Lạc Lối Quay Về

Chương 45: Chương 45




Bên ngoài cửa, thanh niên thân cao hơn một chút khẽ ho nhẹ một tiếng, nói khẽ với thanh niên tóc quăn bên cạnh: “Tiểu Ngoan, phi lễ chớ nhìn, chúng ta chờ chú út bận việc xong rồi đến sau nhé?”

Trên mặt Sở Tô bất giác lộ ra chút nghi hoặc, mắt nhìn cánh cửa đang khép, gật gật đầu cùng Tiểu Thần chuẩn bị rời đi, vừa quay người lại liền thấy La Quỳnh Thư tới tìm bọn họ.

“Tiểu Ngoan, Tiểu Thần.” La Quỳnh Thư đi tới: “Đứng đó làm gì? Cậu con không ở trong nhà sao?” Cô nói xong đang định vươn tay gõ cửa chợt nghe thấy một số âm thanh ái muội từ bên trong truyền ra, tay dừng giữa không trung, có chút xấu hổ nhìn Sở Tô và Tiểu Thần một cái.

Trong nhà La Thiếu Hằng có người, mà từ thanh âm vừa rồi xem ra bọn họ có quan hệ tương đối ái muội, La Quỳnh Thư cảm thấy bất khả tư nghị.

Cô nhớ năm ngoái gặp La Thiếu Hằng, lúc ấy khi nhắc tới Thẩm Mạc Thành, trên mặt em trai vẫn không che giấu nét bi thương nồng đậm. Dựa theo hiểu biết của cô về em trai, sao có thể mới không bao lâu đã chấp nhận người khác rồi? Tính tình của nó nếu có thể dễ dàng tiếp nhận người khác thì cũng không đến mức tự ép buộc bản thân ngần ấy năm.

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cô nhịn không được khẽ quay đầu liếc nhìn, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Mạc Thành ra mở cửa, ánh mắt hai người đụng nhau, La Quỳnh Thư mãnh liệt ngừng bước, ánh nhìn đầu tiên thấy Thẩm Mạc Thành là sửng sốt, lập tức thốt ra: “Thẩm Mạc Thành?!”

Sở Tô bên cạnh nghe thấy lời mẹ mình cũng quay đầu lại, ánh mắt dừng ở nam nhân cao lớn đang đứng trước cửa.

Thẩm Mạc Thành không nhận ra nữ nhân trước mặt, nhưng sau khi nhìn thấy Sở Tô, ánh mắt tạm dừng trên mặt Sở Tô một chút, cảm thấy thằng bé có vài phần giống La Thiếu Hằng.

Nhìn thấy Thẩm Mạc Thành, La Quỳnh Thư không còn quan tâm tới nghi ngờ vừa rồi, xoay người bước nhanh tới trước mặt Thẩm Mạc Thành, có chút không tin hỏi: “Sao lại là cậu?! Cậu… sao cậu vẫn còn…”

Câu nói kế tiếp bị cô ép trở về, nhưng Thẩm Mạc Thành vẫn có thể đoán được cô ấy muốn nói câu “Sao cậu vẫn còn sống”, nếu đã hỏi vấn đề này, chứng tỏ là người quen trước đây của hắn, Thẩm Mạc Thành khẽ gật đầu với cô: “Chào chị.”

“Thật sự là cậu?!” La Quỳnh Thư khiếp sợ cực kỳ, nhìn chằm chằm Thẩm Mạc Thành không biết phải nói gì, nội tâm cực đại kinh ngạc! rõ ràng một người đã qua đời vào mười năm trước, sao lại có thể xuất hiện ở nơi này được?

Sở Tô ở bên cạnh cũng nghi hoặc nhìn Thẩm Mạc Thành, tuy rằng cậu không biết Thẩm Mạc Thành nhưng biết người này là người yêu chú út, cũng từng thấy rất nhiều ảnh chụp người này ở trong phòng chú, nhưng theo như cậu biết, Thẩm Mạc Thành đã mất vì tai nạn mười năm trước rồi mà, vậy người trước mắt này là ai?

“Là tôi.” Thẩm Mạc Thành tuy rằng không biết bọn họ là ai, nhưng thiếu niên trước mắt có bộ dáng tương tự với La Thiếu Hằng, hắn đoán là người nhà em ấy, liền nói: “Mọi người tới tìm Thiếu Hằng phải không, em ấy ở bên trong.”

“Ai tìm em à?” lúc này La Thiếu Hằng nghe tiếng vừa vặn đi ra, nhìn thấy mấy người ngoài cửa có chút kinh ngạc: “Chị hai, Tiểu Ngoan?”

“Thiếu Hằng.” La Quỳnh Thư gọi em trai một tiếng, lại nhìn Thẩm Mạc Thành bên cạnh: “Cậu ấy…”

“A, là anh ấy.” La Thiếu Hằng kịp phản ứng, đón mọi người vào nhà: “Mọi người vào nhà trước đi, từ từ em nói với chị sau.”

Ba người theo bọn họ vào phòng, La Quỳnh Thư vẫn nhìn Thẩm Mạc Thành vài lần, muốn xác định có thật sự là Thẩm Mạc Thành năm đó hay không, bởi vì thật sự trông rất giống, nghi hoặc trong lòng cô lúc này rất lớn.

“Mọi người ngồi trước đi, em đi pha trà.” La Thiếu Hằng nói xong chuẩn bị đi vào bếp thì Thẩm Mạc Thành giữ lại, nói: “Em tiếp chuyện mọi người đi, để anh.” Nói xong, hắn đứng dậy đi vào bếp.

La Thiếu Hằng lấy bộ ấm chén sạch ra đưa cho Thẩm Mạc Thành, rồi ngồi xuống cạnh chị gái mình: “Chị tới từ lúc nào?”

Lực chú ý của La Quỳnh Thư vẫn còn ở trên người Thẩm Mạc Thành, không để ý tới câu hỏi của La Thiếu Hằng, Sở Tô ở bên cạnh lên tiếng trả lời thay: “Bọn con tới lúc trưa, muốn đưa mẹ đi chơi, trùng hợp anh Vương nói chú đã về, nên bảo bọn con tới đây tìm chú.”

“À, khi đó chú đang… A!” La Thiếu Hằng mãnh liệt nhớ ra cái gì đó: “Vừa rồi các con ở bên ngoài?!”

“Vâng.” Sở Tô nghiêm túc gật đầu: “Nghe được tiếng chú út đang bận nên chuẩn bị về trước.”

…Chú bận? bận cái gì??!!

La Thiếu Hằng nhớ tới vừa rồi mình hồ ngôn loạn ngữ rên rỉ nhất thời cảm thấy bên tai nóng bừng lên, lại nhìn thấy biểu tình Sở Tô như kiểu “Biết cậu đang bận, con rất tri kỷ không tới quấy rầy cậu đó” càng khiến La Thiếu Hằng nhức đầu, chỉ có thể đầy mặt hắc tuyến giải thích: “Bạn học Tiểu Ngoan, con đang đoán mò cái gì đấy hả? vừa rồi chú chỉ nhờ chú Thành đấm lưng cho chú thôi.”

“Vâng, con biết mà.” Sở Tô rất thấu hiểu gật gật đầu: “Hai người chỉ đang đấm lưng cho nhau thôi.”

“…Còn dám trêu chọc chú.” La Thiếu Hằng bất đắc dĩ vươn tay vò vò mái tóc quăn tít của thằng cháu, lại nhìn sang Tiểu Thần vẫn ngồi im ở bên cạnh: “ Đúng rồi, còn chưa giới thiệu bạn con cho chú. Chào con, chú là La Thiếu Hằng, cậu của Tiểu Ngoan, chú đoán con là Tiểu Thần phải không?”

“Dạ vâng, chào chú, cháu là Tiểu Thần.” Tiểu Thần cười với La Thiếu Hằng.

“Bạn trai của con.” Sở Tô ngồi bên cạnh bồi thêm một câu, lại nói với Tiểu Thần: “Anh cứ gọi chú ấy là chú út như em.”

Sở Tô là con trai La Quỳnh Thư, dựa theo bối phận, hẳn phải gọi La Thiếu Hằng là cậu mới đúng, nhưng khi còn nhỏ, vợ chồng La Quỳnh Thư quá bận nên đã gửi Sở Tô ở La gia, dần dà Sở Tô học theo mấy đứa con anh cả đều gọi La Thiếu Hằng là chú.

La Thiếu Hằng không hề cảm thấy kinh ngạc đối với mối quan hệ giữa Sở Tô và Tiểu Thần, lần vô tình gặp lúc trước, chị gái cũng từng đề cập chuyện này với cậu.

Tuy rằng còn chưa biết con người Tiểu Thần thế nào nhưng từ ấn tượng đầu tiên xem ra, cậu ấy đối xử với Tiểu Thần rất tốt, diện mạo và khí chất cũng rất xứng đôi với Tiểu Ngoan, nghe chị Thư nói, tình cảm giữa hai đứa có cũng rất tốt, điều này khiến anh cũng thấy yên tâm.

“Thiếu Hằng.” lúc này La Quỳnh Thư rốt cục mới thu hồi ánh mắt từ trên người Thẩm Mạc Thành trở về, hỏi ra nghi hoặc của mình: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu ta… thật sự là Thẩm Mạc Thành?”

La Thiếu Hằng biết chị gái khó có thể tin được, nhưng chuyện bây giờ còn chưa hoàn toàn rõ ràng, anh cũng không biết nên giải thích thế nào, liền nói: “Chuyện này nói ra có chút dài, tình hình cụ thể sau này em sẽ nói rõ với chị, nhưng anh ấy đúng là Thẩm Mạc Thành, chính là Thẩm Mạc Thành năm đó.”

Khi nói chuyện, Thẩm Mạc Thành đã bưng trà ra ngoài, La Thiếu Hằng đứng dậy định tiếp nhận ấm trà từ người yêu, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng tránh né, khẽ nói “Nóng”, rồi tự mình rót trà cho mọi người.

Nếu lúc này Thẩm Vân mà có mặt ở trong phòng, nhìn thấy Boss cao lãnh nhà mình tự thân rót trà cho người khác nhất định sẽ rớt tròng! Ngoại trừ hai vị Thẩm, Giang lão gia tử, cậu chưa từng thấy Boss rót trà cho bất cứ ai… không đúng, hiện tại có thêm một người là phu nhân Boss, La thiếu gia.

Đối với chuyện này, Thẩm Vân chỉ có thể tỏ ra: Đấy là hậu quả của việc Boss không mang theo Thẩm trợ lý vạn năng, từ ăn uống châm trà rót nước… tất cả đều do cậu làm!

Kỳ thật, trong lòng Thẩm Mạc Thành lại không thèm để ý, mấy người này đều là người thân của La Thiếu Hằng, việc này hắn không làm thì chắc chắn La Thiếu Hằng sẽ làm, mà hắn lại không muốn người yêu phải động tay cho nên hắn nguyện ý làm thay.

Rót trà xong, Thẩm Mạc Thành ngồi xuống bên cạnh La Thiếu Hằng, vừa ngồi xuống đã nghe La Quỳnh Thư lên tiếng hỏi: “Cậu thật sự là Thẩm Mạc Thành? Chính là Thẩm Mạc Thành đã ở cùng Thiếu Hằng trước đây?”

“Phải, là tôi.” Thẩm Mạc Thành lần thứ gật đầu khẳng định.

Cậu vừa nói xong, sắc mặt La Quỳnh Thư liền rét lạnh trầm xuống, ngữ khí có chút kích động: “Nếu thật sự là cậu, vậy mấy năm qua cậu đã ở đâu?! Cậu có biết Thiếu Hằng đã đợi cậu suốt 10 năm hay không?! Cậu có biết mấy năm qua nó sống thế nào không?! Cậu…”

“Chị hai.” La Thiếu Hằng ngắt lời chị gái mình: “Trong chuyện này có chút…”

“Tôi biết.” Thẩm Mạc Thành đột nhiên lên tiếng, La Thiếu Hằng quay đầu lại nhìn hắn, Thẩm Mạc Thành nhìn thẳng mặt La Quỳnh Thư, lần nữa lặp lại: “Tôi biết hết.”

Tôi biết bộ dạng thất hồn lạc phách của em ấy khi nhìn thấy thi thể trong bệnh viện, biết bộ dạng bi thương của em ấy khi đứng trước bia mộ, biết em ấy đã cô độc tuyệt vọng thế nào khi ở trong viện điều dưỡng.

Tôi hận bản thân đã khiến em ấy phải trải qua khoảng thời gian khổ cực mấy năm qua hơn bất cứ ai, nếu có thể, tôi sao có thể để em ấy phải chịu thương tổn quá mức như vậy.

“Cậu biết?” La Quỳnh Thư gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Mạc Thành, trong lời nói mang theo chất vất kịch liệt: “Cậu biết, vậy sao cậu… sao cậu lại không quay về tìm nó? Chẳng lẽ cậu không còn trái tim nữa sao?!”

“Không phải lỗi của anh ấy.” La Thiếu Hằng chen vào một câu, muốn giải thích nguyên nhân, nhưng Thẩm Mạc Thành lại nắm tay La Thiếu Hằng ngăn lại, nói với La Quỳnh Thư: “Cho dù là nguyên nhân gì, nhưng đã khiến Thiếu Hằng bị tổn thương, đó là lỗi của tôi.”

Hắn không chút phản bác, ngoan ngoãn nhận sai khiến La Quỳnh Thư có chút ngây ngốc, những lời muốn nói đột nhiên lại không thành lời.

Hơn nữa, cô có lập trường gì mà đi chỉ trích Thẩm Mạc Thành? Năm đó khi chuyện của La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành phát sinh, giữa em trai và danh dự gia tộc, cô đã lựa chọn cái sau, cho dù không hoàn toàn cắt đứt quan hệ với La Thiếu Hằng nhưng cũng đã đẩy mối quan hệ giữa hai chị em tới mức đóng băng, cũng không đến mức khi La Thiếu Hằng phát bệnh nghiêm trọng cũng không phát hiện.

Nói cho cùng cô cũng có lỗi với La Thiếu Hằng, hoàn toàn không có tư cách chỉ trích bất cứ ai.

Sở Tô ngồi cạnh chú ý thấy cảm xúc của mẹ đột nhiên trở nên mất mát, khẽ vỗ vai an ủi mẹ, quay đầu hỏi Thẩm Mạc Thành: “Có thể nói cho bọn cháu rốt cuộc đã có chuyện gì không?”

Thẩm Mạc Thành kể lại chuyện mình bị tai nạn hôn mê mấy năm, sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ, năm ngoái mới gặp lại La Thiếu Hằng ở Thụy Sĩ, lược qua chuyện liên quan tới ông ngoại, chỉ nói lúc ấy bệnh viện nhầm lẫn, nghĩ hắn là một người đã mất khác.

Nghe hắn nói xong, ba người thật lâu không nói gì. Thật không ngờ trong lúc La Thiếu Hằng một mình chịu đau khổ thì Thẩm Mạc Thành cũng không khá hơn bao nhiêu, thậm chí còn có khả năng vĩnh viễn sống thực vật ở trên giường không tỉnh lại.

La Quỳnh Thư nhìn bọn họ nắm tay thật chặt, đột nhiên có cảm giác xót xa trong lòng. Tụi nó chỉ yêu thương nhau mà thôi, không hề có lỗi với bất cứ ai, sao lại phải chịu thương tổn lớn như vậy, sao có thể so sánh ai có lỗi với ai hơn đây?

“Thôi đừng nói chuyện này nữa, khó được khi cả nhà mình gặp nhau, nói mấy chuyện vui vẻ đi.” La Thiếu Hằng lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, cười nói: “Đúng rồi, chị hai, mọi người định ở chơi bao lâu? Em dẫn mọi người đi chơi.”

La Quỳnh Thư chớp mắt áp chế chua xót trong lòng, rất nhanh khôi phục lại tư thế tao nhã ngày thường: “Ở khoảng 2, 3 ngày, công ty cũng còn nhiều việc, không thể ở lại lâu.”

La Thiếu Hằng gật đầu: “Vậy, đã lấy phòng chưa?”

“Anh Vương đã sắp xếp hết rồi.” Sở Tô nói.

“Có yêu cầu gì cứ nói với lễ tân, tối nay muốn đi đâu?” La Thiếu Hằng hỏi.

“Mẹ muốn lên núi tham quan.” Sở Tô vừa nói xong, La Quỳnh Thư liền nói với La Thiếu Hằng: “Chị đi cùng bọn Tiểu Ngoan cũng được, hai đứa bận thì cứ làm việc đi.”

“Bọn em có bận gì đâu, vừa vặn bọn em cũng tính lên núi chơi.” La Thiếu Hằng nói xong quay sang hỏi Thẩm Mạc Thành: “Đúng không?”

“Ừ.” Thẩm Mạc Thành gật đầu đồng ý.

Kế tiếp mọi người ngồi hàn huyên với nhau, La Quỳnh Thư hỏi La Thiếu Hằng lịch trình mấy ngày tới rồi mọi người giải tán, hẹn cùng nhau ăn tối rồi lên núi ngao du.

Sau khi xác định hành trình, buổi tối ăn cơm xong không bao lâu, mọi người cùng nhau xuất phát lên núi.

Đỉnh Vân Sơn không quá cao, đi bộ lên tới thạch miếu trên đỉnh cũng chỉ mất nửa tiếng, mọi người vừa đi vừa trò chuyện nên cũng không thấy mệt, rất nhanh đã tới khu trấn nhỏ sầm uất trên núi.

Trong trấn một năm bốn mùa đều vô cùng náo nhiệt, bởi vì nó nằm ngay cạnh thạch miếu. Thạch miếu hương khói rất vượng, đa số mọi người thắp hương xong đều đi dạo quanh trấn nhỏ, nhằm mang một chút đặc sản hoặc đồ kỷ niệm mang về.

Sở Tô đã tới đây nhiều lần, đường đi lại cũng coi như quen thuộc, vừa lên tới đỉnh, cậu nhóc đã chủ động dẫn mẹ và Tiểu Thần vào trong miếu đi dạo, để lại cho La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành có không gian riêng.

Thẩm Mạc Thành từng một lần lên Vân Sơn, đó là tết nguyên đán năm ngoái, lúc ấy hắn còn chưa gặp lại La Thiếu Hằng, khi đó chỉ là thuận theo bản năng nên muốn tới xem mà thôi, không ngờ lần thứ hai quay lại lại đi cùng La Thiếu Hằng.

Cùng La Thiếu Hằng đi dạo trên con đường giữa trấn, Thẩm Mạc Thành nhìn các mặt hàng trang sức bày bán trong các sạp hàng rong hai bên đường, rõ ràng cảnh tượng vẫn y như trước cố tình lúc này lại có một cảm giác cực kỳ quen thuộc.

“Mạc Thành.” La Thiếu Hằng đột nhiên dừng lại, gọi hắn: “Lần trước, em từng nhìn thấy anh ở đây.”

Nếu lúc ấy em nhanh chân hơn một chút thì tốt rồi, như vậy chúng ta đã có thể sớm gặp lại nhau.

Hết chương 42

Au: Thật ra mối quan hệ giữa chú La và chú Thẩm, thật khó mà nói là ai có lỗi với ai, cũng không tồn tại việc mình bị tổn thương liền kéo người khác cũng phải bị tổn thương như mình. Nếu có thể, trong hai người bọn họ, ai cũng không muốn rời khỏi đối phương dù chỉ một ngày, huống chi là sinh ly tử biệt những mười năm. Cho dù có chia cách bao năm, cuối cùng hai người họ vẫn trở lại bên nhau, đó mới là điều quan trọng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.