Lạc Mất Một Người Thương

Chương 91: Chương 91




Sau khi rửa mặt ổn định tâm trạng lại rồi Diệp Hạ Lam mới đi vào phòng bệnh của Tống Dụ, cô ngồi ở chiếc ghế gỗ bên cạnh giường bệnh, đưa hai tay cầm lấy bàn tay của Tống Dụ lên lẩm bẩm: “Ba nuôi à, con chỉ còn ba là người thân thôi, ba làm ơn khỏe lại đi, con đã làm gì sai thì ba hãy tỉnh lại đánh con mắng con cũng được nhưng đừng nằm yên bất động như thế, ba để lại một mình con…con rất sợ…”.

Đã dặn lòng phải bình tĩnh nhưng nước mắt vẫn vô thức rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Hạ Lam, nước mắt rơi xuống tay của Tống Dụ, ông nằm đó mắt tuy nhắm lại nhưng vẫn có thể nghe thấy, khóe mắt của ông cũng chảy nước mắt xuống.

“Con biết là ba có nghe con nói chuyện…ba đừng đào thải quả thận đó nữa có được không…con cầu xin đấy…”.

Thịnh Khải Tề đứng ở cửa phòng bệnh nhìn thấy một cảnh như vậy thì không khỏi đau lòng, anh tự hỏi giờ này Thịnh Khải Luân đang ở đâu mà để cô gái nhỏ một mình gánh vác hết tất cả như thế.

Mới qua có một đêm thôi mà nhìn Diệp Hạ Lam xanh xao gầy guộc hẳn.

Tống Dụ khẽ mở mắt, Diệp Hạ Lam vui mừng lên tiếng: “Ba nuôi ba tỉnh rồi”.

Tống Dụ khẽ gật gật đầu.

“Con đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho ba”.

Những tưởng có hy vọng nhưng bác sĩ vẫn lắc đầu nói với Diệp Hạ Lam: “Đây chỉ là tạm thời mà thôi cơ thể ông ấy vẫn đang tiếp tục đào thải quả thận kia”.

Mặc dù lòng đau như bị dao cắt nhưng Diệp Hạ Lam vẫn phải cố tỏ vẻ mình ổn, cô đi xuống can tin của bệnh viện mua ít cháo cho Tống Dụ, Thịnh Khải Tề cũng đi cùng.

Lúc trở ra thì thấy màn hình tivi lớn đang phát tin tức, tiếng của người dẫn chương trình vang lên: “Ngày hôm qua nữ minh tinh Hạ Mạt đã có một sinh nhật lãng mạn và đáng nhớ diễn ra ở bờ biển, cùng với sự cố gắng nổ lực làm việc chăm chỉ cuối cùng nữ thần của chúng ta có lẽ đã tìm được bến đỗ bình yên trong cuộc đời mình… một nửa của Hạ Mạt không ai xa lạ chính là CEO của tập đoàn Hoàng Thịnh Quốc Tế -Thịnh Khải Luân”.

Khi nghe thấy ba chữ “Thịnh Khải Luân” vang lên Diệp Hạ Lam cứ ngỡ là sét vừa đánh ngang qua tai mình, cô hóa đá tại chỗ.

Trên màn hình lớn chiếu lại những hình ảnh bữa tiệc sinh nhật của Hạ Mạt, bờ biển được trang trí đẹp mắt bằng những đóa hoa hồng tươi thắm, chiếc bàn dài để trên bờ cát cùng với những món ăn sang trọng, những ngọn nến lung linh đúng là rất lãng mạn…hình ảnh Hạ Mạt khẽ tựa đầu vào vai của Thịnh Khải Luân thân mật vô cùng.

Diệp Hạ Lam cũng không biết mình đứng bất động nhìn màn hình tivi đó bao lâu mặc dù nó đã chuyển sang tin tức khác từ đời nào rồi cho đến khi tiếng nói đầu sự giận dữ của Thịnh Khải Tề vang lên phía sau cô: “Anh ba thật quá đáng, trông khi bác trai nằm viện đấu tranh giữ sự sống và cái chết anh ấy lại bỏ mặc vợ mình tự lo liệu mà đi hẹn hò với cô gái khác được chứ, tôi sẽ nói chuyện này lại với ông nội”.

Diệp Hạ Lam kéo cánh tay của Thịnh Khải Tề lại: “Tôi xin anh đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa…cũng đừng nói chuyện của ba tôi với mọi người tôi không muốn mọi người lo lắng thêm đâu”.

Vẻ mặt của Diệp Hạ Lam rất bình tĩnh nhưng Thịnh Khải Tề biết thật ra là trong lòng cô đang nổi bão.

Trở lại phòng bệnh của Tống Dụ, Diệp Hạ Lam vẫn nở nụ cười trên môi, cô đúc cho Tống Dụ từng muỗng cháo: “Ba phải ăn nhiều vào thì mới mau khỏe được”.

Tống Dụ cũng chỉ ăn vài muỗng cho có lệ, ánh mắt ông nhìn xa xăm như chất chứa rất nhiều tâm sự: “Con đừng tự làm khổ mình nữa…đừng vì ba mà hạ thấp bản thân mình trước người khác nữa…ba…khụ khụ…không muốn bản thân mình trở thành gánh nặng của con”.

Hốc mặt của Diệp Hạ Lam đỏ lên: “Ba đừng nói như vậy mà”.

Tin tức về buổi tiệc sinh nhật của Hạ Mạt tràn lan khắp các mặt báo, Thịnh lão gia tức giận ném tờ báo sáng nay trên bàn: “Cô ta đúng là âm hồn bất táng mà, Khải Luân đã lập gia đình rồi mà vẫn bám theo không tha còn thằng nhãi ấy thì lại…haizz có lẽ tôi phải ra tay diệt trừ hậu họa về sau rồi”.

Chỉ có mấy ngày trôi qua thôi mà Diệp Hạ Lam gầy đi trông thấy rõ, khuôn mặt cô giờ chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, thần sắc rất kém, đôi mắt của cô thường nhìn đi đâu đó một cách vô hồn.

Cũng may là quá trình đào thải trong cơ thể của Tống Dụ đột nhiên ngừng lại, tuy là vẫn phải nằm viện theo dõi nhưng sức khỏe cũng ổn định hơn nhiều nên Diệp Hạ Lam mới có chút an tâm chứ nếu như cứ như thế thì liệu cô sẽ chống đỡ được bao lâu đây?

Thịnh Khải Luân về nhà, hai người cũng đối xử với nhau rất xa lạ, cả buổi cơm tối mạnh ai nấy lẳng lặng mà ăn không thèm nói với nhau cái gì hết.

Sau khi ăn xong cơm tối, Diệp Hạ Lam trở về phòng ngủ lặng lẽ nằm lên giường chui rúc vào trong chăn, bản thân cô không biết nên đối mặt với Thịnh Khải Luân như thế nào nên đành trốn tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.