Lạc Hồng Ký

Chương 66: Chương 66: Giải cứu vương gia




Nhanh chóng, đạo quân Huyết thành rùng rùng tiến lên, ai ai cũng đằng đằng sát khí, xông tới chém giết điên cuồng. Đại quân của Vô Tình Quỷ mất chủ tướng tựa như rắn mất đầu, đội hình xộc xệch tháo chạy không theo hàng lối, chỉ trong nháy mắt đã bị binh lính Huyết thành bắt kịp. Một cuộc thảm sát đẫm máu diễn ra. Tiếng khóc lóc, van xin vang lên đầy bi ai. Khắp một vùng rộng lớn máu chảy thành sông, thây chất thành gò.

Văn Thắng lúc này say mùi chiến thắng, cùng hơn một vạn binh lính dốc sức truy kích, trong lòng dâng lên những cảm giác kích thích, chiến thắng đã ở rất gần với y rồi chăng ? Phen này, hoàng huynh sẽ trọng thưởng vô cùng hậu hĩnh.

Hai vạn quân của Vô Tình Quỷ trong chớp mắt đã không còn một mống nào. Văn Thắng thừa thế như chẻ tre, thúc quân ầm ầm băng rừng vượt núi tiến về phía Bắc, ý định muốn tập kích doanh trại của đối phương. Y nghĩ rằng, với việc chém được đại tướng thì cơ bản là mười tám vạn binh sỹ kia sẽ dễ dàng tiêu diệt như lấy món đồ trong túi vậy.

Đại quân rầm rầm di chuyển, cuốn bụi cát bay mù mịt. Cảnh tượng này thật là hùng tráng. Bất cứ ai trong đạo quân này cũng đều đang mơ về một chiến thắng vang dội nữa. Việc giải quyết tên Quỷ Vô Tình khó khăn như vậy mà vương gia chỉ một kích là đã lấy được thủ cấp của hắn. Xem ra bản lĩnh của ngài thật cao cường. Đám binh sỹ nghĩ vậy, trong lòng rất phấn khởi. Một số người còn nghĩ rằng, sau khi hạ mười tám vạn đại binh kia, họ sẽ cùng Huyết Vương đánh thẳng về thành Thần Long, tiêu diệt Quỷ Đế.

Con đường cái quan vắng vẻ, từ xa văng vẳng tiếng người ngựa đang dốc sức đi tới. Cuối con đường này là một khe núi dài và rộng rãi. Nơi đây dùng để bố trí phục binh thì không còn gì bằng. Từ trên cao, tấn công xuống quả thực là rất thuận tiện.

Phó tướng của An Văn Thắng thúc ngựa chạy lên, lo lắng quay sang chủ nhân, khẽ nói :

- Vương gia ! Phía trước là khe núi, nếu muốn tấn công thì chúng ta phải đi qua đó. Thuộc hạ sợ rằng bọn chúng sẽ bố trí phục binh.

Văn Thắng quắc mắt nhìn y, đoạn mở túi da bên cạnh, lôi ra thủ cấp của Vô Tình Quỷ, dí vào mặt tay phó tướng, giọng khinh khỉnh :

- Ngươi muốn nói là tên này sẽ bố trí phục binh sao ? Chủ tướng của chúng mất đầu, ta chỉ sợ khi nhìn thấy thủ cấp, bọn chúng sẽ không đánh mà lui.

- Nhưng thưa vương gia, trong chuyện này có điều gì đó không ổn. Vô Tình Quỷ có thể chết dễ dàng thế sao?

Viên phó tướng thắc mắc.

Một tiếng bốp vang lên, tay phó tướng mặt mày hoa lên, rơi phịch từ trên lưng ngựa xuống đất. Văn Thắng ngước xuống nhìn y, thái độ rất căm giận, y quát lên :

- Người đâu, chém tên ngu muội này cho ta. Hắn dám hốn lão, coi thường bản vương, tội không thể tha.

Lập tức, một đám lính ùa đến, xốc nách viên phó tướng, lôi sang bên lề đường, nhường chỗ cho đại quân tiến tới. Tiếng viên phó tướng gào thét thảm thiết : “Vương gia ! Xin hãy quay lại Huyết thành, đừng tiến quân, hãy chờ viện binh.”

Tiếng kêu của y vang lên, khiến binh sỹ hết sức khó chịu. Mỗi người họ khi đi qua đều nhổ một bãi nước bọt vào mặt y. Xoạt một tiếng, thủ cấp của y đã bị chém lìa, lăn lông lốc dưới đất. Một tên binh sỹ thấy thủ cấp lăn gần chân bèn co cẳng lên, sút một cái, đoạn cười ha hả : “Tên ngu muội, dám khinh thường vương gia. Vương gia vô địch”. Hắn vừa dứt lời, toàn quân đã ầm ầm hô theo : “Vương gia vô địch ! Vương gia vô địch.”

Đi phía trước, Văn Thắng nhếch mép cười thỏa mãn. Một kích giết chết Vô Tình Quỷ, chẳng phải y bản lĩnh lắm đó sao ? Năm xưa, khi Vô Tình Quỷ bao vây hồ Vạn Trùng, Văn Thắng không có mặt ở đó. Nếu y ở bên cạnh An Dương, thì ngài chắc không phải khổ sở như vậy. An Văn Thắng thầm nghĩ, trong lòng tự kiêu hết mực.

Đạo quân đi sâu vào trong khe núi. Hơi lạnh của núi đá tiết lập xuân khiến họ cảm thấy lành lạnh, khí thế lúc ban nãy giảm xuống mấy phần. Sự hiểm trở của con đường này cùng khiến bầu không khí tạm yên ắng. Văng vẳng va vào vách đá chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở đều đều của hàng vạn con người đang lầm lũi tiến tới.

Bầu không khí ôn hòa và có chút gì đó lạnh lẽo khiến tâm trí của Văn Thắng chợt ôn hòa lại. Y nhớ đến lời của viên phó tướng vừa bị chém, bèn đánh mắt ngó ra tứ phía. Hành quân mà không có trinh sát, thám báo dò đường thì là chuyện đại hung của binh gia, giống như một người không có tai mắt vậy. Cúi nhìn xuống túi đựng thủ cấp của Vô Tình Quỷ, An Văn Thắng tự dụ dỗ mình rằng việc quân khẩn cấp, lại chém được đại tướng của địch thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, mọi việc chỉ là suy đoán hồ đồ mà thôi.

Nghĩ vậy, An Văn Thắng thúc ngựa tiến tới. Phía trước mặt, hiển hiện ra một ánh sáng, chắc hẳn là lối ra giữa hai khe núi. Y mừng thầm trong lòng, cho rằng mọi chuyện đã hanh thông, thuận lợi. Chỉ cần ra khỏi đây thôi, doanh trại của đối phương sẽ nằm gọn trong tầm tấn công của y.

Ngay lúc này, một thanh âm khe khẽ vang lên, len lỏi vào các vách đá, vọng ngược lên trên khiến An Văn Thắng khựng lại. Tiếng sáo ở đâu mà sầu thảm, bi ai đến vậy ? Nó như một bản nhạc tiễn đưa người ta sang thế giới bên kia. Từng nốt, từng nốt đều chứa đựng nỗi niềm tuyệt vọng.

Văn Thắng ngước mắt về phía cuối con đường, một nhân ảnh chầm chậm bước tới, dáng vẻ vô ưu. Y vận y phục bình thường, sau lưng lấp ló một vật gì, hình như là một thanh đao có chuôi màu đen.

Nhíu mắt nhìn, Văn Thắng cất tiếng :

- Tên kia ! Ngươi là ai ? Cớ sao lại chặn đường bản vương ? Muốn sống thì mau dạt sang.

Người kia không nói gì, cứ lầm lũi bước tới, cây sáo vẫn gắn trên môi, đều đều thả vào không gian những nốt trầm bổng đầy bi ai.

An Văn Thắng và tất cả binh sỹ đều khựng lại, làm thành một dải kéo dài hàng dặm trong khe núi. Tất cả dường như đều đang nghe tiếng sáo não nề ấy.

- Mi điếc sao ?

An Văn Thắng thét lên, vung kích đâm vào hư vô một chiêu.

Cây kích sáng chói, phóng ra phía người lạ mặt một đạo quang mang sắc bén, chớp mắt đã xông tới.

Xoạt, kích khí phóng tới đánh trúng nhân ảnh nhưng kỳ lạ thay, nó xuyên qua tựa như đánh vào một ảo ảnh mơ hồ rồi phóng thẳng xuống đất, nổ bình một cái. Tiếng sáo tắt ngấm, thân ảnh cũng rung lên rồi tựa như tan vào hư vô, giống như một làn khói.

Văn Thắng tái mặt, đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Được một chặp, dường như không tìm thấy bóng người kia, y thận trọng thúc ngựa đi tới, trong lòng thoáng một chút đắn đo.

Chiến mã vừa bước được vài trượng, tiếng sáo lại tiếp tục vang lên đều đều. An Văn Thắng lúc này khẽ run rẩy, y không biết đang đối mặt với chuyện gì nữa. Sự sợ hãi bỗng chốc hóa thành cơn giận, An Văn Thắng thét lớn :

- Khốn kiếp thật ! Là người hay ma, sao không dám ra gặp ?

Y vừa dứt lời, tiếng sáo lại kết thúc, thay vào đó là một tràng cười ghê rợn, vang động khắp khe núi. Chỉ nghe thôi mà như muốn ù tai, chóng mắt. Binh sỹ của Huyết thành có mặt trong khe núi đồng loạt vứt vũ khí, đưa tay lên bịt tai lại.

Được một chặp, tiếng cười lại tắt, phía trước mặt An Văn Thắng, nhân ảnh khi nãy hiện ra rõ ràng. Hắn mỉm cười nói vọng tới :

- Cảm giác của ngươi khi giết ta ra sao ?

Văn Thắng mặt trắng như tờ giấy, cúi xuống mở chiếc túi da, đoạn nhìn vào. Thủ cấp vẫn còn đây. Người phía trước là ma chăng ? Hồn ma của tên Vô Tình Quỷ hiện về báo oán chăng ?

- Ngươi là người hay ma?

Văn Thắng thét lên, chĩa cây kích về phía nhân ảnh.

- Ta chẳng phải người, chẳng phải ma. Ta là quỷ, Vô Tình Quỷ.

Nhân ảnh cười lên hăng hắc, nói rõ ràng.

An Văn Thắng chợt toàn thân gai lên, nhận ra mình đã trúng khổ nhục kế. Không ngờ hắn lại nướng hai vạn binh mã để dụ ta tới đây. Ôi ! Giá như ta nghe lời can ngăn thì đâu đến nỗi. Địa hình trong khe núi này, sao có thể triển khai binh mã để chiến đấu ? Số An Văn Thắng này đã tận rồi sao ? Y cười khổ trong lòng, hận mình đã quá nóng vội, mù quáng.

- Thế nào Huyết Vương ? Sẵn sàng chịu chết chưa ?

Nghe đến từ chịu chết, bỗng nhiên An Văn Thắng tức giận vô cùng. Cái gì mà chịu chết ? Bản vương không bao giờ chịu chết. Hét lên một tiếng, An Văn Thắng thúc ngựa, vung kích ầm ầm đánh tới.

Xoạt...Vô Tình Quỷ thân ảnh khẽ động, chớp mắt đã né được đòn công kích của đối phương. Y cười nhạt, không thèm quay ra sau, đoạn nhanh như chớp xuất Quỷ Đầu Đao ra, một chiêu chém tới phía trước, mấy chục binh sỹ rào rào ngã xuống.

Những tiếng hô như sấm động vang lên, từ hai bên vách núi, quân của Vô Tình Quỷ ở đâu xuất hiện, đông như kiến cỏ. Người nào người nấy đằng đằng sát khí đoạn đồng thời ném xuống khe núi những tảng đá to. Đám cung tiễn thì liên tục căng dây, bắn những mũi tên chết chóc xuống.

Ào ào ào....Một thứ nước màu đen, hôi rình từ trên đổ xuống khiến đám lính ở dưới đã hoảng loạn nay còn hoảng loạn hơn, cứ dẫm đạp lên nhau tìm đường tháo chạy. Nhưng đường lui chỉ có một, đường tiến cũng chỉ có một. Phía trước là đại ma đầu Vô Tình Quỷ cứ một chiêu lại chém ngã mấy chục người. Phía sau là hơn một vạn quân đang dồn ứ lại, tình cảnh thảm thương vô cùng.

Phừng...một cột lửa bốc cao lên, tiếng la hét thất thanh, bóng người cháy ngùn ngụt như ngọn đuốc tuyệt vọng lao sang hai bên, đập vào vách đá. Thứ nước kia dường như là dầu đen.

Khe núi rực sáng một biển lửa. Đám quân đằng sau hốt hoảng dẫm lên nhau, tuyệt vọng thoái lui. Những binh lính chưa kịp vào khe núi, thấy hỗn loạn, không ai bảo ai đều quay đầu chạy thẳng về Huyết thành, tạo nên một cảnh tượng rút lui thảm thương vô cùng.

Lúc này, Văn Thắng bừng bừng nổi giận, toàn thân rực lên, phóng kích tới tấp đánh Vô Tình Quỷ. Nhưng không chiêu nào có thể chạm vào người tên ma đầu này được. Vô Tình Quỷ né tránh, tựa như đang nhẩy múa trong biển lửa vậy. Y, trông giống một con quỷ dưới địa ngục vậy.

Xoạt, một đạo hắc khí phóng tới, chớp mắt đã đánh ngã Văn Thắng lăn ra đất. Cây kích của y xoay mòng mòng rồi cắm phập xuống đất, đuôi chổng ngược lên, rất thê thảm. Vô Tình Quỷ nhếch mép cười, từ từ bước lại phía em trai của An Dương. Quỷ Đầu Đao như một người bạn, cứ di chuyển chầm chậm bên cạnh y.

Văn Thắng mắt lộ hung quang, nằm bẹp dưới đất mà miệng cứ mắng chửi Vô Tình Quỷ liên tục. Đại ma đầu không để ý lắm. Y càng thấy đối thủ tuyệt vọng lại càng cảm thấy vui thích. Được một chặp, Văn Thắng sức đã tàn, ánh mắt đờ đẫn, vết thương sâu hoắm trên người dường như đã đẩy hết máu của y ra ngoài, chỉ kêu lên được khe khẽ.

- Để ta tiễn ngươi rồi san bằng Huyết thành vậy.

Vô Tình Quỷ cười mỉa, phẩy tay một cái điều động pháp bảo đánh tới.

Quỷ Đầu Đao rung lên rồi phóng vút tới, nhắm vào đầu Văn Thắng bổ xuống.

Choang một tiếng, Quỷ Đầu Đao dội ngược lại phía sau. Một luồng thanh quang rực rỡ xé gió xông tới đánh bật pháp bảo của gã ma đầu kia ra. Vô Tình Quỷ nheo mắt lại, đạo thanh quang kia ẩn hiện trong nó một thanh kiếm đẹp đẽ. Chính là Thanh Long kiếm.

Ầm...một tiếng nổ lớn khiến đá xung quanh chỗ Vô Tình Quỷ đứng sụp xuống. Y vội vã nhún mình, tránh được. Một luồng kim quang rực rỡ phóng vọt xuống. Chính là Hoàng Kim châu.

Vô Tình Quỷ nhận ra hai pháp bảo này, vội vã triệu Quỷ Đầu Đao về, cẩn thận phòng thủ.

Xoạt...Một luồng khí khác rạch ngang thinh không, chém vào đám quân của Vô Tình Quỷ, chớp mắt đã có mười mấy cái xác rơi bình bịch xuống dưới khe núi. Trên trời, những ánh sáng chói lọi thi nhau vẽ lên không trung. Mỗi lần một vệt sáng được vẽ lên, lại mấy chục binh sỹ bị chém ngã. Trên kia, chính là Bá Vương Kiếm đang ngạo nghễ trổ thần oai.

Vô Tình Quỷ thét lên đầy tức giận, vung đao chém vào hư vô mười mấy đạo khí. Những đạo khí này lập tức phóng ra, đuổi theo mấy luồng sáng đang tả xung hữu đột.

Uỳnh...uỳnh...Tiếng va chạm long trời lở đất vang lên, pháp bảo xoay vòng vòng, đoạn trở về bên ba vị chủ nhân đang cô ngạo đứng trong không trung, trước mặt Vô Tình Quỷ.

- Là ngươi sao ?

Vô Tình Quỷ khẽ thốt lên khi thấy người đứng bên phải Tiểu Linh. Đó chính là Tiểu Bất Tử - Thái Bảo.

- Ngươi vẫn nhớ ta sao ?

Tiểu Bất Tử quắc mắt nhìn xuống.

- Ta quên sao được ngươi. Không ngờ lão An Dương ngu dốt đó không giết ngươi. Giờ còn thu nạp làm chó săn.

Vô Tình Quỷ cười khẩy.

Tiểu Bất Tử nghe chửi bỗng máu nóng bốc ngược lên, thoắt một cái định thu người phóng xuống thì Tiểu Linh cản lại, đoạn nàng khẽ nói :

- Giao đấu với hắn không phải việc chính. Mau cứu vương gia rồi trở về Huyết thành. Ở lại đây lâu e rằng sẽ gặp bất lợi.

Vừa dứt lời, từ trên trời, hai đạo quang mang đã xẹt xuống công kích Vô Tình Quỷ. Y nhún người né tránh, hai chiêu đánh trượt, phóng xuống đất tạo nên những cột khói ngùn ngụt.

Từ trên cao, văng vẳng tiếng hò dậy đất, quân của Vô Tình Quỷ đã kéo tới ứng chiến sau khi tốp đầu bị chém tơi bời.

Khói bụi dần tan, Vô Tình Quỷ chầm chậm bước lên, hướng mắt nhìn vào biển lửa đang rừng rực cháy. Một tùy tướng chạy đến bên cạnh y, khẽ hỏi :

- Chủ soái, có truy kích hay không ?

Khẽ cười một tiếng, Vô Tình Quỷ lập tức quay người bước đi, nói :

- Không truy đuổi nữa. Mau thu quân. Chúng ta cần củng cố lực lượng. Hạ Huyết thành xem ra sẽ khó khăn đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.