Lạc Lối Quay Về

Chương 13: Chương 13




Trong lúc Thẩm Mạc Thành đang mải suy nghĩ xem có phải mình đã bỏ qua chuyện gì rồi không thì La Thiếu Hằng chưa có được câu trả lời vẫn kéo tay áo hắn không thôi, đáy mắt tràn đầy khát vọng.

La Thiếu Hằng rất muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Mạc Thành, cho dù chỉ có một chút khả năng cũng không muốn buông tha. Sự kiên trì của La Thiếu Hằng khiến Thẩm Mạc Thành mềm lòng, tùy theo tâm ý anh nói: “Được.”

Nhận được đáp án như mong muốn, La Thiếu Hằng hai mắt sáng bừng lên, buông góc áo chuyển thành nắm chặt tay hắn, lộ ra tươi cười: “Hứa rồi nhé.”

— Hứa rồi thì không được đổi ý, lần sau đi công tác phải đưa em đi theo.

Trong đầu bỗng nhiên bật ra câu nói này, tựa như không có lửa làm sao có khói đột ngột vang lên, sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi. Con ngươi Thẩm Mạc Thành tối dần, tinh tế hồi tường, lại không nhớ ra đã nghe được ở đâu, sóng não từng trận đau đớn, hắn khẽ chau mày, vứt ra sau đầu không nghĩ nữa.

Rất nhanh Thẩm Du dẫn theo bác sĩ đi vào, Thẩm Mạc Thành đứng dậy nhường chỗ cho bác sĩ, La Thiếu Hằng lại cố chấp níu kéo hắn không chịu buông ra, hắn đành phải nắm tay anh ngồi xuống đầu giường.

Dường như La Thiếu Hằng có chút kháng cự bác sĩ, biểu tình vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra một hồi, bác sĩ hỏi gì đáp nấy.

Bác sĩ kiểm tra rồi cho La Thiếu Hằng uống thuốc hạ sốt và truyền nước biển, sau khi thuốc có tác dụng, La Thiếu Hằng chống đỡ không nổi có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cố chấp kiên trì níu kéo Thẩm Mạc Thành xác nhận thêm lần nữa: “Anh thật sự sẽ không đi nữa chứ?”

Nhiệt độ bàn tay đang níu kéo mình vẫn cao hơn hẳn người bình thường, vì để La Thiếu Hằng sớm nghỉ ngơi hạ sốt, Thẩm Mạc Thành khẽ thấp giọng dỗ dành: “Không đi nữa, mau ngủ đi.”

La Thiếu Hằng nhìn hắn thêm khoảng nửa phút nữa, tựa như xác nhận hắn sẽ không lừa mình, sau đó lại kéo tay hắn nói: “Anh cúi xuống chút.”

Thẩm Mạc Thành cho rằng La Thiếu Hằng có lời muốn nói với mình liền cúi người ghé tai xuống sát người anh, ngay sau đó một nụ hôn ấm áp mềm mại dán lên má hắn, hắn theo phản xạ né tránh, kinh ngạc nhìn người đang nằm trên giường.

La Thiếu Hằng dùng đầu ngón tay che che môi mình, cười trộm y như con mèo tinh ranh, vươn ngón tay câu ngón út của Thẩm Mạc Thành kéo vào trong chăn.

“…Đi ngủ đi.” Đủ loại cảm xúc lướt qua trong lòng Thẩm Mạc Thành, nhưng thấy bộ dạng La Thiếu Hằng ỷ lại mình như vậy, hắn không nỡ nói nặng lời, mà cảm thấy mình vốn nên chiều người này như vậy.

Ý thức được suy nghĩ của bản thân, hắn cảm thấy có chút bất khả tư nghị, khẽ nhắm mắt, không nghĩ thêm gì nữa.

La Thiếu Hằng cố gắng mở mắt một hồi, rốt cuộc vẫn không chống lại được tác dụng của thuốc hạ sốt dần chìm vào giấc ngủ say, nhưng trước khi ngủ vẫn cầm chặt tay Thẩm Mạc Thành không buông.

Thẩm Mạc Thành im lặng không nói nhìn người trước mắt đã say ngủ, nơi bị cậu ta hôn tựa như có lửa đốt, nóng bỏng, một đường đốt tới tận tim khiến nội tâm anh vốn như mặt hồ tĩnh lặng lạnh băng bỗng bừng lên một ngọn lửa đỏ rực.

Loại cảm giác xa lạ này thực kỳ diệu, vừa không khiến hắn bài xích vừa khiến hắn cảm thấy phi thường đặc biệt, làm hắn nhịn không được muốn vươn tay chạm lên mặt La Thiếu Hằng, nhưng bàn tay mới vươn ra được một nửa khẽ dừng lại rồi thu trở về.

Thẩm Vân và Thẩm Du thấy cảnh này, rất tự giác lui về sau hai bước, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy.

Thẩm Mạc Thành tốn chút công phu mới rút được tay bị La Thiếu Hằng ôm chặt ra, chỉnh góc chăn cho anh rồi cùng bác sĩ đi ra phòng ngoài tìm hiểu rõ tình hình.

Ông ấy là bác sĩ riêng của Thẩm gia tại phân bộ Thụy Sĩ, mấy chục năm làm nghề, rất am hiểu trị liệu Trung và Tây y. Ông mở bệnh án, nói lại tình hình của La Thiếu Hằng cho Thẩm Mạc Thành nghe.

Lần này La Thiếu Hằng bệnh trở nặng, tuy nói là bị cảm lạnh nhưng kỳ thật căn nguyên là do tâm bệnh.

“Tâm bệnh? Là sao?” Thẩm Mạc Thành ngoài ý muốn hỏi, hắn cho rằng La Thiếu Hằng chỉ bị bệnh cảm thông thường mà thôi.

“Bệnh nhân tâm trạng u uất tích tụ, mạch tượng hỗn loạn, tựa như có khúc mắc đã lâu không giải, nếu tôi đoán không sai, cậu ta thường xuyên dùng thuốc an thần trong một thời gian dài, loại thuốc này có tác dụng phụ rất lớn.” Bác sĩ trầm ngâm một chút, nói lại tình hình bắt mạch xem bệnh vừa rồi: “Thuốc tuy có thể trị bệnh, nhưng không trị được tâm bệnh, nếu trường kỳ sử dụng e là…” Nói tới đây ông ta khẽ ngừng lại, chưa biết rõ mối quan hệ giữa Thẩm Mạc Thành và La Thiếu Hằng nên ông không dám nói tiếp.

“Sẽ thế nào?” Thẩm Mạc Thành hỏi.

“Đoản mệnh.” Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc, chuyện này không phải chuyện nhỏ.

Đoản mệnh?

Hai chữ này vừa nói ra, mọi người đứng đây đều ngơ ngẩn, La Thiếu Hằng thoạt nhìn chỉ mới ba mươi tuổi, lại có khả năng chết sớm? tâm trạng u uất tích tụ, mạch tượng hỗn loạn là do đâu?

Hai chữ đoản mệnh nói ra thì dễ nhưng lại giống như ngàn vạn tấn đá tảng đè nặng trong tim Thẩm Mạc Thành, khiến hắn không chịu nổi, đau nhói, phản xạ quay đầu nhìn về phía giường ngủ, thấy La Thiếu Hằng vẫn đang mê man ngủ say.

Nhớ tới bộ dạng La Thiếu Hằng ôm chặt tay hắn mà khóc, còn cả hành động hôn trộm hắn nữa, Thẩm Mạc Thành không biết là vì nguyên nhân gì mà trong tiềm thức, hắn phi thường kháng cự khả năng bác sĩ vừa nói.

Giờ phút này, Thẩm Mạc Thành không biết được rằng sắc mặt mình kém thế nào, nhưng mấy người còn lại đều nhìn thấy rõ, sống lưng cứng ngắc, không ai dám thở mạnh dù chỉ một chút.

“Có cách chữa trị không?” Thẩm Mạc Thành trầm giọng hỏi.

“Tâm bệnh cần có tâm dược, chỉ cần biết rõ khúc mắc trong lòng cậu ta là có thể điều trị, đương nhiên, mấu chốt vẫn là sự tự nguyện của bệnh nhân. Hiện tại trước mắt vẫn nên ổn định bệnh tình của cậu ta đã.” Bác sĩ không biết rõ tình hình cụ thể nên cũng bất lực, chỉ có thể giải quyết vấn đề trước mắt.

Thẩm Mạc Thành hiểu ý bác sĩ, cũng không làm khó ông ấy nữa, gật gật đầu nhượng Thẩm Vân thay mình tiếp bác sĩ còn hắn trở về chỗ giường ngủ.

La Thiếu Hằng đang ngủ say trên giường, bởi vì đã uống thuốc hạ sốt cùng truyền dịch nên mặt cậu đã không còn đỏ bừng như lúc mới tỉnh lại, nhưng cả người vẫn còn khá suy yếu.

Thẩm Mạc Thành ngồi xuống bên giường, vươn tay kiểm tra nhiệt độ trán La Thiếu Hằng, độ nóng nơi đó vẫn không hạ đi bao nhiêu.

Ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch vẫn đang nhỏ giọt tong tong, hắn thu tay lại luồn vào trong chăn, vừa mới đụng vào tay La Thiếu Hằng đã bị anh nắm chặt, hắn cho rằng La Thiếu Hằng đã tỉnh, nhưng nhìn lại phát hiện La Thiếu Hằng vẫn đang mê man, chỉ theo bản năng nắm chặt tay hắn mà thôi.

……………

Bệnh tới như núi sập, những lời này quả không sai chút nào, lần này La Thiếu Hằng bệnh nặng nghiêm trọng, suốt hai ngày nhiệt độ lên lên xuống xuống không thấy khá hơn, đến ngày thứ ba mới bắt đầu dần ổn định.

Như lời bác sĩ đã nói, La Thiếu Hằng ngoại trừ bị cảm lạnh, phần nhiều là do tâm bệnh gây nên, vốn chuyện Thẩm Mạc Thành đã chết luôn là khúc mắc khó tiêu tan trong lòng anh, tâm trạng u uất tích tụ nhiều năm, hiện tại đột nhiên phát hiện đối phương vẫn còn sống, khó tránh khỏi quá mức kích động, cảm xúc thay đổi chóng mặt trong nhất thời vô pháp thừa nhận, cộng thêm lúc trước La Thiếu Hằng đứng trước cửa phòng Thẩm Mạc Thành một đêm bị cảm lạnh, hai vấn đề đồng thời phát sinh, khiến bệnh đã nặng càng thêm nặng.

Tư vị sinh bệnh không dễ chịu, nhưng anh lại cảm thấy hai ngày qua là những ngày vui sướng nhất trong vòng mười năm qua, bởi vì không có thi thể lạnh băng, không có bia mộ u ám lạnh lẽo, người yêu rời đi nhiều năm, lần nữa đã quay trở về bên cạnh…

La Thiếu Hằng mở hai mắt nặng trịch, bởi vì đã ngủ quá nhiều nên trước mắt có chút mơ hồ, anh đưa tay đè lên ấn đường, day day vài cái đột nhiên dừng lại, tựa như mãnh liệt nhớ ra chuyện nào đó, đột ngột chống người bật dậy, động tác quá lớn khiến đầu anh vốn có chút nặng lại càng thêm choáng váng, nhưng La Thiếu Hằng không rảnh đề ý, anh xốc chăn bước xuống giường, một giây cũng không trì hoãn lao ra ngoài.

Lúc này Thẩm Du vừa lúc từ bên ngoài bước vào, hai người khẽ tông phải nhau, La Thiếu Hằng nằm bẹp trên giường hai ngày, thân thể suy yếu, bị cú va chạm này khiến lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau, Thẩm Du tay mắt lanh lẹ đỡ lấy anh.

“La tiên sinh cẩn thận!” Thẩm Du dìu anh đứng vững: “Ngài không sao chứ? Xin lỗi, tôi không thấy ngài đi ra.”

“Không sao, là tôi vô ý va phải cậu, xin lỗi.” La Thiếu Hằng cũng lên tiếng xin lỗi, anh vội vàng chạy ra ngoài không để ý có người tiến vào.

“Ngài đừng nói như vậy.” Thẩm Du vội đáp, lại thấy La Thiếu Hằng không đi giày mà chạy chân trần trên sàn nhà, vội nói: “Ngài chờ chút, tôi đi lấy giày cho ngài.”

“Không cần.” La Thiếu Hằng gọi Thẩm Du lại: “Chỉ có mình cậu ở đây sao? Những người khác đâu?”

Thẩm Du biết La Thiếu Hằng muốn hỏi ai, liền đáp: “Ngài cứ đi giày vào đã, thân thể ngài còn chưa khỏe hẳn, cẩn thận lại bị cảm nữa.”

Biết đối phương lo cho mình, La Thiếu Hằng cũng cùng cậu ta về phòng đi giày, vừa đi vừa hỏi: “Những người khác đi đâu rồi? Tôi đã ngủ bao lâu?”

“Ngài đã ngủ hai ngày.” Thẩm Du vừa nói vừa rót một cốc nước ấm đưa cho anh: “Ngài uống đi, lát nữa tôi kêu người mang cháo lên cho ngài.”

La Thiếu Hằng tuy rằng trong lòng sốt ruột không biết Thẩm Mạc Thành đang ở đâu nhưng cũng không nỡ cự tuyệt hảo ý của đối phương, chỉ có thể cảm tạ cậu ta, tiếp nhận cốc nước uống một chút rồi lại để lên bàn trà: “Thẩm Mạc Thành đâu rồi?”

“Boss có việc gấp về nước trước…”

“Cậu nói gì?” La Thiếu Hằng tựa như không nghe rõ, biểu tình trống rỗng vài giây.

“Boss đã về nước.” Thẩm Du đáp lại.

“Lúc nào?” La Thiếu Hằng vội hỏi.

“Sáng nay bay…” Thẩm Du còn chưa nói xong, La Thiếu Hằng đã xoay người chạy đi, Thẩm Du vội vàng xông lên ngăn anh lại: “La tiên sinh, hiện tại sức khỏe ngài còn chưa..”

“Tránh ra.” La Thiếu Hằng đánh gãy lời Thẩm Du, ngữ khí lạnh lùng, rõ ràng thân thể gầy yếu cũng không cao bằng Thẩm Du nhưng cả người đột nhiên toát ra khí thế không cho phép người khác kháng cự.

Từng thấy bộ dạng nhã nhặn hữu lễ của La Thiếu Hằng, cũng từng thấy bộ dạng anh suy yếu rơi lệ, nhưng Thẩm Du chưa từng thấy bộ dạng anh khí thế bức người như vậy, trong lúc sửng sốt, La Thiếu Hằng đã vòng qua cậu ta đi ra khỏi phòng, Thẩm Du vội vàng đuổi theo, lần thứ hai chặn La Thiếu Hằng lại: “Hiện tại ngài có đi cũng không kịp, máy bay đã cất cánh 2 tiếng trước rồi.”

La Thiếu Hằng nghe vậy cả người cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, hai tay rũ bên hông nắm chặt, mu bàn tay trắng nõn bởi vì dùng sức quá độ mà lộ ra cả mạch máu xanh.

… Rõ ràng đã hứa sẽ không bỏ đi nữa mà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.