Việc đồn đại chính là một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng thái quá.
Vốn dĩ lúc ấy ở trong xe chỉ là một cái hôn bình thường lại bị nói quá lên thành hôn mãnh liệt, truyền tới cuối cùng còn biến thành chấn động xe.
Trời dần dần chuyển lạnh, Chu Kỳ đến tìm Lâm Cẩn Ngôn chơi bóng, hai anh em sân bóng rổ mồ hôi như mưa, mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi.
Chu Kỳ ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn,ánh mắt đầy ái muội, đột nhiên nói:“ thằng nhóc, tốc độ rất nhanh nha.”
Lâm Cẩn Ngôn ném bóng vào rổ, rồi bắt lấy đưa cho anh ấy:“ Cái gì rất nhanh?””
Đi đến bên cạnh sân bóng rổ, khom người cầm lấy chai nước khoáng, mở nắp, ngửa cổ uống nước, mồ hôi từng giọt lớn từ trên đầu chảy xuống dưới,áo thun trắng bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa.
Chu Kỳ “Sách” một tiếng,“ Còn giả vời với anh làm gì? Nhìn không ra nha.”
Lâm Cẩn Ngôn cầm một chai nước ném cho anh ấy:“ anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Có rắm mau đánh!””
Chu Kỳ nhận lấy, mở nắp ngửa cổ uống hơn nửa chai, từ trên mặt đất đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, đầy mặt ái muội cười cười:“ Chú cùng Giản Vi ở bên nhau bao lâu rồi? Xe bị chấn động?”
Lâm Cẩn Ngôn đang uống nước thì bị sặc ở cổ họng,khó có thể tin:“Ai nói chấn động xe?””
Chu Kỳ nhướng mày:“ Không phải sao? Công ty của chú gần đây lan truyền một tin đồn, đêm khuya, ở bãi đỗ....”
Lâm Cẩn Ngôn quả thực:“.....”
Hả, chấn động xe?
Sự thật là kể từ khi lau súng cướp cò, mượn tay cô, suốt hai tháng này, cô nhóc phòng anh như phòng cướp, cuối tuần về nhà ngủ đều cẩn thận khóa cửa phòng lại, khiến anh tức giận đến không biết phải nói thế nào.
Lâm Cẩn Ngôn vẻ mặt mệt mỏi, lười không giải thích.
Chu Kỳ thấy anh bộ dạng mỏi mệt, nhịn không được cười ra tiếng, vỗ vỗ vai anh:“” em dâu còn nhỏ, chú nên biết kiềm chế.”
Lâm Cẩn Ngôn:““.......””
Chuyện Lâm Cẩn Ngôn cùng Giản Vi yêu đương,cả công ty trên dưới đều biết, cũng sẽ không thể gạt được mẹ của Lâm Cẩn Ngôn.
Đó là vào một ngày cuối tuần giữa tháng mười hai, Lâm Cẩn Ngôn đi công tác, dì Lan xin nghỉ trở về quê, Giản Vi một mình ở nhà ôn tập thi cuối kỳ.
Trong viện truyền đến tiếng xe hơi, Giản Vi tưởng Lâm Cẩn Ngôn trở về, vui mừng chạy xuống lầu.
Nào ngờ khi đến trong viện mới biết là mẹ anh đến.
Cô như có một tảng đá treo ở trước ngực, vội vàng tiến lên:“” A..... chào bác.”
Từ Lệ liếc nhìn cô một cái, đi vào trong nhà:“ tôi đã nghe hết mọi chuyện.”
Giản Vi cắn cắn môi, đứng ở một bên, đôi tay bất an mà siết chặt.
Từ Lệ đi đến bên sô pha ngồi xuống, bỗng nhiên từ trong túi xách lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng:“ Giản Vi, hôm nay tôi đến đây cũng không muốn quanh co lòng vòng, tôi đến tìm cô, chỉ muốn nói một câu, cô có thể rời đi được không?”
Giản Vi bất động, tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn đâm vào mắt cô đau xót, khó có thể tin:“ bác đang nói gì vậy?”
“ Tôi biết cô là một cô gái tốt, nhưng nhà họ Lâm chúng tôi nhiều thế hệ trong sạch,với hoàn cảnh nhà cô, thật lòng mà nói không quá thích hợp.”
Bà thật sự không chọn con dâu về mặt gia thế, để ý chính là nhân phẩm của cha cô.
Về sau nếu để truyền ra ngoài, nói thông gia là con bạc thiếu nợ bị người ta đòi đánh, còn không phải là sẽ bị chê cười sao? Đến lúc đó Lâm gia bọn họ biết để mặt mũi đi đâu?
“A Lệ, những lời này của con cha nghe không hiểu,rốt cuộc là có chỗ nào không thích hợp? Cha lại cảm thấy vô cùng thích hợp.””
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
Giản Vi ánh mắt sáng lên, bỗng dưng quay đầu lại, ông nội chống gậy cười tủm tỉm từ bên ngoài đi vào.
“Cha.”” Từ Lệ vội đứng lên, tiến đến đỡ lấy ông.
Ông nội Lâm cười tủm tỉm vỗ vỗ tay bà:“”con đúng là càng sống càng cổ hủ, Vi Vi là một cô gái tốt như vậy con không thích, nhưng thật ra mà nói rốt cuộc là thích con dâu như thế nào?””
Từ Lệ cực kỳ tôn trọng ông, đỡ ông ngồi xuống sô pha, vội nói:“ cha giáo huấn đến là, con cũng biết Vi Vi là một cô gái tốt, bằng không con cũng sẽ không thích, con chính là....”
“ Là bởi vì cha của con bé? Sợ cha của con bé khiến Lâm gia mất hết mặt mũi?”
Từ Lệ gật đầu,“ừ” một tiếng.
Ông nội Lâm thở dài nói:“ cho nên ta mới nói con cổ hủ,cha con bé là cha con bé, ông ấy là hạng người gì, con bé cũng không có cách nào chọn lựa, nhưng con bé là chính nó, phải biết rằng con dâu là con bé chứ không phải là cha nó, đạo lý đơn giản như vậy, sao con lại không chịu hiểu vậy?””
Từ Lệ:““....””
Ông nội tầm mắt dừng trên tấm thẻ ngân hàng ở bàn trà, bèn cầm lên nhìn nhìn:“ Đây là quà con chuẩn bị để gặp mặt con dâu sao?”
Từ Lệ:“ Ách....”
Ông nội liền duỗi tay đưa cho Giản Vi:“ tới đây, quà gặp mặt mẹ cháu chuẩn bị cho cháu nên cháu phải giữ cho tốt.”
Giản Vi nhìn chằm chằm tấm thẻ, chính là một củ khoai nóng bỏng tay....Cái tình huống như thế này là sao?
Cô vô thức nhìn về phía mẹ Lâm Cẩn Ngôn.
Từ Lệ lúc này chính là không còn đường lui, nhưng mà lại không muốn bất kính với ông, rối rắm một lát,rốt cuộc cầm lấy tấm thẻ đi đến trước mặt Giản Vi đặt lên tay cô, cười nói:“ nếu là như vậy, cháu cứ nhận lấy đi.”
Ông nội lặng lẽ cười:“ đây không phải tốt sao, mọi chuyện đơn giản sao con cứ làm quá lên khiến gà chó không yên.”
Từ Lệ cố nặn ra một nụ cười nói:“ Cha nói phải.”
Giản Vi đã hoàn toàn bị sự xoay chuyển câu chuyện một cách đột ngột này biến thành ngốc, vốn dĩ là phí chia tay thế nào lại thành lễ gặp mặt vậy?
Thừa dịp đi pha trà cho ông nôi, liền gọi điện thoại cho Lâm Cẩn Ngôn.
Ở bên kia, Lâm Cẩn Ngôn đang họp, cầm điện thoại lên, giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. Cầm điện thoại đến trước cửa sổ sát đất, ôn nhu nói:“ có chuyện gì sao?”
Giản Vi nhanh chóng đem toàn bộ sự tình nói với Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn cười một tiếng,nói:“ đó không phải là chuyện tốt sao.”
“Nhưng mà hạnh phúc đến quá nhanh,em cảm thấy có gì đó không ổn?”
“Em đừng lo lắng quá như vậy.”
Giản Vi nhíu mày:“Bây giờ không tiện nói chuyện, buổi tối em gọi cho anh.”
Cô bưng trà ra tới, ông nội cùng Từ Lệ đang nói chuyện phiếm.
Cô dọn trà lên mặt bàn:“ mời ông uống trà, bác uống trà.”
Ông nội nhận lấy chén trà, bèn nói:“ Nhìn xem có phải là cô gái tốt không?”
Từ Lệ cười cười:“ đúng vậy.”
Giản Vi có chút ngượng ngùng, nhìn mẹ Lâm Cẩn Ngôn, có chút lấy lòng:“” bác gái trưa nau ở lại dùng bữa đi ạ, cháu đi chuẩn bị.”
“Ai, được được.” Ông nội mau chóng đồng ý,nói vời Từ Lệ:“ con bé lần trước đến nhà có nấu vài món, tay nghề quả thực không tồi.”
Ông nội mỗi câu đều là khen ngợi cô, khiến cho cô “ thụ sủng nhược kinh”(được yêu quý mà cảm thấy sợ hãi),lên lầu thay đồ, cầm tiền lẻ xuống dưới, chào hai người lớn liền ra ngoài mua đồ ăn.
Bên ngoài tiểu khu có một siêu thị, xách giỏ đổi tới đổi lui, mua chút rau cải, đậu hũ, cà chua, thịt bò, thịt cá, mỗi thứ đều mua một ít.
Nghĩ trong nhà nước tương sắp hết, lại đến khu gia vị lấy một lọ nước tương.
Nhớ tới ông nội thích uống sữa đậu bèn lấy mấy chai.
Cô ở trong siêu thị một lúc lâu. Đi tới đi lui rất nhiều khu vực lại có một gã đàn ông đi theo cô. Cô không khỏi đề cao cảnh giác, thừa dịp đi đến khu trung gian có người chắn, cô nhanh chóng trốn vào mặt sau của quầy thực phẩm.
Chờ đến khi người nọ tránh ra, đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Chu Lâm Duyên cau mày, nhìn khắp mọi nơi một lát.
Giản Vi từ phía sau anh ta chạy ra, làm mặt quỷ, sau đó chạy nhanh ra chỗ quây thu ngân.
Chu Lâm Duyên ở bên trong tìm một lát, không tìm được người.
Thư ký gọi điện thoại, giơ tay ấn huyệt thái dương, nhận điện thoại hỏi:“ Sao rồi?”
“Chu tổng, thôn sen bên này có chút manh mối.”
Chu Lâm Duyên đôi mắt sáng ngời, lập tức nói:“ Đặt cho tôi một vé máy bay ngay trong đêm nay,tôi sẽ tới đó.”
“Vâng.”