Một tràng cười sảng khoái chợt vang lên, xuất phát từ Đại đế Long Thần. Điệu cười của ông ta, dường như rất thỏa mãn, hoan hỉ với những gì đang diễn ra trước mặt. Đại đế Long Thần chầm chậm nhìn xuống thanh kiếm trong tay, nó vẫn phát quang rực rỡ, khẽ rung lên, tựa như đồng cảm với chủ nhân.
- Cô biết không ! Cách đây lâu lắm rồi, ta cũng đã từng được chứng kiến cái cảnh đẹp đẽ này. Hàng trăm mỹ nhân xinh đẹp nhẩy múa xung quanh ta. Không ngờ hôm nay ta lại được chứng kiến lại. Chẳng biết Vô Danh Lão Quỷ có còn sống không ?
Nghe đến đây, đôi mắt Huyết Lệ chợt mở to, vũ điệu nàng đang biểu diễn chợt lệch đi mấy nhịp. Những ảo ảnh chớp tắt nhưng rồi lại giữ được vị trí, vẫn nhẩy múa xung quanh Long Thần Quân.
- Vũ điệu chết chóc này, từng khiến ta phải khốn đốn. Có thể nói, trong gầm trời này, Thiên Quỷ Vũ Khúc là chiêu thức có thể ngăn cản được trẫm. Nhưng, đó là chuyện của mấy trăm năm trước. Giờ trẫm đã khác rồi.
Đại đế Long Thần nói xong, lại cười lên những tiếng sảng khoái.
Xoạt – Ông ta vung bảo kiếm lên, chém một đường cực mạnh về phía trước. Kiếm khí tựa như núi lửa phun trào, ầm ầm rạch một đường vào hư vô. Ảo ảnh trước mặt chợt tan biến trong khoảnh khắc, mở ra một khung trời. Dường như ông ta đang bị bao bọc trong một khoảng không gian tách biệt.
Đại Đế Long Thần nhún người, phóng vọt qua vết rách đó, trở lại với thực tại. Nhìn lại đằng sau một khối cầu to lớn hiển hiện giữa trời đất, chắc hẳn là khi nãy ông ta đã bị giam cầm trong đó, để thưởng thức những vũ điệu kia.
Huyết Lệ tái mặt khi thấy Long Thần Quân một chiêu đã đánh vỡ thế trận phong tỏa của mình. Nàng dừng lại, ánh mắt vừa lo lắng vừa chứa đầy thù hận nhìn ông ta. Đoạn nàng vươn những ngón tay mềm mại, vạch lên hư vô những ký tự lạ lùng.
Khối cầu lập tức tụ lại rồi phân chia thành hình ảnh những vũ nữ kiêu sa, ầm ầm xông tới đánh Long Thần Quân.
Đại đế Long Thần hét lên một tiếng, vung kiếm chém mười mấy đường. Những ảo ảnh xông tới, lập tức bị kiếm khí hung hãn chém tan tành.
Chém xong đám ảo ảnh, Long Thần Quân buông tay, bảo kiếm vạch vào thinh không một đường, lượn lên công kích Huyết Lệ.
Nàng nhanh như chớp, phẩy tay mấy cái, tức thì những đám mây đen trên cao ầm ầm phóng những tia sét đỏ quạch như máu xuống, bao bọc lấy bảo kiếm. Nhìn từ xa, tựa như những sợi tơ màu đỏ, phóng xuống trói chặt lấy thanh kiếm.
Bảo kiếm của Long Thần Quân bị trói trong đám huyết quang, rung lên dữ dội, tựa mãnh thú bị giam cầm. Nhưng càng giãy, những đạo huyết quang càng siết chặt lấy nó.
Long Thần Quân từ đâu phóng tới, vươn tay nắm lấy chuôi kiếm đoạn gầm lên một tiếng như hổ dữ. Thanh kiếm phát quang cực thịnh, chớp mắt đã làm đứt hoàn toàn những đạo huyết quang đang phong tỏa nó. Long Thần Quân toàn thân nổi cơ bắp cuồn cuộn, chợt to lớn lạ thường. Trông ông ta giống như một vị ác thần thời thượng cổ. Đôi mắt hằn học nhìn lên, đoạn phóng tới, vung kiếm chém Huyết Lệ.
Nàng a lên một tiếng, rồi nhích người né đường kiếm. Chỉ là, kình khí phát ra quá mạnh, khiến Huyết Lệ bị đẩy dạt sang một bên, chới với. Nàng vừa lấy lại thăng bằng, đã thấy Long Thần Quân lù lù trước mặt, xuất ra một chưởng giữa ngực.
Huyết Lệ chỉ kịp á lên một tiếng, toàn thân tựa như bị cả một ngọn núi giáng xuống rồi rơi tự do từ trên cao xuống đất.
Nàng rơi xuống, khuôn mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt đầy sự tiếc nuối, hận thù. Tại sao, tại sao nàng không thể giết được hắn. Tu vi của nàng so với hắn quá thấp kém rồi. Thế là hết, mối hận trong lòng nàng sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể rửa được. Trong khoảnh khắc ấy, từ sâu trong tâm can của mình, Huyết Lệ dâng trào một cơn thịnh nộ mãnh liệt, những hình ảnh của quá khứ hiện về rõ nét trong nàng. Khuôn mặt của Thiếu Sơn, Phong nhi, Long Thần Quân, của sư phụ, của sư huynh. Những điều nàng học được trong Vạn Quỷ Chú...
Vạn Quỷ Chú. Cuốn sách rơi ra từ trong áo nàng, bơ vơ lướt trong không trung. Những cơn gió thổi tới, những trang sách lật thật nhanh. Những hình vẽ của từng trang cứ chuyển động mãnh liệt trước mắt nàng. Mười một hình ảnh, gộp lại. Mười một chiêu thức lần lượt hiện ra. Trong cái khoảnh khắc ấy, tại sao nó lại rõ ràng, mạch lạc đến như vậy.
Mười một chiêu thức. Mười một tầng. Xưa nay chỉ cần mười một tầng này thôi, cũng đủ xưng bá Lạc Hồng rồi. Chỉ là Long Thần Quân quá mạnh, ông ta dường như đã chạm đến ngưỡng cửa thần thánh rồi. Mà thần thánh thì sao con người bình thường có thể đấu lại được ? Trong thâm tâm, Huyết Lệ thực sự sợ hãi con người này. Gia đình nàng tan nát, chồng bỏ đi biệt tích, con thì bị người ta hại chết và bây giờ, tính mạng của nàng cũng không thể giữ được nữa rồi.
Nhưng, ngay trong cái khoảnh khắc cuối cùng ấy, mười một chiêu thức của Vạn Quỷ Chú như sống động hẳn lên, như đang nhảy múa, biểu diễn trước mắt nàng. Biểu diễn cái điều hàng trăm năm nay không ai lĩnh hội ra được. Đó, là tầng thứ mười hai của Vạn Quỷ Chú – Thập Nhị Hoàng Quỷ.
Toàn thân nàng như tê dại, đầu óc lúc mụ đi, lúc lại vô cùng sáng suốt. Nàng cứ thế rơi tự do, trên môi khẽ mở một nụ cười tươi rói. Đúng rồi. Chính là nó. Chính là chiêu thức thức mười hai của Vạn Quỷ Chú. Cuối cùng, nàng cũng đã phát hiện ra.
Uỳnh....Một tiếng long trời lở đất. Nàng rơi thẳng xuống đất, tạo nên một cột khói bụi khủng khiếp. Trên cao, Long Thần Quân cô ngạo nhìn xuống, ánh mắt ông ta dường như phát hiện ra một điều gì đó rất kinh khủng.
Từ trong đám bụi mù mịt, nàng lại xuất hiện, rực rỡ và muôn phần xinh đẹp. Nàng, tựa như một nữ thần, đang từ từ bay lên thượng giới.
Đôi môi xinh đẹp của nàng, khẽ mấp máy :
- Long Thần Quân ! Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
Từ xa, chợt văng vẳng tiếng gọi. Một đạo quang mang rực rỡ phóng vút đến bên cạnh nàng. Vô Danh Lão Quỷ cuối cùng cũng tìm được nàng. Bà ta dừng lại, nhìn lên Long Thần Quân, ánh mắt khẽ bàng hoàng.
- Huyết Lệ ! Ta và Vô Tình Quỷ chia nhau đi tìm con, không ngờ con lại giao đấu cùng Long Thần Quân ở đây.
Vô Danh Lão Quỷ lên tiếng.
- Hóa ra bà vẫn còn sống. Được lắm, hôm nay trẫm sẽ tiễn cả hai sư đồ về bên kia thế giới.
Long Thần Quân nói lớn.
Vô Danh Lão Quỷ hướng mắt đánh giá đối thủ. Dựa vào khí thế mà ông ta đang phát ra, bà biết phần thắng hoàn toàn không nằm trong tay. Thật sự, Vô Danh Lão Quỷ cực kỳ nể sợ Long Thần Quân. Năm xưa có thể đấu ngang cơ nhưng không ngờ lão ta lại đạt được tiến triển một cách vượt bậc như vậy. Chỉ đứng gần thôi, Vô Danh Lão Quỷ cũng cảm nhận được những năng lực vô biên mà ông ta đang sử dụng để chiếm thế thượng phong
- Huyết Lệ ! Con mau rời khỏi đây. Cả ta và con đều không phải đổi thủ của lão đâu.
Bà hốt hoảng giục.
Huyết Lệ mỉm cười, hướng ánh mắt đầy tự tin về phía Long Thần Quân đoạn quay sang Vô Danh Lão Quỷ, khẽ nói :
- Sư phụ ! Con không tin hôm nay Long Thần Quân có thể thoát được tầng cao nhất của Vạn Quỷ Chú.
- Tầng cao nhất ? Con đang nói gì vậy?
Vô Danh Lão Quỷ bàng hoàng.
Huyết Lệ phá lên cười như điên dại, đoạn nói nhanh :
- Cốt tủy của Vạn Quỷ Chú trăm năm nay không ai khám phá ra, cuối cùng con cũng đã thông suốt. Phải cảm ơn lão Long Thần Quân chết tiệt kia.
Vô Danh Lão Quỷ như không tin vào tai mình. Nhưng bà ta biết, Huyết Lệ tuyệt đối không bao giờ lừa dối sư phụ. Trong lòng bà ta thoáng một tia vui mừng khôn siết. Cuối cùng, tầng cao nhất của Vạn Quỷ Chú đã có lời giải.
Huyết Lệ ngửa cổ lên trời, đôi mắt nhắm nghiền lại, hai tay buông lơi, lầm rầm đọc :
- Thiên quỷ, địa quỷ, cửu quỷ, thập nhị hoàng quỷ, sát thần sát thánh chư quỷ, hiện thân nghe ta sai bảo.
Mây đen trên cao đột nhiên lồng lộn lên, cuồn cuộn dữ dội. Mặt đất khẽ rung lên bần bật. Những đám mây chợt ù ù hạ thấp xuống, tựa như đất trời giao hòa với nhau. Ánh sét lập lòe đánh ra, ẩn ẩn, hiện hiện. Mặt đất chợt bao phủ bởi những đám mây đen kịt.
Xoạt...xoạt...xoạt...Từ trong đám mây đen, thấp thoáng xuất hiện những ảo ảnh to lớn, hung dữ khác thường. Mười hai con quỷ từ đâu phóng vọt ra, sắp thành một hàng, chờ đợi sự sai khiến của chủ nhân.
Long Thần Quân đứng trên cao, khuôn mặt bàng hoàng khi nhìn thấy đám quỷ dữ đồng loạt xuất hiện. Bảo kiếm trong tay ông ta cũng khẽ run lên. Cả đời ông ta đã đối mặt với yêu ma, quỷ quái, ác nhân nhưng chưa lần nào thấy đông đảo những giống tà vật như vậy. Tất cả bọn chúng đều mang trong mình những luồng hắc khí bức nhân.
Vô Danh Lão Quỷ thì ngược lại, bà ta thực sự bị kích thích. Không ngờ, đứa đệ tử này lại có thể đột phá đến cảnh giới cao nhất của Vạn Quỷ Chú. Xem ra, Lạc Hồng chẳng mấy chốc sẽ phải phủ phục dưới chân nó. Cười lên những tràng sảng khoái, Vô Danh Lão Quỷ chĩa cây Sát Thần Hoành Tảo Côn về phía Long Thần Quân, quát lớn :
- Lão tặc, xem ra hôm nay là ngày xui xẻo của ngươi rồi.
Không gian tràn ngập một màu quỷ dị, những cơn gió hung hãn thổi tới nhuộm một màu đen kịt. Một bên là Long Thần Quân ngạo nghễ đứng giữa trời, một bên là thế lực đáng sợ nhất Lạc Hồng. Cả hai thế lực này, đều sẽ dốc hết sức trong trận đấu một mất một còn này.