La Thiếu Hằng lái xe qua cầu vượt rồi dừng lại, đằng sau có xe cảnh sát cùng xe Trần Trạm chạy theo.
Trần Trạm hỗ trợ xử lý chuyện vi phạm giao thông, vừa quay đầu liền thấy La Thiếu Hằng ủ rũ cúi đầu đứng cạnh xe không biết đang nghĩ gì, hắn vội vàng chạy qua hỏi đã có chuyện gì.
“Em nhìn thấy anh ấy.” La Thiếu Hằng nói.
“Ai cơ?”
“Thẩm Mạc Thành.” La Thiếu Hằng có chút nóng vội đáp, nói xong lại sợ Trần Trạm không tin, lại bổ sung thêm một câu: “Em nhìn thấy anh ấy lên xe, vừa lúc nãy, nhưng em không đuổi kịp.”
“Cậu đang đùa giỡn cái gì vậy?” Trần Trạm nhíu mày.
“Em không nói đùa, em thật sự nhìn thấy anh ấy.” La Thiếu Hằng biểu tình nghiêm túc lặp lại.
“Vậy anh ta đâu?” Trần Trạm hỏi.
“Em đuổi không kịp.” lúc nói lời này biểu tình La Thiếu Hằng phi thường thất vọng, tựa như đang tự trách chính mình.
Trần Trạm cẩn thận quan sát vẻ mặt La Thiếu Hằng, trong lòng có chút suy đoán, không tiếp tục cùng anh tranh luận mà ngược lại nói: “Không sao, lần sau còn có cơ hội.”
“Thật chứ?” La Thiếu Hằng nghe vậy hai mắt sáng lên, biểu tình mất mát nháy mắt biến thành rạng rỡ.
“Thật.” Trần Trạm trấn an.
“Anh ấy rất lợi hại, rõ ràng em một đường đuổi theo ngay đằng sau mà vẫn bị anh ấy cắt đuôi.”
Trần Trạm đã sớm quen với bộ dạng ‘nam nhân của em là đệ nhất thiên hạ’ của La Thiếu Hằng, lúc trước khi tình hình của La Thiếu Hằng chuyển biến tốt hơn một chút đã cùng hắn tán gẫu không ít về chuyện của Thẩm Mạc Thành, nên hắn không chút nghi ngờ rằng trong lòng La Thiếu Hằng, Thẩm Mạc Thành chính là người tốt nhất.
Nhưng lúc này chuyện hắn để ý không phải điều đó mà là tình trạng của La Thiếu Hằng, một người đã chết mười năm, còn có thể xuất hiện được nữa sao?
………………………………
Thẩm Mạc Thành trở lại B thị, cấp dưới đã chờ sẵn trong nhà, hắn vừa vào nhà lập tức lên thư phòng lầu hai, Thẩm Vân ra hiệu cho những người khác đi theo hắn lên lầu.
Trong thư phòng, cấp dưới báo cáo lại toàn bộ tình hình chi tiết công ty gần đây. Thẩm Mạc Thành gật đầu, nhìn về phía một người: “Tình hình bên phía chú Tư thế nào rồi?”
“Tuần trước Tứ gia đã gặp mặt quản lý của Hoành Vận, hai bên đã kí thỏa thuận về một hạng mục nào đó có liên quan tới việc vận chuyển lô hàng bên Thụy Sĩ, nội dung cụ thể tạm thời còn chưa điều tra được.” Cấp dưới trả lời.
“Thả tin cho lão ta.” Thẩm Mạc Thành nói.
“Boss….” Người nọ sửng sốt, đang định nói gì đó, sau khi nhận được ánh mắt sắc bén của Thẩm Mạc Thành liền vội vàng ngậm miệng, chuyển sang báo cáo một chuyện khác: “Hôm qua, Thẩm Vinh Xương vì một nữ minh tinh mới nổi mà xảy ra xung đột với Ngô tiểu thiếu gia, gã đã sai người đánh gãy chân người ta, nghe nói kiểm tra ngay lúc ấy phát hiện gã đang phê thuốc.”
Bậc cha chú của Thẩm Mạc Thành có 4 anh em, Thẩm Vinh Xương là con trai chú Tư Thẩm Khâu Hùng. Thẩm Khâu Hùng bề ngoài luôn tỏ ra ôn hòa vô hại nhưng thật ra vẫn luôn muốn đoạt quyền lực trong tay Thẩm Mạc Thành, vì thế đã lén lút chọc gậy bánh xe không ít lần, không ngờ ông ta lại sinh ra một thằng con ăn hại, cả ngày chỉ biết chơi bời đàn đúm, rượu chè be bét.
Chuyện con cháu phú gia nát rượu nghiện hút, đánh nhau tranh giành tình nhân là rất bình thường, Thẩm Mạc Thành nghe vậy ngay cả mí mắt cũng không thèm nhích lên dù chỉ một chút, thản nhiên nói: “Ngày mai gửi thiếp mời tới cho Ngô gia, đồng thời dẫn người tới nhà bọn họ, muốn xử lý thế nào tùy bọn họ quyết định.”
“Vâng.” Thẩm Vân gật đầu, vừa lúc cậu cũng muốn thu thập thằng vô dụng kia một phen.
“Còn chuyện gì không?” Thẩm Mạc Thành hỏi.
“Hôm trước Hà tiểu thư đã tới đây, nói là có chuyện tìm ngài, nể mặt Giang lão gia tử, bọn tôi không có ngăn cản.” Cấp dưới đáp.
Hà Thư Ngữ là người do ông ngoại Thẩm Mạc Thành an bài, hữu ý muốn hắn kết hôn với cô ta. Hà gia là một trong các đại thế gia giàu có bậc nhất B thị, tuy rằng không khổng lồ bằng Thẩm gia nhưng nắm trong tay một nửa thị trường vận tải hàng hóa của B thị. Hai bến tàu lớn Thành Đông và Tây Giang cơ hồ đều bị gia tộc bọn họ nắm giữ.
Thẩm Vân biết Thẩm Mạc Thành không thích loại quan hệ hôn nhân vì lợi ích này, thấy sếp mình không nói lời nào liền thay mặt hỏi: “Cô ta muốn làm gì?”
“Cô ta nói muốn tới xem phòng Boss.” Cấp dưới bất chấp nói.
Thẩm Mạc Thành dừng tay lại, ngẩng đầu quét mắt nhìn người vừa nói: “Cậu để cô ta lên?”
Chỉ một cái liếc mắt bâng quơ đã khiến mấy người cấp dưới toát mồ hôi lạnh, ai mà không biết phòng của Thẩm Mạc Thành không được sự cho phép của hắn bất cứ ai cũng không được đi vào, lập tức vội vàng làm sáng tỏ: “Boss yên tâm! Tuyệt đối không có!”
Thẩm Mạc Thành thu hồi ánh mắt, tiếp tục lật xem văn kiện trong tay, vừa nói: “Cấm chỉ tuyệt đối, ngoại trừ phòng khách không được cho cô ta bước chân vào bất cứ nơi nào khác trong nhà, dám bước lên lầu hai lập tức đá ra ngoài.”
Cấp dưới thẳng người liên tục đáp ứng, Thẩm Vân tưởng tượng cảnh Hà đại tiểu thư bị đá ra ngoài cửa, phát hiện mình rất mong chờ cảnh đó diễn ra.
Sau khi cấp dưới rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại Thẩm Mạc Thành và Thẩm Vân, Thẩm Vân đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Boss, có cần tôi sai người theo dõi sát sao bên Tứ gia không?”
“Ừ, cậu xem rồi làm đi.” Thẩm Mạc Thành nói.
“Vâng.”
Thẩm Mạc Thành khép tài liệu trong tay đưa cho Thẩm Vân: “Nhớ sắp xếp cho chu toàn, còn nữa đặt vé máy bay ngày mai tới Thụy Sĩ, cậu đi cùng tôi.”
“Vâng.” Thẩm Vân lên tiếng trả lời. Phân bộ bên Thụy Sĩ vẫn luôn do anh trai cậu, Thẩm Du phụ trách, ngoại trừ việc khó không thể tự giải quyết được thì Boss không thường sang bên đó, xem ra việc xử lý lô hàng lần này tương đối phiền phức, đặc biệt là khi Thẩm Khâu Hùng còn đang mon men đánh chủ ý lên phân bộ bên đó.
…………………………….
Một ngày trước khi bay sang Thụy Sĩ, La Thiếu Hằng lại tới nghĩa trang một chuyến, ngày đó vừa vặn ở A thị vừa rơi một trận tuyết đầu tiên, trên bia mộ phủ một tầng tuyết trắng mỏng manh, bốn phía trông càng dị thường xác xơ tiêu điều.
Hai tay La Thiếu Hằng đút trong túi áo, nhìn bức ảnh Thẩm Mạc Thành trên bia mộ: “Ba năm nay A thị chưa từng có tuyết rơi, không ngờ năm nay em quyết định sang Thụy Sĩ ngắm tuyết, trời lại đột nhiên đổ tuyết, điều này làm em nghĩ rằng anh không muốn em đi, có phải không?” Nói xong, anh rút tay từ trong túi ra, gạt đi đống tuyết trắng bám trên bia mộ, xúc cảm lạnh như băng hòa tan nơi đầu ngón tay khiến anh rùng mình một cái.
Sau khi gạt hết lớp tuyết xuống, anh thẳng tắp đứng trước bia mộ, không nói một lời chỉ đứng im ở đó rất rất lâu, lâu đến độ bảo vệ nghĩa trang còn tưởng anh đã bị đông cứng, đặc biệt tới gần xem thử, biết La Thiếu Hằng không sao mới yên tâm rời đi, nhưng vẫn không quên khuyên nhủ anh mau trở về.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, nơi La Thiếu Hằng vừa gạt tuyết xuống rất nhanh lại tích một tầng tuyết khác, anh vươn tay tháo khăn quàng cổ của mình xuống, gấp khăn thành ba lớp đặt lên đỉnh bia mộ nhằm ngăn cản tuyết đọng lại.
“Em đi không lâu đâu, khi nào về sẽ lại tới thăm anh.” Anh lưu lại những lời này xong liền xoay người rời đi, chiếc áo bành tô màu xám khiến bóng dáng anh trông càng mảnh khảnh gầy gò, mỗi bước chân lưu lại từng dấu chân mờ trên con đường nhỏ rất nhanh lại bị tuyết trắng bao trùm, ngoại trừ chiếc khăn quàng cổ nằm trên bia mộ ra, không còn bất cứ dấu vết nào chứng tỏ từng có người tới.
La Thiếu Hằng tới Thụy Sĩ không chỉ đơn giản là đi ngắm tuyết mà anh còn muốn tới một nơi rất đẹp để trượt tuyết — Zermatt.
Thị trấn Zermatt nằm trên dãy núi Alps là một danh thắng nổi tiếng hoàn toàn không nhiễm khói bụi xe ô tô đồng thời cũng là địa điểm trượt tuyết cao nhất thế giới. La Thiếu Hằng từ rất lâu trước kia đã muốn tới thăm quan trấn nhỏ với danh xưng ‘thành phố băng’ này, chỉ là trước kia vẫn không có cơ hội.
Ngày đầu tiên tới đây, anh không vội lên núi ngay mà lựa chọn ở lại thị trấn mấy ngày để cảm nhận chút phong tục tập quán khí hậu thổ nhưỡng nơi đây. Mãi tới ngày thứ ba, anh mới theo dòng người đi lên khu trượt tuyết.
Lúc từ trên đỉnh khu trượt tuyết lao xuống, tốc độ xé gió rất nhanh, nhanh đến mức ngay chính bạn đồng hành của La Thiếu Hằng trượt ở phía sau cũng cảm thấy sợ hãi, lo sợ anh không cẩn thận sẽ trượt té.
Nhưng lo lắng của bọn họ hiển nhiên là dư thừa, kỹ thuật trượt tuyết của La Thiếu Hằng phi thường tốt, vô luận là bay hay lượn lách, mọi động tác của anh đều phi thường thuần thục lưu loát, khiến ánh mắt mọi người xung quanh bất giác mà bị thu hút theo anh.
Ván trượt của La Thiếu Hằng lướt qua tạo thành hai vệt dài song song trên nền tuyết trắng. Cách đó không xa, một người vươn tay tháo kính bảo hộ xuống, khẽ nhìn theo bóng dáng đã lao đi khá xa của anh.
“Anh họ, anh đang nhìn gì đấy?” một thanh niên tóc vàng bên cạnh hắn lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Thẩm Mạc Thành bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.
“Lần này anh định ở lại bao lâu? Mọi chuyện của công ty đã xử lý xong chưa?” Thanh niên tóc vàng lại hỏi, cậu ta là em họ của Thẩm Mạc Thành, Thẩm Gia Thụ, vẫn luôn sinh sống ở Thụy Sĩ, năm nay vừa mới lên đại học, nhỏ hơn Thẩm Mạc Thành mười mấy tuổi.
“Nhóc con, đừng tò mò nhiều như vậy.” Thẩm Mạc Thành đeo kính bảo hộ lên, thay đổi phương hướng trượt đi, Thẩm Gia Thụ và Thẩm Vân cũng vội vàng đuổi theo.
La Thiếu Hằng chỉ lo lao về phía trước, lợi dụng tốc độ kinh hoàng để giảm bớt phần nào áp lực trong nội tâm, lại xem nhẹ cơ hội gặp mặt vừa rồi mình đã trót bỏ lỡ.
Ở Zermatt khoảng một tuần, La Thiếu Hằng lại tới Zurich. Zurich là thành phố lớn nhất của Thụy Sĩ, cũng là thành phố giàu có nhất châu Âu. Là trung tâm tài chính lớn nhất Thụy Sĩ, độ phồn hoa của nó không cần phải bàn cãi.
La Thiếu Hằng đã đi tham quan hồ Zurich, nhà thờ lớn Zurich, bảo tàng quốc gia… bây giờ anh đang đứng ở giữa đường cái Bahnhofstrasse. Anh luôn mang theo máy chụp hình, chụp lại tất cả khung cảnh mà anh đã nhìn thấy, từ phong cảnh hai bên đường, tới những tòa kiến trúc cao lớn nguy nga, đến những lá cây đơn độc cuối cùng trên cành.
Mấy năm qua, anh đã đi rất nhiều nơi, cơ hồ đã tới tất cả những nơi mà anh và Thẩm Mạc Thành đã hẹn nhau cùng đi, mỗi nơi đến anh đều sẽ chụp lại ảnh lưu niệm.
Mỗi khi anh nhờ người qua đường chụp ảnh hộ mình, bên cạnh anh sẽ luôn lưu lại một khoảng trống dành cho một người vĩnh viễn không bao giờ trở về.
Đường Bahnhofstrasse là một con phố mua sắm đắt đỏ nhất thế giới, được xưng là ‘Phố Wall của Thụy Sĩ’, ‘hầm vàng’ lớn nhất thế giới cũng nằm ở đây(chỉ các ngân hàng).
La Thiếu Hằng không biết nhiều về Thụy Sĩ, chỉ vì muốn đi du lịch tới đây nên mới bỏ công tìm hiểu một chút, mà anh cũng không có nhiều dục vọng trong việc mua sắm, chỉ là một khi đã đặt chân tới Zurich thì nhất định phải đi qua con đường nổi tiếng này.
Đi ở dưới hàng cây thẳng tắp bên đường, La Thiếu Hằng thỉnh thoảng lại dùng máy ảnh chụp lại những cảnh vật mình cảm thấy thú vị, có đôi khi chỉ là một chiếc ghế, cũng có thể là một chiếc đồng hồ giả cổ, cũng có thể là một chiếc cột mốc hình dạng kì lạ, có thể là…
La Thiếu Hằng tay bấm máy bỗng dừng lại, tay trái chậm rãi room gần vào, người ở giữa khung ảnh được phóng lớn lên, ống kính tập trung trên mặt đối phương, cộng thêm ống kính xịn chất lượng cao, khiến anh có thể nhìn thấy được cả vết sẹo mờ trên lông mày người kia.
— Thẩm Mạc Thành, anh có định xóa vết sẹo này không?
— Cứ kệ nó.
— Ừm, thật ra nhìn cũng đẹp trai lắm, rất MAN!
— Em thích?
— Mọi thứ trên người anh, em đều thích.
Hết lần này tới lần khác bị hụt hẫng, khiến La Thiếu Hằng lúc này không dám chờ mong quá nhiều, nội tâm càng thêm hoảng hốt, thế cho nên lần nữa gặp lại, anh thậm chí còn quên cả phản ứng, cứ ngơ ngơ ngác ngác cầm máy ảnh đứng đó, tựa như xuyên qua màn hình có thể bắt giữ được người nọ lẫn trong đám đông.
Tất cả mọi người qua đường giống như biến thành trong suốt, ở trong mắt anh, chỉ còn lại nam nhân mặc áo bành tô đen đứng ở bên kia đường, anh không dám tới gần, sợ hãi chỉ cần mình bước lên một bước, đối phương sẽ lập tức biến mất, tựa như những ảo giác mấy năm trước đây anh gặp phải, chúng lập tức tan biến ngay cả khi anh còn chưa chạm tới.
La Thiếu Hằng cứ đứng ngơ ngác như vậy giữa đường phố, thẳng tới khi đối phương chào từ biệt người quen, người bên cạnh giúp hắn mở cửa xe, chuẩn bị xoay người ngồi vào trong…
— Đừng đi!
Trong lòng La Thiếu Hằng mãnh liệt bật ra những lời này, cả người quýnh quáng vội hướng về phía người nọ hét ầm lên: “Thẩm Mạc Thành!”
Người đứng đối diện bên kia đường dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía anh…
Hết chương 6
Jeremy: gặp rồi, gặp rồi, chắc chắn gặp rồi….thót hết cả tim…