Lạc Lối Quay Về

Chương 37: Chương 37




Hôm nay, La Thiếu Hằng cùng dì Vương đi dạo nửa ngày, cuối cùng không thể từ chối lòng nhiệt tình của bà ấy nên anh đã tới thăm nhà bà ấy, ăn xong bữa tối rồi mới về.

Vừa mở cửa ra, trong nhà tối đen như mực, anh cho rằng Thẩm Mạc Thành còn chưa trở về, bật đèn lên mới thấy giày của Thẩm Mạc Thành một trước một sau quăng ở trước cửa, một cái còn nằm nghiêng ngả trên sàn chứng tỏ lúc chủ nhân nó về đã rất vội vã.

Nhặt giày lên để gọn trong tủ giày, La Thiếu Hằng đi vào phòng khách, đặt bữa khuya vừa mua về lên bàn cơm, gọi một tiếng: “Mạc Thành ơi.”

Trong nhà không có người đáp lại, trên lầu cũng hoàn toàn tối om.

“Chẳng lẽ đã ngủ rồi?” La Thiếu Hằng cởi áo khoác xuống cầm trong tay, đi tới bật đèn cầu thang rồi lên tầng hai.

Lầu 2 im ắng, lúc đi ngang qua khách phòng phát hiện cửa phòng khẽ mở, dừng lại định thuận tay đóng lại, chợt nương theo ánh đèn hành lang hắt vào, La Thiếu Hằng nhìn thấy có bóng người trong phòng, thân hình thoạt nhìn có chút giống Thẩm Mạc Thành, nhưng căn phòng tối om không thấy rõ ràng lắm.

“Mạc Thành?” La Thiếu Hằng đi vào, vươn tay định bật đèn phòng lên: “Sao anh không bật đèn…”

“Đừng bật.” giọng Thẩm Mạc Thành truyền tới qua bóng tối, mang theo chút khàn khàn tựa như đã lâu không mở miệng nói chuyện.

Nghe giọng người yêu khác lạ, La Thiếu Hằng cho rằng đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ căn phòng tối om, bước nhanh tới cạnh hắn hỏi: “Anh sao vậy? đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Mạc Thành không trả lời, chỉ cúi gằm mặt khiến anh không thấy rõ vẻ mặt hắn.

“Mạc Thành, anh làm sao vậy?” La Thiếu Hằng lo lắng hỏi, vươn tay vỗ vỗ hắn, tay vừa chạm lên vai Thẩm Mạc Thành, đối phương đột nhiên dùng sức ôm chặt lấy anh, xoay tròn một cái đem người đặt lên giường, ngay sau đó, miệng La Thiếu Hằng liền bị người chiếm đoạt.

Thẩm Mạc Thành hôn môi La Thiếu Hằng xong lại chuyển qua trán, một đường hôn lên lông mày, ánh mắt, chóp mũi, cuối cùng lại dừng trên môi anh, nụ hôn mềm nhẹ nâng niu mang theo hàm ý vô cùng quý trọng.

La Thiếu Hằng không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy giờ phút này Thẩm Mạc Thành rất cần được an ủi, anh thuận theo ngửa đầu đáp trả lại nụ hôn của hắn, cái gì cũng không hỏi.

Nụ hôn kết thúc, Thẩm Mạc Thành vẫn ôm chặt anh, tựa đầu chôn chặt ở hõm vai anh, hồi lâu không động đậy.

La Thiếu Hằng không hiểu làm sao, thử đùa giỡn giảm bớt không khí căng thẳng quanh hắn: “Em mới chỉ ra ngoài một ngày thôi mà anh đã luyến tiếc đến vậy sao? Vậy về sau mỗi ngày em đều…”

La Thiếu Hằng còn chưa nói xong, cần cổ đã cảm nhận thấy một cỗ chất lỏng ấm nóng chạm vào, những điều muốn nói toàn bộ bị tắc nghẹn trong cổ họng, cẩn cổ ẩm ướt khiến anh có chút thất thần, tâm cũng theo đó mà run lên.

Nhưng La Thiếu Hằng rất nhanh phản ứng lại, thấp giọng gọi người phía trên một tiếng: “…Mạc Thành?”

Thẩm Mạc Thành không trả lời anh, tiếng thở dốc ồ ồ kịch liệt phả lên vai La Thiếu Hằng rõ ràng mang theo vô vàn áp lực cùng thống khổ.

Cho dù là trước đây hay hiện tại, nhưng đây là lần đầu tiên La Thiếu Hằng thấy Thẩm Mạc Thành như vậy, khiến anh vừa lo lắng vừa mê muội, vươn tay muốn ôm chặt người yêu, tay vừa động chợt đụng phải một thứ, cầm lên xem, phát hiện là quyển nhật kí của mình, lập tức hiểu ra Thẩm Mạc Thành bi thương như vậy là vì sao.

La Thiếu Hằng đặt quyển nhật kí sang một bên, vươn tay ôm đầu Thẩm Mạc Thành, tay đặt lên tóc hắn nhẹ nhàng vuốt ve: “Bởi vì em đúng không?”

Thẩm Mạc Thành vẫn không trả lời, nhưng lực đạo tay trên người mình càng siết chặt đã chứng minh suy đoán của La Thiếu Hằng.

La Thiếu Hằng khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng dỗ dành: “Đó đã là chuyện quá khứ rồi, hiện tại không phải em đang rất tốt đó sao? Anh đừng để ý.”

“…Anh xin lỗi, đều là lỗi của anh.” Thẩm Mạc Thành ôm chặt La Thiếu Hằng vào lòng, âm thanh khàn khàn khẽ truyền ra mang theo sự hối hận không thôi: “Để em một mình chịu khổ sở nhiều năm như vậy…Anh xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi em, với em mà nói bây giờ đã tốt lắm rồi, ít nhất chúng ta vẫn còn sống.” La Thiếu Hằng cười nói, hốc mắt cũng không khống chế được mà chậm rãi ẩm ướt, anh hít sâu một hơi, áp chế nỗi chua xót trong lồng ngực, vuốt ve tóc Thẩm Mạc Thành an ủi hắn: “Chỉ lỡ mất 10 năm mà thôi, chúng ta còn rất nhiều mười năm nữa mà? Chúng ta còn rất nhiều thời gian để ở bên nhau, để đồng hành với đối phương trên đoạn đường kế tiếp, cũng có thể cùng hoàn thành những lời hẹn trước kia của chúng ta, như vậy… là đủ rồi.”

Nói tới câu cuối, giọng anh có chút run rẩy, nhưng khóe môi lại khẽ mỉm cười.

La Thiếu Hằng thật sự nghĩ như vậy, cho dù trước kia mình có khổ sở thế nào, phải trải qua bao gian nan cũng không sao, chỉ cần bọn họ đều còn sống, đó đã là may mắn lớn nhất rồi.

“Anh sẽ nhớ ra hết.” Thẩm Mạc Thành thấp giọng hứa hẹn bên tai La Thiếu Hằng: “Sau đó một Thẩm Mạc Thành hoàn toàn đầy đủ sẽ ở mãi bên cạnh em, hãy tin anh.”

Câu nói kia khiến La Thiếu Hằng vất vả lắm mới kìm nén được cảm xúc bất chợt tan rã, hầu kết anh giật giật, hốc mắt đỏ ửng, miệng khẽ phát ra âm thanh rất nhỏ “Vâng.” Tay đang vuốt ve tóc Thẩm Mạc Thành chậm rãi trượt xuống, ôm chặt lưng hắn tựa như muốn dùng cái ôm này để xua tan toàn bộ những ủy khuất mà chục năm qua anh đã cố chịu đựng.

La Thiếu Hằng không ngừng thấp giọng gọi tên Thẩm Mạc Thành, Thẩm Mạc Thành không chút phiền chán đáp lại anh, hai người tâm linh tương thông, xa cách mười năm, lần thứ hai bởi vì nhiệt độ cơ thể đối phương mà dần trở nên ấm áp.

Hai người ôm chặt nhau trong bóng đêm, La Thiếu Hằng chờ cảm xúc Thẩm Mạc Thành bình ổn lại mới nói: “Em dẫn anh về làng du lịch xem nhé, bây giờ là mùa đông, chúng ta có thể về đó tắm suối nước nóng, được không?”

“Ừ.” Thẩm Mạc Thành đáp, hắn vẫn luôn muốn tới làng du lịch một lần, có lẽ ở đó hắn sẽ nhớ lại cái gì đó không biết chừng.

“Vậy khi nào chúng ta về? giờ anh có rảnh không?” La Thiếu Hằng hỏi.

“Ngày mai anh sắp xếp công việc chút đã, ngày kia chúng ta cùng về nhé.” Thẩm Mạc Thành đáp.

“Được.” La Thiếu Hằng nhớ mình có mang theo bữa khuya trở về, hỏi: “Anh về lúc nào? Đã ăn cơm chưa?”

“Chưa ăn.” Thẩm Mạc Thành ấp úng trả lời, từ chiều về, hắn vẫn luôn ngồi thất thần cho tới hiện tại.

“Vừa lúc em có mang đồ ăn về cho anh, đợi em một lát, em xuống lấy cho anh.” La Thiếu Hằng nói xong đẩy hắn ra, đứng dậy đi xuống bếp.

Thẩm Mạc Thành vươn tay đè chặt ấn đường đau đớn, nằm trên giường thêm một chút mới ngồi dậy cất quyển nhật kí cùng cuốn album vào trong ngăn kéo, sau đó xuống lầu ăn bữa khuya.

*

Ngày hôm sau, Thẩm Mạc Thành trở về nhà chính thăm ông nội, thấy tình trạng ông đã khá hơn nhiều nên cũng an tâm, đồng thời cũng không quên dặn dò chú Triệu chăm sóc tận tình cho ông.

Buổi chiều tới công ty an bài mọi việc xong xuôi, Thẩm Mạc Thành lại sai người đặt hai vé máy bay tới A thị, sau đó bảo Thẩm Vân lưu lại chiêu đãi Trần Trạm chu đáo.

Thẩm Vân nhận được điện thoại của Boss mình khi đã đi bộ cả ngày cùng Trần Trạm, thật vất vả mới có thể ngồi nghỉ ngơi một chút, vừa nghe sếp mình muốn bay tới A thị, còn không đưa mình theo, tâm thực muốn tan nát: “Boss, sao ngài không cho tôi theo?!”

“Không được, nhiệm vụ của cậu là phải chiêu đãi bác sĩ Trần thật chu đáo.” Thẩm Mạc Thành nói.

“Đừng mà Boss, tôi là trợ lý của ngài, phải thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh ngài mới đúng.” Thẩm Vân còn muốn tranh cãi, thiếu chút nữa còn muốn hạ cấp xuống làm hầu cận tùy thân luôn rồi.

“Mấy ngày này, cậu là người của bác sĩ Trần, cứ thế đi.” Thẩm Mạc Thành lãnh khốc vô tình cúp điện thoại.

Thẩm Vân cầm di động hỗn độn đứng trong gió, vừa quay đầu lại liền thấy Trần Trạm đã đứng dậy từ băng ghế, tư thế giống như còn tiếp tục đi bộ nữa, quả nhiên giây tiếp theo lại thấy anh ta ngoắc ngoắc tay với cậu nói: “Trợ lý Thẩm, tới đây một chút.”

Thẩm Vân bộ dạng như lâm đại địch! Từ 8h sáng cho tới giờ là 5h chiều, bọn họ đã đi bộ từ Ngọc Mỹ sơn cho tới Chu Hà sơn, đi từ bảo tàng thành phố cho tới vườn bách thú! Ngoại trừ nửa tiếng ăn trưa, cơ hồ đi không hề dừng lại. Cậu thật sự không hiểu vì sao vị bác sĩ Trần này lại thích đi dạo tới vậy, quả thực đi bộ đúng là khắc tinh của đàn ông!

Đối với bác sĩ Trần đầy sức sống mà nói, nội tâm Thẩm Vân hoàn toàn cự tuyệt nhưng thực sự không có tác dụng gì.

Thẩm Vân hít sâu một hơi, lại gần hỏi: “Bác sĩ Trần, chúng ta đi ăn tối nhé?”

Trần Trạm nhìn đồng hồ nói: “Vẫn còn sớm, đằng trước có một cái công viên, chúng ta qua đó xem xem, thanh niên còn trẻ phải rèn luyện nhiều một chút.” Nói xong không đợi Thẩm Vân đáp lại, Trần Trạm đã dẫn đường đi về phía trước.

“…Tôi đã không còn là thanh niên.” Thẩm Vân ở trong gió chảy xuống giọt nước mắt thương cảm, nhận mệnh mà đi theo.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Thẩm Mạc Thành và La Thiếu Hằng lên máy bay trở về A thị.

Mấy năm qua, La Thiếu Hằng gần như đã hoàn thành mọi lời hẹn giữa anh và Thẩm Mạc Thành, mỗi một hành trình đều cô đơn chiếc bóng, chỉ có lúc này, người từng nói sẽ ở bên cạnh anh cả đời rốt cuộc cũng đã trở về.

Gắt gao nắm chặt tay Thẩm Mạc Thành, khóe môi La Thiếu Hằng không lúc nào không hiển hiện nụ cười hạnh phúc, trong lòng vui sướng cơ hồ muốn nở hoa.

Cảm nhận được niềm vui của người yêu, tâm tình Thẩm Mạc Thành cũng rất vui vẻ, nắm chặt tay người bên cạnh, không để ý ánh nhìn những người xung quanh, cúi người hôn lên lông mày La Thiếu Hằng một cái, thấp giọng nói: “Vui dữ vậy?”

“Ừm.” La Thiếu Hằng gật đầu, thanh âm mang theo ý cười rõ ràng: “Có cảm giác như đang về nhà.”

Thẩm Mạc Thành khẽ cười, vươn tay xoa xoa tóc người yêu: “Đúng là về nhà mà.”

La Thiếu Hằng nghe vậy cũng cười theo.

Đúng vậy, không phải đang về nhà sao?

Lúc máy bay hạ cánh, trong khoảnh khắc Thẩm Mạc Thành cảm thấy tim mình cũng rớt xuống theo nó, sau đó chậm rãi dừng lại, tựa như nhánh lục bình lưu lạc nhiều năm hiện giờ rốt cuộc đã trở về nơi bắt đầu.

Ra khỏi sân bay, bọn họ ăn cơm trưa trong nội thành rồi bắt xe tới làng du lịch. Đứng trước cửa làng du lịch, Thẩm Mạc Thành khẽ dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm bảng hiệu ghi tên làng du lịch.

— Làng Du Lịch Hằng Thành.

Mặc dù đã nhìn thấy cái tên này trong tư liệu, nhưng khi chân chính nhìn thấy cảm giác không giống nhau, làng du lịch lấy tên hai người họ mà thành, cảm giác đây thực sự là nhà của bọn họ.

La Thiếu Hằng quay đầu lại giang tay ra trước mặt Thẩm Mạc Thành, cười nói với hắn: “Hoan nghênh về nhà.”

Thẩm Mạc Thành bước lại gần ôm chầm lấy người yêu: “Anh đã về.”

“Ừm.” La Thiếu Hằng khẽ đáp lại, rồi cùng hắn đi vào trong làng du lịch.

Khi vào trong, La Thiếu Hằng vừa đi vừa giới thiệu mọi thứ về nơi này cho hắn nghe, từ thiết kế quy hoạch cho tới thi công trang hoàng, số lượng nhân viên… tóm lại nói hết tình hình vận hành làng du lịch cho hắn. Lúc nói về làng du lịch, giọng anh có chút tự hào, còn có chút hưng phấn: “Rất nhiều nơi đều dựa theo thiết kế trước đây của chúng ta mà xây dựng, đợi lát nữa em sẽ dẫn anh đi tham quan một vòng, anh nhất định sẽ thích.”

“Ừ, anh rất thích.” Thẩm Mạc Thành cười nói.

“Anh còn chưa thấy mà.” La Thiếu Hằng bật cười.

“Anh nói thật.” Thẩm Mạc Thành nói: “Nhưng hiện tại anh vẫn muốn xem chỗ em ở hơn.”

“Ở đằng sau, để em dẫn anh đi.” La Thiếu Hằng kéo hắn đi vào trong, trên đường gặp được Vương Tiểu Tuyền đi ra đón bọn họ.

Từ sau khi La Thiếu Hằng tới B thị, làng du lịch hoàn toàn do Vương Tiểu Tuyền quản lý, vừa vặn bây giờ là đầu năm mới, mọi người đi du lịch nhiều nên mỗi ngày cậu ta đều bị quay như chong chóng.

Hôm nay cậu đang thẩm tra đối chiếu sổ sách kế toán phòng tài vụ mấy ngày đầu năm mới, chợt nghe lễ tân gọi điện lên báo La Thiếu Hằng đã trở lại, cậu vừa nghe liền vội vàng chạy ra đón, không ngờ lại vừa vặn gặp nhau trên đường.

“Hằng ca, anh về lúc nào? sao không báo em một tiếng, em nói người đi đón anh.” Vương Tiểu Tuyền lại gần.

“Khỏi phiền toái, trưa nay anh mới về.” La Thiếu Hằng cười nói: “Khoảng thời gian này, vất vả cho em rồi.”

“Em không thích nghe mấy lời khách sao thế đâu, tha cho em đi.” Vương Tiểu Tuyền đáp lại một câu, lại nhìn về phía Thẩm Mạc Thành: “Vị này là…”

“Anh ấy là Thẩm Mạc Thành.” La Thiếu Hằng giới thiệu cả hai với nhau: “Đây là giám đốc làng du lịch, Vương Tiểu Tuyền.”

Thẩm Mạc Thành gật đầu coi như chào hỏi với Vương Tiểu Tuyền, Vương Tiểu Tuyền cảm thấy tên người này có chút quen thuộc, dường như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải, đang lúc nghi hoặc, chợt nghe La Thiếu Hằng nói thêm một câu: “Anh ấy là ông chủ còn lại của làng du lịch.”

La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành rời đi rồi, lưu lại Vương Tiểu Tuyền đứng suy tư một hồi, rốt cục nhớ ra lúc mình mới tới đây, nhìn thấy tên làng du lịch cậu đã hỏi La Thiếu Hằng.

“Hằng ca, em biết chữ Hằng này là chỉ anh, nhưng còn chữ Thành này là chỉ ai vậy? Chẳng lẽ chúng ta còn một ông chủ khác nữa sao?”

“Cậu rất thông minh, đúng là còn một ông chủ khác, anh ấy tên Thẩm Mạc Thành.”

Vương Tiểu Tuyền đứng tại chỗ hồi lâu, nếu cậu nhớ không lầm thì… hình như hai ông chủ là một đôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.