Lạc Lối Quay Về

Chương 19: Chương 19




Thẩm Mạc Thành đi tới trước mặt, thấy La Thiếu Hằng lộ rõ sự kinh ngạc, liền hỏi: “Nhìn cái gì?”

“Nhìn anh đó.” La Thiếu Hằng hoàn hồn, ý cười loan loan.

Đã nghe từ “KISS YOU” cho tới “MISS YOU” nên hiện tại một câu nhìn anh đó của người này thật sự không tính là gì, so với biểu tình như táo bón của Thẩm Vân, Thẩm Mạc Thành thần sắc lạnh nhạt gật đầu, tiếp nhận dù trong tay Thẩm Vân, một tay khoác bả vai La Thiếu Hằng nói: “Đi thôi.”

“Ừ.” La Thiếu Hằng cùng hắn đi chung một cái dù về phía chiếc xe.

Dù trong tay Thẩm Mạc Thành tự nhiên sẽ nghiêng về phía La Thiếu Hằng nhiều hơn, La Thiếu Hằng phát hiện liền dùng tay đẩy trở về.

“Dù lớn như vậy, hai người thật sự không cần nhường qua nhường lại thế đâu.” Thẩm Vân ở đằng sau trộm liếc mắt xem thường, cảm thấy mình mới là người không nên đi theo tới, sau khi phỉ nhổ một câu mới nhận mệnh kéo va li hành lí, rút ra một chiếc ô khác đi theo sau.

Trở lại nhà riêng của Thẩm Mạc Thành, Thẩm Vân quen thuộc chuyển hành lí của La Thiếu Hằng lên khách phòng lầu hai. Đối với việc Boss nhà mình để La Thiếu Hằng ở lầu hai, cậu phi thường kinh ngạc, dù sao lầu hai ngoại trừ a di chuyên quét dọn vệ sinh ra thì không có sự cho phép của Boss, bất cứ ai cũng không được bước lên. Đối với La Thiếu Hằng, Boss không chút suy nghĩ trực tiếp để người ở khách phòng lầu 2, quyết định này khiến cậu không thể nào bĩnh tĩnh cho nổi.

Nếu sau này Hà đại tiểu thư có tới đây nhìn, phỏng chừng sẽ náo loạn một phen đi? Cảnh này vừa tưởng tượng đã cảm thấy vô cùng thích ý.

Thẩm Vân đặt hành lí xuống, quay đầu thấy La Thiếu Hằng đang đánh giá căn phòng, lại gần hỏi: “La tiên sinh, đây là phòng của ngài, có gì cần mua thêm ngài cứ nói với tôi.”

La Thiếu Hằng thu hồi tầm mắt: “Tạm thời không có, làm phiền cậu.”

“Không phiền, La tiên sinh đừng nói vậy.” Thẩm Vân vội nói, đây vốn là chuyện thuộc bổn phận cậu nên làm.

“Cậu cứ gọi tên tôi là được rồi.” La Thiếu Hằng cảm thấy gọi La tiên sinh gì đó rất kỳ quái.

“Chuyện này…” Thẩm Vân do dự: “Vậy tôi gọi ngài là La thiếu đi.”

“Tùy cậu.” La Thiếu Hằng cười nói, nhớ tới lúc nãy Thẩm Mạc Thành vừa tới dưới lầu đã nhận được một cú điện thoại liền tới thư phòng trước, hỏi: “Thẩm Mạc Thành rất bận có phải không? Tôi nghe Thẩm Du nói các cậu có việc gấp nên mới phải vội về nước luôn.”

“Gần đây tương đối bận.” Thẩm Vân liếc nhìn ra ngoài cửa, cố ý lộ ra: “Mấy ngày nay Boss đã không nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”

Lúc trước ở Thụy Sĩ, La Thiếu Hằng dù có hỏi thăm về chuyện Thẩm Mạc Thành thế nào, Thẩm Vân cũng đều ngậm miệng không hé răng, bây giờ cậu ta lại chủ động nhắc nhở khiến La Thiếu Hằng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói đã biết.

Kỳ thật, suy nghĩ của Thẩm Vân rất đơn giản, tuy rằng không rõ quan hệ hiện tại của hai người bọn họ là thế nào, nhưng ít ra sự tồn tại của La Thiếu Hằng đối với Boss hiển nhiên không giống những người khác, có lẽ La Thiếu Hằng có thể nhắc nhở Boss chú ý giữ gìn sức khỏe, dù sao tai nạn xe cộ năm đó cũng đã để lại một ít di chứng.

Thẩm Vân cũng chỉ là nhắc qua một chút rồi thôi, thấy La Thiếu Hằng đã hiểu liền nói: “Tôi xuống lầu trước, La thiếu có vấn đề gì tùy thời bảo tôi.”

“Được.” La Thiếu Hằng tiễn cậu ta ra khỏi phòng, lại trở về sắp xếp đồ đạc của mình.

Cậu mang theo một va li hành lí thật lớn, bên trong có hai ngăn, một ngăn để quần áo, một ngăn là bảo bối anh đã cất giữ nhiều năm, đều là những thứ có liên quan tới Thẩm Mạc Thành.

Lấy hết mọi thứ từ sách, DVD, thẻ gỗ, tranh kí họa… ra ngoài, thật cẩn thận cất kỹ chúng vào trong tủ quần áo, sau đó mới treo quần áo vào trong tủ.

Lúc Thẩm Mạc Thành tới là khi anh đang xếp quần áo, gõ gõ cửa, đi vào trong: “Có cần giúp gì không?”

Hỏi xong, bản thân hắn mới sửng sốt, cảm thấy kỳ quái khi chính mình có thể tự nhiên nói ra lời này, trong ấn tượng của mình, hắn chưa từng làm thế với bất cứ ai, ngược lại La Thiếu Hằng tỏ ra không hề gì tựa như đã quen thuộc từ lâu, xua tay nói: “Không cần, em sắp xếp xong hết rồi.”

Thẩm Mạc Thành gật đầu, đứng bên cạnh La Thiếu Hằng.

Vì sắp xếp đồ đạc, La Thiếu Hằng cởi bớt áo trên người ra, hiện tại anh chỉ mặc một chiếc áo len dày, mấy ngày tết ở nhà, cha mẹ đã dưỡng anh béo lên một chút, nhưng dáng người vẫn thiên gầy như trước, La Thiếu Hằng khom lưng ngồi xổm trên mặt đất, dù mặc áo len dày nhưng vẫn có thể nhìn ra độ cong sống lưng của anh.

Thẩm Mạc Thành nhìn chằm chằm lưng La Thiếu Hằng, đột nhiên có xúc động muốn vươn tay ra vuốt ve nó.

Lúc hắn vươn tay qua, La Thiếu Hằng vừa vặn thu xếp xong mọi thứ, ngẩng đầu nhìn thấy tay hắn ở giữa không trung, hỏi: “Sao vậy?”

La Thiếu Hằng vừa nói xong, tay Thẩm Mạc Thành liền rơi xuống trán anh, vén tóc mái rũ xuống trước trán ra đằng sau.

“Đã hạ sốt rồi.” La Thiếu Hằng cười nói, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Ừ.” Thẩm Mạc Thành thu hồi tay, kéo tay La Thiếu Hằng nói: “Đi ăn cơm.”

“Được.”

Bọn họ tới một nhà hàng tư nhân tên là “Việt”, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy bài trí trong nhà hàng này khiến La Thiếu Hằng ngẩn người, phong cách trang hoàng bên trong quá đỗi quen thuộc, so với nhà hàng bên Thụy Sĩ chỉ hơn chứ không kém.

La Thiếu Hằng nhìn bàn đá và xích đu trong đình viện, vẻ mặt hoảng hốt, suy nghĩ bị cảnh tượng trước mắt kéo đến rất xa.

Phòng vẽ an tĩnh chỉ có tiếng ngòi bút sàn sạt ma sát trên trang giấy, La Thiếu Hằng tùy tâm phác họa cảnh tượng trong lòng, dưới ngòi bút điêu luyện, bản thiết kế một nhà hàng đơn giản chậm rãi hiện ra, sau khi chỉnh sửa mấy chỗ khác biệt, cậu đổi bút lần nữa biến từng nét phác thảo thành đường nét hoàn chỉnh, quầy bar trong phòng, bàn, ghế, bồn hoa đều được tô vẽ cẩn thận rõ ràng.

Đặt bức vẽ hoàn chỉnh sang một giá vẽ khác, cậu lại lần nữa vùi đầu vào bức tranh mới, bắt đầu vẽ phác thảo cảnh vật trong đình viện, hành lang dài, chiếc xích đu rồi cả chiếc bàn đá…

Lúc Thẩm Mạc Thành trở về, nhìn thấy La Thiếu Hằng đang nghiêm túc hoàn thiện bản vẽ, bên cạnh còn để một bát mì gói mới ăn được một nửa, rõ ràng, cả ngày hôm nay, em ấy không ra ngoài, chỉ dựa vào mì gói xoa dịu dạ dày.

Khẽ nhíu mày, Thẩm Mạc Thành vươn tay giữ lại cái tay đang như múa trên giấy: “Đủ rồi.”

Mỗi khi La Thiếu Hằng tập trung vẽ đều không hề để ý tới chuyện bên ngoài cho nên Thẩm Mạc Thành về nhà lúc nào cậu căn bản cũng không biết, sau khi bị nắm chặt tay liền ngừng bút, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh về lúc nào vậy?”

“Vừa về.”

“Anh về vừa lúc, mau nhìn xem.” La Thiếu Hằng giật giật tay Thẩm Mạc Thành, ý bảo hắn nhìn kiệt tác hôm nay của mình.

Thẩm Mạc Thành vẫn không nhúc nhích, dùng cằm chỉ chỉ bát mì bên cạnh: “Hôm nay em chỉ ăn cái này?”

“Đúng vậy, nó ngon mà.” La Thiếu Hằng còn đang đắm chìm trong các bức vẽ đã hoàn thành hôm nay, không hề chú ý tới sắc mặt người yêu đã biến đen, đã một thời gian dài cậu chưa được ăn mì gói rồi, ngẫu nhiên ăn một lần cảm thấy hương vị cũng không tồi.

“Vậy sao?!” giọng Thẩm Mạc Thành nghe ra không chút cảm xúc gì: “Vậy em ăn cái đó cả tháng này đi.”

Ngụ ý của hắn là tháng này hắn sẽ không nấu cơm cho cậu ăn nữa, lúc này La Thiếu Hằng mới kịp phản ứng, vội vàng ôm thắt lưng hắn nài nỉ: “Không không không, em thấy đồ ăn anh nấu ngon hơn mì gói rất nhiều, hôm nay anh không ở nhà em mới ăn nó, kỳ thật một chút cũng không ngon.”

Thẩm Mạc Thành khẽ hừ một tiếng, đối với loại hành vi gió thổi chiều nào che chiều đó của cậu không thèm chấp, La Thiếu Hằng mải vẽ vời tới mất ăn mất ngủ không phải ngày một ngày hai, hắn cảm thấy nếu mình bỏ mặc em ấy nhất định sẽ có ngày em ấy ngất xỉu vì đói mất, nếu hôm nào hắn đi công tác không ở nhà, không biết người này sẽ sống thế nào.

La Thiếu Hằng thấy hắn vẫn lạnh mặt như trước, nhón chân hôn hôn lên mặt hắn, dỗ dành nói: “Đừng lạnh mặt nữa, em cam đoan lần sau nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ.”

Thẩm Mạc Thành tự biết nhiều lời vô ích, dời đề tài: “Em đang vẽ cái gì thế?”

Vừa nói tới đây, La Thiếu Hằng lại hưng trí bừng bừng, cầm tác phẩm của mình dâng hai tay lên cho hắn xem: “Anh xem nè, em đã thiết kế một nhà hàng nhỏ.”

Tranh của La Thiếu Hằng vẽ rất tinh tế, cho dù là đình viện, núi giả, hồ nước, bàn đá, xích đu, hay là quầy bar, giá đựng rượu, xà ngang trong đại sảnh… tất cả đều chi tiết rõ ràng, thậm chí ngay cả hoa văn trên bình hoa nơi góc tường cũng được vẽ tỉ mỉ, nhìn qua cũng thấy em ấy đã tốn không ít công phu.

“Đây là cái gì?” Thẩm Mạc Thành biết rõ còn cố hỏi.

“Nhà hàng đó, đây là đại sảnh, còn đây là đình viện.” La Thiếu Hằng giới thiệu từng chút cho hắn nghe: “Không phải tối qua chúng ta đã bàn nhau xong rồi sao? Về sau cùng mở nhà hàng, đầu bếp làm đồ cho khách ăn, còn anh chỉ được nấu cho mình em ăn!”

“Có sao?” Thẩm Mạc Thành hỏi lại, giả bộ hoàn toàn không nhớ gì hết.

“Có mà!” La Thiếu Hằng thấy hắn tỏ ra không nhớ gì có chút nóng nảy: “Chúng ta đã nói rồi mà, không phải anh đã quên rồi chứ?”

Thẩm Mạc Thành nhíu mày suy nghĩ: “Lúc nào? ở đâu?”

“Tối qua, ở trên giường…” La Thiếu Hằng bỗng chốc câm miệng, thấy Thẩm Mạc Thành tựa tiếu phi tiếu nhìn mình mới nhận ra mình đã bị đùa giỡn, lập tức giật bản vẽ trong tay hắn, cho hắn một bóng lưng nói: “Không nhớ thì thôi, em tự mở, anh đừng có tới góp vui đấy.”

Thẩm Mạc Thành khẽ cười, từ sau lưng ôm eo cậu, cúi đầu hôn hôn vành tai người yêu: “Tối qua thật sự có từng nói sao? Anh chỉ nhớ em nói…”

Câu phía sau hắn nói phi thường nhẹ, chỉ hai người mới có thể nghe thấy, La Thiếu Hằng nghe xong lập tức mặt mày đỏ ửng, tránh khỏi hắn: “Sao anh lại không biết xấu hổ thế chứ, lời đó mà cũng nói ra được…” nửa câu sau của cậu đã bị Thẩm Mạc Thành nuối vào trong miệng.

Thẩm Mạc Thành ôm chặt thắt lưng cậu, đỡ cậu môi tiếp môi, đầu lưỡi càn quấy trong khoang miệng cậu, thẳng tới khi người bị hôn tới khó thở, hắn mới buông ra, dùng ngón cái khẽ vuốt ve bờ môi đã bị mình hút tới hồng nhuận, cười nhẹ nói: “Đều nghe theo em.”

La Thiếu Hằng há miệng cắn đầu ngón tay của hắn, mơ hồ nói: “…Thế còn tạm được.”

…………………….

Bước qua đình viện, La Thiếu Hằng đứng giữa đại sảnh, khí lực trên người tựa như bị rút cạn, dưới chân không thể bước thêm một bước nào nữa.

Những hình ảnh từng vì thời gian dài trôi qua mà biến thành mơ hồ, vào giờ khắc này lại hiện ra vô cùng rõ ràng, những lần thân mật ôn hôn thắm thiết giờ nhớ lại cũng khiến lòng người sục sôi, bản thân bị những hình ảnh vốn chỉ ở trên giấy đột nhiên hiện ra chân thật ngoài đời thực khiến anh rung động không nói nên lời.

Cho dù có đôi chút cải biến nhưng vô luận là đình viện hay đại sảnh, đại thể bố cục đều không mấy khác biệt, thậm chí La Thiếu Hằng cảm thấy mình không cần đi vào trong cũng biết rõ cách trang trí sắp đặt đồ đạc bên trong thế nào.

— Đây là nhà hàng của Thẩm Mạc Thành.

Không cần lý do nhưng trong lòng La Thiếu Hằng đã khẳng định luôn như thế, tựa như món bánh sữa dừa đông lần trước vậy.

Thẩm Mạc Thành phát hiện La Thiếu Hằng không theo kịp, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, chỉ cảm thấy nhà hàng này rất đặc sắc.” La Thiếu Hằng theo sau, giả bộ vô ý hỏi: “Ông chủ nhà hàng này rất biết cách thưởng thức.” Nói xong câu đó, La Thiếu Hằng khẽ bật cười, đây là bản thiết kế của mình, nói như vậy có khác gì tự khen bản thân đâu.

“Cậu thích?” Thẩm Mạc Thành hỏi.

“Rất thích.” La Thiếu Hằng khẳng định.

Bởi vì câu nói này của La Thiếu Hằng, mặt mày Thẩm Mạc Thành khẽ giãn ra một chút, tâm tình vô cùng tốt.

Hai người đi theo nhân viên phục vụ tới phòng riêng, đúng như La Thiếu Hằng dự đoán, trong phòng riêng cũng có cách bày trí không khác mấy với bản thiết kế của anh, ngay cả bức tranh treo tường cũng ở vị trí giống y hệt.

Tâm trạng La Thiếu Hằng khi nhìn thấy những thứ này cũng giống như lần được ăn món bánh sữa dừa đông ở Thụy Sĩ lần trước, mặc dù cao hứng nhưng cũng rất mất mát.

Vì sao Thẩm Mạc Thành có thể nhớ rõ từng bản vẽ hay món bánh mình làm mà lại không thể nhớ ra người đã làm ra chúng? Chẳng lẽ anh ấy chỉ quên những điều quan trọng?

Biết rõ không có khả năng này nhưng La Thiếu Hằng vẫn tự cuộn mình chui vào vỏ ốc, trong lúc ăn cơm tuy rằng miễn cưỡng cười vui nhưng cũng không thể che giấu nổi sự cô đơn trong mắt.

Rõ ràng hai chúng ta từng yêu nhau say đắm nhưng lúc này chỉ còn mình em nhớ rõ những gì đã qua.

Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.