Lạc Lối Giữa Danh Vọng

Chương 20: Chương 20




Kết thúc phân đoạn quay cuối cùng là lúc cảnh vật ở bên ngoài đã từ lúc nào bị bao vây bởi màn đêm dày đặc và lạnh lẽo.

Tư Duệ kéo chiếc áo khoác dày xa xỉ màu tím nhạt đang bao bọc lấy cơ thể mảnh khảnh của cô, hai bàn tay trắng muốt ra sức ma sát vào nhau tạo thành hơi ấm, hơi thở nhẹ nhàng kéo dài cùng màn sương huyền ảo.

Thời tiết sắp chuyển sang đông vậy nên buổi đêm ở đây càng đặc biệt thêm phần giá buốt. Cô nhìn về hướng xa xăm, cả buổi chiều đều không thể tập trung làm việc, trong đầu đều là những lời mơ hồ nhảy loạn, không rõ ràng cũng không biết là nên phải làm sao.

Tư Duệ hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trạng của mình, nhưng dường như có một loại cảm giác gì đó giống như ma lực đang muốn chi phối cô, cảm nhận thấy hơi lạnh đang như một con rắn độc len lỏi từ từ tiến lại gần, đang không ngừng tìm cách chui vào cơ thể theo ống tay áo. Sống lưng Tư Duệ lạnh toát, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.

- Có chút việc ở bãi giữ xe vậy nên có thể sẽ mất khoảng 10 phút, lát nữa trên đường về chúng ta mua đồ ăn khuya sau nhỉ?

Điềm Liên nhìn thấy nét mặt cô dường như có gì đấy không ổn mới tiến đến vỗ vai, người con gái liền giật nảy mình. Đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn kẻ bên cạnh.

- Em sao vậy, đang suy nghĩ gì à?

Tư Duệ đột nhiên muốn mở miệng nói gì đấy, nhưng vừa mới định hé môi mới phát hiện thấy cổ họng khô khốc, cảm nhận đầu lưỡi tê buốt, lời dâng lên đến thanh quản liền phải ngậm ngùi mà nuốt xuống. Đứng mất vài phút vẫn không nói ra được chữ nào.

Đến lúc tiếng còi của tài xế riêng vang lên, cô mới hoàn hồn trở lại. Điện thoại ở trong túi cũng bất ngờ đổ chuông.

Theo quán tính ấn vào nút nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói lắp ba lắp bắp không rõ ràng.

- Chị, chị phải cứu em...

Thanh niên dường như là bắt được vàng khi nghe thấy giọng nói của Tư Duệ

- A Thiện! Có chuyện gì vậy?

Cô nhíu mày nắm chặt điện thoại, những thứ bất an trong lòng lại một lần nữa đột ngột dậy sóng.

- Em, em đánh chết người rồi. Chị hai, bây giờ em phải làm sao đây?

Đỗ Tư Thiện hoảng đến độ nói cũng không ra hơi nữa, từ lúc xảy ra sự việc đến bây giờ gã rối đến muốn điên.

___

Lúc Tư Duệ đến nơi đã nhìn thấy em trai cô ngồi gục đầu bên ôtô ôm lấy hai gối co người lại, trước mặt là một bãi chiến trường hỗn độn gậy gộc chài đánh bóng nằm ngổn ngang tứ tung. Loang lổ vết tích khắp nơi, dâng lên một mùi máu tanh nồng khiến người khác muốn ôm mặt nôn mửa.

Gã thanh niên hoảng loạn bị bao vây bởi toàn là máu, Tư Duệ nhanh chóng đến gần nhìn một lượt cả người Tư Thiện, mới phát hiện bên cạnh cậu còn có thêm một kẻ đang nằm sấp bất động cả người đầy vết thương.

- Em đã làm ra chuyện gì vậy?

- Duệ Duệ! Em không biết, em không biết nữa. Đây vốn dĩ chỉ là một vụ đánh nhau bình thường, là nó đánh lén em vậy nên em mới dùng gậy đánh lại nó. Nhưng, nhưng mà rõ ràng em vung chưa được mấy cái nó đã ngã ra phía sau co giật rồi tắt thở. Em không biết, thật sự là em lỡ tay

Thanh niên kia dường như mất bình tĩnh hoàn toàn, cậu ta bổ nhào tới nắm lấy tay cô, giọng nói nghẹt lại như chực chờ bật khóc.

- Bạn bè của em đâu cả rồi, sao chỉ còn mình em ở đây?

Sắc mặt Tư Duệ tái mét, đôi chân cô run rẩy vì sợ hãi, sự hoảng loạn giống như dung nham của núi lửa đốt cháy tâm can.

- Bọn nó thấy em đánh một hồi mới nhận ra thằng này tắt thở, nên cả hai bên đều kéo nhau bỏ chạy hết rồi.

- Duệ Duệ! Em sợ quá, người là do em đánh chết. Có phải đánh chết người thì phải ở tù hay không?

Lúc này thật sự không giữ nổi bình tĩnh, Đỗ Tư Thiện ngồi thụp xuống đất, trong mắt toàn là tuyệt vọng.

- Chị! Em không muốn vào tù, em chỉ mới 20 tuổi, em không muốn phải sống nửa đời ở trong bốn bức tường chật hẹp ấy.

Cả hai giữ lấy nhau, bộ quần áo đẹp đẽ của cô cũng bị bám bẩn bởi đất và máu, vô tình làm mất đi vẻ trong sạch thường ngày.

Thật sự giờ khắc này, cô rối rắm không ít hơn em trai

- Tư Duệ! Nơi này chúng ta không thể ở lại lâu, tuy rằng đây là ngoại ô nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có xe đi ngang. Không thể để người khác nhìn thấy em trong bộ dạng này được.

Kinh nghiệm hoạt động lâu trong những nơi đầy rẫy góc khuất cho chị ta một sự bình tĩnh đủ để đối mặt với những tình huống như thế này. Điềm Liên kéo tay Tư Duệ, ý muốn đưa cô lên xe.

- Nhưng còn em của em, thì phải làm sao đây?

Cô nhìn Đỗ Tư Thiện đang như một con rối ngồi ở dưới đất, không có ý muốn rời đi.

- Chúng ta phải nhanh chóng đi khỏi đây, có chuyện gì thì tìm một nơi thích hợp để nói chuyện rồi tính tiếp.

Tiếng côn trùng rả rích trong đêm như những tiếng than đầy oán giận.

Chiếc xe sang trọng lao đi trên đường cao tốc, dần dần biến mất khỏi hiện trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.