Ăn tối xong, Hạ Chí Xuyên đưa Diệp Hạ Lam và Diệp Thiên Duệ về nhà.
Diệp Thiên Duệ vừa về đã qua nhà của Diêu Tư Dương tìm Hàn Tiểu Khê cùng xem phim hoạt hình.
Diệp Hạ Lam tiễn Hạ Chí Xuyên đến dưới lầu: “Hạ tổng cảm ơn anh đã nhận lời giúp đỡ em…nhưng e rằng sẽ có phiền phức tới với anh rồi, em sẽ nói chuyện rõ ràng với Thịnh Khải Luân không để anh ấy làm khó anh đâu”.
Hạ Chí Xuyên khẽ lắc đầu: “Em đã giúp cho việc làm ăn của Cổ Triệt lên như diều gặp gió anh ra mặt giúp đỡ cho cấp dưới của mình là chuyện hiển nhiên em đừng nói chuyện ân nghĩa anh nghe không quen đâu”.
Hạ Chí Xuyên cau mày nghĩ gì đó mấy giây rồi lên tiếng hỏi: “À có chuyện này anh có thể hỏi em không?”.
“Là chuyện gì anh cứ hỏi đi”.
“Rốt cuộc…rốt cuộc em và Thịnh tam thiếu có mối quan hệ như thế nào”.
Diệp Hạ Lam đưa mắt nhìn xa xăm rồi đáp: “Là kẻ thù không đội trời chung”.
“Vì sao lại là kẻ thù không đội trời chung?”.
Diệp Hạ Lam rũ mắt: “Anh ấy và em từng là vợ chồng nhưng có quá nhiều biến cố xảy ra nên mối quan hệ này rạn nứt bây giờ giữa em và anh ta không còn gì nữa hết”.
Trong mắt Hạ Chí Xuyên hiện lên hy vọng: “Hạ Lam, vậy em có thể cho anh một cơ hội được chăm sóc cho em được không?”.
Diệp Hạ Lam ngẩng đầu lên nhìn Hạ Chí Xuyên bằng ánh mắt ngạc nhiên vô độ: “Hạ tổng anh đừng nói đùa vậy chứ không vui đâu”.
Hạ Chí Xuyên tỏ vẻ nghiêm túc: “Anh không đùa anh đang nói thật, anh thích em Hạ Lam à”.
Diệp Hạ Lam quay lưng lại: “Hạ tổng anh là một người rất tốt…em cảm thấy bản thân mình không xứng đáng đứng bên cạnh anh đâu…xin lỗi”.
Hạ Chí Xuyên nhìn theo bóng dáng Diệp Hạ Lam đang bước đi rồi nói vọng theo: “Anh sẽ theo đuổi em Diệp Hạ Lam”.
“Hạ tổng, từ trước đến giờ em chỉ xem anh như một người anh trai mà thôi, em hy vọng chúng ta vẫn mãi là bạn tốt của nhau”.
Một câu nói như thế cũng đủ để đánh gãy mọi hy vọng của Hạ Chí Xuyên, bản thân của Diệp Hạ Lam cũng không biết vì sao mình lại từ chối những người đàn ông tốt tỏ tình với mình, không biết là vì cô không tin tưởng vào đàn ông nữa hay là vì cô vẫn còn tình cảm với Thịnh Khải Luân đây.
Diệp Thiên Duệ đi học về liền chạy ù vào lòng mẹ làm nũng: “Mẹ ơi, hôm nay con được hoa điểm mười đấy nhé haha”.
Diệp Hạ Lam liền mỉm cười vui vẻ: “Con trai của mẹ giỏi quá, hôm nay mẹ cũng có làm món con thích nè thôi mau vào tắm rửa thay đồ đi rồi chúng ta ăn cơm”.
Diệp Thiên Duệ gật đầu: “Dạ”.
Lúc thằng bé tính chạy đi thì Diệp Hạ Lam tinh mắt phát hiện ra tay của bé có vết bầm tím nên níu tay của Diệp Thiên Duệ lại rồi nhíu mày hỏi: “Sao tay của con bị bầm vậy hả Thiên Duệ?”.
Diệp Thiên Duệ nhìn vết bầm trên tay rồi nói: “Dạ hôm nay trường lấy máu để kiểm tra sức khỏe đó mẹ”.
Diệp Hạ Lam gật đầu: “À thì ra là vậy, thôi con mau đi tắm đi”.
Thịnh Khải Luân đang ngồi trong phòng khách ở Tiệp Tương Trang thì có một người đàn ông trung niên đến tìm.
Người đàn ông trung niên kia đẩy tới trước mắt Thịnh Khải Luân một cái túi giấy: “Kết quả xét nghiệm mà tam thiếu cần đã có rồi ạ”.
Thịnh Khải Luân đưa tay cầm cái túi giấy lên rồi hỏi: “Viện trưởng Triệu, kết quả xét nghiệm này là chính tay ông thực hiện không qua tay bất kỳ ai hết đúng chứ?”.
Viện trưởng Triệu liền gật đầu: “Dạ phải, theo như kết quả xét nghiệm thì tam thiếu và Diệp Thiên Duệ là cha con ruột 99,99% ạ”.
Thịnh Khải Luân mở cái túi giấy ra lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm xem rồi gật đầu: “Viện trưởng Triệu cảm ơn ông”.
“Tôi xin phép tam thiếu về trước vì còn công việc ở bệnh viện”.
“Được để tôi tiễn ông”.
Sau khi tiễn viện trưởng Triệu đi về, Thịnh Khải Luân lại nhìn tở giấy kết quả xết nghiệm rồi khẽ cười: “Mình biết ngay mà Thiên Duệ nhất định là con trai của mình vì thằng bé với mình giống nhau như hai giọt nước, em tính chơi khăm tôi sao Diệp Hạ Lam tôi không ngốc như em tưởng đâu…con là của tôi, em cũng là của tôi”.
Một ngày đẹp trời, nắng trãi dài trên các con phố, Thịnh Khải Luân đến văn phòng làm việc của Diêu Tư Dương ở bệnh viện.
Diêu Tư Dương rót một tách trà rồi đẩy tới trước mặt của Thịnh Khải Luân: “Không biết sao hôm nay Thịnh tam thiếu lại rãnh rỗi tới tìm tôi vậy??”.
Thịnh Khải Luân để một tờ giấy trước mặt của Diêu Tư Dương rồi nói: “Tôi cần bác sĩ Diêu đây cho một lời giải thích hợp lý”.
Diêu Tư Dương cầm tờ giấy kia lên xem thì thấy là kết quả xét nghiệm AND của Thịnh Khải Luân và Diệp Thiên Duệ, vẻ mặt của Diêu Tư Dương liền biến sắc, cô đưa mắt nhìn Thịnh Khải Luân cố gắng bình tĩnh rồi nói: “Thịnh tam thiếu không biết anh đưa tôi xem cái này là sao??”.
“Đừng giả vờ không hiểu, chẳng phải 5 năm trước cô nói Hạ Lam đã bị xảy thai hay sao, vậy tại sao kết quả xét nghiệm cho thấy 99,99% Diệp Thiên Duệ và tôi có quan hệ cha con hả?”.
Diêu Tử Dương ái ngại không dám đối mặt với Thịnh Khải Luân: “Chuyện…này…”.
“Diêu Tư Dương cô cũng có con gái mà đúng không, cô yêu thương con cô như thế nào thì một người làm cha như tôi cũng như thế thôi…mong cô nói rõ chân tướng”.