Lạc Mất Một Người Thương

Chương 62: Chương 62




Diệp Hạ Lam trên đường tan học về nhà thì vô tình nhìn thấy Diêu Tư Dương đang lang thang trên đường nên vội bảo Tiêu Hoài Du dừng xe lại rồi đi tới chỗ của Diêu Tư Dương.

“ Cô Diêu sức khỏe của cô vẫn chưa ổn định sao lại đi ra ngoài vậy hả?”.

Diêu Tư Dương nở nụ cười yếu ớt:” Tôi về nhà hỏi ý kiến người thân về chuyện ly hôn bây giờ cũng đang trên đường quay lại bệnh viện đây”.

“ Chúng ta đi chung nha…tôi đưa cô về”.

“ Như vậy có làm phiền đến cô không?”.

Diệp Hạ Lam nở nụ cười thân thiện:” Có gì đâu mà phiền chứ”.

Tiêu Hoài Du lái xe đưa Diêu Tư Dương và Diệp Hạ Lam đến bệnh viện Nhân Ái, trước khi xuống xe Diệp Hạ Lam nói với Tiêu Hoài Du:” Thư ký Tiêu à, cảm ơn anh nha anh cứ lái xe về trước đi lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Khải Luân đến đón tôi sau”.

Tiêu Hoài Du gật đầu:” Dạ tam thiếu phu nhân”.

Lúc lái xe đi Tiêu Hoài Du nhìn vào gương chiếu hậu ánh mắt của anh trở nên phức tạp cảm xúc khi thấy dáng vẻ tiều tụy, sắc mặt mệt mỏi của Diêu Tư Dương.

Tiêu Hoài Du suy nghĩ gì đó rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Diệp Hạ Lam đưa Diêu Tư Dương về phòng bệnh rồi hỏi:” Cô có đói không tôi đi mua chút gì đó cho cô ăn nha”.

Diêu Tư Dương xua tay:” Không cần đâu…tôi không thấy đói”.

“ Chuyện ly hôn…gia đình cô nói thế nào?”.

Diêu Tư Dương rủ mắt:” Tất cả mọi người trong nhà đều cản tôi nhưng không phải vì nghĩ cho tôi mà là vì họ sợ ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân mình”.

Diệp Hạ Lam ngạc nhiên ra mặt:” Sao có thể chứ?”.

Diêu Tư Dương nở nụ cười bất lực:” Tại cô không biết đó thôi…sinh ra trong hào môn thì chỉ có lợi ích vĩnh viễn thôi cho nên tình thân là thứ xếp sau lợi ích…ngay từ đầu trong cuộc hôn nhân với Hàn Dĩ Phong thì chỉ có mình tôi là con tốt thí hy sinh để đổi lại lợi ích cho tất cả bọn họ”.

“ Nếu đã biết trước ngay từ đầu rồi sao cô còn cam tâm đồng ý”.

Diêu Tư Dương nhìn Diệp Hạ Lam bằng ánh bi thương:” Bởi vì tôi yêu anh ấy”.

Diệp Hạ Lam cũng hiểu những gì mà Diêu Tư Dương chấp nhận đánh đổi để được ở lại bên cạnh người mình yêu chỉ tiếc là may mắn đã không mỉm cười với cô mà thôi.

“ Tôi hiểu mà…yêu một người vốn không sai…tìm được một người khiến mình cam tâm tình nguyện bất chấp mọi giá để ở bên cạnh đúng thật là không dễ dàng gì…cô có từng nghĩ sẽ tha thứ cho Hàn Dĩ Phong không?”.

Diêu Tư Dương sững người vài giây rồi đáp trả:” Không thể nào…tôi sẽ không tha thứ cho anh ta đâu”.

“ Tư Dương cô biết gì không? Cách trả thù tàn nhẫn nhất chính là phải sống cho thật tốt để sau này khiến kẻ thù của mình phải hối hận vì đã bỏ qua mình đấy”.

Diêu Tư Dương khẽ mỉm cười:” Tôi hiểu cô đang an ủi tôi, cho tôi động lực để sống tiếp…”, cô đặt tay lên tay bàn tay của Diệp Hạ Lam rồi nói:” Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ sống tốt, tôi còn phải chống mắt lên xem kết cuộc thảm hại của Hàn Dĩ Phong nữa chứ tôi sẽ không nghĩ quẩn đâu nên cô đừng lo lắng nữa”.

“ Cô nghĩ được như vậy thì tốt quá”.

Diêu Tư Dương nhìn Diệp Hạ Lam một lúc rồi lên tiếng:” Tính ra thì tôi hơn cô vài tuổi chúng ta làm chị em được chứ?”.

Diệp Hạ Lam tỏ vẻ ngạc nhiên:” Cô không chê xuất thân của tôi sao?”.

Diêu Tư Dương nói đùa một câu:“ Nói gì thì bây giờ cô cũng là tam thiếu phu nhân của Thịnh gia cô đồng ý làm chị em với tôi mới là vinh hạnh của tôi chứ”.

“ Chị cứ chọc em mãi”.

“ Nói vậy là đồng ý rồi nhé”.

Diệp Hạ Lam vui vẻ gật đầu, cô mất gia đình nên từ nhỏ đã không có anh chị em gì bên cạnh hết bây giờ đột nhiên có một người chị xinh đẹp hiền dịu thì còn gì bằng.

“ Nhưng sao chị lại nhận một người xa lạ như em làm em gái chứ?”.

Diêu Tư Dương khẽ cười:” Một người xa lạ mà lại đi lo lắng quan tâm tôi tận tình như thế thì còn hơn cả người thân đấy chứ…nghĩ lại cũng tức người trong những ngày tôi khốn khổ nhất, đau đớn nhất một người xa lạ như cô lại ở bên cạnh tôi còn những người tôi gọi là người thân, bạn bè thân thiết thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu hết…tôi rất quý mến cô nên hy vọng rằng sau này chúng ta sẽ làm chị em tốt của nhau”.

Diệp Hạ Lam mỉm cười:” Được chị Tư Dương, sau này em sẽ làm em gái của chị…là gia đình của chị”.

Diêu Tư Dương nhìn Diệp Hạ Lam bằng ánh mắt cảm kích:” Cảm ơn em Hạ Lam”.

Về đến nhà, Diệp Hạ Lam thấy Thịnh Khải Luân đang ngồi trong phòng khách nên khoe khoan:” Này nhé hôm nay em đã có chị rồi đó”.

Thịnh Khải Luân nhíu mày:” Chị??? Họ hàng xa của tới chơi em à?”.

“ Không phải…em vừa mới nhận Tư Dương là chị của mình đấy”.

Thịnh Khải Luân đưa tay đỡ trán:” Em cũng nhanh quá nhỉ nhưng nói trước anh sẽ không kêu cô ta bằng chị giống như em đâu đấy nhé”.

“ Mặc kệ anh ai quan tâm đâu”.

Nói chuyện xong Diệp Hạ Lam lại nhớ tới nụ hôn hôm trước ở ngoài ban công, mặt cô đỏ lên nên vội vàng chạy lên lầu né tránh Thịnh Khải Luân.

Diệp Hạ Lam nói rồi bỏ đi lên phòng trước để lại Thịnh Khải Luân ngu người nhìn theo rồi làu bàu:” Từ ngày gặp Diêu Tư Dương xong suốt ngày cứ đến bệnh viện cho lo cô ấy trong mắt em rốt cuộc có còn người làm chồng này không vậy hả Hạ Lam?!”.

Lúc ăn cơm tối với nhau, Thịnh Khải Luân lên tiếng bắt chuyện trước:” Dạo này việc học của em ở trường sao rồi?”.

Diệp Hạ Lam vẫn tập trung ăn cơm, cô không thèm nhìn đến Thịnh Khải Luân lấy một cái:” Vẫn bình thường”.

Thịnh Khải Luân đặt đũa xuống bàn cau mày lên tiếng:” Anh nhớ là dạo này anh đối xử với em rất tốt cơ mà…sao em vẫn giận anh vậy?”.

Diệp Hạ Lam ngẩng đầu lên:” Em giận anh khi nào chứ?”.

“ Không giận sao lại tránh mặt anh”.

“ Ai bảo hôm trước anh đột ngột cưỡng hôn em làm gì”.

Lời nói ra khỏi miệng rồi Diệp Hạ Lam mới biết mình bị hớ nên vội gục mặt xuống ăn cơm tiếp.

Thịnh Khải Luân khẽ cong môi lên mỉm cười rồi vui vẻ cầm đũa lên ăn cơm tiếp, trong lòng thầm thõa mãn “ Thì ra là có người đang ngượng ngùng nên mới cố ý tránh né mình”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.