Lạc Lối Giữa Danh Vọng

Chương 4: Chương 4




- Em không muốn giống như bọn họ thì mang thai con của tôi. Chỉ cần sinh cho tôi 1 đứa con, em sẽ không thể bị tôi vứt bỏ nữa.

Người này nhất định muốn ép chết cô sao, đang ở đỉnh cao sự nghiệp làm sao lại có ai mất trí lựa chọn việc sinh con cơ chứ. Sinh con bây giờ đồng nghĩa với việc mất đi tất cả.

- Tôi không sinh! Tôi không muốn.

- Nói cho tôi lý do.

Ở một khoảng cách gần như thế này, Lôi Dực có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của cô, bên cạnh hắn khiến cô căng thẳng đến như vậy sao. Hay là bởi vì đêm đó hắn không tiết chế, cho nên đến bây giờ cô vẫn còn sợ hãi việc thân mật với hắn?

- Tôi...

- Em không cho tôi biết lý do, tôi nhất định sẽ ép buộc em. Em muốn tôi ép buộc em lắm sao?

Dòng suy nghĩ liên tục chạy trong đầu Lôi Dực. Đỗ Tư Duệ ơi Đỗ Tư Duệ, em có biết người phụ nữ muốn sinh con cho tôi không cách nào đếm xuể, vậy mà hiện tại người xuống nước lại là tôi. Chuyện này có quá buồn cười không cơ chứ?

- Giữa chúng ta không có tình yêu thì làm sao có con được chứ.

- Tình yêu?

Nhìn cô gái đang hiện diện trước mặt, hắn thật sự không biết cô có phải là Tư Duệ mà hắn đã quen biết hay không.

- Ai bảo với em là cần có tình yêu mới có thể có con được?

- Ông muốn có con với một người phụ nữ mình không có tình cảm sao?

- Không vấn đề gì.

Lôi Dực thản nhiên đáp lời, chẳng lẽ đến giờ phút này cô gái kia còn không biết, cô đặc biệt đến mức nào trong lòng hắn sao.

- Nhưng tôi thì sẽ không sinh con với người đàn ông mà tôi không yêu.

Hờ hững đẩy hắn một cái, cùng với câu nói vừa phát ra đánh thẳng vào trực giác của Lôi Dực.

Phụ nữ luôn là như vậy, ôm ấp một giấc mộng tình yêu đôi lứa viễn vông. Vẫn luôn ngốc nghếch tin vào việc chỉ cần thật lòng yêu nhau thì có thể vượt qua tất cả. Nhưng liệu mấy ai có thể vượt qua áp lực của cuộc đời? Đồng tiền, sự cám dỗ sẽ dần dần tước đoạt đi tất cả. Sau cùng thứ để lại sẽ chỉ là niềm tin vụn vỡ chằn chịt vết thương.

Câu nói khẳng định này kiếm khóe môi hắn co giật, Lôi Dực thật muốn bật cười, không biết cười vì cô gái này quá ngây thơ hay là do trong một thoáng chần chừ hắn đã hy vọng đáp án của cô khác đi một chút.

Hắn mạnh bạo đè cô xuống giường, kéo hai tay Tư Duệ ép trên đỉnh đầu, lạnh lùng hạ môi áp xuống.

Không yêu hắn, cũng phải ngoan ngoãn để hắn chơi.

- Tôi không muốn, không muốn.

Cô phản kháng, thỏ thẻ kêu lên. Nhưng chỉ khi nước mắt của Tư Duệ rơi xuống, người đàn ông kia mới dừng lại.

Hắn lướt ngón tay trên cánh môi vừa bị hắn khi dễ, đôi mắt chứa đựng mê luyến không hề che giấu.

- Có nhớ không? Đêm hôm đó tôi ra trong người em nhiều như vậy, nói không chừng bây giờ trong bụng em đã có con của tôi rồi.

Chẳng hiểu sao nhìn thấy cô khóc như thế này, trong lòng hắn bực dọc khó chịu vô cùng.

- Không có! Ông đừng nói bậy.

Cô co người lại, trước đây ngoại trừ đêm cô bị bắt gặp ấy, Lôi Dực chưa từng ức hiếp cô thế này.

- Sao vậy? Em sợ à?

Tiếng cười trầm thấp của hắn nghe như một âm điệu du dương của đàn cầm. Dưới ánh đèn mờ ảo, có đôi lúc cô thật sự cảm thán, gương mặt này nếu không hoạt động nghệ thuật quả là quá uổng phí.

- Nếu như trong bụng tôi có con của ông, tôi sẽ bỏ nó.

Cô bướng bỉnh kiêu ngạo.

- Em dám?

Hắn ấn người Tư Duệ xuống chiếc giường êm ái, dùng cả thân mình đè phía trên. Hai cơ thể va chạm khít khao, mang đến sự kích thích không hề nhẹ.

- Nếu em dám hại con của tôi...

- Thì sẽ thế nào?

Đột nhiên bây giờ cô rất muốn biết, nếu như cô nhẫn tâm làm vậy, hắn sẽ phản ứng thế nào? Có phải sẽ bóp chết cô, mang cô tuẫn táng cùng con của hắn?

Hay là còn cách trừng phạt nào đáng sợ hơn như vậy nữa?

Một khoảng lặng bao trùm lấy không gian, Lôi Dực nhếch môi cười. Mèo nhỏ nghĩ rằng hắn là người như thế nào? Có thể để cho cô dễ dàng khích bác kích động sao?

- Cũng không có gì, em bỏ một đứa thì tôi chơi em thêm vài lần. Chơi đến khi em có thai lại thì thôi. Dù gì thì thời gian gần đây tôi cũng chỉ đụng vào mỗi em, cảm giác quả thật tiêu hồn vô cùng. Tôi muốn bao nhiêu cũng thấy không đủ.

Hắn tin rằng cô không có cái gan đó, Tư Duệ mà hắn biết cũng không phải là một người mẹ sẽ vứt bỏ con của mình một cách máu lạnh như vậy.

Hắn cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, cả người cô cứng nhắc như thế này, thật sự làm hắn không dễ chịu.

- Ngoan! Từ từ tiếp nhận tôi, tôi thật sự mê đắm em rồi.

Hắn nhanh chóng tự mình cởi hết quần áo, sống hơn 40 năm trên cuộc đời này. Dùng qua không biết bao nhiêu là người con gái. Nhưng chỉ có duy nhất Đỗ Tư Duệ khiến cho hắn muốn điên cuồng.

- Không muốn...

Cô chưa bao giờ đứng trước tình huống khó xử như thế này, cho dù là đối mặt với chuyện gì thì cô vẫn luôn tốn rất ít thời gian để suy nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

Nhưng không thể tiến không thể lùi, không chống cự nổi cũng không có cách nào thoát ra. Cô biết người đàn ông như Lôi Dực, hắn muốn giống như trời muốn.

- Tôi hứa lần này sẽ nhẹ nhàng, chỉ cần em nhu thuận với tôi, tôi sẽ bỏ qua lỗi lầm của em. Cưng chiều sủng ái em như trước đây.

Miệng không ngừng dụ dỗ, hai bàn tay vươn lên mở cúc áo của cô. Quả thật những bộ quần áo hắn cho người mang đến rất hợp với dáng người của Tư Duệ. Nhìn cô thật sự vô cùng quyến rũ.

- Chỉ cần em ngoan với tôi như thế này, bất luận là em muốn thứ gì tôi cũng đều cho em.

Hắn thật sự muốn giải phóng thứ trong người đến phát điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.