Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 7: Chương 7




Thời điểm ăn cơm, Giản Vi đầu óc vẫn còn nghĩ tới chuyện ban nãy nếu như gần thêm chút nữa là xảy ra cjhuyeen rồi,mặt có chút căng thẳng, buồn rầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu cũng không dám nố chuyện.

Vừa xảy ra chuyện kia, thật sự là quá xấu hổ. May mắn là không quá gần anh, nếu mà gần quá... e là cô cả đời đều không dám đối mặt với anh.

So với cô,Lâm Cẩn Ngôn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất ngoài mặt không biểu lộ ra điểm nào khác thường, nhàn nhạt mở miệng nói:“ buổi sáng ngày mai tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện kiểm tra”

Giản Vi bỗng nhiên hoàn hồn, sửng sốt nói:“ sáng ngày mai sao?”

“ Ừ”

“ Tôi lần trước vừa mới kiểm tra rồi..”

“ Kiểm tra kỹ xàng lại một lần, sau đó xác định thời gian phẫu thuật” Lâm Cẩn Ngôn ngữ khí nhàn nhạt đánh gãy mọi lí do của cô.

Giản Vi nghe xong, mắt trợn tròn:“ phẫu.... phẫu thuật?”

Trong giọng nố tràn đầy vẻ kinh ngạc khó có thể tin được. Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt liếc nhìn cô một cái:“ có vấn đề gì sao?”

Giản Vi có chút cảm thấy thẹn, thanh âm rất nhỏ:“ chi phí phẫu thuật rất đắt, tôi còn...”

“ tôi trả”

“.......”

Lần trước Lâm Cẩn Ngôn giúp cô trả 30 vạn,còn giúp cô quay lại trường học, hiện tại lại giúp cô chi phí phẫu thuật, Giản Vi nhìn anh, trong lòng ê ẩm, đột nhiên hốc mắt đỏ lên.

Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu,liền thấy mắt cô ánh lệ,đôi mắt đó khiến anh thương xót, anh trong lòng khẽ run, hỏi:“ làm sao vậy?”

Giản Vi chớp chớp mắt, đêm nỗi chua xót đang trào lên trong lòng ép xuống. Sau một lúc lâu có chút nghẹn ngào mở miệng:“ trước đây chưa có ai đối tốt với tôi như vậy, Lâm Cẩn Ngôn, anh là người đầu tiên“.

Cô nhìn anh trong mắt tràn đầy cảm kích.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô hỏi:“ cha cô trước giờ không quan tâm cô sao?”

Giản Vi lắc đầu:“ ông ấy chỉ hỏi tôi tiền, chưa bao giờ quan tâm tôi”

“ Họ hàng thân thích thì sao?”

“Cha tôi ham mê cờ bạc, đầu năm đến mượn tiền chú dì, họ đã sớm cùng chúng tôi đoạn tuyệt quan hệ.”

Lâm Cẩn Ngôn trong lúc này cũng không biết nên mở lời thế nào, một lúc sau an ủi một câu:“ mọi chuyện sẽ tốt thôi“.

Giản Vi gật đầu:“ tôi biết, cảm ơn“.

Ngừng lại vài giây, bỗng nhiên nghiêm túc nói:“ Lâm Cẩn Ngôn, tiền tôi nhất định sẽ trả cho anh.”

Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình, quét mắt nhìn cô, lạnh lùng nói một câu:“ tùy cô.”

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Giản Vi nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn của Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt hồi lâu.

Thu dọn sạch sẽ phòng bếp, đi ra ngoài liền thấy Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở phòng khách, đang viết cái gì đó.

Nghe thấy tiếng bước chân của Giản Vi, liền nhẹ giọng gọi cô:“ lại đây.”

Giản Vi vôi vàng chạy tới, đến nơi nhìn xuống liền thấy thứ anh đang viết nãy giờ chính là môn toán của cô.

Viết được vài trang, thấy Giản Vi đi tới liền viết xuống chữ cuối cùng, đem vở ghi chép đưa cho cô:“ cầm đi”

Giản Vi ngập ngừng chưa nhận lấy, tò mò hỏi:“ đây là cái gì vậy?”

“ Trọng điểm thi đại học, hiểu được hết trọng điểm này, thì cơ bản thi đại học không thành vấn đề.” Lâm Cẩn Ngôn đem bút máy nắp lại, tiện tay ném lên bàn trà.

Giản Vi lật xem vở ghi chép, vừa mừng vừa sợ.

Cô kích động, nhoẻn miệng cười, kích động ngồi bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn, sùng bái mà nhìn anh:“ Lâm Cẩn Ngôn sao anh có thể lợi hại như vậy? Anh đã tốt nghiệp nhiều năm rồi sao vẫn còn nhớ rõ như vậy?”

Lâm Cẩn Ngôn “ ừ” một tiếng ngữ khí bình đạm:“không có gì, xem qua nên không quên được thôi.”

Giản Vi trợn tròn đôi mắt.

Xem qua nên không quên được, còn gọi là không có gì?

Lâm Cẩn Ngôn giúp Giản Vi viết xong kiến thức trọng tâm, mở máy tình ra tiếp tục công việc.

Thuậ tay với hộp thuốc trên bàn trà, lấy ra một điếu, ngậm ở bên miệng.

Giản Vi ngồi trên ghế nhỏ gần bàn trà, thấy Lâm Cẩn Ngôn lấy thuốc lá,mắt mở to gắt gao nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngôn dừng động tác lại:“ sao vậy?”

Giản Vi nghiêm túc nói:“ đừng hút thuốc, có hại cho thân thể.”

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày:“ quản tôi sao?”

Anh nhìn cô,trong mắt ẩn hiện lên một tia ý cười.

Giản Vi nhìn anh trong chốc, cắn cắn môi,không biết dũng khí từ đâu, cô giơ tay đem điếu thuốc từ trên miệng anh lấy xuống.

Lâm Cẩn Ngôn ngây ngẩn cả người, nhìn bàn tay nhỏ bé vừa từ trên miệng anh, ánh mắt đột nhiên đen đi vài phần, hô hấp căng thẳng.

Mãi đến khi thấy Giản Vi đem điếu thuốc vứt vào trong thùng rác, anh mới bất động thanh sắc dời tầm mắt đi chỗ khác, một lúc lâu sau, đột nhiên mở miệng:“ cô lá gan rất lớn.”

Dám từ trong miệng anh lấy đi, cô quả nhiên là người đầu tiên.

Giản Vi nghe được trong lòng đột nhiên nhảy dựng, quay lại nhìn xem.

Nhưng thấy anh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, sắc mặt bình thản, bộ dáng không có lộ vẻ tức giận.

Cô khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩn một câu:“ hút thuốc không tốt.”

Cô nói xong, quay đầu lại tiếp tục công việc của mình.

Cô quay đầu lại nên không thấy phía sau Lâm Cẩn Ngôn đang nhìn thân ảnh bé nhỏ trước mặt, trong mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.

Giản Vi đang làm một đề bài khó, làm nửa ngày cũng không đúng, ôm sách vở ngồi lại gần bên cạnh Lâm Cẩn Ngôn:“ Lâm Cẩn Ngôn, anh giúp tôi xem đề này đi!”

Lâm Cẩn Ngôn dời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn cô.

Giản Vi chỉ vào quyển sách cô vừa mang đến, chỉ vào một đề bài nói:“ bài này.”

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, sau đó mới cầm lấy cuốn sách.

Nhìn một lúc, sau đó trực tiếp giảng cho cô.

Giản Vi ngồi ở bên cạnh nghe, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, nghe đến chỗ khó hiểu mày nhíu chặt, giơ tay nhéo nhéo môi.

Bàn tay đang nhéo nhéo môi kia chính là bàn tay vừa nãy đã lấy đi điếu thuốc trên miệng anh, Lâm Cẩn Ngôn nhìn thấy, đôi mắt đen lại, đột nhiên không giảng nữa.

Giản Vi thấy anh không nói nữa, sửng sốt ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh:“ làm sao vậy?”

Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt dừng lại trên môi cô, yết hầu có chút khô nóng, thật lâu sau, nhàn nhạt buông một câu:“ không có gì!”

Đôi mắt anh sâu thẳm một mảnh, nhìn không rõ.

“.....”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Ngôn đưa Giản Vi tới bệnh viện kiểm tra.

Lầm xong kiểm tra cũng định luôn được ngày phẫu thuật. Bởi vì trước mắt còn kì thi nên phẫu thuật sẽ được làm vào kì nghỉ đông.

Giản Vi làm xong kiểm tra, đi vệ sinh. Trong văn phòng lúc này chỉ còn hai người là Chu Kỳ và Lâm Cẩn Ngôn.

Chu Kỳ dựa lưng ở trên ghê, cười cười nhìn Lâm Cẩn Ngôn, nói:“ Chú đúng thật là có tính toán, giữ cô bé đo ở lại nhà mình.”

Lâm Cẩn Ngôn nhếch mắt:“ có vấn đề gì sao?”

Chu Kỳ:“ đương nhiên là có rồi, trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, thời gian lâu dần lại không xảy ra vấn đề?”

Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt lạnh lẽo, quét mắt nhìn người đối diện một cái, nói:“suy nghĩ linh tinh, chẳng qua chỉ là một cô bé mà thôi.”

“ ách....” Chu Kỳ cười một tiếng, trong mắt không quá tin tưởng, lại hỏi anh:“ chú muốn cô bé ở đấy bao lâu? sẽ không phải ở lại luôn chứ?”

Lâm Cẩn Ngôn không trả lời, hồi lâu sau mới mở miệng nói:“ cô ấy không có nơi để về.”

Chu Kỳ hơi nhướng mày, cũng không hề nói thêm câu nào.

Cúi đầu, viết báo cáo kiểm tra,qua một lát, đột nhiên hỏi một câu:“ chú có từng ít nhiều nghĩ tới khoảng cách tuổi tác giữa mình với cô bé đó?”

Lâm Cẩn Ngôn:“......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.