10 giờ tối, bên ngoài cửa khách sạn hào nhoáng, xa hoa, Giản Vi quần áo mỏng manh mời chào mỗi vị khách đi qua trong gió lạnh.
- “ ca ca, muốn về sao?Tôi lái xe thực sự rất ổn...”
-” dì à, muốn thuê lái xe không?”
-” thúc thúc, muốn...A!“. Giản Vi lời nói còn chưa nói xong, thì đột nhiên bị một bàn tay phía sau đẩy mạnh, cô thân thể gầy yếu bị đẩy đến nỗi loạng choạng, suýt nữa té ngã.Mau chóng định thần, ấn đường khẽ nhíu lại, liền thấy mấy người đàn ông khuôn mặt dữ tợn nhìn mình như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Mấy người đàn ông đó cô đều biết, họ cũng là những người lái xe thuê giống cô. Trong đó có 1 tên vạm vỡ mặt không nén nổi tức giận chỉ vào cô mà quát lớn:“ tiểu nha đầu, không hiểu quy củ giang hồ có phải không, cố tình muốn chiếm hết người sao?”
Giản Vi là mấy ngày trước mới tới nơi này làm việc, miệng lại ngọt nên đoạt đi của hắn ta không ít khách hàng. Bọn họ nhịn cô suốt mấy ngày rồi, hôm nay nhịn không được, muốn đến giáo huấn con nhóc này một trận.
Một tên tiếng vừa dứt, mặt khác đã có mấy tên đột nhiên đi lên vây quanh cô. Giản Vi sợ tới mức gắt gao nắm chặt tay, cảnh giác mà nhìm đám người đó chằm chằm:“ các người... các người muốn làm cái gì? Tôi cảnh cáo mấy người đừng có làm xằng làm bậy, các người còn dám tiến lên một bước, tôi lập tức báo cảnh sát!“. Cô theo bản năng từ trong túi áo lấy di động ra, gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay.
“ báo cảnh sát!”,một tên vạm vỡ trong đám người đột nhiên cười lạnh nói:“ tốt, cô báo cảnh sát đi, chúng tôi thật muốn nhìn xem cảnh sát sẽ đứng về bên nào. Tôi vừa rồi nếu nhìn không lầm, cô bằng lái chưa có?“. Giản Vi nghe hắn nói trong mắt tức khắc hiện lên 1 tia khiếp sợ, theo bản năng mà đem di động nhét lại vào túi áo. Hắn nói không sai, bằng lái xe của cô quả thực là chưa có.
Tên kia vốn dĩ là đang lừa cô,bởi vì thấy cô còn khá trẻ, lại giống vị thành niên. Kết quả lúc nói xong, thấy cô thật sự lộ ra vẻ mặt kinh hoảng,liền lập tức xác định. Một vài tên trong số chúng đột nhiên bật cười, một tên thấy thế uy hiếp cô:“ cô bé à! tôi khuyên cô nên lập tức rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi tại sao lại đưa cô đem tới cục cảnh sát.”
Giản Vi vốn dĩ còn kém hai tháng nữa mới tròn 18 tuổi, nghe thấy bọn họ muốn đưa mình đến cục cảnh sát, tức khắc liền sợ đến nỗi gắt gao cắn chặt răng, trong đầu đang cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định” hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt” liền trừng mắt nhìn bọn họ nói:“ tránh ra!”
Bọn họ trên mặt đều mang nét vui sướng khi người khác gặp hoạ mà tránh ra, cô liền hướng phía trước mà thoát khỏi vòng vây, nghĩ thầm cùng lắm thì đổi chỗ khác.
Một tên ở phía sau nói với giọng giễu cợt:“ cô bé nên về nhà mà đi học đi, tuổi còn nhỏ mà đã bon chen vào cái xã hội hỗn tạp này rồi“. Thanh âm rõ ràng rành mạch, cô nghe không xót chữ nào, đôi tay gắt gao nắm chặt, cắn cắn môi dưới. Tiếng cười chế giễu vẫn còn ở phía sau, cô đột nhiên chạy thật nhanh, đem những tiếng cười đó ném lại phía sau lưng cho đến khi gần đến giao lộ mới dừng lại. Không biết nghĩ tới cái gì bất giác có chút tủi thân.
Lâm Cẩn Ngôn vừa từ nhà hàng ra tới, có ý định muốn tìm tài xế, vừa lúc nãy tài xế của anh vừa gọi tới nói con đột nhiên phát sốt xin nghỉ một buổi anh liến đồng ý. Tiệc xã giao không tránh khỏi việc phải tiếp rượu, thân hình cao lớn dựa vào cửa xe,lấy di động ra gọi điện cho thư kí, giọng nói trầm thấp đầy từ tính” tìm cho tôi một tài xế “. Giản Vi đang chuẩn bị qua đường cái, nghe thấy thanh âm này, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời. Quay đầu liền thấy một thân tây trang đen đang dựa vào cửa xe, khuôn mặt lập tức lộ ra một tia vui mừng, lao nhanh đến:“ tiên sinh, ngài muốn tìm tài xế sao?”
Lâm Cẩn Ngôn có chút say, cúi đầu dựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ hỏi mình. Anh mở mắt, khẽ ngẩng đầu nhìn. Thời điểm ngẩng đầu lên, Giản Vi không khỏi ngẩn ra một chút. Người đàn ông trước mặt cao lớn, tuấn tú, khuôn mặt có chút lạnh lùng, sống mũi cao thẳng. Nhưng cũng chỉ là nhìn một cái rồi lập tức hoàn hồn, cô cong cong mắt cười, thanh âm ngọt ngào hỏi lại một câu:“ tiên sinh, ngài muốn tìm tài xế sao? tôi tay lái không tệ.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái liền hỏi:“khu biệt thự tư nhân, biết đường không?“. “Biết”, ở thành phố S này, biệt thự tư nhân toàn là người giàu có. Lâm Cẩn Ngôn sốt ruột muốn về nhà, cũng lười chờ thư kí gọi lại, trực tiếp từ túi quần lấy ra chìa khóa xe ném cho Giản Vi.
Cô ban đầu còn lo lắng đối phương sẽ kiểm tra bằng lái, giờ phút này bắt được chìa khóa, thấy đối phương cũng không có ý muốn kiểm tra giấy tờ của mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ, vội cung kính mà mở cửa sau xe ra:“ tiên sinh mời lên xe!“. Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người ngồi vào trong xe, liền nhắm mắt dưỡng thần. Giản Vi đóng cửa lại, đi lên ghế lái mở của xe ngồi vào trong. Là xe hơi cao cấp, Giản Vi có chút khẩn trương, sờ soạng trong chốc lát rồi mới đem chìa khóa cắm vào khởi động xe. Giản Vi tuy không có bằng lái nhưng đã cũng ông chú hàng xóm học lái xe, kĩ thuật cũng vẫn là không tồi, bằng không cô cũng không dám làm cái nghề này. Xe khởi động chạy trên đường cao tốc. Nhà hàng hôm nay anh chọn ở tận ngoại ô thành phố. Xe chạy rất lâu nhưng ít nhất còn nửa chặng nữa mới đến nơi. Phía sau Lâm Cẩn Ngôn đã ngủ rồi. Cô có chút thả lỏng, cô đã làm tài xế suốt ba ngày nay không tránh khỏi có chút mệt mỏi, liền ngáp mấy cái. Vừa vặn lúc này đối diện đột nhiên có một chiếc xe tiến lại, đèn sáng tới nỗi mắt Giản Vi có chút không thích nghi, cảnh vật trước mắt không nhìn rõ, cô sợ tới mức vội nghiêng đầu phản xạ có điều kiện mà đánh tay lái, tốc độ xe không nhanh nhưng cũng không tính là quá chậm, chiếc xe trực tiếp không chịu khống chế lập tức đâm vào bồn hoa ven đường.
“A!” Giản Vi sợ tới mức kêu lên, Lâm Cẩn Ngôn cũng bị tiếng kêu này đánh thức, cao giọng mắng một câu:“ phanh lại! ngu xuẩn!“. Giản Vi sợ đến nỗi toàn thân mồ hôi lạnh đều vã ra, liên tục dẫm phanh nhưng mà chiếc xe vẫn như cũ, đâm vào bồn hoa kêu lên một tiếng rồi dừng lại. Bởi vì kịp thời phanh lại, nên người không có thương tích gì nhưng Giản Vi vẫn là sợ tới mức cả người phát run, khuôn mặt trắng bệch. Lâm Cẩn Ngôn mặt mày đen kịt xuống xe, một tay đem cô từ trong xe lôi ra ngoài. Cô cả người phát run, không ngừng luôn miệng van xin:“ thực xin lỗi, thực xin lỗi,.. tôi không phải cố ý!“. Giản Vi giọng nói run rẩy nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Lâm Cẩn Ngôn vốn dĩ tưởng sẽ dạy được cho cô nhóc này một trận, nhưng thấy đối phương nước mắt lã chã, anh nâng mi mắt đau đầu mà ấn huyệt thái dương bình ổn lại cảm xúc, lạnh lùng cất lời:“ lấy bằng lái ra đây.”
Giản Vi nghe thấy anh ta muốn bằng lái xe thì gắt gao cắn môi, nâng đôi mắt đẫm lệ mơ hồ mà nhìn người đàn ông trước mặt. Lâm Cẩn Ngôn thấy cô không động đậy liền dễ dàng đoán được có vấn đề. Lòng sốt ruột muốn về nhà, trước đó đã quên mất không kiểm tra rồi. Anh trầm mặt lại, thanh âm lạnh đi vài phần:“ tôi nói lại một lần nữa bằng lái xe đâu?“. Người đàn ông ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân toản ra một cỗ áp bức. Giản Vi hơi sợ hãi hơn nửa ngày mới lấy bằng lái từ trong túi áo ra, Lục Cẩn Ngôn nhận lấy, mày càng nhíu chặt, ngước mắt nhìn cô mà liếc một cái:“ chứng minh nhân dân“. Giản Vi lúc này đã không còn nén được nỗi sợ hãi, cất giọng run rẩy:“ không... không mang...”
“Tôi nói lại lần nữa, chứng minh nhân dân“. Lục Cẩn Ngôn sắc mặt nặng nề, rõ ràng là ngữ khí lãnh đạm nhưng tiếng nói phát ra mang lại cho cô cảm giác sợ hãi. Nghĩ đến mình là người gây tai nạn, cũng không dám không nghe. Lâm Cẩn Ngôn bước tới lấy, cúi đầu nhìn thoáng qua:“ Giản Vi, sinh ngày 30/1/1996“. Hiện giờ đã là ngày 27/11/2013, kém hai tháng nữa mới tròn 18.
Lục Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm giấy tờ trong tay, sau một lúc lâu đột nhiên cười một tiếng:“ vị thành niên? cô gan quả tật không nhỏ.” Anh ta nói xong quét mắt nhìn Giản Vi một cái ngay sau đó từ trong túi lấy di động ra.
Giản Vi vừa thấy anh cầm di động, cơ hồ phản xạ có điều kiện mà ôm lấy cánh tay, kinh hoàng hỏi:“ anh muốn làm gì?”
“báo cảnh sát”, Giản Vi vừa nghe, sợ tới mức trợn tròn đôi mắt, sợ hãi mà liên tục lắc đầu:“ không cần, không cần... thực xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, anh không cần báo cảnh sát, tôi cầu xin anh.” Giản Vi gấp đến độ phát khóc nhưng cũng không khiến Lâm Cẩn Ngôn mềm lòng, dứt khoát mà báo cảnh sát không phải vì tai nạn xe mà là vị thành niên điều khiển xe trái pháp luật.
Giản Vi thấy người thấy anh ta thật sự báo cảnh sát, sợ tới mức cất bước liền muốn chạy, nào biết vừa mới xoay người cánh tay đã bị túm chặt.”Anh buông tôi ra!”, cô quay đầu lại gấp đến độ nhấc chân lên đá hắn.
Lâm Cẩn Ngôn thấy vậy hơi hạ thấp tay, lại đem cánh tay túm chặt. Giản Vi tránh thoát không được, nhằm cánh tay anh mà năn nỉ:“tôi cầu xin anh! tôi thực sự không muốn đến đồn cảnh sát...”, anh ta liếc nhìn cô một cái, lạnh giọng nói:“ tôi buông tha cho cô, lần sau cô sẽ vẫn còn tiếp tục làm công việc này, cô không muốn sống đừng làm liên lụy đến người khác.”
“ tôi không làm tài xế nữa, tôi đảm bảo!“. Lâm Cẩn Ngôn lạnh lẽo liếc mắt nhìn cô một cái, giây tiếp theo trực tiếp đem Giản Vi nhét vào trong xe. Giản Vi theo bản năng muốn chạy trốn nhưng Lâm Cẩn Ngôn động tác tay càng nhanh hơn đem rút chìa khóa xe, khóa cửa xe lại. Giản Vi ở trong muốn mở cửa nhưng hoàn toàn mở không ra. Cô sốt ruột không ngừng đập vào cửa kính:“ mở cửa ra! mở cửa ra!”, Lâm Cẩn Ngôn mắc điếc tai ngơ, thân thể dựa vào của xe, từ túi quần lấy ra một gói thuốc lá rút ra một điết ngậm lên miệng châm lửa,sự việc xảy ra khiến anh tỉnh táo không ít. Một lát sau liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát dần tới gần, Giản Vi ngồi trong xe cả người cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, trong đầu chỉ có một ý niệm” xong rồi“. Cảnh sát tới, Lâm Cẩn Ngôn đem cửa xe mở ra, Giản Vi bị cảnh sát trực tiếp mang ra, tra hỏi bằng lái xe cùng chứng minh nhân dân, sau đó nói một câu:“ theo chúng tôi một chuyến.” Nói xong liền mở của xe mời cô lên. Giản Vi bị cảnh sát bắt đi, khi lên xe nhịn không được quay đầu lại nhìn Lâm Cẩn Ngôn một cái. Cô chính là lái xe không cẩn thận nên hại bản thân phải chịu khổ một phen. Trên đời này kẻ có tiền đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không màng mà chèn ép những kẻ không có tiền. Xe cảnh sát đi rồi Lâm Cẩn Ngôn đứng ở cửa xe hớn nửa ngày trong đầu vẫn còn lặp lại hình ảnh ánh mắt cô nhìn anh trong xe cảnh sát, rốt cuộc phải như thế nào mới chất chứa nỗi bi thương như vậy trong ánh mắt?
Giản Vi bị đưa tới cục cảnh sát một chuyến, về sau bị giáo huấn cho một trận, cô ngồi ở chỗ đó cúi đầu không nói một lời.
“ Về sau còn dám xằng bậy không?”, Giản Vu lắc đầu nói không dám. Viên cảnh sát tức giận mà trừng mắt nhìn cô mới nói:“gọi người giám hộ tới, nộp tiền phạt.” Cô chính là sợ phải nộp tiền phạt nhưng hiện tại bị đưa tới đây có chạy cũng không thoát. Giản Vi run giọng hỏi:“ bao nhiêu tiền?”, đáp lại cô chính là tiền phạt lên đến 500 tệ. Giản Vi cắn môi, cúi đầu lấy toàn bộ tiền từ trong túi áo nhưng chỉ có 300 tệ, đây đều là tiền mấy ngày nay cô làm công việc này mà có được. Cảnh sát bị hành động của Giản Vi làm cho sửng sốt, ngay sau đó liền không nén được mà hỏi:“ người giám hộ của cô đâu?“.” Mẹ tôi mất sớm, cha lại nghiện cờ bạc nợ nần nên đã sớm chạy trốn” Giản Vi nói mấy lời này, ngữ khí cực kì bình thản, bình thản đến nỗi đó không phải là chuyện của bản thân mình. Tay cảnh sát ngữ khí ôn hòa đi vài phần hỏi:“ nhà chỉ còn lại một mình thôi sao?”, Giản Vi gật đầu. Tay cảnh sát không nói chuyện nữa, trầm mặc một lát sau đó từ ghế đứng lên, đến bên trong tìm lãnh đạo thương lượng. Một lát sau trở ra trực tiếp đem tiền trả lại cho cô còn dặn dò thêm vài câu:“ về sau đừng làm công việc nguy hiểm này nữa, hại mình hại người biết không.” Giản Vi hơi gật đầu cảm kích hứa lần sau sẽ không tái phạm. Viên cảnh sát gật đầu bảo cô có thể về rồi nhưng thấy Giản Vi ngồi bất động, cắn cắn môi, bộ dạng muốn nói lại thôi liền hỏi:“ làm sao vậy? còn có việc gì sao?”, cô hơi do dự rốt cuộc lấy hết can đảm xin phép ở lại đây qua đêm. Cô không dám về nhà bởi chờ đợ cô ở căn nhà ấy không phải là người thân mà là bọn cho vay nặng lãi. Tay cảnh sát không hỏi cô vì lí do gì chỉ gật đầu chỉ vào khu vực ghế dựa. Giản Vi đứng lên cúi chào rồi chạy đến khu nghỉ ngơi. Đại sảnh mở máy sưởi thật ấm áp, cô đã lâu rồi không được ngủ đủ giấc, cuộn tròn ở ghế nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đúng 6 giờ sáng tiếng chuông báo thức vang lên, cô dụi mắt ngồi dậy. Cô vẫn còn một công việc ở nhà hàng cơm Tây làm phục vụ. Giản Vi đi đến toilet rửa mặt, không quên tìm vị cảnh sát kia nói cảm ơn xong liền rời đi. Công việc lái xe không thể tiếp tục, Giản Vi tìm một công việc làm thêm buổi tối dọn vệ sinh ở hội sở. Hội sở của tập đoàn Lâm thị ở thành phố S này chỉ dành cho những hội viên cao cấp. Việc Giản Vi cần phải làm chỉ chờ khách đặt phòng rồi dọn dẹp gọn gàng. Cô làm việc này một tuần tuy có chút mệt mỏi nhưng tiền lương lại cao, trong lòng vẫn rất cao hứng. Vốn tưởng rằng có thể làm được lâu dài nào ngờ đâu ông trời lại tuyệt đường sống của cô. Mới vừa ra tới, xa xa liền thấy một bóng người quen thuộc. Gương mặt kia dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra. Trái tim run rẩy, sợ tới mức lập tức xoay người, nép sát vào tường sợ bị nhận ra.
Lâm Cẩn Ngôn hôm nay tới đây công tác, đang ở hội sở cùng giám đốc bàn công việc, cũng không có chú ý tới xung quanh. Giản Vi cảm giác được có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, cô hướng của thang máy mà chạy. Đến cửa thang máy liền vội vàng nhấn nút. Để hắn lần nữa phát hiện ra cô không chừng công việc này sẽ mất. Cửa thang máy mở ra, Giản Vi mừng rỡ kích động, liền chuẩn bị đi vào. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên trầm thấp nhưng cực kì có tính uy hiếp:“ đứng lại“. Giản Vi nghe thấy giọng nói kia da đầu tê rần, không rảnh lo nhiều như vậy, cái gì cũng không nghe thấy, mau chóng vào trong thang máy. Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt nhíu lại, ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ đứng bên cạnh:“ đem cô ta bắt lại“. Trước cửa thang máy xuất hiện hai tên vệ sĩ, nghe thấy đại boss ra lệnh trực tiếp đem cô xách tới trước mặt hắn.
“ Buông tôi ra, buông tôi ra”, cô tức giận đến độ cắn chặt răng ra sức phản kháng, trừng mắt nhìn hắn. Cô và hắn ta quả nhiên là khắc tinh, tiền tài 2 lần đều tiêu tan trong tay hắn. Giản Vi nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, một thân tây trang đen, còn bản thân mình bộ dạng không thể thảm hại hơn. Sắc mặt hắn đen kịt tức giận mắng một tiếng:“ai đồng ý cho cô ta ở nơi này làm việc?“. Bên cạnh giám đốc Trần Hải sợ tới mức cả người run lên, mồ hôi lạnh toát ta lắp bắp nói:“ tổng... tổng giám đốc...” Lâm Cẩn Ngôn mặt đen lại, quở mắng:“ nhận người không điều tra thân phận sao? trẻ vị thành niên mà cũng dám nhận“.”Tổng giám đốc bớt giận, là do tôi lơ là quản lí, tôi liền xử lí ngay...”Trần Hải sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, lập tức phải đi tìm người tới xử lí.
“Không cần phải phiền toái, đem cô ta đuổi ra đi! lập tức!“. Hai tên vệ sĩ trực tiếp đen Giản Vi mang ra ngoài khiến cô hốt hoảng thở dài một hơi thay vào đó liền là sự phẫn nộ. Cô khó khăn lắm mới tìm được một công việc tốt mới làm được một tuần, tiền lương còn chưa được trả.
Lâm Cẩn Ngôn phân phó xong liền đi thẳng vào bên trong. Giản Vi nhìn bóng dáng hắn tức giận đến độ không khống chế được chửi thầm một tiếng. Lâm Cẩn Ngôn bước được vài bước liền quay đầu lại, nhưng khi quay đầu lại trước mắt hắn xuất hiện một chiếc bình đan bằng trúc đánh tới tấp lên quần áo của hắn rồi rơi trên mặt đất. Đôi mắt đen sắc lạnh nhìn cô chằm chằm. Phía sau tất cả mọi người có mặt đều sợ tới mức mồ hôi ứa ra. Tiểu nha đầu thật sự là chán sống rồi!!! Giản Vi nhìn hung khí rơi trên mặt đất trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng ủy khuất đôi mắt cũng vì thế mà đỏ lên. Cô nhìn hắn môi run rẩy tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng chung quy vẫn chưa nói cúi đầu xoay người rời đi. Lại là nỗi bi thương chất chồng trong ánh mắt, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh bé nhỏ đang bỏ đi kia, ấn đường nhíu lại một thoáng thất thần.