Giản Vi trong lòng vô cùng khẩn trương, đôi tay bất giác nắm chặt góc áo, trả lời nói:“ cháu, cháu là Giản Vi.”
Từ Lệ nhìn chằm chằm Giản Vi đánh giá một lát, cười cười, nói:“ Giản Vi, thật là một cái tên hay.”
Đối phương khí chất quá mức cao quý, tuy rằng mỉm cười, nhưng trên người lại tỏa ra cảm giác lạnh lùng xa cách.
Giản Vi cảm thấy có chút sợ hãi, đi lên phía trước một bước, lễ phép nói:“ dì à, bên ngoài rất nóng, dì vào nhà trước đi ạ.”
Từ Lệ nhìn cô một cái, khóe miệng hiện lên ý cười, sau đó mới xoay người đi vào nhà.
Giản Vi khẩn trương đến độ tim đập loạn, tại sao lại đến lúc dì Lan và Lân Cẩn Ngôn đều không có ở nhà.
Cô đi theo sau, mời đối phương ngồi, cố nặn ra một nụ cười, nói:“ dì là mẹ của Lâm Cẩn Ngôn ạ?”
Từ Lệ “ ừ” một tiếng, đáp lại:“ đúng vậy.”
Thanh âm không lạnh không nhạt, không dễ làm thân, Giản Vi có chút xấu hổ, vội nói:“ dì ngồi đây đợi một lát, Lâm Cẩn Ngôn sắp trở về rồi ạ, cháu pha cho dì ly trà.”
Từ Lệ cười cười:“ làm phiền cháu rồi.”
“ Không phiền chút nào, dì à mời ngồi.” Giản Vi nói xong liền xoay người đi pha trà.
Tới chỗ pha trà bèn lấy điện thoại gọi cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn đã sắp về đến nhà, thấy Giản Vi gọi điện, không chờ cô mở miệng, liền nói:“ sắp về rồi.”
Giản Vi sốt ruột, cố nén giọng nói xuống mức thấp nhất, che miệng nói:“ Lâm Cẩn Ngôn, mẹ anh tới.”
Đầu bên kia, Lâm Cẩn Ngôn nghe xong, nhíu mày, sau đó, mới thấp giọng nói:“ cô đừng khẩn trương, chờ tôi, năm phút sau tôi sẽ đến nơi.”
Lâm Cẩn Ngôn cúp điện thoại, tăng tốc độ. Anh nhíu chặt mày, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Giản Vi ở nơi pha trà trong chốc lát, hít sâu để lấy can đảm, rốt cuộc mới bưng trà đi ra ngoài, trên mặt treo một nụ cười, lễ phép bưng trà đến trước mặt Từ Lệ:“ mời dì uống trà.”
Từ Lệ nhận lấy, cười cười:“ cảm ơn cháu.”
Giản Vi lắc đầu,:“ không có gì đâu ạ.”
Cô khúm núm đứng ở một bên, tay chân cũng không biết nên để thế nào cho tốt.
Từ Lệ ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt tươi cười, có chút ôn nhu nói:“ cháu không cần khẩn trương như vậy, lại đây ngồi đi.”
Bà để tay xuống vị trí bên cạnh mình, ý bảo Giản Vi ngồi xuống.
Giản Vi lặng lẽ mím môi, khẩn trương mà đi qua đó ngồi, nhưng cũng không dám ngồi gần đối phương quá, trong lòng có chút sợ hãi.
Từ Lệ nhìn cô, cười nói:“ cô bé đừng khẩn trương. Đúng rồi, cháu nói cho dù biết cháu có quan hệ như thế nào với chủ nhà? sao cháu lại ở đây?”
Giản Vi nghe xong, thành thật mà đem chuyện được Lâm Cẩn Ngôn cứu cùng hoàn cảnh gia đình mà nói cho Từ Lệ, bệnh tình của bản thân cũng nói qua một chút.
Từ Lệ bừng tỉnh, cười nói:“ hóa ra là như vậy. Cháu nói xem thằng bé cũng thật là chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng, cháu nói coi nó dù gì cũng là đàn ông lại đưa một cô gái về nhà, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nó thì không nói làm gì nhưng thanh danh của cháu thì không tốt chút nào.”
Bà sắc mặt ôn nhu, giọng nói thật dễ gần, nhưng lại cố tình để Giản Vi nghe thấy những lời này, trong lòng bỗng dưng dâng lên một dự cảm xấu, cô vội vàng giải thích:“ không có đâu dì, ngày thường dì Lan cũng đều có ở nhà.”
Từ Lệ ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, cười cười, đang định nói tiếp, thì giọng nói của Lâm Cẩn Ngôn từ ngọa cửa truyền đến:“ mẹ.”
Giản Vi vội ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài cửa, giống như nhìn thấy cứu tinh, đột nhuên từ trên sô pha đứng lên,:“ anh đã về rồi.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, sau đó đi vào trong nhà.
Đi đến bên cạnh mẹ hỏi:“ sao mẹ lại tới đây?”
Từ Lệ duỗi tay kéo anh ngồi xuống, cười nói:“ mẹ mà không tới, anh có phải vẫn không muốn trở về nhà?”
Lâm Cẩn Ngôn im lặng, không đáp.
“ Mẹ biết, con sợ bố mẹ giục con kết hôn, con cũng già đầu rồi, thử hỏi mẹ cùng cha con sao lại không nóng ruột được chứ?”
Giản Vi đứng ở bên cạnh, có chút xấu hổ, vì thế lặng lẽ lui ra, đi đến phòng ăn, muốn mang chút nước trái cây.
Lâm Cẩn Ngôn đáp lại nói:“ hiện tại con vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện này, đợi thêm mấy năm nữa.”
“ Chờ mấy năm? chờ ai?”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình.
Từ Lệ liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi:“ vừa mới nghe cô bé kia kể là con cứu con bé.”
Lâm Cẩn Ngôn “ ừ “ một tiếng, theo bản năng hướng về phía phòng ăn nhìn một cái.
Từ Lệ cười, nói:“ cô bé ấy nói hết với mẹ rồi, con giúp con bé trả nợ, còn cho đi học?”
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu, nhìn mẹ:“ mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói cái gì?”
“ Không có gì, mẹ chính là cảm thấy, con bé cũng vừa thành niên, vừa thi xong đại học, cùng con ở một chỗ không thích hợp.”
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt khó coi, đáp lại:“ không có gì là không thích hợp.”
“ Con đương nhiên là không cảm thấy gì, nhưng dù sao người ta cũng là một cô gái, vào đại học vừa đúng lúc là thời điểm tốt để yêu đương, ở cùng với con, truyền ra ngoài sẽ như thế nào? con xem, nếu không như vậy đi, nếu con sợ con bé không có chỗ ở, liền cho cô bé đó ở căn hộ kia, lại sợ con bé không có ai chăm sóc liền đưa dì Lan qua đó cũng được.”
Lâm Cẩn Ngôn cau mày, lập tức cự tuyệt:“ không cần phiền toái như vậy, cô ấy ở nơi này cũng tốt.”
Từ Lệ sắc mặt rốt cuộc trầm đi vài phần, hỏi:“ con có phải hay không đã thích cô bé kia rồi, nói năng cho cẩn thận, con hơn cô bé đó những mười tuổi đấy.”
Lâm Cẩn Ngôn cau mày, vô cùng phiền lòng.
Từ Lệ nhìn anh một cái, lời nói mang đầy hàm ý:“ nói thật lòng, vừa rồi mẹ cũng đơn giản biết được hoàn cảnh của con bé, không thích hợp với con đâu....”
Lâm gia bọn họ căn bản không phải chê nghèo yêu giàu, nhưng dù sao đây cũng là danh dự uy tín của gia tộc, dòng dõi gia đình không tính là thấp. Con dâu tương lai nhà họ không cần phải là con nhà có tiền, nhưng ít nhất gia cảnh cũng phải sạch sẽ. Xuất thân nghèo khó cũng không sao cả, nhưng mà nếu để bên ngoài biết được, cha của con dâu nhà họ lại là một gã nghiện cờ bạc, không biết người khác ở sau lưng sẽ bàn tán như thế nào?
Từ Lệ lời còn chưa dứt, Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp ngắt lời bà:“ Mẹ, có thể nào đừng đoán mò được không?”
Từ Lệ sửng sốt, hơi nhíu mày:“ Con nói như vậy là có ý gì?”
“ Ai nói là con thích cô ấy?”
“ Vậy tại sao con nhất quyết không cho con bé dọn đi?” bà lập tức hỏi.
“ Cô ấy sắp vào đại học, đến lúc đó sẽ dọn đi, mẹ gấp cái gì.” Lâm Cẩn Ngôn hiểu quá rõ tính tình của mẹ mình, hiện tại mà thừa nhận, bà sẽ tìm mọi cách để đưa cô đi.
Nhưng anh gần đây lại rất bận, chuyện phiền toái chất thành một đống lớn, sợ không thể che chở cho Giản Vi một cách chu toàn, trước mắt tạm thời tìm lý do thoái thác, đợi đến khi mọi việc xong xuôi sẽ trường kì kháng chiến đấu trong nhà.
Từ Lệ nghe xong vô cùng sửng sốt, nhưng vẫn không tin hỏi lại:“ thật không?”
Lâm Cẩn Ngôn “ ừ” một tiếng, vô cùng cam chịu.
Từ Lệ trầm mặc một lát, lúc này mới không nói thêm gì về chuyện này nữa, lôi kéo Lâm Cẩn Ngôn nói:“ vậy con cuối tuần này về nhà một chuyến, có một cô gái muốn con xem mắt, đương nhiên không phải giục con kết hôn, mà chỉ muốn con coi xem có hợp hay không.”
“ Con gần đây rất bận, không có thời gian!”
“ Vậy khi nào mới có thời gian?”
“ Đến lúc đó rồi nói.” Lâm Cẩn Ngôn không còn kiên nhẫn để trả lời.
Từ Lệ thấy anh có vẻ bực, thở dài nói:“ vậy đi, mẹ không giục con, mẹ và bố con cũng không biết còn sống được bao lâu nữa, lúc con sống không biết đến khi nào mới được ôm cháu.”
Lời này nói ra, Lâm Cẩn Ngôn nghe được đã chết lặng, ngồi bất động trên sô pha nửa tiếng đồng hồ.
Không khí không mấy vui vẻ, Từ Lệ cũng không muốn ở lại đây lâu, từ trên sô pha đứng dậy, nói:“ mẹ vẫn là nên về trước, vẫn là thỉnh thoảng trở về nhà, đừng vì mấy chuyện giục kết hôn mà không về nhà.”
Lâm Cẩn Ngôn “ ừ” một tiếng, lúc này mới từ sô pha đứng lên, nói:“ con tiễn mẹ.”
Từ Lệ liếc anh một cái, quay đầu tầm mắt liền hường về phía phòng bếp nhìn một chút, rồi mới rời đi.
Lâm Cẩn Ngôn đưa mẹ ra ngoài, Giản Vi cũng từ phòng ăn ra tới, đôi mắt hồng hồng, bàn tay gắt gao nắm chặt.
Tất cả những lời Lâm Cẩn Ngôn nói khi nãy cô đều nghe thấy hết, vốn dĩ lâu này vẫn luôn nghĩ rắng anh sẽ có một chút gì đó thích mình, nên mới đối tốt với mình như vậy, khiến cho trong lòng lúc nào cũng cảm tưởng như có một con nai đang chạy loạn. Nhưng xem ra tất cả đều do cô tự mình đa tình.
Anh đối với cô, vốn dĩ không phải là thích mà chính là cảm thấy cô đáng thương.
Nghĩ đến việc khi cô học đại học Lâm Cẩn Ngôn sẽ cho cô dọn ra ngoài, trong lòng giống như bị ngàn vạn mũi kim đâm qua, có chút muốn khóc, cô vội vàng vàng ngẩng đầu lên, chớp hạ đôi mắt đem nước mắt nuốt lại vào trong.
Lâm Cẩn Ngôn đưa người ra ngoài xong, trở về liền đi vào trong phòng ăn nhưng hiện tại người đã không còn ở đó.
“ Giản Vi cô ở đâu?” anh đu vào trong phòng bếp, vừa đi vừa gọi cô.
Nhưng đi vào rồi vẫn không thấy người ở đấy.
Lâm Cẩn Ngôn từ phòng ăn đi ra phòng bếp, lại từ phòng bếp đi ra ngoài, tìm suốt, vẫn không thấy bóng dáng Giản Vi đâu,gọi nửa ngày cũng không ai đáp lại.
Thời điểm ra ngoài, liền nghe thấy phòng giặt có tiếng nước.
Khóe miệng hơi cười, hướng nhà giặt đi tới.
Giản Vi đang cúi đầu giặt quần áo.
Lâm Cẩn Ngôn đi tới, thấy cok đang giặt áo sơ mi cho anh, trong mắt liền hiện lên vài phần ôn nhu:“ sao lại chạy lên đây?”
Giản Vi cúi đầu không nhìn anh, nói:“ ạn cùng mẹ nói chuyện, tôi ở đó cũng không tiện lắm.”
Lâm Cẩn Ngôn cười một cái, hai tay khoanh trước ngực, thân thể lười biếng mà dựa ở cạnh cửa, chờ cô.
Giản Vi thật nghiêm túc giặt quần áo, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm, không dám dời đi chỗ khác.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi cô:“ cô điền nguyện vọng vào trường nào vậy?”
“ Chưa, tôi muốn đợi kết quả.”
“ Vậy thì chọn trường đại học ở Bắc Kinh đi?”
Giản Vi vốn dĩ là muốn chọn một trường đain học ở Bắc Kinh, có thể gần Lâm Cẩn Ngôn một chút. Nhưng hiện tại, cô không biết nên chọn trường thế nào.
Suy nghĩ một lát, bèn nói:“ vẫn chưa biết được, có thể là ở một thành phố khác.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe câu nói này của cô, mày nhíu lại, ngữ khí cũng trầm thấp vài phần:“ vì lí do gì?”
“ Không vì lí do gì cả, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở đây, chịu không ít khổ cực, chỉ đơn giản muốn đến một nơi khác bắt đầu lại.”
Lâm Cẩn Ngôn càng nghe, sắc mặt càng khó coi, trầm giọng hỏi:“ nơi này không có gì đáng để cô lưu luyến sao?”
Giản Vi mím môi:“ không có.”
Lâm Cẩn Ngôn cả khuôn mặt đều đen, nhìn chằm chằm Giản Vi, sau một lúc lâu cũng không nói câu gì.
Giản Vi cũng không ngẩng đầu nhìn anh, cố chú ý vào việc giặt áo.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân đi ra ngoài, sau đó lại nghe thấy tiếng đóng cửa “ rầm” một cái.
Thời điểm tiếng đóng cửa vang lên, Giản Vi mới chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở nơi Lâm Cẩn Ngôn vừa mới đứng, tâm tình không ổn chút nào.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu cô không nên động tâm. Nhưng một người đàn ông ưu tú, hoàn mĩ như vậy thử hỏi có cô gái nào không rung động cơ chứ?
Giữa trưa, Giản Vi ở trong phòng thu dọn quần áo, dì Lan gọi cô xuống ăn cơm, cô đáp lại, đem đống quần áo gấp xong xuôi bỏ vào trong tủ, đứng dậy xuống lầu.
Lâm Cẩn Ngôn đã ngồi ở trước bàn ăn, có phần không vui, thấy Giản Vi đi xuống cũng không có gọi cô.
Giản Vi cũng không nói gì với anh, đi đến chỗ bàn ăn, kéo ghế ra ngồi
xuống.
Ngày thường hai người sẽ nói chuyện phiếm với nhau vô cùng náo nhiệt, hôm nay ai cũng đều không nói câu nào, dì Lan ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, thầm nhủ: hai người này hẳn là đã cãi nhau?
Đang mải nghĩ ngợi, đã thấy Lâm Cẩn Ngôn gắp miếng cả đã được loại bỏ hết xương vào trong chén của Giản Vi.
“ Ăn nhiều một chút.” mặc dù rất giận cô, nhưng vẫn là nên nhường một bước.
Giản Vi nhìn miếng cá trong bát, hơi ngẩn ra, sau đó gắp lên, đưa lại cho Lâm Cẩn Ngôn nói:“ tôi không muốn ăn.”
Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn vừa mới hòa hoãn đi không ít, tức khắc lại trầm xuống, mày nhíu chặt, đôi mắt gắt gao mà nhìn cô chằm chằm.
Giản Vi không nhìn anh, chăm chú ăn cơm.
Trong chốc lát, ăn xong liền đứng lên, nhìn dì Lan nói:“ con ăn xong rồi.”
Dì Lan không rõ nguyên nhân, chỉ đành ngượng cười nói:“ được.”
Giản Vi đi ra ngoài, dì Lan không kìm lòng được hiếu kì, hỏi Lâm Cẩn Ngôn:“ cậu cãi nhau với Vi Vi à?”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, sắc mặt không tốt:“ cháu với tiểu nha đầu đó cãi cái gì chứ?”
Buổi sáng Giản Vi nói phải rời khỏi Bắc Kinh, lại nói nơi này không có gì đáng để luyến tiếc, thật sự coi anh là không khí rồi.
Lại nói không có gì lưu luyến? Anh ở trong lòng cô một chút sức nặng cũng không có?
Lâm Cẩn Ngôn từ phòng ăn đi ra, Giản Vi không có ở phòng khách. Anh đi lên lầu, đến trước cửa phòng cô gõ cửa.
Giản Vi nghe thấy tiếng gõ cửa, đáp lại một tiếng:“ mời vào.”
Anh mở cửa, đi vào.
Trong phòng Giản Vi đang ở trên bàn chơi hình dán.
Là một loại hình dán mà có thể phối đồ cho nhân vật.
Hiện tại đã không còn mấy loại như vậy nữa, lần trước ở trước cổng trường nhìn thấy một ông lão bán, Giản Vi toàn bộ mua hết, khi nào cảm thấy áp lực hoặc tâm tình không tốt, liền lấy ra giải tỏa tâm trạng.
Cô chơi thật nghiêm túc, đầu cúi xuống thật thấp.
Lâm Cẩn Ngôn còn tưởng rằng cô đang làm gì, đi qua liền thấy, trực tiếp nhịn không được bật cười:“ Giản Vi cô vẫn còn chơi cái này sao? trẻ con vậy?”
Anh nhớ rõ ràng, kiểu như thế này trò chơi từ rất nhiều năm về trước, khi anh còn học tiểu học, tất cả các bé gái đều chơi.
Giản Vi bĩu môi:“ tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Cẩn Ngôn cười nhạo, duỗi tay xoa đầu cô:“ tưởng mua quần áo?”
Giản Vi né tránh tay anh, nói:“ không phải chỉ dán chơi thôi.”
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu mà nhìn Giản Vi, thật lâu sau, ngữ khí gần như lấy lòng, nói:“ tôi hôm nay không có việc gì, cô sắp vào đại học, tôi đưa cô đi mua quần áo mới.”
Đường đường là sếp tổng của một trong ba công ty lớn nhất trong nước, vậy mà khi đứng trước tình yêu, lại không màng thân phận, dỗ dành một cô gái.
Giản Vi lắc đầu, nói:“ không đi, tôi không muốn mua quần áo.”
Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp kéo cô:“ đi thôi, ngồi cả ngày ở nhà buồn lắm?”
Lâm Cẩn Ngôn kéo Giản Vi ra cửa, trực tiếp lái xe tới trung tâm mua sắm lớn nhất, nơi tập trung những mặt hàng xa xỉ.
Giản Vi vốn dĩ cũng không muốn đi mua quần áo, cũng không muốn dùng tiền của anh, lain bị Lâm Cẩn Ngôn kéo đi, đành chọn đại một vài cái váy, vừa nhìn thấy giá, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống, vôin không ngừng đẩy Lâm Cẩn Ngôn ra ngoài, đầy mặt kinh hoàng, nhỏ giọng nói:“ quá đắt rồi, đi thôi! tôi cũng không cần phải mua quần áo.”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, mắt đầy ý cười, hỏi:“ vừa để ý cái váy kia đúng không? thử xem sao?”
Giản Vi vội lắc đầu.
Lâm Cẩn Ngôn cười:“ được rồi, lấy chiếc váy kia đi.”
Nói xong liền đi vào, trực tiếp thanh toán chiếc váy lúc nãy.
Thời điểm Lâm Cẩn Ngôn xách đồ ra tới, trong lòng Giản Vi xót đến chảy máu.
Một cái váy thôi mà trị giá những năm con số! cứ như vậy mà mua sao?
Giản Vi bị giá trị chiếc váy làm cho quên hết chuyện lúc trước, đầy mặt ảo não, mặt lúc trắng lúc hồng, khi thì nhíu mày, lúc lain tức giận cắn móng tay.
Lâm Cẩn Ngôn biết cô xót tiền, nhìn biểu cảm trên mặt cô, cảm thấy hết sức đáng yêu.
Mặt mày rạng rỡ, ánh mắt sủng nịnh nhìn cô, an ủi cô:“ tiền tiêu thì cũng tiêu rồi, vài bộ quần áo mà thôi.”
Nói xong liền kéo Giản Vi đến một gian hàng khác, cô sợ tới mức gặt gao túm chặt tay anh, mặt trắng bệch nói:“ không, không được, tôi không có tiền trả lại cho anh đâu.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lời này, sắc mặt lấp tức tối sầm:“ ai muốn cô trả?”