Lạc Lối 2

Chương 13: Chương 13




Nghĩ nó có thể là Cage, cô cân nhắc việc nhấc ống nghe lên trả lời. Cô vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện với anh ư? Chiếc điện thoại đã kêu đến lần thứ sáu trước khi cô quyết định xong và với lấy ống nghe.

“Xin chào?”

“Cô Fletcher phải không?”

Không phải Cage và cô cảm thấy một nỗi thất vọng thoáng qua. “Vâng.”

“Có phải là Jenny Fletcher đã từng sống cùng với gia đình cha xứ Hendren không?”

“Vâng. Vui lòng cho biết ai đấy?”

“Ủy viên Cảnh sát trưởng Rawlins,” người gọi tự giới thiệu bản thân. “Cô có biết chúng tôi có thể liên lạc với nhà Hendren ở đâu không?”

“Ông đã kiểm tra nhà thờ và nhà của linh mục chưa?”

“Đương nhiên là có rồi.”

“Vậy thì tôi rất tiếc, tôi không biết họ ở đâu cả. Tôi có thể giúp gì ông không?”

“Chúng tôi thực sự cần tìm họ,” người ủy viên nói, giọng nói trở nên gấp gáp. “Con trai của họ vừa bị tai nạn.”

Jenny lạnh người. Cơn buồn nôn cuộn lên trong bụng cô. Những tia sáng vàng chóe nổ bùng ra đập vào bức vách đen ngòm khi cô nhắm mắt lại. Bằng một hành động dứt khoát cô dứt khỏi cơn bàng hoàng. “Con trai họ ư?” cô hỏi bằng một tông giọng cao, chói tai.

“Vâng, Cage.”

“Nhưng anh ấy vừa…tôi vừa mới gặp anh ấy xong.”

“Nó mới xảy ra cách đây vài phút.”

“Anh ấy….nó có….nguy hiểm không?”

“Tôi vẫn chưa biết, cô Fletcher. Giờ xe cứu thương đang trở anh ấy vào bệnh viện. Nó thật tệ. Một chiếc tàu hàng đã va phải chiếc xe của anh ấy.” Jenny ngăn tiếng thét lại với một bàn tay trắng bệch. Một chiếc tàu hàng! “Đó là lí do tại sao chúng tôi cần tìm bà con thân thiết nhất của anh ấy.”

Chúa ơi, cái thủ tục giấy tờ kinh khủng này. “Bà con thân thiết nhất,” cái cụm từ được thốt ra bằng giọng nói líu nhíu của người cảnh sát dành cho những người phải được thông báo khi có ai đó mà họ yêu thương đang gặp phải một tai nạn cách xa nhà.

“Cô Fletcher?”

Sự im lặng kéo dài vài giây trong lúc Jenny cố gắng hấp thụ sự thật tàn khốc từ cuộc điện thoại. “Tôi không biết Bob và Sarah hiện đang ở đâu. Nhưng tôi sẽ ở bệnh viện trong vài phút nữa. Tạm biệt. Tôi phải chuẩn bị thật nhanh.”

Cô gác điện thoại trước khi kịp cho người ủy viên có cơ hội nói thêm bất cứ điều gì. Đầu gối cô gập lại bên dưới cô khi cô lăn ra khỏi giường. Cô hấp tấp đi tới tủ để đồ, nơi cô rút ra được chiếc áo quần đầu tiên rồi xỏ vào tay.

Cô phải tới chỗ Cage. Bây giờ. Nhanh lên nào. Cô phải nói với anh cô yêu anh trước khi –

Không, không. Anh sẽ không chết. Cô thậm chí sẽ không nghĩ tới sự hấp hối của anh.

Ôi, Chúa ơi, Cage, sao anh lại làm điều này chứ?

Kể từ lúc người ủy viên nói với cô về tai nạn, Jenny đã hỏi liệu đó có phải là tai nạn hay không. Điều cuối cùng mà Cage đã nói với cô là gì nhỉ? “Anh chỉ là không bao giờ tốt được.” Hành động chối bỏ tình yêu của anh với cô có phải là sự chối bỏ cuối cùng có thể chịu đựng không? “Tai nạn” này có phải là một sự cố gắng để giành lấy chiến thắng bằng cách giải thoát khỏi thế giới của Cage Hendren không?

“Không!”

Cô không nhận ra là cô đã hét lên rất to cho đến khi nó vọng lại từ những bức tường yên ắng trong căn hộ của cô. Cô đi xuyên qua căn phòng tối mù ra đến cửa. Những giọt nước mắt tuôn đầy trên mặt cô và những ngón tay của cô run rẩy hết sức, cô gần như không thể tra chìa khóa vào ổ khóa của chiếc xe con.

Cô nhìn thấy hiện trường của vụ tai nạn từ cách đó một quãng. Một công nhân sửa chữa đang kéo chiếc xe của Cage ra khỏi đường ray, nhưng cảnh sát vẫn đang quây cái khu vực lửa cháy để ngăn những người xem hiếu kỳ lại.

Chiếc Lincohn màu bạc trông giống như một mảnh của một lá nhôm khổng lồ đã bị bóp mép lại trong cái thiết bị điều khiển của anh ta và bị quẳng ra. Ngực của Jenny nén lại một cách đau đớn. Không gì có thể thoát ra khỏi cái mớ kim loại hỗn độn đó mà còn sống cả. Vòng tay cô quá yếu để lái chiếc xe, nhưng cô đã ép bản thân phải giữ tay lái. Cô phải tới được bệnh viện kịp lúc.

Khi cô tới nơi, cô đỗ xe và lao về phía những cánh cửa của căn phòng cấp cứu. Đừng chết, đừng chết, đừng chết, trái tim cô cầu nguyện theo từng bước chân. Cái kiểu cảm xúc bất chợt này và cả sự vận động của thể xác đều không tốt cho đứa bé, nhưng hiện giờ suy nghĩ của cô chỉ tập trung hướng về Cage.

“Cage Hendrens ư?” cô thở không ra hơi, đập tay lên bàn trực của những y tá.

Người y tá đang làm việc nhìn lên. “Anh ấy đã được chuyển qua phòng phẫu thuật rồi.”

“Phẫu thuật ư?”

“Vâng. Bác sỹ Mabry.”

Nếu họ đang làm phẫu thuật cho anh tức là anh vẫn còn sống. Tạ ơn Chúa, cám ơn Người. Jenny nuốt xuống để thở. “Tầng mấy?”

“Ba.”

“Cám ơn cô.” Cô chạy về phía thang máy.

“Cô gì ơi?” Jenny quay lại. “Anh ấy có lẽ sẽ phải nằm ở đó một thời gian dài đấy.”

Người y tá thông báo một cách xã giao với cô để không tạo ra nhiều hy vọng. “Tôi sẽ đợi, không quan trọng là bao nhiêu lâu.”

Cô lên đến tầng ba, người y tá ở tầng này đã xác nhận là Cage đang ở phòng cấp cứu. “Hai người có quan hệ với nhau sao?” người y tá trực nhã nhặn hỏi.

“Tôi…tôi đã lớn lên cùng anh ấy. Cha mẹ anh ấy đã nhận tôi làm con nuôi khi tôi trở nên mồ côi.”

“Tôi hiểu. Chúng tôi đã không thể liên lạc với cha mẹ anh ấy, nhưng chúng tôi vẫn đang cố.”

“Tôi chắc là họ chỉ vừa mới ra ngoài lúc tối thôi và sẽ sớm quay về.” Jenny không thể tin là cô có thể trò chuyện tự nhiên đến vậy. Cô cảm thấy muốn thét lên với những bức tường. Cô muốn lăn xuống sàn và kêu gào trong lúc cào xé mái tóc mình.

“Có một người cảnh sát đang đợi ở nhà để đưa họ đến đây.”

Jenny cắn môi dưới. “Họ sẽ bị hoảng sợ. Họ đã mất đứa con thứ hai chỉ mới cách đây vài tháng.”

Người y tá tặc lưỡi cảm thông. “Tại sao cô không lại đằng kia ngồi đợi đi,” cô ta nói, chỉ về phía phòng đợi. “Tôi chắc là chúng tôi sẽ sớm biết được điều gì đó về tình trạng của anh Hendren thôi.”

Như một cái máy, Jenny đi về phía phòng đợi và ngồi xuống ghế sô pha. Cô lẽ ra phải tự đi tới nhà của cha xứ, ở đó để báo cái tin về tai nạn của Cage khi nhà Hendrens trở về. Nhưng cô không thể để anh lại. Cô không thể! Cô phải ở lại đây với tình yêu của cô và khích lệ qua những bức tường của phòng phẫu thuật nơi mà anh đang tạm thời bị cách ly với cuộc sống.

Cuốc sống của anh thât quí giá với cô. Anh không biết điều đó sao? Làm sao mà anh lại có thể -

Ôi, Chúa ơi, cô đã để anh bỏ cô lại với những ý nghĩ tồi tệ về chính anh. Ngay cả cha mẹ anh cũng đã bỏ mặc anh vào cái đêm chôn cất Hal, cô đã tàn nhẫn từ chối anh tối nay sau khi anh trải lòng mình với cô. Nhà Hendrens có lẽ đã quá vô tình với tâm tình của Cage để nhận ra cái mà họ đã làm với cả cuộc đời anh, nhưng cô biết rõ hơn.

Đã bao nhiêu lần anh nghi ngờ về giá trị cuộc đời mình? Không phải anh đã đùa giỡn với cái chết mỗi lần anh thách thức nhà chức trách, hay đi đằng sau tay lái của một chiếc xe con và phóng bạt mạng? Chẳng phải anh đã không tham gia những trò chơi táo bạo chỉ để thu hút sự chú ý lúc nào cũng từ chối anh đấy sao?

Ôi, Cage, tha thứ cho em. Em yêu anh. Em yêu anh. Anh là người quan trọng nhất đối với em.

“Cô Fletcher?”

Cô nhảy dựng lên khi nghe tên cô được xướng lên. Đôi mắt cô đã nhắm nghiền đau khổ khi cô cầu nguyện, cầu xin Chúa hãy cứu lấy cuộc sống của Cage. Cô đã mong thấy vị bác sĩ nghiêng người xuống cô một cách thương xót. Thay vào đó người đàn ông vừa gọi tên cô lại đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát.

“Vâng?”

“Tôi đã nghĩ đó là cô,” anh ta nói. “Tôi là ủy viên Rawlind. Tôi đã nói chuyện với cô qua điện thoại.”

Cô gạt nước giọt nước mắt. “Tất nhiên. Tôi nhớ chứ.”

“Và dây là ông Hanks. Cage đã cứu gia đình ông ấy.” Lần đầu tiên Jenny chú ý đến người đàn ông đứng khuất phía sau vị ủy viên. Ông ta bước về phía trước, chiếc quần túm công nhân lấm lem của ông ta thật tương phản hết sức với vẻ sạch sẽ mới mẻ của hành lang bệnh viện. Mắt ông ta đỏ hoe vì nước mắt và cái đầu bắt đầu hói của ông ta cúi thật thấp.

“Đã cứu ư?” Jenny kêu lên. Cái âm thanh rất nhỏ bật ra. “Tôi không hiểu.”

“Vợ và những đứa con của ông ấy đã ở trong chiếc xe con đang đỗ trên đường ray. Cage đã tới đằng sau họ và kéo họ ra ngoài. Anh ấy gần như là đã lôi hết họ ra khỏi đó đúng lúc. Tất nhiên, người lái tàu đã nhìn thấy những điều đã xảy ra và đã làm giảm tốc độ của đoàn tàu xuống hết mức có thể, nhưng không có thời gian để dừng lại.” Anh ta nuốt xuống một cách không thoải mái. “Thật tốt là anh ta đã va vào phía hành khách và cực may mắn cho Cage là anh ấy đã không ở trong đường chạy của anh ấy. Điều đó có thể bị đè bẹp như một con bọ.”

Cage đã không cố nắm lấy cuộc đời của chính mình! Anh đã la hét lại từ cơn giận và sự thương tổn của cô, nhưng chưa bao giờ anh định tự tử cả. Cô đã thật ngu ngốc khi thậm chí là nghi ngờ điều đó.

Một làn nước mắt lại chảy xuống mặt Jenny. Anh đã cố để cứu những cuộc đời khác. Nếu anh chết, nó sẽ là cái chết của một vị anh hùng chứ không phải của một kẻ tự sát. Cô nhìn về phía ông Hanks. “Gia đình ông có ổn không?”

Ông ta gật đầu. “Họ vẫn còn sợ hãi, nhưng cám ơn anh Hendren, họ vẫn sống. Tôi muốn tự mình nói với anh ấy là tôi biết ơn anh ấy thế nào. Tôi vẫn cầu Chúa cho anh ấy qua khỏi cơn nguy hiểm này.”

“Tôi cũng cầu nguyện vậy.”

“Cô biết đấy,” Hanks nói, cúi thấp và lắc đầu buồn bã, “Tôi đã luôn nghĩ tới những điều tồi tệ về Cage Hendren, bởi những câu chuyện bay đi khắp thị trấn. Sự say sưa và đàn bà và mọi thứ. Tôi đã nhìn thấy anh ấy lao đi khắp thị trấn trong những chiếc xe bóng loáng của anh ấy, lái xe như muốn khiêu chiếc với tử thần. Tôi đã nghĩ đúng là một tên ngốc chết tiệt khi đánh cược cả mạng sống của mình như vậy.” Ông thở dài. “Nhìn xem tôi đã được dạy một bài học thích đáng thế nào về việc không được đánh giá một người mà tôi không biết. Anh ấy đã không phải chạy lên đoạn đường ray đó và đẩy ô tô của vợ tôi ra khỏi đường đi của chiếc tàu hàng đó. Nhưng anh ấy đã làm.” Mắt ông bắt đầu đầy lệ trở lại. Lúng túng, ông dùng tay che chúng lại.

“Sao ông không về nhà đi, ông Hanks,” Ủy viên Rawlins ân cần nói, vỗ lên vai người đàn ông.

“Cám ơn ông, Hanks,” Jenny nói.

“Vì cái gì? Nếu không phải do chiếc xe của tôi - ”

“Dù sao cũng cám ơn ông,” cô nhẹ nhàng nói. Hanks trao cho cô một cái gật đầu động viên, trang trọng trước khi Rawlins dẫn ông về phía thang máy.

Lời ước đoán của người y tá trực là họ sẽ sớm nghe được tin tức về tình trạng của Cage được cải thiện thế nào đã được minh chứng là hoàn toàn sai. Jenny vẫn ngồi đợi một mình trong phòng chờ. Không có ai đi ra khỏi phòng phẫu thuật để thông báo về Cage cả.

Cô đã ngồi ở đó gần hai tiếng đồng hồ khi thang máy mở ra và Bob cùng Sarah xộc vào. Đôi mắt họ phát cuồng, gương mặt họ dại đi vì lo lắng và bị tàn phá với nỗi đau mới được thông báo.

Jenny quan sát họ dừng lại bên bàn trực của người y tá và nhận ra họ. Họ nhận lại được cùng một vẻ lịch sự, hờ hững trấn an như cô đã nhận từ người y tá đó. Tựa vào nhau để trấn an nhau, họ quay về hướng góc phòng. Khi họ nhìn thấy Jenny, bước chân họ ngừng lại.

Lúc đầu mắt của Jenny buộc tội họ. Nét mặt của cô như muốn nói, Các người đã không hề yêu thương anh ấy, nhưng bây giờ các người lại đến để khóc thanh về sự hấp hối của anh ấy.

Nhưng cô không thể đổ trách nhiệm lên họ mà lại không gánh lấy trách nhiệm của chính mình. Nếu cô không bị quá kích động về những cái đã có ý nghĩa với cuộc đời bình lặng của cô đến vậy thì cô đã đối mặt với tình yêu của cô với Cage cách đây nhiều năm rồi.

Và hôm nay, hôm nay, khi anh cần biết rằng anh được tha thứ và rằng cô yêu anh thì cô lại khước từ lời biện bạch của anh. Thật mỉa mai là anh lại xin lỗi về việc đã làm tình với cô, vì đã đem đến cho cô một đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Và cô đã từ chối chấp nhận nó! Làm sao mà cô lại có thể đổ trách nhiệm cho nhà Hendrens vì sự mù quáng trong chốc lát của họ khi mà bản thận cô cũng gây tổn thương nhiều như vậy chứ?

Cô đứng lên và dang rộng cánh tay về phía Sarah. Với một tiếng nấc buồn bã người phụ nữ già nua lảo đảo bước về phía trước. Jenny ôm bà thật chặt. “Shh, Sarah, anh ấy sẽ ổn thôi. Cháu biết là vậy.”

Nấc lên với từng lời nói, Sarah giải thích họ đã ở đâu. “Chúng tôi đã lái xe rời khỏi thị trấn để tới thăm một người bạn bị ốm. Khi chúng tôi quay lại, chiếc xe của người cảnh sát trưởng đã đỗ ở bên ngoài nhà. Chúng tôi biết là đã có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra.” Cả hai người cùng ngồi xuống ghế sô pha. “Trước tiên là Hal, rồi giờ đến Cage, ta không thể chịu đựng được.”

“Nếu Cage đã chết thì có quan trọng gì với hai người không?”

Jenny không thể tin là cô lại vừa liều lĩnh hỏi họ câu hỏi đó mà không kịp suy nghĩ. Họ nhìn trở lại cô bằng đôi mắt bị tổn thương. Biết là cô nên từ từ tiến về phía họ bằng khuôn mặt bi thương, nhưng dù sao thì cô cũng không thể có chút khoan dung nào trong trái tim mình. Nếu có một sự tàn nhẫn nào đánh thức họ khỏi cái cách đáng khinh mà họ đã cư xử với con trai của mình thì sự tàn nhẫn đó chính là cô. Cô đang đòi lại sự công bằng cho Cage.

“Cháu không tin là Cage lại tin là hai người quan tâm.”

“Nhưng nó là con trai chúng tôi. Chúng tôi yêu nó,” Sarah khóc.

“Hai bác đã từng nói là hai bác yêu thương anh ấy chưa? Hai bác đã từng bảo với anh ấy là hai bác coi trọng anh ấy nhiều thế nào chưa?” Bob cụp mắt xuống đầy tội lỗi. Sarah nuốt xuống một cách khó khăn. “Đừng để tâm đến việc trả lời. Khi cháu còn sống với hai người, hai người không bao giờ làm thế cả.”

“Chúng tôi….chúng tôi đã có một quãng thời gian khó khăn với Cage,” Bob nói.

“Bởi vì anh ấy đã không đi theo cái khuôn mà bác nghĩ là anh ấy nên đi. Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy được chấp nhận. Bác đã không hề đánh giá đúng năng lực cá nhân của anh ấy. Anh ấy biết là anh ấy không bao giờ có thể đáp ứng được những mong đợi của bác, nên anh ấy đã từ bỏ sự cố gắng. Anh ấy hành động cứng rắn, lạnh lùng và phòng thủ, nhưng đó là một cách để tự bảo vệ. Anh ấy muốn được yêu thương. Anh ấy muốn hai bác, cha mẹ của anh ấy, yêu thương anh ấy.”

“Tôi đã cố để yêu nó,” Sarah nói. “Nó chưa bao giờ chịu đứng lại đủ lâu. Nó đã không chịu được ôm ấp như Hal đã làm. Nó không cư xử đúng mực như Hal. Thật khó để yêu thương Cage. Sự cứng đầu của nó, cái tính hoang dã đó, làm tôi khiếp sợ.”

“Cháu biết ý của bác,” Jenny nói, mỉm cười kín đáo bà vỗ nhẹ lên tay Sarah một cách thông cảm. “Cháu đã học được cách nhìn xuyên qua điều đó trong người đàn ông đó. Cháu yêu anh ấy sâu sắc.”

Bob là người lên tiếng đầu tiên. “Thật sao, Jenny?”

“Vâng. Rất nhiều.”

“Làm sao mà cháu có thể, ngay sau cái chết của Hal ư?”

“Cháu đã yêu Hal. Nhưng anh ấy giống như một người anh trai của cháu hơn. Cháu chỉ nhận ra điều đó khi Cage và cháu bắt đầu dành thời gian cho nhau rằng cháu đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi. Cháu, cũng như hai bác, đều sợ anh ấy.”

Bob nói, “Hãy cho chúng tôi ít thời gian để chấp nhận cái ý nghĩ là cháu và Cage yêu nhau.”

“Cháu cũng đã mất một ít thời gian.”

“Chúng tôi biết là chúng tôi đã không công bằng với cháu,” Sarah nói. “Chúng tôi đã muốn giữ cháu lại với chúng tôi để lấp vào chỗ trống trong cuộc sống của chúng tôi sau cái chết của Hal.”

“Cháu có cuộc sống riêng của mình.”

“Giờ chúng tôi nhận ra điều đó. Cách duy nhất chúng tôi có thể giữ cháu là để cháu đi.”

“Cháu sẽ không đi quá xa,” cô trấn an họ với một nụ cười. “Cháu yêu cả hai người. Cháu đã rất đau khổ vì có sự rạn nứt này giữa chúng ta.”

“Đứa trẻ là một cú sốc đối với chúng tôi, Jenny.” Mắt của Bob chấp chới nhìn xuống bụng cô. “Chắc chắn là cháu có thể hiểu điều đó. Nhưng, ồ, nó cũng vẫn là con của Hal. Chúng tôi sẽ chấp nhận nó và yêu nó vì lí do đó.”

Jenny mở miệng định nói, nhưng một giọng nói khác đã ngắt ngang. “Cha Hendren phải không?” Họ quay lại và nhận ra bác sĩ Mabry trong bồ đồ phẫu thuật màu xanh lá cây. Chúng đầy vệt mồ hôi. Ông trông phờ phạc. Jenny ôm lấy bụng mình, như thể bảo vệ đứa con cô khỏi phải nghe tin tức tồi tệ về cha nó.

“Cậu ấy sống rồi,” người bác sĩ nói, trấn an họ khỏi nỗi sợ hãi. “Mới thôi. Cậu ta vẫn còn trong tình trạng nguy ngập. Cậu ấy đang bị sốc khi chúng tôi mang cậu ấy vào. Bên trong cậu ta là một sự hỗn độn. Cậu ấy đã bị chảy máu bên trong. Chúng tôi phải tiếp máu cho cậu ấy. Nó là một công việc chắp vá thực sự đấy, nhưng tôi nghĩ là chúng tôi đã làm mọi thứ được may lại với nhau. Xương chày bên phải đã vỡ sạch và có một vết nứt ở xương đùi của cậu ấy. Những vết rách và thâm tím có khắp người. Nhưng chúng là vấn đề cuối cùng cần phải nói tới.”

“Nó sẽ sống chứ, bác sĩ Mabry?” Sarah hỏi như thể cuộc sống của bà phụ thuộc vào câu trả lời đó.

“Cậu ấy có một cơ hội tốt vì cậu ấy khỏe như một con bò mộng và dẻo dai như một chiếc ủng. Cậu ấy đã vượt qua cuộc tàn phá và ca phẫu thuật. Nếu cậu ấy có thể sống sót qua hai chấn thương này, tôi sẽ đặt hết tiền với cái mà anh ta tạo ra nó đấy. Giờ, nếu các bạn không phiền, tốt hơn là tôi nên quay vào.”

“Chúng tôi có thể gặp anh ấy không?” Jenny hỏi, nắm lấy vạt áo của vị bác sĩ.

Người bác sĩ cân nhắc câu hỏi, nhưng sự lo lắng trên mặt họ đã thuyết phục được ông. “Ngay khi cậu ta được chuyển sang phòng hồi sức, một trong các người có thể vào đó trong 3 phút. Tôi sẽ ở trong phòng trực.” Ông quay lại và đi nhanh thẳng xuống phía đại sảnh.

“Em phải gặp nó,” Sarah nói. “Em cần nói với nó là chúng ta quan tâm đến nó thế nào.”

“Tất nhiên rồi, em yêu,” Bob đồng ý. “Em sẽ đi.”

“Không,” Jenny nói một cách dứt khoát. “Cháu sẽ vào đó gặp anh ấy. Hai bác đã có cả một thời gian dài với anh ấy để nói với anh ấy là hai bác yêu thương anh ấy, nhưng hai bác đã không làm thế. Cháu hy vọng là hai bác sẽ dành phần còn lại của đời mình để sửa chữa lỗi lầm đó với anh ấy. Nhưng cháu sẽ đi gặp anh ấy tối nay. Anh ấy cần cháu. Ôi, và về đứa bé - ” Cô cảm thấy cái chuỗi áp lực cuối cùng cũng tuột khỏi tim mình. “Hal không phải cha của nó. Cage mới đúng. Cháu đang mang đứa con của Cage.”

Miệng của họ há ra kinh ngạc, nhưng Jenny không màng tới việc họ có chấp nhận nó hay không. Lần này cô sẽ không để những lời xì xào hay những tập tục ăn sâu vào tiềm thức ngăn cản cô.

“Cháu hy vọng hai bác sẽ yêu thương tất cả chúng cháu – Cage, cháu, và đứa bé.” Jenny đặt một tay lên vài của mỗi người và nói chân tình. “Chúng cháu yêu hai người và sẽ như là một gia đình.” Cô thở hắt ra và buông thõng hai tay. Những giọt nước mắt mà cô cảm thấy dâng đầy trong mắt được nén lại một cách nhanh chóng, sợ là cha mẹ Cage nhầm lẫn về niềm tin của mình như một sự yếu đuối hơn là nhẹ nhõm. “Nhưng nếu hai bác không thể chấp nhận chúng cháu vì chính bọn cháu, nếu hai bác không thể chấp nhận tình yêu mà chúng cháu có với nhau, thì điều đó cũng vẫn sẽ ổn thôi. Đó là sự mất mát to lớn của hai bác.”

Lòng can đảm và hy vọng dội lên trong cô, và cô chặn ngực, mỉm cười qua hàng nước mắt. “Cháu yêu Cage và anh ấy yêu cháu, và cháu từ chối việc cảm thấy tội lỗi về việc đó. Chúng cháu sẽ kết hôn và sẽ nuôi nấng đứa con của chúng cháu, và mỗi ngày trong cuộc đời nó, nó sẽ biết là nó được yêu thương vì nó là cái gì, không phải vì cái mà chúng cháu muốn hay kì vọng nó sẽ phải trở thành.”

Và nửa giờ sau khi bác sĩ quay lại để dẫn một trong số ba người xuống đại sảnh để tới phòng hồi sức của Cage, chính Jenny là người đã rời khỏi phòng đợi và đi với ông.

Đã sửa bởi Yến My lúc 28.07.2013, 16:01.

Kết thúc

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?”

“Bọn anh đang tắm.”

“Hai người đang tạo ra một đống lộn xộn đấy.”

“Đó là lỗi của Trent. Nó là người té nước đấy.”

“Và ai là người dạy cho nó té nước thế hả?”

Từ cánh cửa phòng tắm, Jenny mỉm cười với chồng và đứa con trai mình, những kẻ đang ở cả trong cái bồn tắm. Cậu nhóc Trent 7 tháng tuổi đang ngồi trong lòng cha mình, lưng nó nằm trên đùi Cage, đôi chân mũm mĩm của nó đạp vào bụng anh.

“Nó đã tắm sạch chưa?”

“Ai, Trent hả? Chăc chắn rồi. Thằng bé đang chút chít một cách kiên quyết đây này.”

Jenny đi vào phòng và quỳ xuống bên cạnh bồn tắm. Trent, nhận ra mẹ mình, mỉm nột nụ cười đầy dãi, tự hào khoe cả hai chiếc răng cửa ra. Nó ngoài về phía cô và lập bập đòi.

“Cảm nghĩ của cha rất chính xác đấy, con trai,” Cage nói. “Mẹ con đúng là một cái đồng hồ báo thức, đúng không?”

“Bà ta cũng sẽ gõ lên đầu cả hai nếu hai người không đứng lên và ra khỏi cái bồn nước này đấy.” Jenny cố gắng nói một cách nghiêm khắc, nhưng cô đang bật cười khi cô nghiêng người xuống và nhấc Trent ra khỏi cái bồn tắm. Khi cô bé cậu bé lên, cô nhìn thấy cái vết sẹo lờ mờ trên bụng Cage. Cô chưa bao giờ thấy thanh thản khi nhìn thấy nó, ít nhất là đủ lâu để thực hiện một bài cầu nguyện tạ ơn Chúa.

“Nhìn thằng bé này, nó trơn tuột như một con lươn vậy,” Cage nói, đứng lên khỏi bồn tắm. Nước chảy tràn xuống cơ thể rắn chắc, gầy gò của anh. Jenny đã học được một điều là anh là một kẻ vô cùng bất lịch sự, một điểm mà cô bị lôi cuốn.

“Em biết điều đó.” Jenny cố gắng giữ đứa con trai đang uốn éo của mình trong khi cô trùm một chiếc khăn tắm xung quanh nó. Cô đã từ bỏ cái ý định là giữ cho mình khô ráo. Cơ thể nhỏ bé cứng cáp của Trent đã thực sự làm ướt hết cả mặt trước chiếc váy của cô.

Cô mang cậu nhóc vào phòng nuôi trẻ của cậu bé, nó nằm chéo với căn phòng ăn rộng lớn từ căn phòng khách sang trọng. Cô đã chuyển một trong những căn phòng ngủ của ngôi nhà cũ thành một phòng truyện tranh cho cậu nhóc. Sau những lời chỉ dẫn của cô, Cage đã hoàn thành hầu hết những công việc vào các buổi cuối tuần. Họ đã rất hài lòng về kết quả.

Cô thật khéo léo trong việc giữ cậu con trai đang uốn éo của mình đến nỗi lúc Cage bước vào phòng với họ, khô ráo và được trùm trong một cái áo vải bông, Trent đã được gọn gàng trong bộ pajama và áo tã.

“Nói chúc bố ngủ ngon đi.” Jenny nhấc Trent lên để nhận cái hôn của Cage. Cage nhấc thằng bé ra khỏi cô, ôm cậu nhóc thật gần, và hôn nó một cái rõ kêu lên má.

“Chúc ngủ ngon, con trai. Bố yêu con.” Anh ôm đứa nhỏ vào mình trong lúc Jenny nhìn một cách đầy yêu thương. Trent đã mệt. Đầu cậu bé, với những đụn tóc quăn đen rậm rập màu vàng, ngả lên vai của Cage và ngáp dài.

“Thằng bé đã ngủ rồi,” Jenny nói sau đó khi họ đi ngang qua phòng ăn vào phòng ngủ của họ sau khi thấy rằng Trent đã được tấn chăn đầy đủ. “Và em cũng vậy.” Cô dang rộng hai tay ra và ngã ra chiếc giường. “Cả hai người bọn anh làm em mệt nhoài.”

“Ồ, thật sao?” Mắt Cage lang thang trên thân hình đang nằm dài ra của cô, từ đỉnh đầu cho đến tận đầu ngón chân mà giờ vẫn nằm vắt vẻo phía trên sàn nhà. Chiếc váy của cô bị tốc lên, để lộ ra cặp đùi dài rám nắng mềm mại, hấp dẫn. Ngực cô trông khơi gợi và phơi bày với hai cánh tay dang rộng. Không lăn tăn nghĩ ngợi, anh tháo chiếc đai lưng của chiếc áo tắm, nhún vai cho rơi ra, để nó rơi không một tiếng động lên sàn nhà trải thảm, và nằm đè lên cô. Đùi anh tách đùi cô mở ra.

“Anh đã vượt qua được sự nhút nhát của mình rồi, Cage.”

“Thông minh như một con lừa.” Anh cười lục khục khi môi anh trêu trọc tai cô. Cô vừa mới tắm ngay trước anh và Trent, làn da cô ấm áp và thơm ngát. Bên dưới chiếc váy, cô không mặc thứ gì ngoại trừ chiếc quần con sáng màu. “Tại sao lại cứ ngốc nghếch loanh quanh với sự sắp xếp trước nhỉ? Anh tin vào việc theo đuổi cái mà anh muốn.”

“Và anh muốn em?”

“Hm.” Anh đặt những nụ hôn vô tội lên cổ cô. “Anh luôn luôn muốn. Hai tháng dài nhất trong cuộc đời anh là hai tháng sau khi Trent được sinh ra.”

“Đừng quên những tuần trước khi thằng bé sinh nữa.”

“Anh không quên,” anh gầm gừ. “Anh vẫn nói rằng bác sĩ đã đặt giới hạn cho chúng ta sớm hơn cần thiết. Ông ấy đã ngăn anh lại vì một cái gì đó.”

“Cái gì?”

“Không có gì.”

Cô lồng những ngón tay qua mái tóc anh và kéo lên cho đến khi anh phải nhấc đầu lên. “Cái gì vậy?”

“Ouch!”

“Nói với em đi.”

“Được rồi, được rồi. Nó không phải vấn đề to lớn gì. Cách đây vài năm, anh đã hẹn hò với một trong những y tá của ông ấy. Khi anh chia tay, cô ấy đã rất buồn, và đã rời khỏi thị trấn. Ông ấy vẫn còn ác cảm với anh.”

“Anh đã …hẹn hò với bao nhiêu phụ nữ hả?”

Anh bắt đầu im lặng. Sự trêu đùa mất hẳn. Mắt anh nhìn sâu vào mắt cô. “Nó có quan trong không, Jenny?”

Mắt cô cụp xuống nhìn chằm chằm vào cổ anh. “Anh có nhớ nó không? Cuộc chè chén đó?”

“Em đang nghĩ gì vậy?” Cơ thể anh thúc tới đẩy chiếc váy của cô lên và cô cảm thấy anh đã cương cứng và ấm áp tựa vào bụng cô.

“Em đoán là không.”

“Em đoán đúng rồi đấy.”

Anh hôn cô một cách đói khát đến nỗi nó xua đi tất cả mọi nghi ngờ còn lại. Ngay khi anh nhấc môi khỏi cô, máu của cô nóng hực chảy tràn qua các huyết quản. “Em yêu anh, Cage.”

“Anh yêu em.”

“Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

Anh ngẫm nghĩ một lúc. “Tai nạn phải không?”

“Ngày này cách đây một năm.”

“Làm sao mà em nhớ được điều đó thế?”

Cô chạm vào môi anh. “Bởi vì đó là ngày mà em đã nghĩ là em đã mất anh. Em dành hàng giờ ngồi ở căn phòng chờ của bệnh viện, tự hỏi không biết anh có được sống đủ để em nói với anh là em yêu anh nhiều thế nào và cuộc sống của anh đối với em quan trọng đến nhường nào. Đầu tiên đó là tất cả những gì mà em cầu nguyện. Rồi, sau đó anh sống sót trong ca phẫu thuật, em đã tham lam và cầu nguyện rằng anh sẽ sống tới già.”

Một góc miệng của anh nhếch lên thành một nụ cười. “Anh hy vọng là Chúa trả lời lời cầu nguyện thứ hai của em rồi.”

“Em cũng vậy. Nhưng em không dành ra một ngày nào để thừa nhận. Em cảm ơn Người vì mỗi cái mà chúng ta có với nhau.” Họ lại hôn nhau. Nụ hôn này là một sự xác nhận lại tình yêu của họ.

Khi họ rời nhau ra, anh trượt những ngón tay vào tóc cô và trải nó ra trên tấm ga trải giường đằng sau cô. “Khi anh tỉnh lại trong căn phòng hồi sức đó, điều đầu tiên anh nhìn thấy là gương mặt của em. Anh đã không sẵn sàng để chết và bỏ em lại.”

“Anh có nhớ nhiều về những ngày đầu tiên đó không?”

Cô nghĩ thật kỳ lạ là họ chưa bao giờ nói nhiều về chuyện này. Cô đã trách mắng và phỉnh phờ anh trong hàng tháng trời hồi sức. Anh không quen với việc bị giam hãm và bị giới hạn các hành động của mình. Việc sắp xếp tâm lí của anh cũng khó khăn như việc phục hồi thể lực.

Nhưng sự cần cù nhẫn nại của Jenny đã được đền đáp. Nhiều bác sĩ còn phải ngạc nhiên, trong vài tháng sau tai nạn, Cage đã trở lại bình thường. Thực tế còn hơn thế nữa, các bác sĩ trêu chọc anh, bởi anh không còn hút thuốc và uống nhiều rượu nữa.

Rồi Trent ra đời và họ đã ổn định với cuộc sống gia đình. Công việc kinh doanh của Cage tiếp tục phát đạt, như anh đã có khả năng quản lý nó qua điện thoại trong suốt những tháng phục hồi. Giờ có hai nhân viên trả lương, một thư ký thay thế vị trí của Jenny khi Trent được sinh ra, và một nhà địa chất người sẽ lấy những mẫu địa chất và phân tích chúng. Nhưng Cage vẫn là người đưa ra ý kiến, người quyết định xem những nguồn đầu tư với tiền bạc của họ, người sẽ giao dịch làm ăn, và người tìm các mỏ dầu.

Một năm qua đã quá bận rộn đến nỗi Jenny đã đẩy lùi hết những đau thương và lạnh lẽo của những ngày sau tai nạn ra khỏi tâm trí cô. Cô chưa bao giờ thực sự hỏi Cage về cảm giác của anh trong lúc anh vẫn ở trong viện.

“Anh không nhớ nhiều lắm, chỉ là em luôn ở đó. Một cách bất ngờ cắn răng chịu đựng. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Mẹ và Cha. Anh nhớ là đã cố gắng mỉm cười để họ biết là anh vui mừng thế nào khi gặp họ. Mẹ đã nắm tay anh, cúi người xuống, và hôn lên má anh. Cha cũng làm như vậy. Đó có lẽ nghe không có gì nhiều, nhưng lại rất có ý nghĩa với anh.”

Nụ hôn theo sau thậm chí còn nóng bỏng hơn nụ trước. “Mẹ và Cha đã ở quanh đó,” Cage nói khi họ lại rời nhau ra. “Họ phát điên về Trent và nghĩ nó là đứa trẻ tuyệt vời nhất trên đời.”

“Thử nghĩ xem họ đã lấy cái ý tưởng đó ở đâu ra?” Cô vặn vẹo cái chỏm lông trên ngực anh trêu trọc. “Giữa họ và Roxy với Gary, nó sẽ bị dạy hư mất nếu chúng ta không để mắt đến sự nuông chiều của họ.” Cô bật cười. “Anh có biết lần đầu tiên em biết là những người thân của anh chấp nhận chúng ta là khi nào không?”

“Khi Cha làm phép cười cho chúng ta trong phòng bệnh viện à?”

“Không,” cô nói, tự nhiên mỉm cười với cái kí ức đó. “Trước đó, khi Gary gọi điện từ El Paso, thắc mắc là tại sao chúng ta lại không tới sân bay để trở họ về nhà sau kì trăng mật. Em đã rất buồn và e ngại. Em đã quên tất cả bọn họ trong lúc anh đang cần được chăm sóc. Bob đã tình nguyện lái xe tới El Paso và mang họ về nhà. Em biết rằng nếu ông có thể chấp nhận Roxy, thì ông cũng có thể chấp nhận chúng ta.”

“Em đã giành được một vài điểm với họ khi em tạo ra tài khoản mang tên Hal Hendren cho Những người tị nạn chính trị cần được giúp đỡ.”

“Và anh thậm chí đã thắng hơn khi anh làm cho cái quỹ từ thiện đó ngày càng lớn mạnh.”

“Chỉ bởi vì em cứ nhất định đòi anh phải xứng với cái mà anh đã dành cho cái nhẫn cưỡi của em.”

“Dù sao thì anh cũng sẽ có.”

“Anh không biết,” anh rào đón, nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương và ngọc lục bảo. “Đó mà một cái nhẫn đắt muốn chết.”

Cô véo vào mông anh. Cả hai người họ bật cười và khi nụ cười giảm đi, Cage nhìn chăm chú xuống cô, mắt anh sáng lên với đam mê. “Em là vợ yêu của anh, Jenny. Anh tôn thờ em. Cuộc đời anh đã không hề có ánh sáng cho đến khi anh yêu em.”

“Vậy ánh sáng đó sẽ sáng mãi mãi chứ, bởi vì đó cũng sẽ bằng với thời gian mà em sẽ yêu anh.”

“Bằng cả trái tim em chứ?”

“Bằng cả trái tim em.” Miệng cô với tới miệng anh và khi chúng gặp nhau, niềm đam mê không thể dập tắt của họ bùng lên. “Nhưng anh vẫn là một kẻ gây rối,” cô thì thầm trên môi anh.

“Anh ư?”

“Hm. Xem cái sự tàn phá mà anh đã trút lên em xem.” Cô mở chiếc váy và kéo tay anh lên đến ngực cô. Anh chạm vào cái nơi đầy đặn, ấm áp đó, cái trung tâm của sự căng thẳng.

“Anh đã làm điều đó ư?”

“Vâng. Và em đã từng là một cô gái dễ thương biết bao. Em đã bị lôi kéo, lạc lối.”

Anh nhẹ kéo cái núm vú khiêu gợi đó giữa những ngón tay mình. “Đúng rồi, anh là một cậu nhóc ngỗ nghịch mà.”

Anh cúi đầu xuống và cọ mạnh miệng mình lên cái chóp hồng hào cứng ngắc đó. Lưỡi anh quét qua nó. Rồi lại tiếp tục. “Em vẫn thơm mùi sữa.” Anh mút lấy nó như con trai anh đã làm cho đến một tháng trước đây.

Cage cũng có vẻ như lấy được chất dinh dưỡng từ cô. Anh đắm mình vào hương vị và làn da cô. Khi anh quét bàn tay lên đùi cô, anh thấy cô đã ướt đẫm với sự mong đợi. Những ngón tay mơn trớn của anh và cái ngón cái xoay tròn mang cô đến bờ vực của sự lãng quên. Rồi cái biểu tượng giới tính của anh đòi hỏi cô.

“Chúa tôi, Jenny, anh yêu em quá nhiều.”

Thời gian như ngừng trôi cho đến khi cả vũ trụ nứt mở ra và lôi họ ra ánh sáng. Mất một lúc lâu sau cả hai mới lấy lại được hơi thở. Khi họ làm vậy, Cage nhấc mình lên và mỉm cười nhìn xuống gương mặt sáng bừng của cô.

Nụ cười hưởng ứng của cô chậm rãi, gợi cảm và tất cả cô làm chỉ là phát ra những âm thanh yếu ớt khi cô nói, “Anh đúng là đáng bị ném xuống địa ngục, Cage Hendren.”

Và đó là một điều tốt bởi vì cả hai đều có thể bật cười vì câu nói đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.