Ánh mắt của Hàn Dĩ Phong vẫn cứ nhìn theo bóng dáng của Diêu Tư Dương ở đằng xa làm cho Hạnh Ngân cau mày quát:” Anh vẫn còn luyến tiếc cô ta sao? Anh thật quá đáng mà”.
Hàn Dĩ Phong lắc đầu:” Có gì để mà luyến tiếc chứ?”.
Hạnh Ngân tỏ vẻ hài lòng:” Vậy thì được…à mà anh tính khi nào đưa em về nhà ra mắt gia đình anh vậy hả?”.
Hàn Dĩ Phong do dự:” Chuyện này…chuyện này…”.
Hạnh Ngân lại cau có:” Bụng em càng ngày càng lớn rồi…anh không cho em danh phận cũng không sao nhưng mà con của chúng ta thì sẽ như thế nào đây hả?”.
Hàn Dĩ Phong cau mày:” Thật ra chuyện anh và Tư Dương ly hôn…anh vẫn chưa cho gia đình anh biết”.
Hạnh Ngân nhoẻn miệng cười:” Em còn tưởng gì quan trọng lắm chứ…thì anh cứ về nói gia đình một tiếng là được rồi hơn nữa em còn đang mang cháu nội của ba mẹ anh trong bụng thì còn sợ gì họ không công nhận em chứ”.
Hàn Dĩ Phong khẽ lắc đầu:” Chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu, sau này rồi nói tiếp bây giờ anh đưa em về”.
Hạnh Ngân không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào khác hết đành phải miễn cưỡng gật đầu:” Dạ được, em không danh phận cũng không sao chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ mãn nguyện rồi”.
Hàn Dĩ Phong choàng tay Hạnh Ngân vào lòng:” Yên tâm anh nhất định không để em và con phải chịu bất cứ thiệt thòi nào đâu”.
Thịnh Khải Luân tự mình lái xe đưa Diệp Hạ Lam và Diêu Tư Dương rời khỏi tòa án.
Diệp Hạ Lam chần chừ mãi mới dám lên tiếng nói chuyện với Diêu Tư Dương:” Sau này chị có dự định gì không Tư Dương?”.
Diêu Tư Dương quay sang nhìn Diệp Hạ Lam rồi đáp:” Chị sẽ xin việc ở bệnh viện nào đó dù sao cũng tốn mất 6 năm để học y mà…”.
Diệp Hạ Lam nhìn Diêu Tư Dương bằng ánh mắt ngưỡng mộ:” Chị đúng là tài giỏi nha”.
Thịnh Khải Luân nghĩ nghĩ gì đó rồi lên tiếng:” Này Tư Dương nếu cô không chê thì có thể đến bệnh viện Nhân Ái thử sức một thời gian…sau này nếu không thích làm ở đó nữa thì có thể chuyển sang chỗ khác”.
Diêu Tư Dương mỉm cười:” Được vào làm việc tại bệnh viện có tiếng nhất thành phố X này là vinh dự của tôi làm sao dám chê được chứ”.
Thịnh Khải Luân gật đầu:” Tốt, vậy để tôi nói chuyện với viện trưởng sắp xếp giúp giùm cô”.
Diệp Hạ Lam như nhớ ra điều gì đó liền nói:” Ừ ha, bệnh viện Nhân Ái là của Hoàng Thịnh Quốc Tế nếu chị Tư Dương làm việc ở đó thì đảm bảo không ai dám bắt nạt chị được hết”.
“ Em nghĩ chị em dễ bị bắt nạt vậy sao?!”.
Diêu Tư Dương tỏ vẻ cảm kích nhìn Thịnh Khải Luân rồi nhìn qua Diệp Hạ Lam:” Cảm ơn hai người rất nhiều”.
Diệp Hạ Lam liền cau mày:” Chị đừng có suốt ngày cảm ơn nữa chúng ta là chị em mà nói vậy nghe khách sáo lắm”.
Chuyện của Diêu Tư Dương sắp xếp ổn thỏa, cô sống tại một căn hộ chung cư tầm trung trong dự án của Hoàng Thịnh Quốc Tế và đến làm việc tại bệnh viện Nhân Ái, những ngày đầu tự lập thật không dễ dàng Diêu Tư Dương đúng là gặp không ít khó khăn nhưng nhờ sự cố gắng nỗ lực của bản thân cô đã dần quen với mọi thứ.
Diệp Hạ Lam đang ngồi trong thư viện đọc sách thì nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, cô bắt máy thì nghe giọng một cô gái vang lên:” Chào cô, không biết cô có phải là Diệp Hạ Lam không?”.
“ Dạ đúng, cho hỏi cô là…”.
“ Tôi là y tá ở bệnh viện Q, tôi gọi để thông báo với cô là ba nuôi của cô ông Tống Dụ đang nằm ở bệnh việc của chúng tôi”.
Diệp Hạ Lam nghe thấy Tống Dụ nằm viện liền nhíu mày lo lắng:” Ba tôi không sao chứ?”.
“ Ông Tống hiện thời cần phải phẫu thuật thay thận trong thời gian sớm nhất do đó mong cô có thể đến bệnh viện một chuyến để bác sĩ nói rõ hơn về tình hình của ông ấy”.
“ Được rồi tôi lập tức tới ngay”.
Diệp Hạ Lam vội vàng chạy tới bệnh viện Q gặp bác sĩ điều trị của Tống Dụ:” Bác sĩ tình trạng sức khỏe của ba nuôi tôi thế nào rồi?”.
Bác sĩ đẩy gọng kính rồi nói:” Tình hình của ông Tống không mấy khả quan, trước mắt cần phải thay thận trong thời gian sớm nhất có thể…tôi có quen một người bị bệnh sắp qua đời anh ta muốn bán thận để lấy một số tiền cho vợ con của mình và thận của người này phù hợp với ba nuôi của cô”.
“ Chi phí cho toàn bộ cuộc phẫu thuật này là bao nhiêu vậy hả bác sĩ?”.
“ Khoảng 150 vạn”.
“ Tôi sẽ cố gắng kiếm đủ số tiền này, mong bác sĩ cố gắng cứu ba nuôi của tôi”.
“ Cô yên tâm đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi mà”.
Diệp Hạ Lam đứng bên ngoài phòng cách ly nhìn Tống Dụ nằm bên trong mắt nhắm nghiền được hỗ trợ thở bằng ống dẫn oxi, sắc mặt nhợt nhạt, trên mui bàn tay còn găm thêm mấy ống truyền dịch thì không khỏi đau lòng.
Trong đầu Diệp Hạ Lam hiện lên hình ảnh của ba mẹ và anh trai mình, lúc đó họ cũng như thế rồi ra đi mãi mãi…nước mắt của Diệp Hạ Lam rơi xuống cô tự nhủ mình phải làm cái gì đó để cứu sống Tống Dụ bằng mọi giá.
Bác sĩ nói phải phẫu thuật thay thận cũng tìm được người hiến tặng nhưng người ta yêu cầu phải đưa cho người ta 100 vạn cộng thêm chi phí điều trị trước và sau phẫu thuật cũng cần phải mất 150 vạn.