Giản Vi đi đến phòng bếp nấu cho Lâm Cẩn Ngôn canh giải rượu.
Đầu tiên là sữa bò và trứng gà quậy cùng với nhau là có thể giải rượu. Trước kia cha cô ngày nào cũng uống đến say mèm, nên canh giải rượu này cô vẫn là học được từ dì hàng xóm.
Giản Vi nấu xong canh giải rược, múc ra một cái chén mang tới chỗ Lâm Cẩn Ngôn.
Nhưng khi cô trở lại phòng khách, anh đã không còn ở đó.
Giản Vi ngơ ngác mà tìm kiếm xung quanh, xác định anh không có ở dưới lầu, liền bưng bát canh lên trên lầu.
Đi đến trước cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng Lâm Cẩn Ngôn vừa từ phòng tắm ra tới.
Nửa thân trên để trần chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn tắm màu trắng, cơ bụng vô cùng rắn chắc gợi cảm, từng giọt nước theo đó mà rơi xuống. Tóc
còn chưa khô liền lấy khăn lông lau.
Tắm rửa xong hơi rượu cũng theo đó mà mất đi phân nửa.Nghe thấy tiếng gõ cửa đem khăn lông tùy tiện ném lên giường đi tới mở cửa.
Bên ngoài Giản Vi định gõ cửa một lần nữa, vừa mới nâng tay lên, cửa phòng liền mở ra.
Giản Vi kinh ngạc kêu lên:“ Lâm...”
Lời còn chưa dứt, thấy người ở trước mặt, lên lên đến họng liền tắc nghẹn.
Miệng há to, mắt tròn xoe không chớp nhìn chằm chằm nửa thân trên để trần của Lâm Cẩn Ngôn.
Trong đầu rối loạn,chợt lóe lên một ý nghĩ:này này này... đây chẳng phải là kiểu người mặc quần áo thì gầy cởi ra lại có thịt hay sao?
Dáng người... cũng thật đẹp quá đi.
Giản Vi bất động tại chỗ, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nửa thân trên của người đối diện đang trần trụi phơi bày trước mặt.
Không biết qua bao lâu, một thanh âm lạnh lùng truyền tới:“ xem đủ chưa?”
Giong nói bất thình lình làm Giản Vi giật thót,mặt nháy mắt liền đỏ như trái táo.
Bản thân ấp a ấp úng mà phủ nhận, cố gắng cứu vớt chút mặt mũi của bản thân:“ai...ai nhìn...”
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, con ngươi đen nháy mà nhìn chằm chằm cô.
Bản thân bị nhìn đến nỗi cả người nóng lên,cơ hồ liền bỏ chạy.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng nhỏ bé đang hốt hoảng bỏ chạy.
Năm giây sau đã thấy người vội quay lại chỗ mình, cả mặt đỏ bừng.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô trong mắt như có như không mà hiện lên ý cười, hỏi:“ sao vẫn còn nhìn chưa đủ?”
Giản Vi mặt lại càng đỏ hơn,thẹn quá hóa giận mà lườm một cái, sau đó liền đem bát canh đưa cho anh:“ canh giải rượu“.
Nói xong cũng không đứng lại thêm một giây nào nữa liền chạy biến.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy,lại cúi đầu nhìn bát canh giải rượu trong tay, khóe miệng bất giác cong lên.
Giản Vi chạy về đến phòng đem cửa phòng đóng lại cả người trực tiếp bổ nhào lên giường, vùi đầu trong chăn ảo não hét lên một tiếng, hai chân không ngừng đạp vào không trung.
Trời ơi!
Cô là dây thần kinh nào bị đứt mà liền ngây ngốc đứng đó nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Nghĩ đến nụ cười mỉa mai anh dành cho mình, tức khắc cảm thấy hối hận đến xanh ruột,gắt gao nắm chặt chăn,về sau làm sao có thể đối mặt đây!
Giản Vi đêm nay nằm ở trên giường ảo não đến không ngủ nổi cứ lăn qua lộn lại, thẳng đến rạng sáng bản thân không thể nào chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau vừa đúng 5h30 chuông báo thức đã điểm.
Giản Vi mơ mơ màng màng đưa tay lên đầu giường tắt chuông báo thức rồi ngủ tiếp.
Mùa đông được ngủ trong chăn ấm thì làm sao có thể dậy nổi. Nhưng Giản Vi rốt cuộc là nhớ đến bản thân còn phải đi học liền bật dậy ngay tức khắc.
Rửa mặt thay quần áo chuẩn bị sách vở xuống đến dưới lầu đã là 5h45.
Giờ tự học buổi sớm bắt đầu lúc 6h30, từ giờ đến lúc đó cũng không còn nhiều thời gian.
Dì Lan đã sớm làm xong bữa sáng, đang chuẩn bị lên lầu gọi Giản Vi, thấy cô xuống dưới vôin vẫy tay gọi:“ Vi Vi mau xuống ăn sáng, dì đang tính lên kêu con dậy“.
“ vâng, con tới ngay” Giản Vi đáp lời bước xuống lầu.
Nhưng vừa mới đến cửa nhà ăn, cô lập tức sửng sốt.
Lâm Cẩn Ngôn đã sớm có mặt ở đó, đang ăn sáng.
Cô còn nghĩ nếu dậy sớm một chút sẽ không phải gặp mặt anh, nào ngờ anh đã có mặt ở đây từ sớm rồi.
Người này không phải đi học, dậy sớm làm cái gì?
Nghĩ đến chuyện đêm qua, Giản Vi cả người không được tự nhiên, mặt lại có chút nóng lên, cũng không dám nhìn đi nhanh qua kéo ghế của mình ngồi xuống.
Bữa sáng nay dì Lan chuẩn bị món bánh trứng, co chào anh một tiếng rồi im lặng cúi đầu ăn bữa sáng.
Lâm Cẩn Ngôn cũng không tiếp lời cô, liếc mắt nhìn cô một cái, nhớ tới tối hôm qua ở trên lầu, lúc gần sáng có tiếng đá giường, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Giản Vi ăn xong bánh, đang uống sữa, dì Lan từ phòng bếp đi ra, nói:“tiên sinh, tôi đã chuẩn bị sủi cảo trong nửa tháng, nếu ngài về nhà ăn cơm có thể nấu chúng lên.”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu khó tin mà nhìn dì Lan:“ tất cả đều là sủi cảo?”
“ Lại còn không phải sao, chỉ có sủi cảo là đơn giản, nấu nước sôi rồi bỏ vào trong nồi đợi đến khi chín vớt ra, mà cậu đâu có làm đâu“.
Lâm Cẩn Ngôn:“...”
“ Nếu như sủi cảo ăn hết rồi mà tôi còn chưa về, ra ngoài ăn tạm một vài bữa.”
“......”
Giản Vi bên cạnh nghe thấy có điểm không thích hợp, tim đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn dì Lan hỏi:“dì Lan đi đâu vậy?”
Dì Lan cười nói:“dì muốn nghỉ phép về quê vài ngày, cha dì đã 80 tuổi dì muốn về thăm và chăm sóc ông vài ngày.”
Giản Vi ngẩn ra, trong lòng phát hiện ra chuyện không ổn. Dì Lan nghỉ phép không phải trong nhà không phải chỉ có cô và Lâm Cẩn Ngôn hay sao?
Cô vô thức nhìn ngườ đàn ông ở phía đối diện một cái, Lâm Cẩn Ngôn vừa lúc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, lạnh lùng nói:“ ánh mắt như vậy là có ý gì? tôi có thể ăn thịt cô sao?”
“....” anh... anh là có ý gì????
Giản Vi nhìn anh hơi bĩu môi, rồi liền nhìn đi chỗ khác. Lại hướng tới dì Lan hỏi:“ dì Lan, dì về bao lâu ạ?”
“ Nhanh nhất cũng phải nửa tháng, cha dì tuổi cao sức yếu dì muốn chăm sóc ông ấy một thời gian“.
Giản Vi tuy không muốn dì Lan đi, nhưng cũng không biết phải nói cái gì, cong mắt cười:“ dì đi đường cẩn thận, cho con gửi lời hỏi thăm đến ông.”
Dì Lan cười rộ lên, xoa xoa đầu cô:“ được rồi, dì sẽ gửi lời giúp con“.
.....
Dì Lan cũng trong ngày hôm đó về quê, Giản Vi ngày thường 6h đã phải đi học, bởi vì không có ai chuẩn bị bữa sáng, nên anh cũng đi làm giờ đó. Buổi tối 10h về nhà, có khi Lâm Cẩn Ngôn vẫn chưa trở về. Chờ đến khi chuẩn bị đi ngủ mới nghe thấy âm thanh mở cửa.
Tóm lại dì Lan đã đi được bốn năm ngày cô và anh cũng chưa có chạm mặt.
Không thấy mặt cũng tốt, nếu như cô cùng Lâm Cẩn Ngôn ở nhà, cũng có chút xấu hổ.
....
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Giản Vi cũng dần dần quen với trường mới và kết giao thêm bạn bè.
Vào tiết cuối cùng của ngày thứ sáu, thầy giáo còn đang giảng bài, cô đang chăm chú lắng nghe, bàn bên cạnh có một nam sinh vo giấy ném cô.
Cô ngẩn ra, hướng bêm cạnh nhìn xem.
Giang Lẫm mặt mày anh tuấn nhìn cô cười cười.
Giản Vi nhấp nhấp môi đem tờ giấy kia mở ra.
Hàng chữ ngay ngắn: tan học chờ tôi, tôi liền đưa cậu đi du ngoạn địa phương.
Giản Vi ngẩn ra rồi vội đem tờ giấy vo lại.
Tạ Nhu tò mò ngó qua, cười hì hì:“ Giang Lẫm gửi gì cho cậu vây?”
Giản Vi nhỏ giọng đáp:“ Nói mình tan học chờ cậu ấy“.
Tạ Nhu mặt đầy ái muội:“ chậc chậc, Vi Vi cậu thật là lợi hại nha, toàn khố nhiều hoa thơm như vậy, cậu ta không thèm nhìn lấy một cái, cậu nhanh như vậy đã đem linh hồn cậu ta cướp đi nha!!!”
Giản Vi lập tức đỏ mặt, gấp đến độ che miệng cô ấy lại, hạ giọng nói:“ câun đừng có nói bậy!”
Tạ Nhu che miệng cười lại tiến lên hỏi cô:“ nói thật đi cậu thấy Giang Lẫm thế nào?”
“ không có gì” Giảm Vi vốn dĩ chưa nghĩ đến chuyện yêu đương nên không để tâm đến chuyện này.
Tạ Nhu kinh ngạc:“cái gì cơ? Giang Lẫm là ai, là học bá đấy! vừa cao vừa soái học lại giỏi cậu không biết bên ngoài có bao nhiêu nữ sinh nhòm ngó cậu ta sao? Hơn nữa lần trước tớ cùng cậu...”cô ấy cố đè nén âm thanh thật thấp tiếp tục nói:“ Giang Lẫm thực sự dáng người rất đẹp, lần trước đánh bóng rổ, lần trước cậu ta đánh bóng rổ, cởi áo ra sáu múi cơ bụng, ôi mẹ ơi! thiếu chút nữa làm mấy cô em ở đó mê mệt đến chết“.
Giản Vi “ a “ lên một tiếng, rồi không phản ứng gì.
Tạ Nhu giật mình, đảo mắt nhìn cô một chút:“ cậu là có ý gì đây?”
Giản Vi đột nhiên nhớ tớ Lâm Cẩn Ngôn, môi nhấp nhấp nói:“ thật sự rất đẹp”
Tạ Nhu sửng sốt:“ cái gì?”
“Dáng người”
Giản Vi không đi cùng Giang Lẫm mà trực tiếp về nhà.
Trở về đến nhà đã là 5h30, Lâm Cẩn Ngôn vẫn chưa về nhà.
Công việc của anh rất bận rộ thường là một hai giờ sáng mới trở về nhà.
Giản Vi tự nấu sủi cảo ăn rồi lên lầu làm bài tập.
Bởi vì muốn theo kịp lớp học, cô cơ bản mỗi ngày đều học đến nửa đêm.
Gần mười hai giờ, cuối cùng cũng xong, cô buông bút, vươn vai thở dài một tiếng, chuyển động cổ rời khỏi ghế lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Mỗi ngày học tập thực vất vả,hạnh phúc nhất là trước khi đi ngủ được tắm nước ấm.
Cô một bên xả nước tắm, một bên cởi quần áo ra.
Thân thể trắng nõn ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái đến độ mặt mày đều dãn ra.
Ở trong nhà Lâm Cẩn Ngôn một thời gian,đặc biệt cảm nhận được rằng bản thân phải nỗ lực kiếm tiền,muốn mua một gian phòng có bồn tắm như này.
Thật sự là thoải mái, quá thoải mái đi.
Giản Vi khép hờ đôi mắt đầy tựa vào thành bồn, thoải mái mà thiếp đi.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước khiến khuôn mặt cô ửng hồng.
Không biết có phải nước quá nóng khiến tim cô đột nhiên rất đau.
Cô choàng mở mắt, tay phải gắt gao đặt lên ngực, cả khuôn mặt trắng bệch. Thở dốc, cảm thấy bản thân có chút hô hấp không thông.
Tay gắt gao nắm lấy thành bồn tắm, ra sức hô to:“ cứu... cứu mạng!”
Cô dùng hết sức lực để cầu cứu nhưng âm thanh khi ra khỏi cổ họng thì lại rất bé.
Chống tay lên bồn tắm muốn đứng lên.
Nhưng vừa mới đứng lên trái tim đọt nhiên quặn đau, hai chân không đứng vững khuỵu xuống khiến cô va đầu vào bồn tắm.
Dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn vừa mới về nhà, đang ở trong phòng chuẩn bị tắm rửa, vừa cởi áo sơ mi thì nghe thấy trên lầu có tiếng động, giống như có thứ gì va phải bồn tắm.
Anh cởi cúc áo sơ mi bên tay phải,hướng đầu lên trần nhà nhìn thoáng qua.
Vài giầy sau không biết nghĩ tới cái gì khuôn mặt đen lại, lao ra khỏi nhà tắm.
Ra khỏi khỏi phòng ngủ trực tiếp chạy lên lầu 3, trong đầu tức khắc nhớ đến lần trước Chu Kỳ có nói với anh:“ Giản Vi bệnh tim có thể phát tác bất cứ lúc nào, em phải chú ý“.
Anh sắc mặt nghiêm trọng, chạy đến phòng cô ra sức gõ cửa:“ Giản Vi! Giản Vi cô ở đâu? Giản Vi“.
Giản Vi trong phòng tắm nghe thấy tiếng của Lâm Cẩn Ngôn ra sức kêu cứu:“ cứu... cứu mạng...“.
Nhưng âm thanh quá bé, Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài căn bản là không nghe thấy.
Bên trong không một tiếng đọng, Lâm Cẩn Ngôn sốt ruột, kêu lớn:“ Giản Vi cô còn không trả lời tôi liền xông vào!”
Ngay sau đó chưa đầy hai giây liền muốn đẩy cửa tiến vào.
Nhưng mà cửa lại bị khóa trong, Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt trầm xuống thầm mắng một câu, sau đó đạp cửa đi vào.
Trong phòng không có người nhưng nhà tắm sáng đèn.
Lâm Cẩn Ngôn đi qua gõ cửa:“ Giản Vi, cô đang ở đâu trả lời tôi một tiếng, bằng không tôi liền đi vào.”
Bên trong truyền đến tiếng đập nước.
Lâm Cẩn Ngôn mày nhíu chặt, không do dự, một tay mở cửa.
Giản Vi cả người trần trụi nằm trong bồn tắm, gương mặt trắng bệch.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cảnh tượng trước mắt bèn lùi lain phái cửa, hô hấp có chút dồn dập.
Ngừng lại vài giây, hướng về phía giường, lấy chăn hướng phòng tắm mà đi tới.
Đem Giản Vi từ trong bồn tắm ra ngoài lầy chăn bao bọc lấy thân thể cô bước nhanh ra khỏi phòng tắm.
Sau đó liền đem Giản Vi đặt lên giường, vội hỏi:“ thuốc đâu?”
Giản Vi chỉ lên bàn học:“ trong...cặp sách.”
Lâm Cẩn Ngôn buowcs nhanh đến chỗ bàn học, đem toàn bôn sách vở để ra ngoài cuối cùng cũng tìm thấy thuốc, lập tức đi đến chỗ cô.
Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng lướt qua để đọc cách sử dụng, rồi lấy thước ra đưa cho cô.
Đi đến kệ trên đầu giường lấy cốc nước đưa đến cho cô.
Giản Vi ngửa đầu uống hết ly nước đem thuốc nuốt xuống.
Nằm ở trên giường nhắm mắt hồi lâu mới thấy cơn đau dịu đi đôi chút, hô hấp trở lại bình thường.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở mép giường, mặt mày đen kịt.
Thấy sắc mặt cô có vẻ đỡ hơn đôi chút, mới lên tiếng:“ không uống thuốc đều đặn sao?”
Giản Vi gật đầu, nhỏ giọng nói:“ tôi đã lâu không còn thấy đau, cho nên...”
“ Cô ngày nào đó mà chết thì chính là bởi sự ngu ngốc của mình hại chết” Lâm Cẩn Ngôn nhịn không được mắng cô một câu.
GiảnVi cắn căn môi không biết đáp lại thế nào.
Lâm Cẩn Ngôn mặt mày tức giận nhìn cô một cái, ngay sau đó bỗng nhiêm từ trên giường đứng lên, đi nhanh ra ngoài.
Cửa phòng “ rầm” một tiếng từ bên ngoài đóng lại.
Giản Vi nằm trên giường ôm ngực, cảm thấy có chút sợ hãi.
Vừa rồi nếu như không có Lâm Cẩn Ngôn thì cô đã chết trong đấy rồi.
Đêm nay Giản Vi nằm trên giường cả một đêm sợ hãi ngủ không yên giấc.
Cứ tưởng rằng cuối tuần có thể ngủ nhiều một chút, nhưng chỉ đến 6h đã rời giường.
Làm vệ sinh cá nhân xong liền xuống dưới lầu làm bữa sáng.
Cháo đâun đỏ ăn cùng với màn thầu.
Làm xong bữa sáng, mang ra nhà ăn, định lên lầu kêu Lâm Cẩn Ngôn.
Mới vừa đi đến phòng khách đã thấy Lâm Cẩn Ngôn từ trên lầu đi xuống.
Giản Vi cười gượng nói:“ tôi đi lên lâu kêu anh xuống ăn sáng.”
Lâm Cẩn Ngôn đi đến bàn trà uống nước, mới liếc mắt nhìn Giản Vi một cái, thuận miệng hỏi:“ có việc?”
Giản Vi vội gật đầu:“ kêu anh xuống ăn sáng.”
Lâm Cẩn Ngôn ừ một tiếng, đặt ly xuống bàn, hướng nhà ăn mà đi tới.
Giản Vi vội vàng theo sau, đặc biệt múc cho hắn một chén cháo, tươi cười mà đưa tới trước mặt anh:“ anh nếm thử xem, không ngôn như dì Lan nấu nhưng có thể tạm chấp nhận được“.
Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô không noí gì.
Anh cúi đầu uống cháo, Giản Vi ngồi đối diện có chút lo lắng, qua một lát lấy lòng hướng tới Lâm Cẩn Ngôn mà cười nói:“ sự việc ngày hôm qua thật cảm ơn anh.”
Lâm Cẩn Ngôn không đáp, cố tình chăm chú ăn.
Giản Vi cắn môi, rối rắm một lát, vẫn là nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu:“cái kia... đêm qua, anh... thấy sao?”
Lâm Cẩn Ngôn ngừng lại hai giây sau đó mới hỏi cô:“ thấy cái gì?”
Giản Vi mặt có chút nóng, ấp úng:“ chính là... tôi...“.
“ừ” nói chưa dứt lời, Lâm Cẩn Ngôn liền ừ một tiếng.
Giản Vi ngẩn ra, bỗng dưng mở to hai mắt.
Người này... không thể nói là không thấy sao?!
Đang mải nghĩ ngợi, Lâm Cẩn Ngôn bỗng nhiên bổ sung thêm một câu:“ học sinh tiểu học dáng người không có gì đẹp!“.
Giản Vi trợn to đôi mắt nhịn không được nhìn xuống ngực một cái.
“ Lâm Cẩn Ngôn anh....”
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô:“ tôi như thế nào?”
Giảm Vi mặt dỏ bừng vừa tức giận vừa, vừa xấu hổ không biết thế nào phản bác lại. Cuối cùng tức giận buông muỗng nói:“ không ăn nữa”
Nói xong liền đứng lên, thở phì phì chạy ra ngoài.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng hơi cong, vô thức hiện lên ý cười.