Diệp Hạ Lam bước tới ngồi đối diện với Thịnh Khải Luân, anh ngồi ở sofa đưa tay rót trà rồi đẩy tách trà tới trước mặt của Diệp Hạ Lam: “Em uống nước đi”.
Diệp Hạ Lam ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Khải Luân với cái nhìn không mấy thiện cảm: “Tôi vào thẳng vấn đề chính luôn, không biết Thịnh tam thiếu đây không hài lòng với bản thiết kế của tôi ở chỗ nào”.
Thịnh Khải Luân như cười như không: “Tất cả đều không vừa lòng”.
Diệp Hạ Lam giận đến khói bốc trên đỉnh đầu, cô đứng phắt dậy: “Nếu đã như vậy thì anh tìm người khác mà hợp tác đi, tôi không nói chuyện với những người không hiểu một chút gì về nghệ thuật mà còn ngông cuồng khó ở như anh nữa”.
Diệp Hạ Lam vừa tính xoay người đi thì tiếng của Thịnh Khải Luân vang lên: “Hạ Chí Xuyên đã ký hợp đồng với Hoàng Thịnh Quốc Tế rồi em có thể không tiếp tục nhưng bù lại anh ta sẽ phải đền hợp đồng hơn nữa em không tiếp tục công việc chẳng lẽ là vì…sợ anh hay sao?”.
Diệp Hạ Lam khựng người lại nhìn Thịnh Khải Luân bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Sợ anh sao??? Anh nghĩ anh có thứ gì mà làm tôi phải sợ chứ?”.
Thịnh Khải Luân cong môi lên mỉm cười: “Thế tại sao em lại trốn tránh?”.
Diệp Hạ Lam có chút lúng túng nhưng vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh: “Tôi có trốn tránh gì đâu chứ”.
“Em vừa bảo không hợp tác với anh nữa”.
Diệp Hạ Lam nhếch môi lên mỉm cười tự tin: “Thịnh Khải Luân tôi nhất định làm cho anh tâm phục khẩu phục không thể phàn nàn thêm tiếng nào nữa về thiết kế của tôi”.
Sắc mặt của Thịnh Khải Luân rất tốt liền gật đầu: “Được tôi chờ bản thiết kế mới của em”.
Từ sau khi gặp mặt Thịnh Khải Luân thảo luận về bản thiết kế đột nhiên tâm trạng của Diệp Hạ Lam trở nên rối bời, cô không vẽ được bản thiết kế nào ra hồn hết, thức cả một đêm ngồi trước máy tính mà không làm được gì nên tâm trạng của Diệp Hạ Lam khá tệ.
Diệp Hạ Lam quyết định xin nghỉ làm một ngày nghỉ ngơi cho thoải mái rồi mới tiếp tục làm việc, cô vừa ngủ dậy lấy điện thoại xem mấy giờ thì thấy có một tin nhắn [Tối mai anh sẽ về nước] chủ nhân tin nhắn này không phải ai khác mà chính là Hàn Long Phi.
Năm năm trước lúc Diệp Hạ Lam lên máy bay không ngờ lại gặp Hàn Long Phi mỉm cười với mình, từ lúc qua Mỹ anh cũng là người thường xuyên giúp đỡ cô nên giao tình của hai người rất tốt, Diệp Hạ Lam mỉm cười nhắn lại [Em sẽ ra sân bay đón anh và Thiên Duệ].
Sau tan tầm, Diệp Hạ Lam gọi điện cho Hàn Long Phi tính hỏi anh đã đáp chuyến bay cùng với Thiên Duệ chưa thì không liên lạc được nên rất lo lắng.
Qua mấy cuộc điện thoại mới có người bắt máy nhưng lại không phải là giọng của Hàn Long Phi mà là một giọng nói rất lạ bắt máy: “Alo…anh Phi đang bận có gì gọi lại sau nhé”.
Diệp Hạ Lam nhíu mày vì nghe tiếng nhạc sàn rất nhộn nhịp bên kia truyền tới nên hỏi: “Không biết anh Long Phi đang ở đâu vậy?”.
“Hộp đêm Hatkisa*”.
* Hatkisa tên một hộp đêm trong truyện.
Vừa cái thấy tên cái địa điểm kia thì thoáng cái mặt của Diệp Hạ Lam cũng đen như đít nồi rồi, khóc bốc ngùn ngụt trên đầu cô vì giận dữ.
Diệp Hạ Lam trong lúc tức giận văng bậy luôn: “Con mẹ nó, anh đang giỡn mặt với tôi hay sao vậy Hàn, Long, Phi?”.
Sau đó, Diệp Hạ Lam vội lao ra khỏi Cổ Triệt bắt một chiếc taxi đi tới Hatkisa.
Hàn Long Phi vừa lên sàn nhảy trở về phòng bao, tinh thần rất sảng khoái mời rượu bạn bè của mình: “Uống đi các cậu”.
Một người trong số đó đẩy điện thoại về phía của Hàn Long Phi: “Lúc nãy anh ra ngoài có người gọi tới là giọng của một cô gái…xem ra dạo này anh Phi đang hẹn hò nhỉ?”.
Hàn Long Phi cứ tưởng là mấy cô bạn gái của mình gọi tới nên cười cười mở điện thoại lên nhưng khi thấy cái tên “Hạ Lam” hiện trên màn hình thì sắc mặt liền đông cứng lại, anh nghiêm túc hỏi người kia: “Cô ấy đã nói gì?”.
“Cô ấy hỏi chúng ta đang ở đâu? Em trả lời là hộp đêm Hatkisa, chắc chút nữa cô ấy sẽ tới đây thôi…nếu cô ấy thấy anh đang ở đây có rượu ngon cùng mỹ nữ không biết sẽ như thế nào ha chắc sẽ vui lắm đây”.
Hàn Long Phi đứng phắt dậy, mở to mắt lên mắng: “Vui ông nội cậu ấy, con bé mà tới đây bắt gặp cảnh này thì xé xác tôi ra làm trăm mảnh thì có á…ông đây chuồn trước mọi người cứ chơi tiếp chầu này tôi trả”.
Mọi người nhao nhao lên giữ Hàn Long Phi lại nhưng không được.
Hàn Long Phi nắm tay một đứa bé chừng bốn, năm tuổi đi ra ngoài, thằng bé ngây ngô hỏi: “Cậu, sao không chơi tiếp ở đây vui đến như vậy cơ mà”.
Hàn Long Phi nhăn mày bế thằng bé lên luôn rồi chạy như bay ra ngoài: “Mẹ con mà thấy con và cậu ở đây thì không xong đâu, chúng ta phải mau về nhà mới được nhóc con à…hy vọng còn kịp”.
Hàn Long Phi vừa lái xe đi được chừng năm phút thì Diệp Hạ Lam tới nơi, vừa bước qua cánh cửa lớn của Hatkisa thì đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc đập thẳng vào màn nhĩ rất khó chịu, không gian bên trong mờ ảo với những ánh đèn đủ màu sắc lúc thì đỏ, lúc thì xanh, trên sàn nhảy những cô gái ăn mặc thiếu vải trong rất sexy đang uốn éo người quanh các bóng đèn típ rực rỡ màu sắc, bên dưới sàn nhảy thì mọi người hò reo rất phấn khích, đây đúng là nơi ăn chơi thứ thiệt.