Giản Vi cả đêm lăn lộn,ngủ một giấc đến mười giờ sáng mới tỉnh lại. Cũng may hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm.
Trong phòng trống trơn, cô duỗi tay sờ soạng chỗ nằm của Lâm Cẩn Ngôn,lạnh băng, không biết anh đã rời đi từ khi nào.
Cô xuống giường xỏ giày, đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng. Trong gương, tóc lại dài thêm một ít, ngang tới eo rồi.
Cô chải tóc, suy nghĩ có nên đi làm một chút.
Từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, trong phòng khách cũng không có một bóng người,nhưng trong phòng bếp lại có động tĩnh.
Cô nhẹ nhàng đi qua.
Lâm Cẩn Ngôn đang đứng trước kệ bếp, một tay đảo trong nồi, một tay cầm di động nói chuyện điện thoại, chính là đang nói chuyện cong việc.
Giản Vi đi tới,từ phía sau ôm lấy anh.
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi đầu, một tay đặt trên mu bàn tay cô khẽ nắm lấy.
“Trước mắt cứ như vậy đi, đi làm sẽ bàn bạc thêm.” Lâm Cẩn Ngôn cúp máy, xoay người đối diện với Giản Vi, giơ tay sờ soạng má cô, thấp giọng hỏi:“ Không hề ngủ một lát?”
Giản Vi lắc đầu:“Ngủ ngon.” Đầu hướng kệ bếp nhìn xem:“Đang làm gì thế?”
“Nấu chút cháo.”
Giản Vi đôi mắt cong lên, tủm tỉm hỏi:“Ông chủ Lâm, ngài còn xuống được bếp?”
Cô còn nhớ trước kia Lâm Cẩn Ngôn giúp cô nâu chút nước gừng khiến tay bị phỏng.
Lâm Cẩn Ngôn cười nói:“ Em không thể dậy ăn cơm sáng, cũng không thể khiến em đói bụng chứ.”
Giản Vi vòng tay ôm lấy eo anh, ngửa đầu lên nhìn anh:“ Cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn.”
Lâm Cẩn Ngôn cười cười, sủng nịnh mà vuốt nhẹ chóp mũi cô.
Lâm Cẩn Ngôn bưng cháo lên, Giản Vi ăn liền hai bát, bụng tròn vo, liền quyết định ăn luôn bữa trưa.
Ăn cơm tối liền dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Lâm Cẩn Ngôn nói:“ Về sau bữa sáng anh làm, cơm tối em làm, thế nào?”
Lâm Cẩn Ngôn cười:“ Ừ, phải phân công rõ ràng sao, bà Lâm.”
Một tiếng “bà Lâm” khiến trong lòng Giản Vi có chút nao nao.
Trầm mặc một lát, đột nhiên từ trên ghế đứng lên,đi đến bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn,nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay anh.
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi xuống, nhìn cô:“Làm sao vậy?”
“Nhớ tới trước kia, nằm mơ cũng không nghĩ tới một ngày sẽ gả cho anh.” Mấy năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Mọi người luôn nói mười năm một đại vận, có lẽ là từ trước chịu quá nhiều khổ sở, mấy năm nay bắt đầu có sự thay đổi, mọi chuyện tốt đẹp bắt đầu đến với cô.
Người nhà, người yêu, đều là trước đây cô không bao giờ dám nghĩ đến.
Cũng không biết nói vì cái gì, cô vẫm cảm thấy tất cả vận khí sẽ không bao giờ được vĩnh hằng, mấy năm nay hạnh phúc đến với cô quá nhiều, có thể hay không sẽ có một ngày ông trời cảm thấy đã cho cô quá nhiều mà lấy đi một ít.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô lo âu bèn trách cứ:“Em suy nghĩ nhiều quá, nào có nhiều chuyện không tốt xảy ra như vậy.”
“Cũng không phải chuyện không tốt đi, chỉ cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi, cảm thấy phía trước sẽ có khó khăn.””
“Nhân sinh không có chút khó khăn thì sao gọi là nhân sinh.”
Không thể không nói lời này của Lâm Cẩn Ngôn vô cùng chính xác.
Mấy năm nay của Giản Vi đều rất trôi chảy,năm ấy tốt nghiệp đại hoc, rốt cuộc cũng có một hồi khó khăn.
Luận văn tốt nghiệp bị gửi trở về vô số lần,sửa đến da đầu tê dại, nộp rồi liền vẫn như cũ bị gửi trả về.
Thời điểm lần thứ tư bị gửi trả về, Giản Vi ngồi xổm trên ghế, vừa gõ bàn phím vừa khụt khịt.
Lâm Cẩn Ngôn về nhà, thấy cô cuộn tròn ở ghế trong phòng ngủ,dưới ánh đèn bàn, một bên đánh chữ một bên lạch cạch lạch cạch mà rơi nước mắt.
Lâm Cẩn Ngôn bị doạ nhảy dựng, nhanh chóng đi qua:“Làm sao vậy?”
Anh duỗi tay nâng mặt cô lên, Giản Vi cảm thấy có chút mất mặt liền quay mặt đi.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn lướt qua màn hình máy tính của cô, phát hiện cô cư nhiên vẫn còn viết luận văn tốt nghiệp.
“Không phải mấy hôm trước mới vừa sửa lại sao?”
“Lại bị trả về.” Giản Vi học tập mấy năm nay chưa từng chịu suy sụp bao giờ, nằm mơ cũng không nghĩ tới luận văn tốt nghiệp của mình sẽ bị trả về nhiều lần như vậy.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô khóc mặt mày như vẽ mèo, dở khóc dở cười,từ trên ghế bế cô lên, an ủi nói:“ Còn không phải là luận văn tốt nghiệp thôi sao, ngày mai anh giúp em.”
Anh đặt cô lên giường, tay giúp cô lau nước mắt, nhịn không được cười:“ Một cái luận văn tốt nghiệp đã khóc thành như vậy, có mất mặt không?”
Giản Vi nhấp nhấp môi,giơ tay lau nước mắt, nghĩ đến chính mình ở chỗ này khóc lâu như vậy, nhịn không được bật cười:“ Là rất mất mặt.”
Lâm Cẩn Ngôn đầy sủng nịnh mà xoa nhẹ đầu cô, cười nói:“Chờ sau khi tốt nghiệp xong, anh cùng em ra ngoài chơi một chuyến.”
Giản Vi chớp chớp mắt:“Du lịch tốt nghiệp sao?”
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày:“ Du lịch tuần trăng mật.”