Xung quanh là một khoảng không gian nhộn nhịp, đầy những âm sắc.
Tiểu Bất Tử như không nghe thấy gì cả. Hắn điếc rồi. Hay nói đúng hơn là tâm trạng đang không biết diễn tả ra sao.
Từng đàn mỹ nữ nhảy múa theo điệu nhạc réo rắt. Ai ai cũng mặt tươi như
hoa, uyển chuyển trong từng tiếng đàn. Tối nay, An Dương đại đế tổ chức
tiệc mừng cho năm đệ tử ưu tú nhất tham gia Lạc Hồng đại hội.
Tâm trạng của Tiểu Linh hình như cũng chẳng lấy làm vui cho lắm. Nàng
thấp thỏm, tựa như trong lòng đang có lửa đốt. Chốc chốc nàng lại len
lén quay sang nhìn Tiểu Bất Tử. Song Mai ngồi ở đối diện, vẻ lãnh đạm
của nàng càng khiến cho sự kiều diễm tăng lên muôn phần. Hình như, nàng
cũng đang phải đấu tranh trong lòng rất nhiều.
- Trẫm hôm nay rất vui. Trẫm chúc mừng năm đệ tử ưu tú nhất của Vân Tiêu Kiếm, Mẫu Nghi Giáo và Nhất Thanh Môn. – An Dương đứng lên, cầm một
chén rượu, mặt mày hớn hở.
- Tất cả đều nhờ hồng phúc của bệ hạ thực thi những chính sách an dân,
khiến cho Lạc Hồng ta nhân tài nở rộ. – Đinh trưởng môn của Nhất Thanh
Môn nở nụ cười, hai tay cầm rượu, cung kính.
Các vị trưởng môn nghe vậy đều nhất loạt nâng chén, miệng hô : « Thánh
thượng anh minh ». An Dương cười lớn, ngửa cổ uống hết chén rượu rồi khà một tiếng rất sảng khoái.
- Lần Lạc Hồng đại hội này, trẫm hy vọng sẽ tìm được một người xứng đáng bước lên bục vinh quang sau mấy trăm năm gián đoạn. Đó là điều đầu
tiên. Còn điều thứ hai là trẫm muốn tìm cho cửu công chúa một chàng rể
văn võ toàn tài. Vào vòng trong này chỉ có hai trang nam tử là Lý Anh
của Nhất Thanh Môn và Tiểu Bất Tử của Mẫu Nghi Giáo. Trẫm đặt hy vọng
rất lớn vào hai người này. – An Dương vừa nói vừa đưa tay chỉ Tiểu Bất
Tử và Lý Anh.
Lý Anh, mặt mày hớn hở, trong lòng tràn lên cảm giác phấn khích. Y đang
tràn đầy tự tin sẽ chiến thắng Song Mai và vào chung kết, đánh bại cửu
công chúa. Lý Anh trong lòng thầm cầu trời khấn phật cho tên Tiểu Bất Tử này đại bại dưới tay An Ngọc Uyên.
Còn Tiểu Bất Tử thì khác, mặt mũi như bị ong đốt, sưng vù lên, khẽ cúi
xuống nhìn bát, thỉnh thoảng lấy đũa gẩy gẩy thức ăn. Làm sao hắn có thể vui mừng được chứ. Nếu hắn chiến thắng thì chẳng phải sẽ trở thành phò
mã sao ? Biết ăn nói thế nào với Tiểu Linh ?
- Ngươi có thích làm phò mã không ? – Tiểu Linh bỗng quay sang hỏi nhỏ, tâm trạng rối bời.
- Không ! – Tiểu Bất Tử khẽ đáp, tay vân vê đôi đũa.
- Vậy…- Tiểu Linh ấp úng.
Tiểu Bất Tử thở hắt ra khiến Tiểu Linh trong lòng dịu đi. Nàng biết,
hình như hắn chẳng có chút ham muốn nào ngồi vào địa vị phò mã cả. Nhưng nếu hắn chiến thắng thì chẳng phải là sẽ thành người của hoàng thất sao ? Tiểu Linh thầm rủa An Dương đại đế trong lòng. Tự nhiên bày ra cái
trò này.
Ánh mắt Tiểu Bất Tử chợt đưa lên phía trước rồi sững lại. Ở phía đối
diện, hắn thấy Song Mai cũng đang nhìn hắn. Thấy Tiểu Bất Tử ngó lên,
Song Mai vội giật nhanh ánh mắt đi chỗ khác, thái độ vẫn lạnh lẽo như
hàn băng.
- Nhân đây trẫm cũng muốn công bố một chuyện vui nữa. – An Dương đại đế
mỉm cười, nhìn sang Song Mai rồi nhìn về phía Văn Thành khiến hắn nhíu
mày lại, trong lòng lo lắng.
Tất cả dừng lại, chăm chú lắng nghe An Dương đại đế công bố chuyện vui.
Tiếng nhạc im bặt, tiếng bát đũa lách cách cũng dừng hẳn, chỉ có một sự
im lặng bao trùm. Dường như người ta chỉ nghe thấy tiếng hơi thở và
tiếng lép bép của những ngọn đèn trong cung điện.
- Mai ái khanh vừa thông báo cho ta một chuyện rất vui. Hôn sự của hai
nhà Mai, An cách đây khá lâu đã được quận chúa Mai Mai chấp thuận. – An
Dương đại đế thông báo, vẻ mặt rạng rỡ.
Mai Thiếu Kỳ nghe vậy, mỉm cười, hơi cúi đầu thi lễ với An Dương. Khắp
gian phòng im lặng chợt rào rào tiếng vỗ tay như sấm. Tất cả đều đứng
lên, cung kính hô lớn : « Chúc mừng hoàng thượng. Đúng là song hỷ lâm
môn ».
Song Mai khẽ cười nhạt một tiếng. Nụ cười của nàng sao lạnh lẽo và đau
đớn vậy. Khác hẳn với vẻ mặt vui mừng của cha nàng và hoàng thượng. An
Văn Thành ngồi bên cạnh vua cha, mặt cũng tái đi, ánh mắt liếc vội về
phía Song Mai, vẻ khó hiểu. Nhanh chóng, y lại nhìn về phía Thanh Ngọc.
Vẻ mặt của Thanh Ngọc cũng chuyển một màu tái nhợt, nhìn y với vẻ tức
giận vô cùng. Rồi nàng khẽ đứng lên, bước nhanh ra ngoài. Văn Thành nhấp nhổm, muốn lao theo thì nghe bên tai một giọng khe khẽ nhưng vô cùng
đáng sợ :
- Ngồi im cho ta.
Người vừa nói, chính là phụ hoàng của Y. Văn Thành im lặng, ngồi như
khúc củi, khẽ thở dài một cái. Trong lòng tựa như đang có bão tố nổi lên ầm ầm.
Ngồi bên cạnh Mai Thiếu Kỳ, Triệu Tài khẽ nhếch mép cười một tiếng,
khuôn mặt méo mó đi. Hình như hắn không hài lòng về chuyện hỷ mà hoàng
thượng vừa công bố. Hai tay hắn siết chặt vào nhau, nổi lên những đường
gân xanh lè rất đáng sợ.
- Mai ái khanh, Song Mai, Văn Thành. Chúng ta sắp thành thông gia, sắp
là người một nhà. Chuyện vui này, không thể không uống được. – An Dương
nâng chén lên, lướt ánh mắt nhìn một lượt.
Mai Thiếu Kỳ mặt mày hớn hở, định nâng chén thì thấy con gái đã đứng thẳng lên, miệng khẽ cười :
- Tạ ơn hoàng thượng ! Trước đây Song Mai còn nhỏ, không hiểu hết sự
việc nên đã từ chối hôn sự này. Song Mai cảm tạ ân điển của hoàng thượng đã dành cho nhà họ Mai. Hy vọng cuộc hôn nhân này sẽ khiến hai nhà mãi
khăng khít, gắn bó.
Chợt, Mai Thiếu Kỳ mặt mũi kém vui, khẽ đứng lên, nở một nụ cười không
còn tươi như trước. Lão chẳng biết phải nói gì. Những điều Song Mai nói
đều là điều trong lòng lão suy nghĩ và mong muốn nhưng sao Mai Thiếu Kỳ
lại kém vui ? Trong lòng lão, mơ hồ nhìn nhận ra những đau buồn mà Song
Mai đang trải qua. Nghĩ đến đây, Mai Thiếu Kỳ vội đưa mắt nhìn Tiểu Bất
Tử.
Trong lòng Tiểu Bất Tử lúc này cảm xúc hỗn loạn. Khi nãy An Dương thông
báo việc kén rể, hắn đã ù tai đi rồi. Nay thêm hôn sự này nữa. Đáng ra
hắn phải mừng rỡ chứ. Nhưng tâm trạng hắn không hiểu vì sao lại lộn xộn
như thế. Cái hôn sự mà Văn Lộc nói đến, có phải việc này ? Trước đây,
hắn đối mặt với việc này ra sao ? Liệu có đơn thuần chỉ là tình cảm tỷ - đệ không ?
- Ngươi sao thế ? – Tiểu Linh khẽ lay hắn.
Tiểu Bất Tử khẽ giật mình, những suy nghĩ chợt tan biến. Hắn cười nhạt, nói :
- Không, ta không sao cả. Chỉ là đang suy nghĩ linh tinh thôi.
- Suy nghĩ linh tinh ? Suy nghĩ về việc trở thành phò mã sao ? – Tiểu Linh buông giọng giận hờn.
- Ta…ta…không…- Tiểu Bất Tử ấp úng. Chẳng biết phải giải thích như thế nào nữa.
- Ta biết mà. Ngươi thực sự muốn làm phò mã. – Tiểu Linh khẽ rít lên,
quay người không thèm nhìn hắn khiến Tiểu Bất Tử toàn thân run bắn,
định nói câu gì đó nhưng lại thôi. Hắn khẽ thở dài một tiếng.
- Tiểu Bất Tử ! Ngày mai thi đấu, bản công chúa hy vọng ngươi sẽ đủ sức
để cầm cự qua năm hiệp. Hy vọng rằng pháp môn của Mẫu Nghi Giáo sẽ giúp
ngươi toàn mạng – Bỗng Cửu công chúa bưng một chén rượu lên, chĩa về
phía Tiểu Bất Tử, giọng hết sức phách lối.
Tiểu Bất Tử còn chưa kịp mở mồm, đã thấy Tiểu Linh đứng phắt lên, ánh
mắt bắn ra mấy tia tức giận, trong lòng căm tức vì cửu công chúa dám cả
gan khinh thường pháp môn của Mẫu Nghi Giáo. Lại còn đem giọng miệt thị
với Tiểu Bất Tử.
- Sao ? Vị cô nương kia muốn gì ? – Cửu công chúa ánh mắt khinh nhỉnh, nhìn về phía Tiểu Linh.
Hồng Vân Tiên Tử thấy nguy, vội vàng kéo tay con gái, đoạn bà đứng lên, mỉm cười cầu hòa :
- Cửu công chúa ! Tiểu Linh từ lâu đã nghe đại danh Cửu Hồng. Chỉ là rất hâm mộ nên muốn mời công chúa một chén thôi.
Cửu công chúa cất tiếng cười lanh lảnh, đoạn nâng chén lên, hướng về Tiểu Linh, không nói gì, chỉ hất hàm một cái.
Tiểu Linh trong lòng vô cùng tức giận nhưng nghĩ đến thân phận bèn từ từ cầm chén lên, khẽ thi lễ. Cũng không nói câu gì, ngửa cổ uống một hơi
cạn sạch. Cửu công chúa cười phá lên, cũng dốc hết chén rượu. Tiểu Bất
Tử khuôn mặt méo mó, nhìn hai nữ nhân đấu rượu, trong lòng thầm than
khổ.
- Này tên Tiểu Bất Tử ! Ngươi còn chưa uống với bản công chúa. Ngày mai
ta sẽ không nương tay hay nể tình đâu, ngươi hãy nhớ lấy. – Cửu công
chúa rót tiếp một chén nữa, hướng về phía Tiểu Bất Tử.
Tiểu Bất Tử khẽ khàng cầm chén đứng lên, trong lòng bùng lên một tia tức giận. Nét mặt của hắn đã chuyển thành một vẻ đáng sợ. Chậm rãi, Tiểu
Bất Tử dâng chén lên, đoạn uống cạn rồi mỉm cười nói :
- Cửu công chúa ! Ngày mai ta cũng sẽ dốc hết tuyệt học của Mẫu Nghi
Giáo ra lĩnh giáo công chúa. Hy vọng rằng sẽ là đối thủ xứng đáng của
công chúa.
- Nói hay lắm. – Tiếng An Dương đại đế xen vào cùng một tràng cười lớn.
Đại đế tiến đến bên cạnh Tiểu Bất Tử, đoạn vỗ vai hắn bồm bộp, giọng đầy phấn khích :
- Trẫm rất rất hy vọng ngươi sẽ đánh bại được cửu công chúa. Để nó bớt
cái tính kiêu căng, coi thường người khác đi. Trẫm hạ chỉ cho ngươi,
phải thi đấu bằng hai trăm phần trăm sức lực.
- Hạ thần tuân chỉ. – Tiểu Bất Tử cúi đầu, ánh mắt đột nhiên rực lên một cảm giác hiếu thắng vô cùng. Khí huyết trong người hắn di chuyển rầm
rầm, như một trận cuồng phong dữ dội.
Lúc này, Tiểu Bất Tử chẳng còn nghĩ đến việc có trở thành phò mã hay
không mà một ham muốn tột cùng, đó là dạy cho cô công chúa đỏng đảnh kia một bài học. Tiểu Linh thấy bộ dạng của hắn, bất giác người run lên.
Hình như, đây không phải là Tiểu Bất Tử mà nàng biết.
Bữa ngự tiệc của An Dương đại đế hôm đó, mỗi người một tâm trạng khác
nhau. Kẻ thì vui vẻ, mừng rỡ. Người thì suy nghĩ mông lung. Có kẻ thầm
khóc trong lòng. Tiếng nhạc véo von, trầm bổng hòa vào tiếng cười nói,
chúc tụng. Một bức tranh đầy đủ tâm trạng và sắc màu đang trải ra trước
mắt.
Ùng...ùng....Tiếng sấm trên cao báo hiệu một ngày thi đấu
không thuận lợi cho lắm. Từ tờ mờ sáng, ánh mặt trời đã bị che phủ bởi
tầng tầng lớp lớp mây mù. Gió u uất thổi từ bốn phía, làm đám cờ xí phần phật bay. Khung cảnh dường như rất thê lương.
Cổng chính dẫn vào khu vực thi đấu hôm nay được canh phòng rất cẩn mật
bởi Hổ Vệ Quân. Phía trên cao, những tốp Lạc Điểu Quân cũng bay lượn
ngạo nghễ, hướng ánh mắt dò xét khắp bốn phương tám hướng. Năm xưa,
chính hai đạo quân này đã làm nên thắng lợi cho An Dương đại đế.
Ở tầng thứ sáu của Cửu tháp, Triệu Tài và Phạm Mạnh Hổ đang đứng đó,
hướng mắt ra xung quanh, quan sát hai đội quân triển khai đội hình bảo
vệ.
Một hồi đại đồng trống rền vang, các thí sinh lặng lẽ bước lên lôi đài
lớn nhất ở chính giữa quảng trường. Những bước chân này, đều ẩn chứa
những nỗi niềm riêng.
Tiểu Linh đi sau Tiểu Bất Tử. Nàng chăm chú nhìn hắn. Ngắm bộ dạng của hắn từ đằng sau. Không hiểu, vẻ mặt của hắn giờ thế nào.
Phía trên lôi đài, cửu công chúa đã đứng đó chờ sẵn. Vẻ ngạo mạn của
nàng vẫn thế. Vẫn cái nhìn khinh khỉnh dành cho Tiểu Bất Tử. Hắn ngó
thấy, trong người rực lên một ham muốn chém giết bất tận. Không hiểu có
phải phần tà ác trong con người hắn đang trỗi lên mạnh mẽ hay không ? Từ khi tàn tiệc tối qua cho đến giờ, Tiểu Bất Tử như một con người khác.
Về đến phòng là hắn đóng chặt cửa lại, không tiếp bất cứ ai, kể cả Tiểu
Linh. Hắn chẳng biết nói gì với nàng cả.
Khi sáu người có mặt đầy đủ trên lôi đài, vị giám khảo đứng lên thông báo :
- Trận đấu đầu tiên trong ngày, Song Mai của Vân Tiêu Kiếm đấu với Lý Anh của Nhất Thanh Môn.
Rào rào rào...Những tràng vỗ tay không ngớt từ phía dưới vang lên. Song
Mai khẽ quay đầu nhìn Lý Anh. Trông y có vẻ rất tự tin. Nàng khẽ nhếch
môi cười một tiếng rồi bước tới vị trí của mình.
Lý Anh cũng về vị trí đối diện Song Mai. Thần thái y tỏa ra hết sức tự
tin. Mấy người còn lại được mời rời khỏi lôi đài, tới một vị trí dễ quan sát phía dưới.
Vị giám khảo quay lên sân khấu, nhìn An Dương đại đế. Ông ta khẽ gật đầu, lập tức vị giám khảo hô lớn : « Trận đấu bắt đầu ».
Roạt...roạt...roạt....ồ ! – Chỉ dứt lời, trong chớp mắt Lý Anh đã xuất
đao công kích. Dường như y đang muốn tốc chiến tốc thắng, không nói lời
nào.
Hàng chục quang ảnh ánh nâu ầm ầm phóng ra từ cây đao to lớn của y nhanh như điện xẹt phóng về phía Song Mai.
Cũng nhanh như cắt, Song Mai thân hình khẽ rung lên, song chỉ vẽ một
hình vòng cung vào không gian. Bách Hợp Vạn Hoa kiếm rùng rùng phóng ra
khỏi bao, phát ra một tiếng « xoeng » sắc lẹm. Kiếm rời bao, không gian
chợt bừng lên chói lọi, mùi hương thơm lại phảng phất bay ra khiến lũ
khán giả ngây ngất không thôi.
- Đúng là bảo kiếm có một không hai. Mai ái khanh quả là khéo chọn. – An Dương tấm tắc khen khiến Mai Thiếu Kỳ phải khẽ khum người thi lễ.
Phừng...Một đóa bách hợp trắng muốt, to lớn lạ thường hiển hiện trước
mặt Song Mai tựa như một tấm lá chắn khổng lồ. Những cánh hoa vươn ra
ngạo nghễ, như thách thức những đạo đao khí đang ầm ầm đánh tới.
Rầm...rầm...rầm....Đao khí bị bách hợp chặn đường, phát kích khiến cho
đóa hoa rung lên bần bật, ánh lửa lập lòe xuất hiện, Song Mai khẽ lùi
lại ba bước, thân hình khẽ lay động. Đòn công kích của Lý Anh, quyết
không phải tầm thường chút nào.
Khi Song Mai lùi lại ba bước, Lý Anh nhanh như cắt, nhún người phóng lên cao vài trượng, thân mình đu đưa trong thinh không, song chỉ vạch trước mặt một dấu phép. Thanh đao của y như nhận được chỉ thị, đột nhiên xoay tít như một cánh quạt, bao bọc bởi một đạo khí nhờ nhờ xông thẳng về
phía trước.
Oàng....thanh đao rít lên, phóng tới xẻ đôi bông hoa bách hợp khiến nó
ánh lên rồi chợt bùng thành hàng ngàn tia sáng li ti, vương vào không
trung rồi tắt lịm sau đó. Không còn tấm khiên hộ vệ, thanh đao cứ thế
phóng về phía Song Mai.
Choang...Còn chưa kịp chạm tới Song Mai, cây đao đã bị đánh bật ra ngoài bởi Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm. Ở trên cao, Lý Anh thấy thế, khẽ nhíu mày
lại, đoạn hít một hơi, toàn thân rùng rùng chuyển động, xông thẳng
xuống. Vừa phóng xuống, lập tức thanh đao vòng về, nằm gọn trong tay y.
Cả người và đao phát quang rực rỡ, xông tới công kích.
Song Mai thấy nguy, biết đối thủ sẽ đánh hết sức thì phẩy tay một cái,
bảo kiếm cũng vọt về bên cạnh. Nàng vươn bàn tay xinh đẹp, khẽ nắm lấy
chuôi kiếm, đoạn hét lên một tiếng, thân ảnh chợt mờ đi, thoắt cái đã ở
trước mặt Lý Anh.
Choang...choang...choang....Tiếng binh khí va chạm vang lên chói tai kèm những tia lửa phóng ra. Bên dưới là một sự im lặng bao trùm. Tất cả đều hồi hộp theo dõi từng diễn biến trận đấu.
Hai bên áp sát, thi triển kiếm pháp tuyệt thế, khi công thì dũng mãnh vô song, lúc thủ thì chắc chắn tựa cự thạch ngàn năm. Thật khó để nhận xét ai nhỉnh hơn ai.
Lý Anh dùng tuyệt kỹ của Nhất Thanh Môn, vốn ưu thế về cận chiến, ra đòn nhờ tốc độ nhanh nên Song Mai không có thời gian để thi triển những
tuyệt kỹ của Vân Tiêu Kiếm. Nàng chống đỡ tuy bề ngoài không hề vất vả
nhưng nếu kéo dài, sức lực sẽ bị phá vỡ một cách nghiêm trọng.
Xoạt, Song Mai vung kiếm, chém một lúc đứt đôi hơn hai chục đạo quang
mang vừa phóng tới. Đám kiếm khí này vừa bị chém lập tức nổ bùng bùng
xung quanh Song Mai khiến khu vực xung quanh bị bủa vây bởi những đám
khói nghi ngút. Từ phía xa, Lý Anh nhếch mép nở một nụ cười rồi đột
nhiên vung tay, phóng thẳng cây đao về phía đám khói.
Thanh đao hùng dũng vạch hư không lao đến, toàn thân rực sáng, ẩn hiện hình hài của một con phi ưng dũng mãnh.
- Hàng Ma Ưng ! – Bạch Ưng đạo trưởng trên sân khấu khẽ kêu lên. Đinh Bá Toàn ngồi bên cạnh thấy vậy khẽ cười, trong lòng vô cùng thích thú. Đây là một trong mười ba chiêu thức của Hàng Ma Thập Tam Thức, võ công đỉnh cấp của Nhất Thanh Môn.
Ùng…Một ánh chớp lóe lên làm đám khói sáng bừng, tựa như sấm sét ẩn hiện trong mây. Đám đệ tử Vân Tiêu Kiếm hồi hộp căng mắt theo dõi động tĩnh
trong đám khói. Đáp lại là một sự im lặng đáng sợ.
Lý Anh đứng bên ngoài, thân hình khẽ lay động, y cũng hồi hộp chờ đợi.
Đối thủ của Lý Anh, không rõ tình trạng ra sao sau chiêu công kích vừa
rồi.
Đám khói mờ dần, mờ dần nhưng vẫn không thể nhìn rõ bên trong hiện đang
ra sao. Xoạt. Một ánh chớp lóe lên, quang ảnh rực sáng, phóng ngược về
phía Lý Anh. Y thoáng biến sắc, nhanh như cắt thoái lui bốn bước, hai
tay nắm chặt vào nhau, tạo thành một ấn quyết, đoạn dâng lên trước ngực, hét lớn : « Hộ ».
Một vòng xoáy bằng khí đột ngột xuất hiện trước mặt y tựa như một tấm
hiên vững chắc. Oàng... Quang mang phóng tới, đột ngột bị chặn lại chính giữa vòng xoáy, cứ lơ lửng ở đó, tựa như muốn xuyên thủng nhưng không
làm cách nào tiến lên được.
Ồ… ! - Phía bên dưới, đệ tử Vân Tiêu Kiếm thở ra một tiếng rồi đột
nhiên vỗ tay rào rào. Cái thứ vừa bị chặn lại kia, đang cố sức phóng đến công kích kia, chính là bảo đao của Lý Anh.
Đinh Bá Toàn thấy vậy, từ thái độ vui mừng, chuyển thành lo lắng không
thôi. Bá Tùng đứng bên cạnh cũng khẽ nheo mắt nhìn. Có vẻ như cả hai đều nhận ra, Lý Anh không phải đối thủ của Song Mai.
Lý Anh gầm lên như hổ đói, nhún người một cái, nhẩy vòng ra sau thanh
đao, vươn tay chộp lấy cán. Toàn thân y rung lên bần bật, khẽ nhao về
phía trước tựa như bị pháp bảo của mình kéo đi.
Khi Lý Anh đoạt lại quyền điểu khiển cây đao cũng là lúc làn khói sau
lưng y tan biến đi. Lý Anh cảm thấy sống lưng lạnh toát, tựa như có ai
đang đứng sau, chầm chậm nhìn. Khi tung mình quay lưng lại để giành lại
cây đao, y đã vô tình lộ ra sơ hở chết người. Dường như y không còn kịp
quay lưng lại để chống đỡ nếu đối thủ xuất độc chiêu.
Nhưng, sau lưng Lý Anh, khi màn khói tan biến đi, chẳng có chiêu thức
nào đánh tới mà cũng không thấy bóng dáng của Song Mai đâu. Lý Anh quay
ngoắt người lại, vung đao chĩa tới. Trước mặt y là một khoảng trống mênh mông.
Những bông hoa nhỏ li ti, chầm chậm rơi xuống xung quanh Lý Anh. Y ngơ
ngác nhìn xung quanh. Hàng ngàn đốm sáng nhỏ, mang hình hài những bông
hoa bách hợp đẹp đẽ. Những cánh hoa xoay tít trong không trung, khẽ
khàng đáp xuống đất. Mỗi khi một bông hoa chạm mặt đất, nó rực lên đẹp
đẽ rồi bừng lớn lên.
Phía trên cao, Song Mai tựa như một nàng tiên, đang múa những đường kiếm hết sức đẹp mắt. Mỗi lần kiếm vạch ngang thinh không hay lướt trong hư
vô, nó lại khẽ rung rinh, phóng ra hàng trăm bông hoa li ti, nhẹ nhàng
rơi xuống tựa những bông tuyết.
Cả lôi đài tựa như một vườn hoa bách hợp đang khoe sắc. Lý Anh như một
thi sỹ, ngẩn ngơ đứng giữa vườn hoa ấy. Nhưng nếu nhìn kỹ, những đóa hoa dưới chân Lý Anh, mỗi cánh chĩa lên đều như một mũi kiếm sắc lẹm, lung
linh tỏa sắc.
Phía trên sân khấu, cục diện có chút thay đổi, Bạch Ưng đạo nhân vuốt
nhẹ chòm râu bạc, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn sang hai cha con họ Đinh. Trưởng môn Nhất Thanh Môn lúc này mặt mày rất tức giận, ánh mắt đùng
đùng phát ra những tia phẫn nộ. Đinh Bá Tùng đứng bên cạnh cha, hai tay
nắm chặt, răng mím vào môi tựa như chỉ vận sức thêm một chút thì máu sẽ
bật ra ồng ộc.
- Bách Hợp kiếm trận đúng là danh bất hư truyền. – An Dương đại đế tấm tắc khen, mắt dán vào kiếm trận mà Song Mai vừa bày ra.
- Bách Hợp kiếm trận ? – Cửu công chúa vừa nhìn vừa khẽ thắc mắc.
- Đúng ! Năm xưa khi Bách Hợp Tiên Tử làm ra thanh kiếm đó đã mang tuyệt thế võ công của Vạn Hoa cung là Bách Hợp Vạn Kiếm Trận nhập vào thanh
kiếm. Có thể nói chị dâu của con ngoài việc sử dụng thành thạo pháp môn
của Vân Tiêu Kiếm còn được thừa hưởng di sản của Vạn Hoa cung. – An
Dương đại đế chậm rãi giải thích.
- Hoàng thượng đúng là kiến thức quảng bác, uyên thâm. – Mai Thiếu Kỳ khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Lại nói, Lý Anh ngẩn người đứng giữa rừng hoa bách hợp trắng muốt. Hương thơm tỏa ra ngào ngạt khiến y cảm thấy trong người dường như không còn
muốn đấu tranh. Ánh mắt Lý Anh tựa như đang phiêu lãng vào một cõi mộng
mơ nào đó, rất hạnh phúc và vui vẻ.
Đinh Bá Tùng thấy vậy khẽ nhíu mày, đoạn thét lớn :
- Lý sư đệ ! Đệ làm cái gì đó ? Bị kiếm trận này mê hoặc rồi sao ?
Lý Anh nghe thấy vậy chợt như bừng tỉnh, toàn thân khẽ rung động, định vận công thì Đinh Bá Toàn trưởng môn gầm lên xen ngang :
- Nếu ngươi muốn toàn mạng thì đừng có cử động. Bách Hợp kiếm trận sẽ tự động công kích nếu có bất cứ di chuyển nào.
- Đinh trưởng môn ! Các đồ đệ thi đấu, cớ sao lại mách nước như vậy ? – Hồng Vân Tiên Tử mỉa mai nói.
- Bà...- Đinh Bá Toàn mặt đỏ găng, cự lại nhưng không bật nổi một câu chửi nào.
- Xem ra ngài nên học tập Khai Tâm thần tăng, tự xin thua cho đồ đệ,
tránh một kết cục bi đát thì hơn. – Hồng Vân Tiên Tử khẽ nhếch mép, ném
một nụ cười khinh khỉnh ra.
Đinh Bá Toàn lửa giận bốc ngược lên đầu, toan mở miệng nói gì đó nhưng
kiềm chế được, tay bấu chặt vào tay vịn ghế khiến nó kêu rắc lên một
tiếng.
- Chết tiệt ! Ta sợ ngươi sao ? – Lý Anh gào lên lạc giọng, nhún mình
phóng thẳng lên trên cao, nhằm vào Song Mai đang biểu diễn kiếm vũ.
Đinh Bá Toàn thấy đệ tử xuất chiêu đánh lên, bỗng trong lòng tràn một
cảm giác hụt hẫng, thất vọng. Mắt ông ta đột nhiên nhắm nghiền lại, tay
vươn lên, vỗ đánh đét một cái vào trán, miệng than « Ngu xuẩn ».
Lý Anh vừa phóng người khỏi mặt đất được một trượng. Cả vườn hoa bách
hợp lung linh ở dưới bỗng bừng sáng chói lọi. Những cánh hóa hóa thành
mũi kiếm, ào ào phóng lên. Bạch khí ầm ầm lan tỏa ra bốn phương tám
hướng kèm theo mùi hương quyến rũ, nhuộm thơm cả không gian.
Chỉ nghe những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Sự đẹp đẽ lúc đầu thay thế
bằng vẻ lạnh lẽo, hung tàn của kiếm khí phóng lên. Những bông hoa bách
hợp tựa như những thiên thần, thốt nhiên chuyển mình thành một loại ác
quỷ sát nhân trong nháy mắt. Sự đẹp đẽ, quyến rũ đầy chết chóc này 800
năm trước đã làm nên tên tuổi một Bách Hợp Tiên Tử kiêu sa và vô tình,
làm nên một cung chủ Vạn Hoa cung mà khi nhắc đến, cả chính phái và tà
đạo đều khiếp sợ.
Lý Anh dĩ nhiên không thể nhanh bằng kiếm khí đang phóng tới bao trùm
thân thể. Y như một người bị điện giật, toàn thân tê dại đi, dần dần
chìm vào một cơn mộng mị đầy ma quái. Y không cam chịu. Chiêu thức cao
nhất của Hàng Ma Thập Tam Thức là Lôi Điện Nhất Thanh Trảm. Chiêu thức
ngày xưa làm nên tên tuổi của trưởng môn Đinh Bá Toàn, y còn chưa thi
triển mà đã chịu kết cục thảm thương như thế này sao ? Nhưng, dường như y không còn có thể đại triển thần oai, khoe võ công đỉnh cấp của Nhất
Thanh Môn được nữa rồi. Y chìm dần, chìm dần vào một cơn mê man.
- Nguyên khí tổn thương nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Nghỉ ngơi độ vài tuần là khỏi. – Một giám khảo khẽ nói với người
bên cạnh.
Người này nhìn Lý Anh, lúc này đang nằm bẹp dưới sàn lôi đài, đoạn liếc
nhìn Song Mai đang thủng thẳng tra kiếm vào vỏ, đoạn đứng lên, hô lớn :
- Song Mai của Vân Tiêu Kiếm vào chung kết.
Rào...rào...rào....Những tràng pháo tay không ngớt vang lên, cổ vũ cho
Song Mai. Nàng lướt nhanh qua khán đài, ngẩng mặt nhìn về phía An Dương
đại đế và các trưởng môn, khẽ cúi đầu chào rồi quay lưng đi về phía cung Thanh Long, nơi Vân Tiêu Kiếm được bố trí nghỉ lại thành Thần Long.
Tiểu Bất Tử nhìn theo bóng dáng nàng, khẽ thở dài rồi chầm chậm lắc đầu. Cô ta thắng, vào chung kết, lại sắp trở thành công nương, tại sao lại
không vui ? Hắn trước đây, liệu thực sự không có chuyện gì với nàng
không ?
- Ngươi buồn sao ? – Tiểu Linh đứng dậy khỏi chỗ, hít một hơi, lên tiếng hỏi trước khi bước lên lôi đài.
- Ta...- Tiểu Bất Tử ấp úng, ngẩng lên nhìn Tiểu Linh thì nàng đã đi xa khỏi hắn mất rồi.
« Ta đang buồn ư ? Ta còn không hiểu nổi chính ta. Ta đang buồn hay đang vui đây ? » Tiểu Bất Tử cười khổ trong lòng, chẳng biết sao mình lại ra nông nỗi này nữa. Nhưng, hắn cứ có cảm giác gì đó rất thân quen và lạ
lùng đối với Song Mai. Hắn không biết, không thể cắt nghĩa được. Những
cái đó, cứ như búa tạ, ngày đêm bổ vào đầu, hành hạ hắn không thôi.
- Trận thứ hai, Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo và Ánh Nguyệt của Vân Tiêu
Kiếm. Hai đấu thủ lập tức lên lôi đài, chuẩn bị thi đấu. – Một vị giám
khảo hô lớn.
Rào...rào...Những tràng vỗ tay lại vang lên ầm ầm. Hai mỹ nhân ưu tú của hai môn phái hàng đầu Lạc Hồng đại lục đấu với nhau. Quả thực không thể không chiêm ngưỡng. Ở trận trước, Tiểu Linh thi triển Băng Tâm Tiên
Kiếm, vốn đã gieo vào trong lòng đám nam tử những nỗi tương tư không hề
nhỏ chút nào.
- Ngươi nói xem, hai mỹ nhân này, ai sẽ giành được thắng lợi ? – Một khán giả ngó sang bên cạnh, hỏi bằng hữu.
Vị bằng hữu khẽ gật gù, mắt không rời hai cô nương đang đứng trên lôi đài. Được một chặp, y khẽ nói :
- Vân Tiêu Kiếm.
- Ta lại nghĩ là Mẫu Nghi Giáo. – Người kia khẳng định.
- Vậy ta với ngươi cá cược ?
- Được ! Cá thì cá.
Trời dần ngả dần về trưa, mây mù ban sáng bỗng nhiên tan biến đi đâu
hết. Ánh nắng cuối thu tràn ngập khắp quảng trường, nhuộm vàng hết đền
đài, thành quách. Vài cơn gió nhẹ nhàng thổi tới khiến đám lá khô loẹt
quẹt chạy trên mặt đất.
Trên khán đài, những vị cô nương đỏm dáng buông vội những chiếc ô sặc
sỡ, ngăn cách làn da trắng như gà bóc khỏi ánh nắng mặt trời. Đám nam tử hồ hởi bàn luận về những trận đấu đã qua, về mấy mỹ nhân xinh đẹp của
Mẫu Nghi Giáo, Vân Tiêu Kiếm. Nhưng nhiều hơn, có lẽ là câu chuyện về
cặp đấu cuối cùng giữa Tiểu Bất Tử và Cửu Hồng công chúa. Xuyên suốt câu chuyện là một sự ghen tị không hề nhỏ. Cái tên biến thái của Mẫu Nghi
Giáo, không ngờ lại đứng trước cơ hội lớn để trở thành phò mã. Vài người cười khẩy, giọng chắc nịch : « Ngữ biến thái ấy, sao mà thắng được Cửu
công chúa chứ ? ». Đám xung quanh nghe vậy, vỗ đùi đen đét, phấn khích
hùa vào : « Chí phải, chí phải. Rồi hắn sẽ bị cửu công chúa đánh cho tan tác. Xem ra số công chúa chưa lấy được chồng ».
Trên Cửu tháp, Triệu Tài nheo mắt tránh nắng, lướt nhìn một vòng, chú ý
đến đội Lạc Điểu đang bay lượn trên không, in bóng xuống nền đá phía
dưới. Mục quang của y lại quay sang nhìn những vị trí trọng yếu mà Hổ Vệ Quân đang nắm giữ. Thái độ của y hết sức kỳ lạ, như người đang mưu tính chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
Phạm Mạnh Hổ đứng cạnh, thấy vậy khẽ hỏi :
- Triệu đại nhân thấy gì không ổn sao ?
Triệu Tài giật mình, quay sang :
- Chỉ là ta lo lắng về an ninh cho đại hội thôi. Liệu Hổ Vệ Quân nhiêu
đó có đảm bảo không ? Ta sợ bọn ma giáo, phản tặc thừa cơ làm loạn.
Cười vang một tiếng, Phạm tướng quân nhìn xuống phía dưới, buông lời tự tin :
- Đại nhân yên tâm, Hổ Vệ Quân anh dũng thiện chiến, lại thêm sự hỗ trợ
của Lạc Điểu Quân, ta không tin có kẻ nào to gan dám làm càn. Hơn nữa,
cao thủ dưới kia đông như hội, ma giáo phản tặc ngu gì dám gây chuyện.
- Tướng quân thấy yên tâm thì ta cũng bớt lo lắng. – Triệu Tài gật gù,
đoạn bước vào trong phòng, để lại một mình Phạm Mạnh Hổ đứng đó.
Trên lôi đài, Ánh Nguyệt và Tiểu Linh đã vào vị trí. Cả hai đứng đối
diện nhau, im lặng không nói. Ánh mắt mỗi người đều nhìn thẳng vào đối
thủ, tâm trạng không rõ đang nghĩ gì nữa.
- Trận đấu thứ hai, bắt đầu. – Giám khảo hô lớn. Một trường không khí im lặng tràn ngập khắp quảng trường. Tất cả khán giả đều im lặng.
Cả hai im lặng đứng nhìn nhau, không hiểu đang tính toán gì. Họ đang chờ đối thủ ra tay trước sao ?
Một thanh âm dài mà đanh thép vang lên. Kèm với đó là những tiếng róc
rách tựa như một dòng suối đang tuôn trào mãnh liệt. Phía dưới ồ lên
phấn khích.
Dải xanh biếc như nước từ sau lưng Ánh Nguyệt vạch lên hư vô một đạo
thanh quang đẹp mắt, xoáy tròn trên không. Trường Lưu Thủy kiếm đã rời
bao.
Ngay lập tức, đáp lại âm thanh kia, một tiếng xoeng chói tai cũng gần
như cùng lúc tiếp nối. Lại một vạch quang mang tinh khiết xẻ vào không
gian, bập bềnh phía trên đầu Tiểu Linh. Thanh Long kiếm cũng sẵn sàng
chờ đón.
Hai thanh kiếm cô ngạo đính vào hư vô những sắc xanh của nước. Dường như, chúng cũng đang gườm nhau giống hai vị chủ nhân.
- Hóa ra cô nương là người đã cướp sư huynh của sư tỷ. – Ánh Nguyệt mắt
khẽ lay động, lướt nhìn một lượt Tiểu Linh rồi buông lời mỉa mai.
Tiểu Linh khẽ chau mày, nhìn lại Ánh Nguyệt, đoạn cũng cong môi đáp trả :
- Hừ ! Ta cướp đó, thì sao ? Người Vân Tiêu Kiếm các ngươi, từ trưởng
môn đến đệ tử muốn làm gì đây ? Giỏi thì sử dụng bản lãnh mà cướp lại.
- Là cô nói nhé. – Ánh Nguyệt chợt nhếch môi cười, toàn thân khẽ lùi về sau, song chỉ đột ngột chĩa về phía Tiểu Linh.
Trường Lưu Thủy kiếm trên không rung động mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt đã phóng xuống mười mấy đạo kiếm khí lạnh lẽo như băng.
Tiểu Linh không bất ngờ, lập tức khẽ phẩy tay điều động. Thanh Long kiếm khẽ rung lên, phía trước mặt Tiểu Linh đột ngột xuất hiện mấy núi băng
cao vút. Kiếm khí phóng xuống gặp núi băng phát ra những tiếng răng rắc.
Mười mấy đạo kiếm khí chém núi băng nát vụn, bắn ra tứ phía những cục đá to bằng nắm tay, hơi lạnh lẽo khẽ cuộn lên như sương khói. Khắp lôi đài ngổn ngang những mảnh băng vỡ vụn.
Ánh Nguyệt thu mình, nhún một cái bay lên nắm lấy kiếm, đoạn múa vun vút trên thinh không. Một cơn mưa kiếm lại ầm ầm phóng xuống. Hàn khí tỏa
ra lạnh thấu xương. Kiếm ảnh loang loáng, nhanh như ánh chớp, vẽ vào hư
vô những vòng tròn xanh biếc, thân ảnh Ánh Nguyệt ẩn hiện trong những
thế kiếm. Chỉ là, tốc độ ra chiêu quá nhanh mà thôi.
Tiểu Linh thấy vậy, sự khinh khỉnh coi thường đối thủ cũng lập tức tan
biến. Nàng vung chỉ lên hư vô, Thanh Long kiếm tỏa sáng sặc sỡ, phóng về trước mặt, đoạn xoay tít lên như chong chóng, hùng dũng đánh chặn lại
những kiếm ảnh đang lao xuống.
Kiếm ảnh ầm ầm lao tới, bị Thanh Long kiếm chém bay ra tứ phía tạo nên
một quang cảnh vô cùng đẹp mắt. Đám khán giả ở xung quanh, hốt hoảng né
tránh những đạo kiếm khí bị đánh dạt, tình cảnh hết sức thảm thương.
An Dương đại đế ngồi trên sân khấu nhìn đám khán giả khổ sở né kiếm, bất giác cười lên ha ha, xem chừng rất sảng khoái. Một vài khán giả, quần
áo bị kiếm chém tả tơi, hốt hoảng phóng vọt khỏi chỗ ngồi làm cho Cửu
công chúa cũng bụm miệng cười.
Tình cảnh này diễn ra được một lúc, Ánh Nguyệt công kích không ăn thua
bèn thu chiêu, hướng mắt nhìn xuống, thân hình đẹp đẽ bồng bềnh trong
không gian.
Tiểu Linh thấy đối thủ ngừng tấn công cũng chuyển tư thế, dáng đứng hiên ngang như thách thức. Thiên Long kiếm ngạo nghễ bập bềnh trước mặt.
Không khí căng lên như giây đàn.
- Kiếm pháp của ngươi cũng khá đó. – Tiểu Linh lên tiếng.
- Không cần ngươi khen tặng. Để ta cho ngươi xem lợi hại. – Ánh Nguyệt
như bị xúc phạm, toàn thân rực lên thanh quang, vung kiếm lao xuống.
- Ngươi muốn đọ kiếm pháp. Để ta chiều ngươi. – Tiểu Linh vươn tay nắm
lấy chuôi kiếm, nhún mình một cái, trong tíc tắc đã áp sát Ánh Nguyệt.
Choang...choang...choang....Thanh âm vang lên chói tai, hai nhân ảnh di
chuyển nhanh như điện, xuất chiêu đọ kiếm, chỉ nhìn thôi cũng đủ chóng
mặt.
Cả Ánh Nguyệt và Tiểu Linh đều di chuyển và công kích với tốc độ cực
nhanh nên cơ bản không thể thấy rõ thân hình và cách ra chiêu. Khán giả
chỉ nhìn thấy hai đạo thanh quang rực rỡ vun vút lao đi trên lôi đài,
kèm theo đó là bóng kiếm loang loáng.
- Cả hai đều ra chiêu với tốc độ đáng nể. Trong nháy mắt có thể xuất ra
hàng chục chiêu kiếm biến ảo khôn lường. Quả là nhân tài, nhân tài. – An Dương vẻ mặt thán phục, chăm chú theo dõi.
Chợt, có tiếng thở dài, Hồng Vân Tiên Tử ngó qua Bạch Ưng đạo trưởng, thấy vẻ mặt không được vui lắm.
- Sư tỷ ! Tiểu Linh đang làm trò gì vậy ? – Bạch Vân Tiên Tử hỏi nhỏ.
- Nó đang trêu ngươi đối thủ. Về cơ bản, vị cô nương kia không phải đối
thủ của nó – Hồng Vân khẽ đáp, trong mắt không giấu được sự hoan hỷ,
trái ngược với Bạch Ưng đạo trưởng.
Trên lôi đài, tốc độ di chuyển và chiêu thức xuất ra ngày càng khiến
người ta khiếp sợ. Chỉ nghe không gian ù ù tiếng múa kiếm, choang choang tiếng va chạm binh khí. Cả hai giao đấu bằng tốc độ nên tạo thành những cơn gió quất ra bốn phía. Đám khán giả vừa phải chịu cảnh khổ sở vì
kiếm ảnh giờ lại bị gió thổi bạt hết cả quần áo, đầu tóc. Hàng trên khán đài, gần với sàn thi đấu đều vắng tanh vì mọi người dạt ra đằng sau hết cả.
- Ngươi dám coi thường ta ? – Ánh Nguyệt rít lên đầy giận dữ, lại tiếp tục điều động chân khí, vung kiếm ầm ầm chém tới.
Tiểu Linh không nói, chỉ khẽ nhếch môi cười, thủng thẳng di chuyển với
tốc độ ngang bằng, ngăn chặn hết những thế kiếm của đối thủ. Nàng dường
như chưa muốn xuất chiêu phản công.
Keng...Một âm thanh khô khốc vang lên, cả khán
đài im lìm. Cây kiếm xoay một vòng trong không trung, tựa như con diều
không người điều khiển, cắm phập một cái xuống khán đàn. Nam khán giả
mặt cắt không còn hột máu, hoảng hốt nhìn thanh kiếm cắm vào ghế của
mình, ở giữa hai chân, khẽ rung lên nhè nhẹ. Xém chút nữa, y đã trở
thành hoạn quan.
Cây kiếm này, lưỡi xanh như nước, điêu khắc họa tiết một dòng suối hiền
hòa, chảy dài từ đốc đến lưỡi kiếm. Cứ cách một đoạn lại có một vệt hình ngôi sao. Nhìn kỹ, chính là thất tinh trên trời khắc vào. Đó, chính là
Trường Lưu Thủy kiếm của Ánh Nguyệt.
Phía trên lôi đài, hai đối thủ cũng đã dừng lại. Tiểu Linh khuôn mặt tỏ
vẻ đắc thắng, chĩa Thanh Long kiếm ra phía trước. Bảo kiếm khẽ rung
rinh. Cách mũi kiếm khoảng một tấc, chính là khuôn mặt xinh đẹp của Ánh
Nguyệt đang đỏ lựng lên.
Tiếng lầm rầm khẽ khẽ vang lên khắp bốn phía. Đám khán giả xì xào hỏi nhau: “Sao còn chưa ra tay?”.
- Xuất chiêu đi. – Ánh Nguyệt khẽ nói, ánh mắt không chút sợ hãi hay nao núng.
Xoạt, tiếng kiểm rạch ngang thinh không. Ở dưới lại ồ lên, lao xao, lao
xao. Tiểu Linh thu kiếm về bên mình, khẽ lùi lại, mục quang vẫn nhìn
thẳng vào đối thủ.
- Ngươi chịu thua chưa? Còn muốn đánh tiếp thì lấy kiếm về.
Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trường Lưu Thủy kiếm, trong lòng dâng lên một
cảm giác tức giận vì bị coi thường. Hít một hơi thật sâu, Ánh Nguyện từ
từ vươn tay ra, bảo kiếm khẽ phát sáng, xoạt một cái đã phóng vọt về. Vị khán giả kia lại được phen xanh mặt. Y đứng vội lên, khom người chạy
đi. Một khán giả đang đứng, thấy chỗ trống bèn xông tới ngồi xuống. Y
vừa đặt mông lên ghế đã bật lên, tựa như ngồi phải chông, mặt mày hốt
hoảng nhìn xuống: “Nước gì thế này?”.
- Vậy là ngươi vẫn muốn đánh tiếp? – Tiểu Linh cười khẩy, khẽ vung vẩy thanh bảo kiếm.
Ánh Nguyệt không nói gì, bàn tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, đoạn nhún
người một cái, phóng thẳng lên hơn mười trượng. Cả thân hình nàng đu đưa trong thinh không đoạn ngửa cổ hít một hơi dài rồi từ từ chĩa kiếm
thẳng lên trời.
Lúc này, trời đất chợt im lìm, chỉ nghe tiếng thở khe khẽ của Ánh Nguyệt trên cao. Tiểu Linh đứng trên lôi đài, ngước lên nhìn đối thủ, trong
lòng dường như đoán ra sự việc. Nàng vội dâng kiếm lên, chờ đợi.
- Tiểu Linh! Lần này ta sẽ dốc hết sức. Ngươi cũng phải thế nhé. – Ánh Nguyệt nói vọng xuống.
Tiểu Linh nghe vậy, mỉm cười, đoạn cũng thu người phóng lên không trung, đứng đối diện với Ánh Nguyệt. Cả hai nhìn nhau với ánh mắt vô cùng tập
trung.
- Được! Chúng ta cùng đánh hết sức. – Tiểu Linh gật đầu.
Ánh Nguyệt mỉm cười nhè nhẹ, đoạn dồn lực thẳng vào tiên kiếm của mình, ngạo nghễ chĩa lên trời cao, ngẩng mặt khẽ đọc:
- Ngũ sắc lịnh nhân mục manh; Ngũ âm lịnh nhân nhĩ lung; Ngũ vị lịnh
nhân khẩu sảng; Trì sính điền liệp Lịnh nhân tâm phát cuồng....
Roạt, năm đạo quang mang rực rỡ sắc màu kết hình mãnh long từ trong kiếm ầm ầm phóng lên trên cao, xoắn lại vào nhau tạo nên những tiếng tru
rống khủng khiếp.
Trời đất đang quang quẻ bỗng ầm ì tiếng sấm động, mây đen từ đâu ùn ùn
kéo về trong chớp mắt. Ánh chớp lập lòe, vạch ngang thinh không. Cuồng
phong rít lên điên cuồng.
Grào…Một tiếng rống thấu trời xanh vang động. Từ năm đạo ngũ hành khí,
thanh long khổng lồ xuất hiện giữa tầng không, toàn thân ánh lên màu sắc của nước, lung linh, đẹp đẽ. Xoạt…xoạt…ùng…oàng….Sấm sét dội vào thân
thanh long khiến nó như được tiếp thêm sức mạnh, ngửa cổ lên gào thấu
trời đất.
Ồ…ồ…! Lại chiêu thức bá đạo của Vân Tiêu Kiếm. – Phía bên dưới lao xao.
Tiểu Linh đứng đối diện với Ánh Nguyệt, cách khoảng hơn mười trượng,
thân hình khẽ chao đảo vì cuồng phong thổi tới. Nàng ngắm nhìn thanh
long đẹp đẽ đang nhe nanh múa vuốt, trong mắt bắn ra vài tia kích động.
Nhanh như chớp, Tiểu Linh thu kiếm về trước mặt, mắt khẽ nhắm, miệng lầm rầm đọc:
- Hàn khí thiên địa, biến hóa băng tiên, dẫn khí nhập thể, tru yêu sát ma.
Ù…ù…ù….Khắp bốn phương tám hướng, gió lạnh bỗng ào ạt cuộn về Thanh Long kiếm. Gió từ dưới đất thốc lên. Gió từ trên cao phóng xuống, rào rào
như bão tố. Không gian chợt như trải qua một mùa đông băng giá.
Cả thân thể Tiểu Linh chợt bừng sáng. Một ánh sáng lạnh lẽo, đầy băng
giá cứ lớn dần, lớn dần lên, đến khi một ảo ảnh tuyệt đẹp hiển hiện giữa trời cao. Hình ảnh của một nàng tiên băng giá.
Phía bên dưới, một màu trắng của tuyết phủ xuống lôi đài. Mấy tên khán
giả lập cập, co ro ngồi sát vào nhau, đầu vẫn ngẩng lên chiêm ngưỡng,
trong lòng hâm mộ vô cùng. Một tên lôi trong bọc hành lý ra chiếc áo
bông, đoạn khoác vào dưới sự thèm thuồng của những người bên cạnh. Y mặc xong, ngẩng đầu nhìn lên, đoạn cười khành khạch:
- Rút kinh nghiệm khi xem cô nương của Mẫu Nghi Giáo thi đấu là phải mang theo áo ấm, không thì chết vì rét.
Một cảnh tượng hùng tráng đang hiển hiện trước mặt tất cả mọi người.
Giữa trời đất nhuộm một màu quỷ dị, băng tiên đẹp đẽ đối đầu với thanh
long oai vệ. Cả hai đều tỏa ra áp khí bức nhân, khiến không gian dường
như muốn bị bóp méo hết cả.
Dân chúng trong thành Thần Long, hoảng hốt khi nhìn về phía cung điện,
thấy giữa trời xuất hiện một nàng tiên và một con mãnh long khổng lồ,
gườm gườm đối đầu với nhau.
Thấy cảnh nhốn nháo của đám thường dân, từ bên trong một trà lầu, nam tử vận y phục thuật sỹ giang hồ bước ra bên ngoài, ngước mắt nhìn theo,
bỗng thần sắc biến đổi, trở nên hốt hoảng vô cùng. Toàn thân y nổi gai
ốc, miệng la thất thanh:
- Đại loạn rồi, Lạc Hồng đại loạn rồi.
Thốt nhiên giữa phố có một thuật sỹ tru tréo lên thảm hại, dân chúng vội dừng nhìn, bao vây quanh y, mặt mũi tái mét, hỏi dồn:
- Loạn gì, loạn gì?
Thuật sỹ, mặt vẫn méo xệch, nhìn về phía cửu tháp, buông một giọng như than khóc thê lương:
- Năm xưa, khi An Dương kéo quân về giải phóng thành Thần Long, ở một
ngôi làng nhỏ gần Vạn Trùng hồ sét chẻ đôi một cây đại thụ. Có người ra
xem thì thấy vài dòng chữ hiện lên.
- Lời sấm ra sao, mau nói. – Đám đông xôn xao lên, hồi hộp chờ đợi.
- Tiên, long đối đầu, quỷ thần tái xuất, thiên hạ đại loạn. – Thuật sỹ thét lên thất thanh.
Ây…ây….Đám thường dân nghe đến quỷ thần, lại thấy rồng, tiên đối đầu
nhau thì vội vã ôm đầu, hò hét váng trời, rầm rầm chạy trốn khiến cảnh
tượng nhốn nháo vô cùng.