô, nó lại khẽ rung rinh, phóng ra hàng trăm bông hoa li ti, nhẹ nhàng rơi xuống tựa những bông tuyết.Cả lôi đài tựa như một vườn hoa bách hợp đang khoe sắc. Lý Anh như một thi sỹ, ngẩn ngơ đứng giữa vườn hoa ấy. Nhưng nếu nhìn kỹ, những đóa hoa dưới chân Lý Anh, mỗi cánh chĩa lên đều như một mũi kiếm sắc lẹm, lung linh tỏa sắc.
Phía trên sân khấu, cục diện có chút thay đổi, Bạch Ưng chân nhânvuốt nhẹ chòm râu bạc, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn sang hai cha con họ Đinh. Trưởng môn Nhất Thanh Môn lúc này mặt mày rất tức giận, ánh mắt đùng đùng phát ra những tia phẫn nộ. Đinh Bá Tùng đứng bên cạnh cha, hai tay nắm chặt, răng mím vào môi tựa như chỉ vận sức thêm một chút thì máu sẽ bật ra ồng ộc.
- Bách Hợp kiếm trận đúng là danh bất hư truyền.
An Dương đại đế tấm tắc khen, mắt dán vào kiếm trận mà Song Mai vừa bày ra.
- Bách Hợp kiếm trận ?
Cửu công chúa vừa nhìn vừa khẽ thắc mắc.
- Đúng ! Năm xưa khi Bách Hợp Tiên Tử làm ra thanh kiếm đó đã mang tuyệt thế võ công của Vạn Hoa cung là Bách Hợp Vạn Kiếm Trận nhập vào thanh kiếm. Có thể nói chị dâu của con ngoài việc sử dụng thành thạo pháp môn của Vân Tiêu Kiếm còn được thừa hưởng di sản của Vạn Hoa cung.
An Dương đại đế chậm rãi giải thích.
- Hoàng thượng đúng là kiến thức quảng bác, uyên thâm.
Mai Thiếu Kỳ khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Lại nói, Lý Anh ngẩn người đứng giữa rừng hoa bách hợp trắng muốt. Hương thơm tỏa ra ngào ngạt khiến y cảm thấy trong người dường như không còn muốn đấu tranh. Ánh mắt Lý Anh tựa như đang phiêu lãng vào một cõi mộng mơ nào đó, rất hạnh phúc và vui vẻ.
Đinh Bá Tùng thấy vậy khẽ nhíu mày, đoạn thét lớn :
- Lý sư đệ ! Đệ làm cái gì đó ? Bị kiếm trận này mê hoặc rồi sao ?
Lý Anh nghe thấy vậy chợt như bừng tỉnh, toàn thân khẽ rung động, định vận công thì Đinh Bá Toàn trưởng môn gầm lên xen ngang :
- Nếu ngươi muốn toàn mạng thì đừng có cử động. Bách Hợp kiếm trận sẽ tự động công kích nếu có bất cứ di chuyển nào.
- Đinh trưởng môn ! Các đồ đệ thi đấu, cớ sao lại mách nước như vậy ?
Hồng Vân Tiên Tử mỉa mai nói.
- Bà...
Đinh Bá Toàn mặt đỏ găng, cự lại nhưng không bật nổi một câu chửi nào.
- Xem ra ngài nên học tập Khai Tâm thần tăng, tự xin thua cho đồ đệ, tránh một kết cục bi đát thì hơn.
Hồng Vân Tiên Tử khẽ nhếch mép, ném một nụ cười khinh khỉnh ra.
Đinh Bá Toàn lửa giận bốc ngược lên đầu, toan mở miệng nói gì đó nhưng kiềm chế được, tay bấu chặt vào tay vịn ghế khiến nó kêu rắc lên một tiếng.
- Chết tiệt ! Ta sợ ngươi sao ?
Lý Anh gào lên lạc giọng, nhún mình phóng thẳng lên trên cao, nhằm vào Song Mai đang biểu diễn kiếm vũ.
Đinh Bá Toàn thấy đệ tử xuất chiêu đánh lên, bỗng trong lòng tràn một cảm giác hụt hẫng, thất vọng. Mắt ông ta đột nhiên nhắm nghiền lại, tay vươn lên, vỗ đánh đét một cái vào trán, miệng than “Ngu xuẩn”.
Lý Anh vừa phóng người khỏi mặt đất được một trượng. Cả vườn hoa bách hợp lung linh ở dưới bỗng bừng sáng chói lọi. Những cánh hóa hóa thành mũi kiếm, ào ào phóng lên. Bạch khí ầm ầm lan tỏa ra bốn phương tám hướng kèm theo mùi hương quyến rũ, nhuộm thơm cả không gian.
Chỉ nghe những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Sự đẹp đẽ lúc đầu thay thế bằng vẻ lạnh lẽo, hung tàn của kiếm khí phóng lên. Những bông hoa bách hợp tựa như những thiên thần, thốt nhiên chuyển mình thành một loại ác quỷ sát nhân trong nháy mắt. Sự đẹp đẽ, quyến rũ đầy chết chóc này 800 năm trước đã làm nên tên tuổi một Bách Hợp Tiên Tử kiêu sa và vô tình, làm nên một cung chủ Vạn Hoa cung mà khi nhắc đến, cả chính phái và tà đạo đều khiếp sợ.
Lý Anh dĩ nhiên không thể nhanh bằng kiếm khí đang phóng tới bao trùm thân thể. Y như một người bị điện giật, toàn thân tê dại đi, dần dần chìm vào một cơn mộng mị đầy ma quái. Y không cam chịu. Chiêu thức cao nhất của Hàng Ma Thập Tam Thức là Lôi Điện Nhất Thanh Trảm. Chiêu thức ngày xưa làm nên tên tuổi của trưởng môn Đinh Bá Toàn, y còn chưa thi triển mà đã chịu kết cục thảm thương như thế này sao ? Nhưng, dường như y không còn có thể đại triển thần oai, khoe võ công đỉnh cấp của Nhất Thanh Môn được nữa rồi. Y chìm dần, chìm dần vào một cơn mê man.