Càng nghĩ lại càng thêm sợ hãi, Tư Duệ mím môi, suy nghĩ cực đoan càng lúc càng rõ ràng, cô rất muốn giải phóng hai tay đang bị trói chặt. Nhưng lực siết quá mạnh, càng cử động dường như lại càng làm tình trạng thêm tồi tệ hơn.
Có kẻ nào đó bất thình lình hô hào lên vài tiếng, vẻ mặt hạ tiện của Thâm Chân Thạch vốn đang chờ xem kịch vui càng dâng thêm vài phần dã tâm, gã hướng mắt về phía cổng chính, khi dáng vẻ cao ngạo của Lôi Dực xuất hiện, hận ý trong mắt gã đã lan ra đến tận khóe môi.
- Ông chủ Lôi! Vẫn là tác phong làm việc vô cùng nhanh nhẹn.
Gã cố ý gõ gõ vào chiếc đồng hồ đeo trên tay, há miệng cười chào hỏi.
- Mày thì hệt như cũ, đầu óc trì trệ mãi vẫn không chịu thông minh lên.
Lôi Dực tháo cúc xắn ống tay áo sơ mi, cánh tay rắn chắc lộ ra không khí, gân xanh tựa như những sợi dây leo ngoằn ngoèo bám chặt dưới lớp da thịt màu đồng, thoạt nhìn qua tựa như một bức tượng cẩm thạch được kỳ công điêu khắc.
Nét cười tự tin trên mặt Thẩm Chân Thạch theo câu nói của hắn mà tắt ngấm, gã nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, sự cao quý và khí chất lạnh lẽo phát ra trên người Lôi Dực đang đứng sừng sững ở đó khiến cho gã có chút không rét mà run.
- Mang người ra đây!
Xoay đầu nhếch môi, Thẩm Chân Thạch nhướn đôi mày đắc thắng, gã không tin khi Lôi Dực nhìn thấy yếu điểm của mình bị gã nắm trong tay, hắn còn có thể giữ được tâm cao khí ngạo như thế này. Gã thật sự ghét cay ghét đắng khí thế bất cần này của hắn, tựa như đế vương đứng ở trên cao nhìn xuống kẻ hạ dân hèn kém, tựa như quay trở về khoảng thời gian 8 năm trước, gã quỳ dưới chân Lôi Dực và anh em của hắn, gào khóc thảm thiết khi bị chặt mất ngón tay, bị đánh cho thừa sống thiếu chết, trơ mắt nhìn lão già nhà gã, tiền bối oanh oanh liệt liệt trên thương trường mấy mươi năm gục đầu cầu xin bọn chúng tha mạng cho gã. Nỗi nhục nhã khắc sâu tận xương tủy này, nếu như gã hôm nay không đòi lại cả chì lẫn chài, thật uổng công ngần ấy năm cam chịu làm một con chó ngoan nuôi nấng thù hận.
Tư Duệ bị nắm tóc kéo lê như tội nhân, đôi chân may mắn được bọc trong quần jean không bị thương tổn, nhưng đầu của cô thật sự bị kéo đến mức hoa mắt chóng mặt, hai tay giữ chặt mái tóc đen dày, đau đến nỗi mặt mày lúc đỏ lúc trắng.
- Ông chủ Lôi đây ắt hẳn đã rất mong chờ để gặp được người này.
Lúc Thẩm Chân Thạch tiến về phía Tư Duệ, gã vẫn không rời mắt khỏi sắc mặt của Lôi Dực, ánh đèn vàng le lói chiếu xuống gương mặt thâm trầm của hắn, làm hiện rõ khí tức tàn độc đang chầm chậm tỏa ra.
- Hay là tôi cũng áp dụng cách thức của ngài, chặt đi vài ngón tay của cô minh tinh bé bỏng này nhỉ?
Lôi Dực vẫn là bộ dáng dửng dưng như cũ, hắn khẽ nghiêng đầu, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, nhìn không rõ được ẩn ý.
- Mày có niềm đam mê mãnh liệt đối với đàn bà từng quỳ dưới thân tao à?
Biểu hiện của người trước mặt có chút ngoài dự đoán, vẻ khoa trương của Thẩm Chân Thạch lập tức biến sắc, nghiến răng nghiến lợi.
- Mày nói cái gì?
- Nghiêm Thành bảo mày là một con chó giữ cửa quả đúng là không sai, chỉ thích chực chờ mà ăn đồ thừa của chủ.
Người đàn ông từ đầu đến cuối đều không nhìn trực tiếp cô gái đang khổ sở kia, ánh mắt ý vị thoáng liếc qua Vũ Hân đang giữ chặt lấy tóc của Tư Duệ rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi. Nét cười trào phúng trên môi đã hóa thành tàn nhẫn.
- Một đám cặn bã thi nhau chơi rồi mà mày vẫn còn nuốt nổi, phải gọi là súc sinh cũng không cách nào sánh được bằng mày.
- Lôi Dực! Có tin mày chỉ cần nói thêm một câu nữa, tao sẽ lập tức tiễn con khốn này về chầu trời không?
Vũ Hân lồng lộn lên không khác gì một con thú hoang, ả rút ra con dao bấm sắc lẹm từ trong túi áo, điên cuồng dí nó vào trong cổ họng Tư Duệ. Ánh sáng bóng loáng từ vật nhọn kia phản chiếu rõ ràng gương mặt sưng đỏ của cô, đôi môi đang cắn chặt càng có vẻ hồng hào hơn gấp bội.
Tư Duệ khó nhọc muốn trông rõ được hình ảnh của người đàn ông đứng cách xa cô một khoảng, dáng vẻ duy nhất dày vò cô hết đêm này đến đêm khác. Rõ ràng trông chờ gặp gỡ đến vậy, nhưng khi nhìn thấy lại không có cách kìm nổi đau lòng. Cô nheo mắt cố chống chọi lại ánh sáng chói lòa từ chiếc đèn đang chiếu thẳng kia, cả người đều đau nhức nhưng từng câu từng chữ của hắn cô đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Một Lôi Dực miệng lưỡi câu nào cũng là dao găm cắt vào da thịt người khác, độc địa chết người như thế này, cô là lần đầu tiên được trải nghiệm. Giờ khắc này Đỗ Tư Duệ mới phần nào có thể cảm thụ, từng câu từng chữ dịu dàng mà người kia nói ra với cô, đối xử với cô, tất cả ẩn chứa bao nhiêu bao dung, bao nhiêu chiều chuộng.
Tư Duệ bất giác nhớ đến Điềm Liên đã từng nói với cô thế này: “ Lôi Dực ở bên cạnh em, vốn dĩ không phải là ông chủ Lôi ở trên đỉnh cao mà người người nghe đến đều phải khiếp sợ, tim đập chân run quỳ gạp xuống đất dập đầu bái lạy