- Thái Bảo! Là con sao? – Bạch Ưng đạo trưởng phóng vọt từ trên ghế
xuống, hai tay nắm chặt lấy vai nó, nhìn ngắm một lượt, ánh mắt bàng
hoàng xen lẫn vui sướng.
Thái Bảo đứng giữa Vọng Nhật lầu, bên cạnh là Song Mai đang nở một nụ
cười mãn nguyện. Cuối cùng, sau bốn năm, sư đệ cũng đã trở lại.
Từ phía cửa, có tiếng bước chân chạy đến rộn ràng, bóng mấy người
phóng vọt vào, giọng vang lên khiến Thái Bảo cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Thái Bảo! Đúng là con rồi, con không sao cả. – Lưu Ly đạo nhân chạy nhanh tới, ôm chầm lấy nó.
Xem ra, bốn năm qua, đứa trẻ ngày nào giờ đã cao lớn bằng Lưu Ly rồi.
Trên má nàng, lăn dài mấy giọt nước mắt. Đứa trẻ này, vốn nàng rất
thương yêu nó, coi nó như đứa con dứt ruột đẻ ra. Ngày nó mất tích đến
nay, không lúc nào nàng ngưng tìm kiếm tung tích.
- Ha! Cuối cùng mi cũng trở về rồi, mi đi đâu trong suốt bốn năm qua?
Thái Bảo quay lại nhìn, thấy một đứa trạc tuổi nó, tướng mạo tinh anh, vận đạo bào mới, sau lưng là thanh trường kiếm màu xanh như nước. Cái
nét này, đánh chết Thái Bảo cũng không quên được. Nở một nụ cười tươi,
Thái Bảo kéo nó, ôm chặt lấy, vỗ bồm bộp vào vai:
- Ta đây Văn Lộc, ta đã trở về.
Đứng bên cạnh Văn Lộc, Ánh Nguyệt cũng vui sướng mà khóc nấc lên. Bốn
đứa trẻ, vốn rất thân thiết với nhau, thiếu một đứa quả thực như chiếc
bàn bị cưa đi một chân.
- Sư huynh về là tốt rồi! Sư tỷ và bọn muội không ngày nào là không
mong ngóng huynh cả. – Ánh Nguyệt vừa lau nước mắt, vừa nói.
Song Mai nghe vậy, bất giác đỏ lựng khuôn mặt, vội quay đi, nhìn vu vơ ra ngoài, trong lòng không biết đang xuất hiện cảm giác gì nữa.
Được một chặp, Bạch Ưng đạo nhân sửa soạn lại vẻ uy nghiêm, cất tiếng hỏi:
- Thái Bảo! Trong bốn năm qua, con làm gì? Ở đâu?
Thái Bảo thoáng giật mình, những chuyện nó trải qua, không biết có nên nói lại cho sư phụ hay không? Môn quy của Vân Tiêu Kiếm rất nghiêm
ngặt, nếu biết được nó ra ngoài, bái một vị sư phụ khác thì vĩnh viễn nó sẽ chẳng bao giờ được quay lại đây nữa. Trong lòng Thái Bảo diễn ra
những đấu tranh vô cùng khổ sở. Nói hay không nói? Nói ra sẽ ra sao? Vân Tiêu Kiếm là gia đình duy nhất của nó, sẽ không bao giờ nó chịu để mất
cả. Nó phải làm sao đây? Dựng lên một câu chuyện? Phải làm sao cho nó
thật logic?
Thái Bảo đưa ánh mắt quét qua một lượt, nó thấy mọi người đang chăm
chú, chờ đợi nó bắt đầu câu chuyện. Hít một hơi, nó bắt đầu:
-Thưa sư phụ, cách đây bốn năm, con bị ma giáo truy sát, chạy vào sâu
trong khu rừng Tử Linh. Con dốc sức giao đấu hắn nhưng tu vi thấp kém,
chỉ trong mấy chiêu đã đại bại. Lúc ấy, có một cao nhân cổ quái xuất
hiện, một chiêu xé Bạch Quỷ Y làm hai mảnh rồi bắt con mang vào trong
thạch động ngầm dưới hang.
Bạch Ưng đạo trưởng nghe vậy, nhíu mày, thân thể hơi nhích lên, hướng về phía trước:
- Cao nhân cổ quái ấy là ai?
- Con không rõ, lão không xưng tên nhưng khi nhốt con trong thạch
động, lão ngày đêm ra sức dụ dỗ con bái lão làm sư phụ. Đồ nhi vốn là
người của Vân Tiêu Kiếm, hiểu rõ quy định môn phái nên thà chết không
chấp nhận. – Nói đến đây, trong lòng nó chợt bùng lên một tia khó chịu,
tự mình sỉ vả rồi tự mình tạ lỗi với Cao Lỗ Sơn.
- Rồi sao? Con mau kể tiếp. – Lưu Ly đạo nhân giục.
- Suốt bốn năm trời, con bị nhốt trong đó, lão nhân cổ quái kia cũng
không bỏ cuộc, hằng ngày thi triển những công năng cực kỳ bá đạo nhằm
lôi kéo con theo. Rồi sáng nay, khi con đang ở trong thạch động thì nghe những tiếng nổ chát chúa vang lên. Thạch động ầm ầm sụp xuống. Con chờ
đợi mãi, không thấy bóng dáng lão đâu mới chạy một mạch về Vân Tiêu
Kiếm. – Thái Bảo kết thúc, gương mặt diễn biến theo tình tiết kể nên mọi người đều bị cuốn theo, tin nó là thật.
- Hừm! Sát ngay Vân Tiêu Kiếm lại có kẻ cổ quái như vậy sao? Thôi, giờ mọi việc đã ổn, con đã trở về, hãy mau nghỉ ngơi. – Bạch Ưng đạo trưởng nói, trong lòng nẩy lên những nghi vấn không thôi.
Thằng bé này và Song Mai, vốn mang trong mình tà khí, bốn năm trước ma giáo tập kích chúng chắc hẳn cũng muốn lôi kéo hai đứa nhỏ. Lão quái
nhân kia, ắt không phải là chính đạo, chúng muốn thừa cơ đào tạo nên
những tay tiểu ác quỷ để khôi phục vị thế của ma giáo sao? Chắc chắn là
như thế rồi. Bạch Ưng đạo trưởng thầm nghĩ.
- Con xin phép lui về. – Thái Bảo cung kính chào Bạch Ưng rồi cùng
Song Mai và hai đứa kia chạy ra ngoài, hướng về phía Vân Tiêu Giám.
Lưu Ly đạo nhân nhìn theo bóng chúng khuất xa rồi quay lại phía Bạch Ưng đạo trưởng:
- Sư huynh nghĩ sao?
- Nghĩ gì nữa, Thái Bảo trở về, không sao là tốt rồi. Khi nãy ta quan
sát, thần thái nó tuyệt nhiên không toát lên một tia tà khí nào, có lẽ
ma giáo không lay chuyển được nó thật. – Lão chậm rãi nói.
- Thấy nó trở về, muội cũng yên lòng. – Lưu Ly đạo nhân thở phào.
- Có thêm nó nữa, Vân Tiêu Kiếm sẽ không lo về chuyện Lạc Hồng đại
hội, sẽ như hổ mọc thêm cánh. – Bạch Ưng đạo trưởng quả quyết, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ.
- Bốn năm qua, tu vi của bọn Song Mai, Ánh Nguyệt và Văn Lộc đã tiến
triển rất nhiều, giờ Thái Bảo trở về, chỉ e sẽ khó bắt kịp. – Lưu Ly vẻ
mặt trùng xuống, lo lắng.
- Nó là đứa có tư chất tốt, ta nghĩ sẽ nhanh chóng để nó bắt kịp với
mấy đứa kia. Việc trước mặt của chúng ta là phải tập trung phụ đạo cho
nó. Muội hãy triệu tập các vị nhánh trưởng đến đây, trong thời gian ngắn ta phải bù đắp kiến thức mà nó thiếu hụt – Bạch Ưng đạo trưởng nhíu
mày.
Lão không biết rằng, tu vi của Thái Bảo giờ đây đã tiến xa, rất xa so
với đám nhóc kia, thậm chí, nó đã chạm tay vào ngưỡng Thượng Thiên Thánh rồi. Nhưng những năng lực của nó, cứ ẩn nấp trong cơ thể, được Xung
Thiên Thần Kiếm bao bọc, không hề bộc phát ra ngoài. Không biết, nếu lão phát giác ra chuyện này thì sẽ vui mừng hay hoảng hốt đây?
- Còn chuyện nó kể? – Lưu Ly hỏi.
- Chắc chắn phải đi điều tra việc này. Ta sẽ sai Cẩm Y sư đệ đi tìm
hiểu, muội hãy mau lên cho ta một lịch tập luyện đặc biệt dành cho Thái
Bảo, năm năm nữa, ta muốn Vân Tiêu Kiếm ngạo thị quần hùng, để đám Nhất
Thanh Môn, Mẫu Nghi Giáo tắt ngúm cái ý định xưng bá Lạc Hồng đi. – Ánh
mắt Bạch Ưng hằn lên đầy giận dữ.
- Muội hiểu rồi, muội sẽ tiến hành ngay việc này, sư huynh đừng lo. –
Lưu Ly cúi chào rồi đi nhanh ra cửa, triệu linh điểu, đằng không về phía Vân Tiêu Giám.
***
Tiếng thác nước ì ầm đổ xuống, Song Mai đứng đối diện với Thái Bảo,
khuôn mặt nở một nụ cười tươi như hoa. Đã bốn năm không gặp, Thái Bảo
không ngờ, sư tỷ của mình lại xinh đẹp đến vậy, trong lòng nó bất giác
thổn thức không thôi.
- Sư đệ! Mấy năm nay, ngươi bị nhốt trong thạch động, chắc hẳn không
có chút thành tựu nào phải không? Ngươi yên tâm, sư tỷ sẽ giúp đỡ ngươi
tu luyện. Giờ ta đã vượt qua cấp Nhân Thánh, đang chờ bọn Văn Lộc, Ánh
Nguyệt đạt cấp là có thể xuống núi đi bắt linh điểu. Ngươi xem kiếm của
ta có đẹp không?
Song Mai nói rồi, đưa tay phất một cái, bảo kiếm sau lưng phát kim
quang, phóng vọt ra, nhè nhẹ bay trước mặt. Thanh kiếm đẹp đẽ hết sức,
từ mũi kiếm đến chuôi kiếm là một màu vàng óng. Lưỡi kiếm trạm khắc hình thù những bông hoa mỹ lệ, chuôi kiếm cũng vậy, là những bông hoa bách
hợp được khắc tinh xảo. Phía chuôi kiếm, một viên Hoàng Kim Thần Châu,
phát ra kim quang loang loáng. Thanh kiếm này, thực sự là một tuyệt
phẩm.
Thái Bảo nhìn thanh kiếm, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, nó đã thấy qua
nhiều vũ khí nhưng chưa bao giờ thấy một vật đẹp đẽ như vậy. Thanh kiếm
bồng bềnh trong không gian, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ ảo nhưng đặc biệt
hơn, không gian xung quanh hai đứa tỏa ra mùi hương thoang thoảng của
hoa bách hợp.
- Sư tỷ, bảo kiếm này là…- Nó ấp úng hỏi.
- Đây là món quà mà phụ thân ta ban tặng nhân dịp ta khảo thí thành
công, tạo được viên Hoàng Kim Thần Châu. Kiếm này được gọi là Bạch Hợp
Vạn Hoa Kiếm. – Song Mai nhìn thanh kiếm vô cùng háo hức.
Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm, Thái Bảo đã từng đọc qua nguồn gốc của thanh
kiếm này khi trước. Đây vốn là bảo vật trấn phái của Vạn Hoa Cung, môn
phái số một của Lạc Hồng đại lục 800 năm trước.
Năm đó, Bách Hợp Tiên Tử, chủ nhân Vạn Hoa Cung đã thu linh khí của
trời đất, của hàng vạn bông hoa Bách Hợp, tinh kết thành nguyên liệu số
một trong thiên hạ là Bách Hợp Thiết Khoáng. Rồi đem nguyên liệu đó chế
tác thành Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm. Thanh kiếm này đã theo Bách Hợp Tiên Tử đại quang môn phái, khiến cho hai lộ hắc bạch khi nghe tên đều hồn tiêu phách tán. Khi Bách Hợp Tiên Tử qua đời, thanh kiếm chu du khắp thiên
hạ rồi về sau rơi vào tay Mai Thiếu Kỳ. Giờ đây, kiếm báu lại được
truyền cho Song Mai.
- Ngươi thấy sao? – Song Mai cất tiểng hỏi.
- Đúng là bảo kiếm. – Thái Bảo trả lời, ánh mắt vẫn không rời thanh kiếm.
Song Mai đột nhiên nhíu mày, phất tay một cái, kim quang vụt tắt, kiếm nhanh chóng hồi về bao cái roạt. Cô bé tỏ ra khó chịu, quay lưng hằm
hằm bỏ đi khiến Thái Bảo ngớ người ra không hiểu chuyện gì. Vốn, Song
Mai muốn Thái Bảo khen tặng mình một câu vì thành tựu đã đạt được. Nhưng thằng ngốc Thái Bảo lại chỉ khen kiếm, khiến cho Song Mai bực tức vô
cùng, nổi giận mà hồi kiếm, đi mất.
- Sư tỷ! Sư tỷ sao vậy? – Thái Bảo ú ớ chạy theo.
- Tiểu tử ngốc nhà ngươi, chẳng hiểu cái gì cả. – Song Mai hậm hực,
huýt sáo gọi lạc điểu, bay đi mất. Thái Bảo nhìn theo bóng, trong lòng
rộn lên những nghi vấn không thôi.
- Chà chà, xem ra ngươi thực sự ngu ngốc. – Giọng Văn Lộc vang lên sau lưng.
Thái Bảo giật mình quay lại, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhở của Văn Lộc, nó chau mày, nhún vai:
- Cái gì mà ngu ngốc, ta không hiểu.
Đến bên cạnh, khoác vai thằng bạn thân, Văn Lộc nhe răng cười:
- Đúng là mi ngu ngốc thật mà. Bốn năm nay, sư tỷ luôn mong nhớ nhà
ngươi quay về. Sư tỷ dốc sức luyện tập, chẳng mấy chốc mà đã vượt lên
tất cả, trở thành đệ tử đầu tiên trong Vân Tiêu Kiếm khi tuổi còn chưa
đến hai mươi mà đã đạt Nhất Đẳng Nhân Thánh.
- Thì có liên can gì đến ta? – Thái Bảo lắc đầu.
- Cái lý do mà sư tỷ dốc hết sức lực ra để tu luyện, ngươi có biết là
gì không? – Văn Lộc hướng ánh mắt hết sức gian xảo nhìn Thái Bảo.
- Làm sao ta biết được mà mi hỏi. – Thái Bảo như gắt lên.
- Chính là vì cái thằng mi đó. Sư tỷ bảo, phải dốc sức học thành tài
để còn hạ sơn, đi tìm sư đệ Thái Bảo. – Văn Lộc nói thẳng.
- Cái..cái…gì…- Thái Bảo ấp úng, khuôn mặt bất giác đỏ văng lên, dáng vẻ ngượng nghịu vô cùng.
Cười vang một tiếng, Văn Lộc vỗ đánh bộp vào vai Thái Bảo, chạy vọt về phía Vân Tiêu Giám, nói lớn:
- Mi liệu mà đối xử với sư tỷ cho tốt nhá. Số ngươi có phước đó.
- Cái thằng chết tiệt kia. – Thái Bảo gầm lên, mặt đỏ tía tai, dốc sức đuổi theo Văn Lộc.
Phía trên cao, lạc điều bập bềnh nương gió, Song Mai hướng mắt quan
sát tiểu sư đệ chạy đuổi theo Văn Lộc, trong lòng rộn lên một cảm giác
êm ái. Cô bé bất giác mỉm cười một mình. Mây trắng lững lờ trôi qua,
quệt lên nền trời một điểm trắng muốn, ôm ấp cả người và lạc điểu vào
trong lòng.
Trằn trọc suốt đêm, Thái Bảo không tài nào chợp mắt được. Căn phòng cũ, đầy
những thân quen giờ sao xa lạ thế. Trong lòng nó vốn chẳng để ý đến nơi
mà bốn năm trước cứ ngày ngày đi đi về về mà chính câu nói của thằng Văn Lộc khiến Thái Bảo cứ thao thức mãi.
Sư tỷ có thật nói vậy với Văn Lộc không? Sư tỷ dốc sức học nghệ chỉ là mong được hạ sơn, đi khắp chân trời góc bể để tìm nó sao? Nó quan trọng với sư tỷ như vậy à? Sư tỷ tốt với nó thế, vậy mà nó có nhớ đến sư tỷ
trong bốn năm qua không? Có chứ, Thái Bảo gạt đi câu hỏi, trong thâm tâm khẳng định chắc nịch rằng nó có nhớ đến Song Mai.
Xem nào, bốn năm qua, nó nhớ sư tỷ tổng cộng là….Đột nhiên nó thấy tim đập mạnh. Mẹ kiếp, trong bốn năm qua, nó lẩm nhẩm tính, không ngày nào
là không nhớ đến sư tỷ cả. Cái quái gì vậy nhỉ, nó lẩm bẩm rồi đổi thế
nằm. Thở dài đánh thượt một cái, nó lại trở mình, đưa tay vắt lên trán,
mắt tròng trọc nhìn vào màn đêm vô tận. Sư tỷ xinh đẹp như vậy, lại là
con nhà danh gia vọng tộc, ắt hẳn chẳng thể nào…Nó lại gạt ý nghĩ ấy đi.
Nhưng không thể, đầu óc nó lại quay cuồng lên, ký ức năm xưa lại hiện
hữu trở lại. Nào những lúc chơi đùa cùng sư tỷ. Nào những lúc sư tỷ giận hờn nó. Nào những khi cưỡi lạc điểu bay khắp Thông Thiên Hoàng Ma.
Nào…Không được! Nó chợt nhớ đến cái lúc mới đến Vân Tiêu Giám, có nghe
loáng thoáng bọn đồng môn bàn nhau gì đó về sư tỷ. Xem nào, nó cố để nhớ lại. Đúng rồi, chúng nó nói rằng, họ Mai và họ An vốn đã có hôn ước từ
trước. Hôn ước! Hôn ước! Cả thân thể nó lạnh đi, gai ốc nổi lên khắp
nơi, trong lòng rực lên một tia ghen tị, khó chịu. Hôn ước à? Vậy là sư
tỷ đã có hôn ước gì đó với nhị sư huynh Văn Thành. Phải rồi, người ta
môn đăng hộ đối, một nhà là vương gia, một nhà là hoàng đế, làm gì có
cửa cho đứa mồ côi, danh phận bé bằng con kiến như nó chứ? Cứ thế, Thái
Bảo suy nghĩ đến nhức cả đầu. Nó lấy tay, đập bồm bộp vào đầu, tự nói:
“Không nghĩ, không nghĩ”. Rồi trong lòng khổ sở phát ra những tiếng cười bất cần.
Nó cứ biểu hiện như thế rồi từ xa, văng vẳng tiếng gà gáy le te, báo
hiệu sáng sớm. Đã một đêm nó thức trắng, chỉ lởn vởn trong đầu những ý
nghĩ về sư tỷ. Từ xa, có tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt tới, nó căng tai lên lắng nghe. Bước chân dừng ở trước cửa phòng nó, im lặng một lúc,
rồi tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, một giọng nói quen thuộc phát ra.
Giọng nói này, nó cũng không thể quên được, đó là của nhị sư huynh.
- Thái Bảo! Thái Bảo sư đệ, mau giậy thôi, theo ta đi gặp các vị sư phụ.
Đột nhiên, trong lòng Thái Bảo cảm thấy khó chịu. Nó chẳng hiểu vì sao nữa nhưng cứ khó chịu như vậy. Văn Thành gọi hai, ba tiếng không thấy
trả lời bèn tự động mở cửa đi vào. Thái Bảo nằm im, mắt nhắm nghiền, ra
vẻ ngủ say không biết gì.
Đến gần nó, Văn Thành lay nhè nhẹ, cất giọng:
- Sư đệ mau tỉnh giậy, sư phụ muốn gặp đệ bây giờ.
Thái Bảo uể oải ngồi dậy, lấy hết sức để tạo ra bộ mặt ngái ngủ, lờ đờ nói:
- Văn Thành sư huynh, là huynh đấy à? Đã bốn năm rồi đệ chưa gặp huynh.
Văn Thành cười tươi, đưa tay vỗ vai nó:
- Tiểu tử này, mau mau sửa soạn để theo ta đi gặp các vị sư phụ. Cũng
đã lâu rồi ta mới gặp lại đệ, biết đệ vẫn khỏe mạnh là ta vui rồi.
Hừ, vui vẻ quá, ngươi sắp thành thân với sư tỷ rồi, sẽ vui lắm mà. Thái Bảo hậm hực nghĩ trong lòng, đoạn cất tiếng hỏi:
- Có việc gì mà các vị sư phụ lại gọi đệ sớm như vậy?
- Ta không rõ, nhưng đệ mau theo ta, chớ để mọi người chờ đợi. – Văn Thành nghiêm ánh mắt.
Thái Bảo ngồi hẳn lên, thò chân xuống xỏ vào giầy rồi bước ra ngoài
rửa mặt, đoạn nối gót theo Văn Thành sư huynh. Trong ánh sáng nhờ nhờ
của trời đất buổi giao thời, nó thấy một bóng người cao lớn, khí phách
tỏa ra hẳn phải là của những bậc đế vương đứng trên triệu người.
Văn Thành không đưa nó vào Vọng Nhật lầu mà dẫn đi men theo lối mòn,
vòng ra đằng sau Thái Cực điện. Cỏ cây rậm rạp cao quá đầu người, con
đường mòn gập ghềnh sỏi đá. Nơi này, nó chưa đến bao giờ bởi môn quy
không cho phép đệ tử đến đây. Vòng ra sau, cặm cụi nối gót Văn Thành đi
sâu vào trong, nó thấy một miệng hang lộ ra trước mặt, trên cửa hang đề
mấy chữ: “Thông Thiên Động”.
Nó tiếp tục đi theo Văn Thành sâu vào trong động, một cảm giác lành
lạnh tràn khắp cơ thể, mùi ẩm mốc phảng phất khắp nơi, con đường đá trơn tuồn tuột khiến nó phải giữ thăng bằng cho khỏi trượt chân. Đến cuối
động, một gian phòng to lớn hiện ra, so về quy mô thì chẳng kém nơi nó ở trong bốn năm qua là bao.
Nó quan sát khắp trong động, thấy bố trí rất nhiều đèn đuốc, khắp bốn
phía là những vách đá sừng sững, trên đó trạm khắc những cổ ngữ kỳ quái. Xen lẫn với cổ ngữ là hình ảnh bát quái đồ, kiếm khí, nộ khí đang phóng ra từ những hình nhân. Trong động bố trí nhiều chiếc bàn đá, trên đó
bày la liệt kiếm và tàng thư mật tịch. Chắc hẳn nơi này dùng để luyện
tập và lưu lại những bí mật của Vân Tiêu Kiếm, nó nhủ thầm.
Phía giữa động, chín vị sư phụ đang đứng thành hàng chờ đợi. Văn Thành đến trước mặt các vị sư phụ, cung kính thi lễ rồi nói:
- Con đã đưa sư đệ đến theo lệnh của các sư phụ.
Bạch Ưng đạo trưởng gật đầu, Văn Thành biết ý, vội vàng quay gót lui
ra ngoài. Thái Bảo cũng đến trước mặt chín vị, chắp tay hành lễ, khuôn
mặt tỏ ra vô cùng kính trọng.
Văn Thành bước ra ngoài một lúc, Bạch Ưng đạo trưởng đã mở lời:
- Thái Bảo! Con biết ta gọi con đến đây có việc gì không?
- Dạ không ạ! – Nó trả lời, trong lòng rộn lên những nghi hoặc. Không
biết, sư phụ đã biết chuyện nó bí mật bái sư ở ngoài hay chưa? Tại sao
dẫn nó đến đây? Hay mọi người đã biết hết rồi nên gọi nó đến đây trách
phạt. Trong lòng Thái Bảo lo lắng không thôi.
Nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của nó, Bạch Ưng đạo trưởng mỉm cười trấn an:
- Xem con kìa, chớ có lo lắng. Chuyện là thế này, chỉ còn năm năm nữa là đến thời điểm tổ chức Lạc Hồng đại hội.
- Lạc Hồng đại hội? – Trên mặt Thái Bảo xuất hiện một tia nghi vấn.
- Đó là đại hội tỷ thí diễn ra giữa các môn đồ trẻ tuổi của tứ đại
danh môn chính phái ở Lạc Hồng đại lục. Lần gần đây nhất, sư phụ Bạch
Ưng của con đã giành ngôi quán quân. – Lưu Ly đạo nhân giải thích.
Hóa ra là như vậy, sắp có sự kiện lớn của Lạc Hồng đại lục rồi. Thái
Bảo thầm nghĩ, trong lòng không hiểu nó là gì nhưng chắc hẳn phải là sự
kiện rất lớn, quy tụ nhiều anh tài tu thánh khắp nơi.
Chờ cho Lưu Ly đạo nhân giải thích xong, lão Bạch Ưng tiếp:
- Vân Tiêu Kiếm chúng ta vốn thống lãnh chính đạo, việc tham gia Lạc
Hồng đại hội nhất định phải đoạt được ngôi vị cao nhất. Khi xưa, chúng
ta đã nhắm tới bốn người có thể đảm đương trọng trách đại diện cho lớp
trẻ Vân Tiêu Kiếm. Con thử nói xem đó là ai? – Bạch Ưng đạo trưởng hỏi.
Thái Bảo nhíu mày, nghĩ một lúc rồi nói:
- Thưa sư phụ, chắc là Song Mai sư tỷ, Văn Lộc sư đệ và Ánh Nguyệt sư muội, còn người thứ tư thì...
- Chính là con. – Bạch Ưng đạo trưởng mỉm cười.
- Là con sao? – Nó ngạc nhiên.
- Đúng, bốn năm trước, chúng ta đã lựa chọn được người tham gia nhưng
vì con mất tích đột ngột nên chỉ còn lại ba. Giờ con đã trở về, ta và
các vị sư phụ quyết định sẽ tập trung bồi dưỡng cho con mau chóng bắt
kịp với sư tỷ, sư đệ và sư muội. Bởi vậy mới đưa con vào Thông Thiên
động.
- Thông Thiên động? – Nó lại nghi hoặc.
- Năm xưa, Vân Tiêu sư tổ trước khi khai môn lập phái đã đến động này
bế quan luyện công trong 50 năm. Khi thành công đã sáng tạo ra kiếm trận lừng danh thiên hạ là Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ. Suốt thời gian sau
này, Thông Thiên động là nơi tu luyện của những đệ tử được chú trọng bồi dưỡng nhằm đào tạo để trở thành lớp lãnh đạo của bản môn. Cả ta và
những vị sư phụ của con đều đã trải qua quá trình ở trong động này. Nay
vì muốn con mau chóng bắt kịp nên ta và các vị sư phụ quyết định sửa lại môn quy, phá giới luật, cho phép con được tu luyện tại đây.- Bạch Ưng
đạo trưởng thông báo.
Thái Bảo đột nhiên cảm khái trong lòng, nó vô cùng biết ơn các vị sư
phụ đã ưu ái mà dành cho nó những điều kiện thuận lợi nhất. Nó chỉ muốn
hét lên rằng bản thân đã đạt được những thành tựu vượt xa sức tưởng
tượng của mọi người. Nhưng làm sao nó có thể nói ra điều đó được. Bởi nó lo sợ, lo sợ các vị sư phụ sẽ tống cổ nó ra khỏi Vân Tiêu Kiếm như ném
một phế vật, ném một kẻ phản môn. Nó nghiến răng, trong lòng không khỏi
giận bản thân.
- Con xin đa tạ các vị sư phụ. – Nó quỳ xuống, khấu đầu.
- Kìa, mau đứng lên đi con. – Lưu Ly chạy tới, đỡ nó.
- Được, tạm thời như vậy. Trong động đều đầy đủ vật dụng cá nhân, tàng thư mật tịch ghi chép công phu của Vân Tiêu Kiếm và lương thực đủ dùng
trong 5 năm. Khi chúng ta ra khỏi đây, cửa động sẽ đóng lại và chỉ mở ra sau 5 năm nữa.
- Sư phụ! – Nó thét lên một tiếng, trong lòng khổ sở vô cùng. Nó lại
bị nhốt trong động này đến mấy năm nữa sao? Vừa thoát khỏi thạch động
kia, giờ lại phải trở lại một thạch động khác. Ông trời ơi, có phải nó
tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa không?
- Con đừng lo lắng. Nếu tu vi đạt đến cấp nhất định, con sẽ có đủ khả
năng phá cửa động mà hoàn thành luyện tập trước thời gian quy định. Bằng không, cứ chờ đợi năm năm nữa, cửa động tự mở sẽ được ra ngoài. Vốn ta
và các vị sư phụ muốn tốt cho con nên mới làm vậy. – Bạch Ưng đạo trưởng an ủi.
Phá cửa động? Thoát ra ngoài? Chẳng phải với khả năng của nó sẽ dễ
dàng lắm hay sao? Thái Bảo bình tĩnh lại, trong lòng bật lên một tràng
cười tự tin. Ha, các sư phụ hãy chờ xem, con nghỉ ngơi vài ba hôm rồi sẽ thoát ra ngoài dễ dàng. Đột nhiên, trong đầu Thái Bảo lóe lên một tia
sáng. Phải làm sao để mọi việc diễn ra đúng với trình tự, quyết không
được đốt cháy giai đoạn, nếu không mọi người sẽ phát giác ra. Nghĩ một
lúc, Thái Bảo cất tiếng hỏi:
- Sư phụ! Cho đồ nhi hỏi, với tư chất của đồ nhi, nếu chăm chỉ luyện tập, mất bao lâu thì có thể phá được cửa ra ngoài?
Bạch Ưng đạo trưởng đột nhiên phá lên cười:
- Tư chất của con, nếu dốc hết sức thì chỉ mất một năm mà thôi. Nếu cố bằng 200 phần trăm thì cũng chỉ nửa năm như sư tỷ Song Mai của con.
Trong đầu Thái Bảo bắt đầu chuyển động những suy nghĩ. Chà chà, nửa
năm, sẽ khá lâu đây. Nhưng vì bí mật trong lòng, ta sẽ cắn răng mà ở lại đây trong nửa năm. Rồi đột nhiên nó lại hỏi:
- Sư phụ! Hai tháng có được không?
Bạch Ưng đạo nhân đột nhiên nhíu mày lại, tắt cười, nghiêm giọng:
- Nếu con có khả năng đó, luyện tập ngày đêm, quên ăn quên ngủ thì có thể được. Còn không thì…
Lão chưa kịp dứt lời, nó đã nói luôn:
- Vậy con hẹn sư phụ hai tháng nữa sẽ phá cửa động ra ngoài.
Cả mấy vị sư phụ đều rất đỗi ngạc nhiên trước câu nói của nó. Từ xưa
đến nay, chưa từng có ai trong vòng hai tháng mà đã có thể phá được cửa
thạch động ra ngoài. Nhưng lão đạo Bạch Ưng và mấy vị sư phụ đều hiểu,
tư chất của nó có thể làm được điều đó. Họ hy vọng thằng nhỏ này sẽ mau
chóng đạt được thành tựu như cách mà Song Mai đã làm, chỉ mất có nửa năm là đã ra khỏi thạch động.
- Thôi được, con hãy cố gắng luyện tập, tạm thời ta hẹn con hai tháng
nữa. – Bạch Ưng đạo nhân cười lớn, xoa đầu nó rồi cùng mấy vị sư đệ, sư
muội rời khỏi động.
Lúc xoa đầu nó, lão đạo trưởng phóng thử một luồng chân khí nhằm kiểm
tra xem tư chất của thằng nhóc này phát triển tới đâu mà tự tin sẽ phá
cửa động trong vòng hai tháng. Nhưng lão không cảm thấy gì đột biến cả
nên chỉ cười mà bước ra ngoài.
Cánh cửa thạch động từ từ đóng lại, Lưu Ly đạo nhân nhìn nó với ánh
mắt trìu mến. Nàng hy vọng, nó sẽ sớm đạt được thành tựu và rời khỏi nơi đây.
Chỉ còn lại một mình trong thạch động, Thái Bảo đi quanh một vòng kiểm tra. Nó lấy từng cuốn bí kíp, mật tịch, đảo mắt xem qua một lượt. Chà,
toàn những khẩu quyết thiên biến vạn hóa của Vân Tiêu Kiếm. Nào là thuật độn thổ, đằng không, xuất khí ngũ hành hay những môn cao cấp như phân
thân, hô phong hoán vũ.
Rồi nào là những kiến thức về siêu linh thú, ma thú, lịch sử, ma giáo, luyện đan v.v…Những kiến thức này, đúng là nó cần bồi bổ thêm. Nghĩ
rồi, nó đem mớ sách vở, leo lên giường đọc. Đọc chán chê, nó thiếp đi
lúc nào không hay. Trong tâm trí, lờ mờ hiện ra bóng dáng thướt tha của
sư tỷ.