Lạc Lối Quay Về

Chương 27: Chương 27




Thời gian hiện trên góc dưới màn hình là năm 2004, đó là năm thứ hai sau khi hắn xảy ra chuyện, lúc ấy hắn vẫn còn đang ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.

Nhưng người trong video không chỉ diện mạo, giọng nói mà thậm chí đến cả vết sẹo trên người cũng giống hắn như đúc, chuyện này nên giải thích thế nào đây, trừ phi… trong đó có một bên nói dối!

La Thiếu Hằng bức thiết muốn hắn nhớ ra như vậy trên cơ bản có thể xác định cậu ấy không hề giấu diếm hay giả bộ, nếu như vậy thì còn lại…

“Á!” Thẩm Mạc Thành đột nhiên hét lên, trong đầu một cơn đau nhức mãnh liệt ập tới khiến hắn thiếu chút nữa đánh rơi máy quay phim trong tay, may mắn hắn có quấn dây đeo của máy vào tay mới không đánh rơi xuống sàn.

“Anh sao vậy?” La Thiếu Hằng thấy thế vội vàng đỡ lấy hắn, thấy sắc mặt hắn cực kém, trên trán túa ra mồ hôi, giật mình cả kinh, ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Mạc Thành, anh có sao không?! Anh đừng dọa em!”

Thẩm Mạc Thành tuy rằng vẫn có chứng bệnh đau đầu bất chợt nhưng chưa từng xảy ra nghiêm trọng như hôm nay.

Cơn đau đầu tựa như một thứ gì đó di chuyển rất nhanh, nó mang theo những bánh răng bén nhọn, mỗi chỗ nó đi qua đều để lại vết hằn sâu tới mức thấy cả xương cốt, hắn chỉ biết cắn chặt răng mới có thể nín nhịn không phát ra tiếng hét đau đớn.

Sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay nắm chặt thành quyền, quai hàm hai bên bởi vì cắn răng quá mức dùng sức mà hơi rung động, gân động mạch cổ cũng rung lên từng hồi, chứng minh hắn đang phải chịu thống khổ tột cùng.

La Thiếu Hằng bị bộ dạng của hắn lúc này dọa sợ, vươn tay ôm đầu hắn kéo vào lòng mình, một tay vuốt ve sau lưng trấn an hắn: “Đừng nghĩ nữa, chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa được không? Anh đừng khó chịu, em không chịu nổi anh anh thế này đâu.”

Giọng La Thiếu Hằng mang theo nồng đậm đau lòng, cánh tay đang vuốt ve sau lưng Thẩm Mạc Thành cũng khẽ run rẩy, anh có thể thừa nhận sự dày vò vì người yêu ‘qua đời’ mười năm lại không thể chịu nổi khi đối phương chịu một chút thương tổn.

La Thiếu Hằng vỗ vỗ nhẹ lưng Thẩm Mạc Thành, vừa thấp giọng trấn an. Thẩm Mạc Thành dựa vào hõm vai anh, dưới sự trấn an của La Thiếu Hằng, cơn đau kia dường như đã tiêu tán đi không ít, tuy rằng vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn nhưng nằm ở trong phạm vi hắn có thể chịu đựng được.

Một lúc lâu sau, hắn ngồi thẳng dậy, tầm mắt đối diện La Thiếu Hằng, thấy hai mắt anh tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương, nhưng lại khiến lòng hắn cảm thấy ấm áp, hắn vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại: “Đừng lo, anh không sao.”

La Thiếu Hằng bị động tác này của hắn làm cho sửng sốt, chỉ biết yên lặng nhìn hắn.

“Sao vậy?” Thẩm Mạc Thành thu hồi tay.

“Anh… sờ thêm chút nữa đi.” La Thiếu Hằng nói.

Lông mày Thẩm Mạc Thành khẽ nhướn, vươn tay đặt lên đỉnh đầu La Thiếu Hằng xoa xoa, những sợi tóc nơi đó phi thường mềm mại, xẹt qua lòng bàn tay hắn, cảm giác phi thường thoải mái khiến hắn yêu thích không muốn buông tay.

“Có nhớ ra cái gì không?” La Thiếu Hằng chờ mong hỏi: “Trước đây, anh cũng từng thường xuyên xoa đầu em, giống như vừa rồi đó.”

“…” Thẩm Mạc Thành im lặng nhìn La Thiếu Hằng, em tưởng kí ức giống cái công tắc sao? Bật một cái là nhớ ra?

Nhưng La Thiếu Hằng vừa nói như vậy, Thẩm Mạc Thành đột nhiên nhớ tới đêm trừ tịch, lúc hai người bọn họ gọi điện thoại cho nhau…

Lúc ấy khi nghe giọng cô đơn của La Thiếu Hằng nói đã mười năm không trải qua đêm trừ tịch cùng cha mẹ, tay phải hắn theo bản năng mà làm ra một động tác, hiện giờ nghĩ lại, động tác kia chính là động tác xoa đầu ai đó.

Nghiêm túc ngẫm lại, từ lúc nhận thức La Thiếu Hằng, hắn đã có rất nhiều hành động làm theo bản năng, như xoa đầu, đưa ví tiền, nhận đồ xách hộ, những động tác này hắn làm thực tự nhiên, thân thể còn phản ứng nhanh hơn ý thức, dường như hắn đã từng làm vô số lần.

Nghĩ tới đây, Thẩm Mạc Thành cảm thấy nội tâm đã có đáp án, nhưng vẫn còn cần nghiệm chứng thêm.

“Được rồi, anh đừng nghĩ nữa, kẻo lát nữa lại khó chịu.” thấy Thẩm Mạc Thành lại lâm vào trầm tư, La Thiếu Hằng vội vàng đánh gãy suy nghĩ của hắn, sợ hắn lại đau đầu như vừa rồi: “Chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa nhé?!”

“Em không muốn anh nhớ lại sao?” Thẩm Mạc Thành hỏi, rõ ràng lúc ở Thụy Sĩ, khi nghe nói mình không biết em ấy, em ấy cơ hồ đã muốn khóc lên.

“Đương nhiên là muốn rồi.” La Thiếu Hằng không chút do dự đáp lại.

“Vậy sao em…”

“Nhưng em càng quan tâm tới sức khỏe của anh hơn.” La Thiếu Hằng ngắt lời hắn, nắm chặt bàn tay hơi lạnh của hắn, nghiêm túc nói: “Tất cả mọi thứ cộng lại đều không quan trọng bằng anh, anh không nhớ cũng không sao, anh chỉ cần nhớ rằng em thích anh, em yêu anh, em muốn được ở cạnh anh mỗi ngày, thế thôi.”

Lời thổ lộ của La Thiếu Hằng lại đột nhiên bật ra, tựa như thần Cupid bắn thẳng một mũi tên xuyên qua lồng ngực Thẩm Mạc Thành, trúng trái tim hắn.

Thẩm Mạc Thành nhìn thẳng La Thiếu Hằng, chi cảm thấy trái tim mình bị câu nói đó làm cho bốc hơi, tan chảy thành một vũng nước, trên mặt nước còn phát ra tiếng “ùng ục” sôi trào.

Mắt La Thiếu Hằng phi thường xinh đẹp, đồng tử đen láy, độ cong mí mắt tự nhiên tuyệt đẹp, lông mi đen dài khá dày.

Mỗi khi nhìn vào em ấy, người đối diện sẽ cảm thấy như mình chính là toàn bộ thế giới của em ấy.

— quả thực muốn mạng mà.

Thẩm Mạc Thành cảm thấy bản thân đã hoàn toàn cởi giáp đầu hàng, mặc kệ người năm đó có phải là mình hay không, cho dù mình có kí ức hay không, nhưng hắn thật sự không thể kháng cự người này.

Nội tâm hắn chân thật phản ánh một nguyện vọng, đó chính là — Chiếm lấy em ấy, khiến em ấy hoàn toàn thuộc về mình, lưu lại kí hiệu của mình lên người em ấy, vĩnh viễn không buông tay.

“Thẩm Mạc Thành?” thấy hắn trầm mặc, La Thiếu Hằng lên tiếng gọi.

“Huh?” Thẩm Mạc Thành tốn thật lớn khí lực mới có thể áp chế được những suy nghĩ tà ác đó đi, khôi phục bộ dáng gia chủ Thẩm gia lãnh đạm thường ngày.

“Tai anh đang đỏ lên kìa.” La Thiếu Hằng vươn tay nhéo nhéo hai vành tai hắn: “Anh đang suy nghĩ bậy bạ có phải không?”

“…” Thẩm Mạc Thành đơ mặt nói: “Không hề.”

“À.” La Thiếu Hằng gật gật đầu.

Thẩm Mạc Thành vừa mới thả lỏng được một chút, lại nghe La Thiếu Hằng nói: “Trước kia, khi vừa mới ở cùng nhau, mỗi khi suy nghĩ bậy bạ là hai tai anh đều đỏ hồng lên.”

…. Còn có nhược điểm này? Thực cmn quá xấu hổ.

Thẩm Mạc Thành nội tâm tĩnh lặng không còn gì để nói, bề ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh như thường: “Vậy sau khi ở cùng nhau lâu rồi?”

Không đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, lúc đầu La Thiếu Hằng có chút sửng sốt, sau đó ánh mắt dao động: “Đến phiên tai em đỏ hồng.”

Lúc nói lời này, La Thiếu Hằng cố ý tránh né ánh mắt Thẩm Mạc Thành, tựa như nghĩ tới cái gì đó không trong sáng cho lắm mà khẽ mím mím môi.

Mình đã làm gì mà khiến em ấy đỏ tai?!

Thẩm Mạc Thành đột nhiên rất muốn biết!!!

“Khụ!”

Phát hiện Thẩm Mạc Thành cứ nhìn mình chằm chằm, La Thiếu Hằng khẽ ho nhẹ một tiếng, ngồi xổm lâu, chân có chút tê nhức liền chống đầu gối đứng dậy, vươn tay lấy máy quay phim cùng cuốn album trong tay hắn: “Trả đồ cho em, hôm nay tới đây thôi.”

Thẩm Mạc Thành cầm chặt đồ không buông: “Em không còn gì muốn nói với anh nữa sao?”

“Còn chứ.” La Thiếu Hằng thấy hắn chưa xem xong, liền buông tay ra: “Em hoài niệm anh mười năm, suốt mười năm qua chỉ có thể tâm sự với một khối bia mộ không biết tên, anh nói xem em còn lời muốn nói với anh không?”

Lúc này, trên mặt La Thiếu Hằng mang theo một nụ cười nhợt nhạt, giọng nói tuy có vẻ thoải mái nhưng cảm xúc trong mắt lại không thể nào lừa được người khác, nội tâm anh không hề thoải mái như anh đã biểu hiện ra bên ngoài.

10 năm trước, La Thiếu Hằng mới 20 tuổi, với tình cảm sâu nặng của em ấy đối với mình, em ấy rốt cuộc đã vượt qua 10 năm trước như thế nào, em ấy đã mang tâm trạng gì để đi viếng mộ mình?

Chỉ nghĩ tới hình ảnh La Thiếu Hằng đứng trước bia mộ lẩm bẩm nói chuyện một mình, nội tâm áy náy cùng đau lòng tựa như một cơn hồng thủy ào ào đổ xuống, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng miệng đã thốt ra lời: “Anh xin lỗi.”

Một tiếng xin lỗi này của hắn khiến nụ cười nơi khóe môi La Thiếu Hằng chậm rãi thu liễm, anh trầm mặc nhìn Thẩm Mạc Thành một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Mạc Thành, điều em muốn không phải một câu xin lỗi, 10 năm trước anh đã bỏ em đi, bây giờ anh còn nửa đời người để bù đắp lại cho em.”

— Thẩm Mạc Thành, giờ em chỉ còn mình anh, liệu có khi nào anh khôi phục kí ức rồi sẽ bỏ em đi không?

— Không đâu.

— Không đâu cái gì?

— Sẽ không bỏ em đi.

Anh đã nói sẽ không bỏ em đi, mà lại bỏ đi suốt 10 năm, hiện giờ lần nữa gặp lại, em sẽ nắm tay anh thật chặt, mấy chục năm còn lại này, anh chỉ có thể thuộc về riêng em.

Cấp độ câu nói này không thua kém gì câu tỏ tình lúc nãy, tạo nên một cơn sóng lớn trong lòng Thẩm Mạc Thành, vừa nghĩ tới những ngày sau này sẽ có La Thiếu Hằng làm bạn đời kề cận ở bên, nội tâm Thẩm Mạc Thành không khỏi chờ mong.

Nhưng mà…

Thẩm Mạc Thành trầm giọng nói: “Anh chưa chắc sẽ nhớ ra.”

“Ít nhất anh đã tin một nửa, phải không? Vậy chứng mình em đã có một nửa phần thắng.” La Thiếu Hằng tự tin cười nói: “Còn lại một nửa, để thời gian trả lời đi.”

“Trong trí nhớ của anh, khoảng thời gian mà em nói, anh không hề ở A thị, cũng không ở cùng với em.” Thẩm Mạc Thành nói ra điểm đáng ngờ.

“Không thể nào.” La Thiếu Hằng phản bác dữ dội: “Vậy lúc đó anh ở đâu?”

“Trong bệnh viện.” Thẩm Mạc Thành đơn giản giải thích một chút: “Lúc ấy quả thật anh có từng tới A thị, cũng xảy ra một chút chuyện ở đó, sau đó liền nằm tĩnh dưỡng trong bệnh viện, ở B thị.”

“Không đúng.” La Thiếu Hằng nghe vậy nhíu chặt chân mày: “Lúc ấy anh quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu và eo bị thương nghiêm trọng, vết sẹo trên lưng anh lưu lại từ khi đó, trên người anh cũng bị trầy da không ít, lúc ấy chính em đã đưa anh tới bệnh viện, mỗi ngày em đều ở cùng anh thì làm sao anh có thể ở B thị được?”

Vết thương trên lưng Thẩm Mạc Thành xác thực được hình thành khi đó, nhưng kí ức hắn lại hoàn toàn khác với lời La Thiếu Hằng nói.

“Liệu có phải là…” La Thiếu Hằng do dự một chút: “Là tai nạn xe cộ mười năm trước của anh?”

“Ý em là…” Thẩm Mạc Thành nhớ tới thông tin bị tai nạn xe cộ qua đời mười năm trước của ‘mình’.

Hai người đều là người thông minh, nói một chút liền hiểu, hai người nhìn nhau một cái, đều minh bạch ý trong mắt đối phương.

“Chúng ta mạnh dạn đặt ra một giả thiết…” sắc mặt La Thiếu Hằng càng nghiêm túc: “12 năm trước anh xảy ra chuyện ở A thị, lúc ấy em cứu được anh, hai năm sau, anh bị tai nạn xe cộ trên đường núi ở ngoại ô A thị, tình hình lúc ấy là xe hủy người vong, nhưng trên thực tế, anh được người ta cứu đưa về B thị, còn khối thi thể kia chỉ là thế thân.”

La Thiếu Hằng nhớ rõ mọi chuyện giữa hai người, cho nên rất nhanh có thể suy đoán đưa ra được kết luận này thông qua tin tức Thẩm Mạc Thành nói.

Thẩm Mạc Thành nghe xong hồi tưởng lại tình hình nằm viện khi đó của mình.

Bởi vì hôn mê đã lâu nên khi tỉnh lại, trong đầu hắn một mảnh mơ hồ, hệ thần kinh tựa như bị rỉ sét không thể chuyển động được, rất nhiều chuyện trong kí ức tương đối hỗn loạn, bác sĩ nói hắn đã ngủ say 9 năm, mà kí ức hắn quả thật dừng lại ở ngày xảy ra chuyện 9 năm trước, hắn cũng không hoài nghi, toàn bộ tâm tư chỉ đặt vào việc hồi phục sức khỏe thân thể.

Hiện giờ nghe La Thiếu Hằng nói vậy, ngẫm lại thấy quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nếu năm đó, người ở cùng La Thiếu Hằng chính là mình, kết hợp với chuyện phát sinh sau đó, như vậy xem ra tai nạn xe cộ ở ngoại thành năm đó không hẳn là ngoài ý muốn mà là do người ta sắp đặt, nếu không cũng sẽ không có giấy giám định tử vong giả cùng thi thể thế thân cho hắn.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Thẩm Mạc Thành liền trầm xuống: “Anh biết rồi, anh sẽ sai người đi điều tra rõ ràng chuyện này.”

Chân tướng sự việc còn cần điều tra lại, nhưng lúc này La Thiếu Hằng càng quan tâm tới sức khỏe của Thẩm Mạc Thành hơn: “Lúc ấy anh nằm viện không sao chứ? Bị thương có nặng không? Em nghe dì Vương nói thân thể anh không ổn lắm, là di chứng còn lưu lại sao? Bây giờ sao rồi? Còn đau chỗ nào không?”

La Thiếu Hằng đặt câu hỏi liên tục, căn bản không cho Thẩm Mạc Thành có cơ hội trả lời, Thẩm Mạc Thành đành phải chờ anh nói xong mới đáp: “Đã không sao rồi, đừng lo lắng.”

Cho dù hắn đã nói như vậy nhưng La Thiếu Hằng vẫn không hề yên tâm, cứ lôi kéo hắn hỏi đông hỏi tây mãi.

Thẩm Mạc Thành không ngờ La Thiếu Hằng lại lo lắng thái quá tới mức này, chợt thấy vành mắt xanh đen của anh, liền ngắt lời: “Có việc gì để mai nói tiếp, em nên đi ngủ trước đi đã.”

La Thiếu Hằng còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ tới bộ dạng thống khổ vừa rồi của Thẩm Mạc Thành, liền từ bỏ: “Ừm.”

“Cái này cho anh mượn.” Thẩm Mạc Thành cầm album và máy quay phim đứng lên nói với La Thiếu Hằng: “Anh về phòng đây.”

La Thiếu Hằng gật gật đầu, tiễn hắn ra khỏi phòng.

“Đi ngủ sớm đi.” Thẩm Mạc Thành nói xong câu đó liền xoay người rời đi, La Thiếu Hằng đột nhiên giữ chặt góc áo kéo hắn lại.

Thẩm Mạc Thành quay đầu nhìn La Thiếu Hằng: “Còn chuyện gì sao?”

La Thiếu Hằng không đáp, đi tới trước mặt hắn, vươn tay giữ mặt hắn, khẽ nhón chân rướn người hôn lên môi hắn một cái.

Nụ hôn của anh rất mềm nhẹ, môi chạm môi Thẩm Mạc Thành hút mấy cái liền buông ra, sau đó lùi về sau vài bước, cười nói: “Phần của đêm nay, trả lại cho anh.”

Thẩm Mạc Thành: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.